Tui Giỏi Để Tôi Lên

chương 100: chương 100

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Có phải lúc đó anh rất keo đúng không?"

Cuối cùng người của MFG không vào thang máy.

Mọi người trong thang máy đều ôm tâm sự ngẩng đầu nhìn cameras trên đỉnh đầu, rồi im lặng về đến xe.

Trong khoảng khắc cánh cửa xe đóng lại, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn ra sau.

Dáng vẻ lúc này của Tiểu Bạch cứ như thợ săn ảnh đang vội vàng kiếm đủ KPI: "Anh có người yêu hả? Lúc nào? Ai? Em biết không? Quá đột ngột em còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý—— chị dâu em là MC streamer hay ngôi sao???"

Cậu ta dừng lại một chút: "Hay là thiên kiêm tiểu thư mà người nhà giới thiệu cho anh?!"

Lộ Bá Nguyên chống tay trên cửa kính đỡ cằm, nghe vậy thì ngẩng đầu lên khỏi di động, liếc mắt sang người bên cạnh.

Những người khác vô thức nhìn theo ánh mắt của anh.

Mid của họ đè thấp vành nón nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm nhận được những ánh mắt nhưng cũng không ngẩng đầu lên.

Lộ Bá Nguyên dời mắt đi rồi mới: "Đều không phải."

Viên Khiêm nhận ra gì đó, hỏi: "Không tiện nói hả?"

Tiểu Bạch bất chợt nghĩ ra: "Không phải là người trong đội của chúng ta——"

Giản Nhung và anh Đinh ở hàng trước đồng thời ho vài tiếng.

Tiểu Bạch nói tiếp: "Nhân viên hả?"

Giản Nhung: "..."

"Được rồi, nhiều chuyện thế làm gì hả? Xe chạy rồi, mau ngồi xuống đi!" Anh Đinh cũng sợ không hề nhẹ, quay đầu lại nói: "Bốn ngày nữa là vòng bán kết rồi, đem sức lực hóng chuyện của cậu chú tâm vào chuyện làm thế nào thắng Chiến Hổ đi."

Tiểu Bạch nói với vẻ vô tội: "Em chả phải đang quan tâm anh của em sao? Anh của em lớn thế này rồi mà chưa từng hẹn họ, em sợ ảnh bị lừa tình thôi."

Pine liếc cậu ta rồi hỏi: "Ông bị từng bị lừa rồi hả?"

"Không, tui ế bền vững chẳng lẽ ông không biết." Tiểu Bạch bùi ngùi: "Chẳng qua mấy hôm trước có một cô gái streamer gặp trúng kẻ tồi tệ, bị người yêu phơi bày một đống ảnh chụp và ghi âm, rất thảm đó..."

"Anh cậu sẽ không bị lừa.

" Anh Đinh tức giận nói: "Im miệng."

Vốn tiện đường đi ăn cơm tối, nhưng anh Phú đúng lúc gọi điện đến, nói bạn của anh ta mới khai trương một quán án riêng tư, anh ta đã bảo người đặt cơm tối đưa đến gaming house.

Vì thế đi được nửa đường thì quay về gaming house.

Đội của vòng bán kết đã được quyết định, đêm đó không cần phải nói, tất nhiên là vừa ăn cơm vừa coi lại video của trận ở vòng tứ kết.

"Em thật không thích đấu với Chiến Hổ." Tiểu Bạch ai oán nhìn TV: "Mỗi lần cứ như đánh vào bông gòn vậy ấy, như ếch trong nồi nước nóng, đánh một hồi chẳng biết sao lại rơi vào thế xấu."

Lộ Bá Nguyên tựa vao sô pha: "Vô phương, bọn họ đã qua thời kỳ đỉnh cao, nếu như đi đường có thể đánh ra ưu thế thì không ai muốn kéo đến giai đoạn cuối trận."

Viên Khiêm uống miếng canh, bùi ngùi nói: "Tui còn khá hoài niệm chiến thuật trước đây của họ."

Giản Nhung lơ đểnh nghe cả buổi, khi nghe thấy vậy thì hỏi lại: "Chiến thuật trước đây của họ là gì?"

"Cũng như tên của chiến đội bọn họ vậy." Lộ Bá Nguyên nói: "Trước đây thi đấu ở LPL, nội trong vòng năm phút mà không bùng nổ được điểm hạ gục sẽ bị mưa đạn chửi là gà."

Tiểu Bạch sựt nhớ gì đó nói với Giản Nhung: "Cho nên tui nói ông vào hơi trễ.

Kiểu chiến thuật này của ông ấy mà ở năm năm trước...!À không ba năm trước, chắc chắn là tuyển thủ ngôi sao rồi.

