Hẹn hò rất bình thường
Tuy nói là bàn phím tình nhân, nhưng khi thực tế chụp lại không có thân mật gì nhiều.
Dù sao cũng là một người là ngôi sao nữa, một người là nam thần nhỏ mới nổi giới E-sports, không thể nào chụp hướng mờ ám được.
Chủ đề chụp ảnh là hai người mở hắc (), một loạt động tác sát nhau cũng là hai người hai người ngồi sóng vai ở trước màn hình, cùng lúc bỏ tay vào hộp khoai tay chiên.
() Mở hắc: ý là có một người nằm vùng phía bên kia mở bản đồ đối phương, không thể đảm bảo thắng lợi thì gọi là “phòng đen”.
Giản Nhung ngồi trên ghế gaming mà nhân viên chuẩn bị, cách đó không xa, Lộ Bá Nguyên bị mấy nhân viên đã xong việc bao vây xin ký tên, có cả năm lần nữ. Lộ Bá Nguyên cúi đầu nói với họ gì đó, vành nón che khuất khuôn mặt nên không rõ biểu cảm của anh.
Cầu Cầu vừa quay lại sau khi dặm thêm lớp trang điểm, quay đầu hỏi: “Hôm nay cậu không thi đấu hả?”
Giản Nhung thản nhiên trả lời: “Không.”
Còn chưa bắt đầu chụp ảnh, nhiếp ảnh gia còn đang chỉ huy bố trí nhân viên thay đổi đạo cụ.
“Tui bắt đầu xem live stream của cậu từ rất sớm.” Cầu Cầu nói: “Chắc cách đây hai năm trước, khi tui quay ấy.”
Giản Nhung còn đang đi vào cõi mơ, trả lời một câu có lệ: “Cảm ơn.”
Cầu Cầu nhìn cậu, mỉm cười: “Cậu có biết tui trước đó không?”
Giản Nhung nói: “Không biết.”
Nhân viên đang chỉnh lại kiểu tóc cho Cầu Cầu khựng lại, kinh ngạc nhìn Giản Nhung.
Tuy rằng Cầu Cầu đóng không nhiều phim lắm, và chỉ duy nhất một bộ điện ảnh cầm được giải nữ diễn viên chính xuất sắc của giả thưởng lớn nhất trong nước, nhưng độ nổi tiếng rất cao.
Nhân viên: “Năm ngoái Cầu Cầu có đến trận đấu trực tiếp của đội em và có chơi một trận.”
“Năm nay tui mới vào LPL.” Giản Nhung suy nghĩ, bổ sung: “Với cũng không coi phim.”
Nhân viên: “…”
‘Cậu có vào LPL hay không cũng từng xem qua live stream trận đấu rồi chứ?
Cậu không xem phim cũng từng lướt hot search của Weibo chứ?
Cậu là game thủ ru rú trong nhà hay là người sống trên núi vậy hả’
Cầu Cầu không xấu hổ chút nào, trái lại còn cười rất tươi nữa: “Vậy… Cậu cứ nhìn Road hoài? Có chuyện muốn tìm ổng hả?”
Giản Nhung nhanh chóng dời mắt, cụp mắt ấn vài cái trên bàn phím, bởi vì bị bắt quả tang nên giọng điệu của cậu hơi mất tự nhiên: “Không có.”
Lộ Bá Nguyên ký tên cho nhân viên xong, ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thành Giản Nhung đang nói chuyện với ngôi sao nữ kia.
Khi nói chuyện mí mắt Giản Nhung rũ xuống, cũng không có dáng vẻ nói chuyện hăng hái, còn hay đưa tay xoa lỗ tai bản thân.
Đi ngang qua một cô gái, cô đeo tai nghe đang gọi cuộc gọi thoại với giọng rất khẽ, ánh mắt vẫn luôn đặt ở khu vực chụp ảnh: “Soft đang chụp ảnh ở phòng chụp bên cạnh! Tui trà trộn vào được! Công việc bên kia của tui hả? Đã chụp xong rồi… tui chỉ là một trợ lý chuyên gia trang điểm, ở đó hay không cũng không sao, dù sao cũng không tới lượt tui đến trang điểm. Savior? Rất đáng yêu nha.”