Khi đó còn chưa bắt chước người Hàn, đánh nhau toàn sáp lá cà mà phát huy thôi."

Viên Khiêm cúi đầu trả lời tin nhắn, lúc ăn anh lười đeo tai nghe, nhận được tin thoại nào thì cứ mở trực tiếp luôn——

"Anh Khiêm, em là Thạch Lưu.

Em hỏi xíu anh có bên cạnh Tiểu Nhung không? Em gửi mấy tin nhắn cho nó mà không thấy nó trả lời, không có chuyện gì chứ?"

Từ lúc trận đấu của Chiến Hổ bắt đầu đến bây giờ Giản Nhung chưa từng xem di động, vừa mở lên thì quả thật nhận được vài tin thoại của Thạch Lưu.

Cậu chuyển hết tin thoại thành văn tự, trong lúc chờ chuyển đổi thì cậu trả lời lại một câu "Tui đây."

Thạch Lưu lập tức gọi điện trên Wechat đến.

Không muốn quấy rầy những người khác xem video, Giản Nhung cầm di động lên ban công.

"Tui muốn kiếm ông đánh đôi, tiện thể hỏi ông có được không, tui sắp tới định đến Thượng Hải chơi hai ngày...!Nhưng mà ông sắp đánh bán kết rồi? Ôi não tui thật hay quên." Thạch Lưu mỉm cười một chút, giọng nói có vẻ xa vời: "Có cảm giác đã lâu rồi không nói chuyện với ông."

Giản Nhung hóng gió đêm: "Lần trước kéo ông đánh đôi mà ông không vào."

"Tui biết, lúc đó đang ăn nên không thấy." Thạch Lưu dừng lại: "Sau đó tui thấy không tiện đánh đôi với ông."

Khi Giản Nhung còn là streamer nổi tiếng, Thạch Lưu thường hay chọc là cậu ta ôm đùi Giản Nhung ké fame, bây giờ Giản Nhung thành người chơi chuyên nghiệp, cậu ta mời người ta đến chơi chung chắc sẽ bị chửi đến thảm mất thôi.

"Không có gì là không tiện cả.

Gần đây tui đánh ở server Hàn, ông muốn đánh đôi thì gửi tin Wechat cho tui, tui mở acc phụ ở server trong nước đánh với ông."

"Anh em tốt." Thạch Lưu nói: "Tui xem giá vé rồi, vòng bán kết tui đến sân đấu cho ông động lực nhé?"

Giản Nhung trả lời: "Được.

Nói thật thì ông không cần mua vé đâu, tui có vé tặng..."

Cảm giác được gì đó, Giản Nhung cầm điện thoại quay đầu lại.

Lộ Bá Nguyên ôm tay trước ngược lười biếng tựa vào cạnh cửa, nở nụ cười trên môi, không biết anh đã đứng đó bao lâu rồi.

Bé đầu cơ biến thành ông chủ rồi, bây giờ còn có thể tặng vé cho người ta rồi.

Lộ Bá Nguyên nhướng mày, ý bảo cậu cứ nói tiếp.

Thạch Lưu không khách sáo với cậu: "OK, tui đến Thượng Hải sẽ liên lạc với ông."

"Được." Giản Nhung nói: "Tui cúp trước đây, tui...có chút việc."

"Còn nữa, " Thạch Lưu nhìn lịch: "Ngày giỗ của ba mẹ ông sắp tới rồi đúng không? Giải đấu Mùa Xuân không phải là đến Trùng Khánh đánh sao? Về kịp không? Nếu không thì tui tới đó giúp ông."

"Không đâu, về kịp." Giản Nhung hạ mắt xuống: "Tui tự mình đi gặp họ."

Cúp điện thoại, Lộ Bá Nguyên đi tới bên cạnh cậu: "Là streamer lần trước đến Chung kết thế giới mùa trước với em hả?"

"Ừa." Giản Nhung dừng một giây: "Bạn lúc live stream."

Không nghe câu trả lời, Giản Nhung quay đầu lại nhìn anh: "Anh cười gì?"

Lộ Bá Nguyên trả lời: "Không có gì, dường như anh không nghe em nói gì về bạn của em."

Giản Nhung yên lặng, quay đầu nhìn ánh đèn trong những căn nhà nơi xa xa: "Em không có bạn."

Ban công không bật đèn.

Lộ Bá Nguyên hạ mắt xuống, nhìn hàng mi dày của Giản Nhung: "Không phải kênh live stream thường tổ chức hoạt động sao? Để các streamer tổ đội kết nối mạng rồi PK hay đại loại thế, không quen biết mấy người bạn cùng nghề sao?"

"Trước đây khi chưa nổi sẽ toàn gom nhân khí lừa quà tặng." Giản Nhung nhớ lại gì đó, nhíu mày với vẻ không vui: "Có phần PK của streamer phạt ghê lắm..."

Còn nói chưa hết câu thì cậu đã được xoa đầu.

Lộ Bá Nguyên nói với giọng lười biếng: "Nhuộm tóc sao?"

Giản Nhung khẽ lắc đầu: "Còn đỡ đó.

Có những người thua phải bắt chước tiếng chó sủa, hay ăn một hủ ớt...!Em từng thấy một đứa đần, đưa ra quy tắc ai thua phải mở một trò chơi tìm người chơi nữ, live stream lừa cô ấy cách liên lạc, sau đó xem ảnh chụp thật và hoạt động của cô ấy trên không gian QQ."

Khía cạnh này là điểm mù của Lộ Bá Nguyên.

Anh nhíu này: "Sau đó thì sao."

"Sau đó em chửi cậu ta nửa tiếng đồng hồ." Giản Nhung nhớ lại: "Khi đó vào PK không được rút lui nếu không sẽ bị phạt, vì thế cậu ta không thoát được."

Lộ Bá Nguyên bật cười.

Khi đó live stream vẫn còn chưa nổi, vậy Giản Nhung chắc hẳn là mười lăm hay mười sáu tuổi, mà có thể chửi nửa tiếng đồng hồ đến mức người ta chịu thua ở trên live stream...

"Wechat thêm rất nhiều streamer, nhưng đều không nói chuyện, cho nên không tính là bạn bè." Giản Nhung nói một cách rõ ràng: "Sau đó...!Không liên lạc với bạn học, hàng xóm cũng không quen."

Lộ Bá Nguyên gật đầu: "Vậy vừa rồi em nói muốn đi gặp ai?"

Giản Nhung bình tĩnh nói: "Bố mẹ của em."

"Ở Thượng Hải hả?" Lộ Bá Nguyên nói: "Anh đưa em đi."

Giản Nhung lắc đầu: "Không cần đâu, em tự đi được rồi."

Lộ Bá Nguyên cho rằng Giản Nhung lo lắng bố mẹ phát hiện: "Anh có thể đậu xe xa một chút."

"Không phải." Giản Nhung mấp máy môi: "Qua một khoảng thời gian nữa là ngày giỗ của họ."

Ban công thoáng chốc chìm vào sự im lặng, loáng thoáng có thể nghe được giọng nói của Tiểu Bạch vọng ra từ bên trong.

Lộ Bá Nguyên hơi ngẩn ra, lát sau mới lên tiếng: "Chuyện khi nào vậy?"

Lộ Bá Nguyên im lặng một lát, cảm thấy quá hấp tấp.

Anh nói: "Không muốn nói cũng không sao..."

"Không có gì không nói được." Giản Nhung liếm môi dưới, cúi đầu nhìn cây cối trong vườn hoa dưới lầu, qua vài giây sau mới lên tiếng: "Khi em mười tuổi."

Giọng cậu hơi nhỏ, nhẹ nhàng tiến vào trong đầu của Lộ Bá Nguyên.

"Tai nạn xe, tài xế đụng xe cũng chết, nhà của người kia cũng rất nghèo, đền không được bao nhiêu tiền."

Lâu lắm rồi không nhắc chuyện này với người khác, Giản Nhung nói hơi rối: "Sau đó...đến ở cùng với ông nội.

Sức khoẻ của ông nội không tốt, sau khi bố mẹ em gặp chuyện càng nghiêm trọng hơn.

Mấy năm sau thì bị bệnh thận, đến cuối cùng phải chạy thận mỗi tuần, cầm cự được hai năm."

Cậu đã bỏ bớt nhiều chi tiết, vài ba câu đã nói hết tuổi thơ của mình.

Lộ Bá Nguyên lén hít sâu một hơi.

Anh biết hồi đó gia đình của Giản Nhung gặp khó khăn, nhưng không ngờ lại gay go như thế.

Giọng anh khàn đi: "Khi anh thấy em ở tiệm internet..."

"Ông nội em vừa mới phát hiện bệnh thận." Cảm thấy mình mang đến bầu không khí nặng nề, Giản Nhung khẽ cong môi: "Em không phải tự nguyện làm đầu cơ đâu."

Nói xong không có tiếng đáp lại.

Giản Nhung bứt bứt tóc, cảm thấy vừa rồi mình nói quá nhiều phải không thì đã được Lộ Bá Nguyên ôm vào lòng.