“Ôi chao Soft hợp tác với Cầu Cầu đó.”
“Thật là Cầu Cầu mà… Gì mà làm bẩn nữ thần, Soft cũng rất tuấn tú đó nhá? Chưa từng nghe qua… Cậu ấy vừa mới vào LPL, thời gian này bà bận đu idol đương nhiên không nghe được rồi. Chậc, bà không tin thì tui mở video cho bà coi.”
Cô gái mở video Wechat: “Tự bà coi đi, tui nói mà bà không tin, thật sự rất tuấn tú. Nói chứ nhìn Soft và Cầu Cầu cũng rất xứng á, tuổi tác của họ cũng xêm xêm, bà nói có thể hay không…”
Cô nói được phân nửa thì bị vỗ vai.
Cô gái khó chịu quay đầu lại rồi ngạc nhiên, đối diện với mình chính là người trên màn hình máy tính của cô.
Cô ngớ người, cầm điện thoại không lên tiếng mặc cho bạn thân réo trong điện thoại “Alo alo alo”.
Lộ Bá Nguyên đứng ở cạnh cửa, giơ ngón tay chỉ vào bảng thông báo ở bên cạnh mình——【Người không phận sự cấm vào! Cấm chụp ảnh quay phim!】.
Trái tim cô gái đập loạn nhịp, một hồi lâu mới hạ điện thoại xuống: “…Xin lỗi!!”
Nhanh chóng cô gái bị nhân viên phát hiện sau đó được “mời” ra ngoài.
Chụp ảnh gần xong, anh Đinh gửi tin nhắn hỏi mất người hai người họ có thể trở về, còn nói tối nay có hẹn thi đấu huấn luyện đột xuất.
Lộ Bá Nguyên cúi đầu trả lời, bỗng một cánh tay khoác lên vai.
Giọng nói quen thuộc vang lên: “Không phải Soft chụp ảnh sao? Ông ở đây làm gì?”
Lộ Bá Nguyên không ngẩng đầu lên mà chỉ vào bảng thông báo kia.
Người đến lại nói: “Úi chà, tui chào hỏi với nhân viên rồi. Tụi tui vừa mới chụp hình ở phòng bên cạnh.”
Lộ Bá Nguyên trả lời tin nhắn xong thì ngẩng đầu, thoáng nhìn qua mái tóc đầy keo xịt tóc của XIU, nói với giọng ghét bỏ: “Studio bên mấy ông miễn phí keo xịt tóc hả?”
XIU chưa tẩy trang, anh ta nghĩ thế mới đẹp trai. Bên cạnh anh còn có Savior, khuôn mặt Savior tròn trĩnh, dáng người cũng không béo, lúc này còn phối với kính mắt màu đen, không giống tuyển thủ E-Sports mà giống một học sinh giỏi vừa tan học ở đường đối diện.
“Rất đẹp mà, quyết định trở về mới tẩy.” XIU nhìn Giản Nhung cách đó không xa: “Không phải chứ, người ta đi chụp quảng cáo mà ông cũng đi theo hả?”
Lộ Bá Nguyên phớt lờ anh ta: “Chụp xong thì về đi, ở lại làm gì?”
“Vốn dự định đi ăn cơm tối. Savior nghe nói Giản Nhung ở đây nên muốn qua đây nhìn chút.” XIU lắc đầu tấm tắc: “Ta nói, quả thật Giản Nhung đúng kiểu nam thần nhỏ của giới E-Sports, trách không được ông…”
Nhớ có người bên cạnh, XIU ho một tiếng, sửa lời: “Trách không được cậu ấy có nhiều Fans nữ.”
Lộ Bá Nguyên liếc tân Mid của PUD, sau đó mới đưa mắt nhìn sang XIU: “Kênh live stream của em ấy toàn là Fans nam.”