Dáng người của Lộ Bá Nguyên cao lớn hơn cậu, mùi nước giặt thoang thoảng toả ra từ vải ở trên vai.

Giản Nhung sửng sốt hồi lâu, mới đưa tay bắt lấy áo của Lộ Bá Nguyên: "Em không sao, thật sự, qua lâu rồi mà."

"Ừa." Giọng nói của Lộ Bá Nguyên khe khẽ hoà vào trong bóng đêm: "Để anh ôm em một lát."

Giản Nhung cảm thấy khi anh cất tiếng nói thì ngực rung lên, tim đập hơi nhanh.

Giản Nhung không thích lại quá gần bất kỳ ai, cảm giác bị gò bó, không được tự nhiên.

Nhưng được Lộ Bá Nguyên ôm rất thoái mái.

Qua rất lâu, Lộ Bá Nguyên bỗng nhiên hỏi: "Có phải lúc đó anh rất keo đúng không?"

Giản Nhung: "Sao cơ?"

"Chỉ mua cho em một hộp sữa."

"..."

Giản Nhung vẫn cảm thấy mình đã vượt qua quá khứ.

Người nhà rời đi, bởi vì vị thành niên nên bị đuổi khỏi tiệm, để gom tiền cho ông nội chạy thận mà từ chối lời mời huấn luyện thử của câu lạc bộ, khi vừa mới bắt đầu live stream không có ai xem còn gọi tới biếи ŧɦái...! Hai năm nay, cậu đã không hề nhớ tới một chút nào về những chuyện này.

Nhưng Lộ Bá Nguyên chỉ nói một câu đơn giản đã khiến sự tủi thân khó nói nên lời chầm chậm dâng lên.

Giản Nhung từ từ cúi đầu, vùi đầu mình vào vai của Lộ Bá Nguyên, nói với giọng rầu rĩ: "Lúc đó anh không có tiền mà."

"Khi đó anh ra khỏi tiệm internet chưa nhét tiền vào túi, em thấy hết, năm đồng với hai tờ một đồng ."

Lộ Bá Nguyên: "..."

"Lúc đó anh không có nhiều tiền, tiền thưởng vô địch LSPL anh mới được năm ngàn."

Giản Nhung nhíu mày: "Anh Phú giàu thế mà còn trừ tiền thưởng của anh hả?"

"Khi đó chiến đội khó khăn, phải giải quyết vấn đề phòng ở và tốc độ mạng, bọn anh ở ký túc xá internet quá tệ, huấn luyện thi đấu hay bị rớt mạng." Lộ Bá Nguyên dừng lại một chút: "Những đội khác vẫn nghĩ bọn anh gà, mãi đến khi bắt đầu thi đấu LSPL..."

Giản Nhung rất thích nghe Lộ Bá Nguyên kể chuyện thi đấu trước kia.

Cậu hỏi: "Khi đánh cá cược khoá acc anh chơi tướng gì mà thua người khác thế?"

"...Jarvan." Lộ Bá Nguyên xoa rối tung tóc của cậu: "Không cho qua chuyện này được sao?"

Điện thoại di động của hai người đồng thời vang lên.

Lộ Bá Nguyên thả cậu ra, lấy điện thoai ra lướt nhìn, là tin nhắn của anh Đinh gửi lên nhóm, giục họ lên lầu huấn luyện.

Phía sau tin nhắn cho có ba cái dấu chấm than to đùng, tựa như là cảnh cáo, cũng tựa như kiềm chế tiếng gào thét vô vọng.

"Anh Đinh hối rồi." Tim của Giản Nhung đập rất nhanh, cậu chợt nhớ gì đó: "Đúng rồi, sao anh đột nhiên nói với bọn họ...chuyện anh có người yêu."

"Nếu như anh không nói, người yêu của anh sẽ nhìn thang máy thuỷ tinh đến nứt mất thôi."

"..."

"Nói đùa." Lộ Bá Nguyên mỉm cười: "Là anh muốn nói cho người khác biết."

Giản Nhung nghe mà mặt nóng lên.

Âm thanh xuống lầu truyền đến từ bên trong phòng, chắc là anh Đinh xuống kiếm người rồi .

Giản Nhung xoa xoa mặt: "Đi huấn luyện chứ?"

Lộ Bá Nguyên ừm một tiếng.

Giản Nhung vừa mới bước tới cửa ban công thì đã bị người ta níu áo lại.

Cậu dừng bước muốn quay đầu lại, một bàn tay ôm lấy cổ cậu, nâng cằm của cậu lên.

Lộ Bá Nguyên cúi xuống hôn lên bờ môi của cậu một nụ hôn ngắn, sau đó anh buông tay: "Đi thôi.".

Truyện Chữ Hay