“Cái rắm.” XIU nói: “Ông cho rằng tự xưng là cha thì là con trai hả? Ông từng xem thông tin khán giả chưa? Đám Fans nữ của cậu ấy cũng tự mình xưng cha đó.”
Lộ Bá Nguyên dời mắt, anh không có hứng thú đi xem thông tin của khán giả.
Bên kia. Nhiếp ảnh gia khiêng máy ảnh: “Cười lên nào, đúng Cầu Cầu rất đẹp, Soft cậu cũng cười lên nào——”
Giản Nhung nhìn nhóm người phía sau, Lộ Bá Nguyên đang đứng cùng với đội viên của PUD, XIU còn khoác vai Lộ Bá Nguyên, tư thế vô cùng thân thiết.
Thật ra cũng chỉ là kề vai sát cánh vô cùng bình thường giữa bạn bè thông thường.
“Cười lên, Soft.” Nhiếp ảnh gia hạ máy ảnh: “Soft?”
Giản Nhung hoàn hồn, kéo cong khóe môi.
Nhiếp ảnh gia: “…Cười chân thành xíu nữa đi.”
Khóe miệng của Giản Nhung được nâng lên một chút.
Nhiếp ảnh gia: “Ặc…cười hơi quá, có thể thu lại chút.”
Chụp một tấm, Giản Nhung cười đơ cả mặt.
Lúc kết thúc nhóm XIU vẫn còn ở đó, chỉ là khoác vai Lộ Bá Nguyên nữa.
“Chụp xong rồi hả? Vất vả ha.” XIU cười với nụ cười tủm tỉm, nhìn thấy biểu cảm của Giản Nhung: “Thế nào? Chụp hình quảng cáo với ngôi sao nữ mà còn không vui sao?”
XIU có phần hơi giống Viên Khiêm, trước giờ đều quen thuộc.
Giản Nhung: “Ừm.”
Nhưng nghe không ra là vui hay không vui.
“Chụp xong rồi hả?” Lộ Bá Nguyên đứng thẳng người: “Mệt không.”
Giản Nhung liếm môi dưới: “Cười mệt.”
“Vậy về thôi.” Lộ Bá Nguyên gọi chuyên gia trang điểm lại, bình thản lên tiếng: “Chị ơi, phiền chị tẩy trang giúp cậu ấy.”
Chuyên gia trang điểm khựng lại: “Á, được thì được, muốn tẩy không? Đẹp thế mà, nếu không cứ để vậy về cũng được? Chị trang điểm cũng không đậm, hoàn toàn có thể đi ra ngoài đường ấy.”
“Tẩy.” Giản Nhung không chút suy nghĩ: “Bây giờ tẩy luôn.”
Giản Nhung đi theo chuyên gia trang điểm, XIU uống miếng nước khoáng: “Đừng nhìn nữa, vào phòng rồi.”
Lộ Bá Nguyên thu ánh mắt lại: “Sao ông còn chưa đi, không huấn luyện à?”
“Đánh xong trận thi đấu huấn luyện mới đi đó, tối là thời gian tự do, không bận.” XIU nói: “Lát nữa đi ăn tối cùng không?”
“Không ăn.” Lộ Bá Nguyên từ chối: “Tối còn có thi đấu huấn luyện.”
“Đúng rồi. Wechat của cậu lại bị ngâm giấm rồi.” XIU nói với Mid nhà mình, vừa quay đầu lại phát hiện không thấy người đâu cả: “…Người đâu??”
Trong phòng trang điểm. Giản Nhung từ từ nhắm hai mắt lại, để cho chuyên gia trang điểm làm gì thì làm trên mặt của mình.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, Giản Nhung còn chưa kịp mở mắt nhìn xem là ai, chợt nghe thấy người kia hỏi: “Nì sao hông chơi se-vơ Hèn?”
Giản Nhung nhíu mày, nghĩ một hồi mới hiểu được ý của cậu ta.
Giản Nhung không mở mắt: “Vì sao tui không chơi server Hàn hả?”
Xếp hạng cao ở server Hàn, tuyển thủ chuyên nghiệp rất dễ đụng mặt nhau.
Nhưng Giản Nhung vẫn luôn chơi server trong nước, cho nên Savior không được xếp trận với Giản Nhung.
“Bọn họ đậu chơi se-vơ Hèn.” Savior nói: “Se-vơ tren nước, không được, rất nhiều hater.”
Giản Nhung miễn cưỡng “ừa” một tiếng, bắt chước giọng của cậu ta: “Teo chính là một trong số đó.”
Savior: “…”
Savior nói một câu tiếng Hàn, sực nhớ không có người phiên dịch bên cạnh, chỉ có thể gian nan biểu đạt ý của mình: “Teo muốn đánh nhau với bẹn.”
Chuyên gia trang điểm: “…”
Khi Giản Nhung mở mắt, Lộ Bá Nguyên và XIU đúng lúc đi vào phòng trang điểm.
Giản Nhung nhìn XIU: “Ông biết tiếng Hàn không? Nói chuyện với hắn cả buổi, hắn không hiểu cái qq gì luôn.”
Savior cũng nhìn về phía anh, nhíu mày, vẻ mặt đầy nghi ngờ
XIU nói: “Không biết. Nhưng cậu muốn nói gì với cậu ấy có thể trực tiếp nói với anh này, anh về bảo phiên dịch viên nói với cậu ấy.”
“Hai năm trước solokill ông hai trận lấy được điểm thôi có cần phải khắc cốt ghi tâm như thế không? Gần đây bận chỉnh đốn môi trường chơi server trong nước rồi không rảnh đến server Hàn hành gà, muốn ăn đấm cũng đừng vội thế chứ, thứ bảy tới ông muốn chạy cũng không thoát. Tình hữu nghị Trung Hàn muôn năm.” Giản Nhung nói xong, xác nhận hỏi lại: “Trận đấu với mấy người vào thứ bảy tới đúng không? Được rồi nói xong rồi đó, nhớ kỹ rồi nói với phiên dịch viên, dịch đoạn đầu chính xác đấy nhé, đoạn sau không cần kỹ.”
XIU: “…”
XIU muốn nói mấy lời này không phải nên tìm đội trưởng mấy người dịch cho à, tiếng Hàn của đội trưởng mấy người rất giỏi đó.
Nhưng Lộ Bá Nguyên hiển nhiên không có ý muốn phiên dịch giúp.
Lần này hai người Mid và JG của TTC đến không dẫn thêm người khác, Giản Nhung đeo ba lô, Lộ Bá Nguyên thản nhiên ném lại một câu “Đi thôi, thứ bảy gặp”, hai người lập tức rời khỏi studio chẳng ngoáy đầu lại.
Ngồi vào xe, Giản Nhung chống khuỷu tay lên cửa kính xe nhìn ra ngoài bầu trời nhá nhem tối, cậu còn đang xoắn xuýt chuyện trước khi chụp ảnh, nhanh chóng thả hồn sắp lên mây.
Hỏi cậu có thích Cầu Cầu hay không là có ý gì…
Còn hỏi cậu rằng Cầu Cầu có xinh đẹp hay không.
Giản Nhung còn nhớ khán giả từng nói Cầu Cầu là nữ thần E-Sports, có rất nhiều tuyển thủ E-Sports thích cô.
Cầu Cầu quả thật rất đẹp, giọng nói êm tai, sự nghiệp thành công, tuổi tác không lớn, tính cách hình như cũng không xấu.
Nếu như Lộ Bá Nguyên cũng thích, vậy cũng rất bình thường.
Lộ Bá Nguyên mới hai mươi ba tuổi, tuổi này muốn hẹn hò… hình như cũng rất bình thường.
Giản Nhung rũ mắt, cắn viên kẹo cứng mà chuyên gia trang điểm vừa đưa cho cậu vang lên tiếng rắc rắc.
Hai người họ vừa mới về đến gaming house tình cờ gặp được Tiểu Bạch đi ra từ gian trà nước.
“Về rồi! Hai người sao không ai trả lời Wechat tui vậy, có lấy được Wechat của Cầu Cầu không?” Nhìn thấy rõ vẻ mặt của Giản Nhung, Tiểu Bạch đứng nguyên tại chỗ.
“Quên rồi.” Giản Nhung cởi áo khoác: “Mấy giờ thi đấu huấn luyện?”
Tiểu Bạch: “…Còn nửa tiếng nữa.”
Giản Nhung đi lên lầu không ngoáy đầu lại: “Tui đi lên tắm đã.”
Tiểu Bạch bưng cà phê, người ngoài đi rồi, không nhịn được hỏi Lộ Bá Nguyên: “Anh, cậu ấy làm sao vậy?”
Lộ Bá Nguyên: “?”
“Không phải cậu ấy chụp ảnh tuyên truyền với người đẹp đệ nhất giới E-Sports sao?” Tiểu Bạch hỏi: “Em nhìn mặt cậu ấy, tựa như mới đi đánh nhau với người khác mà còn đánh thua.”
“Gặp phải người của PUD.” Lộ Bá Nguyên lời ít nhưng ý nhiều, đi về phía gian trà nước.
Pha xong một ly cà phê, anh quay đầu lại: “Còn muốn nói gì nữa?”
Tiểu Bạch đang cầm ly bằng hai tay, quay đầu nhìn xác định Giản Nhung không quay trở lại, nói khe khẽ: “Anh, em có phát hiện riêng mình.”
Lộ Bá Nguyên lẳng lặng chờ cậu ta nói tiếp.
“Một streamer, cũng là của Star TV.” Tiểu Bạch nói: “Streamer kia…vẫn luôn copy Giản Nhung, chiều hôm nay còn cãi nhau với khán giả của Giản Nhung. Chuyện này em không dám nói với Giản Nhung…”
Giản Nhung dội nước ướt đầu, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy phiền lòng.
Giản Nhung không có thói quen lau tóc, từ trong phòng tắm đi ra đơn giản dùng khăn mặt lau đại vài cái coi như xong rồi.
Mãi đến khi cậu mặt quần áo ra khỏi phòng, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ——
Hẹn hò rất bình thường, anh Khiêm cũng yêu, không hề làm nhỡ chuyện huấn luyện, streamer nữ kia cũng rất tốt, mỗi ngày đều tặng đồ ăn khuya cho bọn họ.
Hơn nữa hẹn hò rồi, Lộ Bá Nguyên cũng tạm thời sẽ không giải nghệ, họ vẫn có thể cùng nhau thi đấu.
Họ vẫn là đồng đội.
Cho dù ngày nào đó Lộ Bá Nguyên giải nghệ, bọn họ cũng có thể thỉnh thoảng đánh đôi.
Khi cậu mười ba tuổi đã có ước mơ ngồi trên sân khấu thi đấu cùng với Lộ Bá Nguyên.
Hiện tại không chỉ vào cùng đội, chính mình được Lộ Bá Nguyên ngắm trúng, tự lên tiếng kéo mình vào trong đội.
Thậm chí Lộ Bá Nguyên còn xem live stream của cậu, Tiểu Bạch có đãi ngộ này không? Anh Khiên với Pine có đãi ngộ này không?
Không có! Chỉ có mỗi cậu!
Giản Nhung suy nghĩ xoay chuyển, thật sự không chú ý đến bản thân đã xoắn xuýt đến tận trời rồi.
Tự mình khuyên giải cũng khá khá rồi, Giản Nhung đẩy cửa phòng huấn luyện, lướt mắt thấy máy tính của Lộ Bá Nguyên sáng, người không ngồi đó, mà trên màn hình lại chiếu một kênh live stream.
Tuy rằng Giản Nhung ngồi trước máy tính suốt ngày nhưng thị lực của cậu rất tốt.
Cậu nhìn thấy Lộ Bá Nguyên mở một kênh live stream, streamer lạ quắc nhuộm tóc xanh lam, mặc đồng phục thủy thủ, đang chơi Liên Minh Huyền Thoại.
Lúc đó Giản Nhung suýt nữa đánh rơi chiếc điện thoại di động.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※