Tui Cần Mỹ Nhan Thịnh Thế Mà Làm Gì?!!

chương 30: “sư phụ tặng anh hai chữ mộng châu, từ đó hành tẩu giang hồ, đều dùng cái tên này!!!”

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chủ đề:

Tề Thiệp Giang: Trương Ước dành rất nhiều thời gian, không quản ngày đêm thảo luận cùng tôi.

Nội dung: Giờ mị chỉ muốn nói, đúng là bên nhau lâu chuyện quái gì cũng có thể xảy ra!!!

Lầu : …………?

Lầu : Em tới để nói Trương Tề is real!! Ps: Sao đại ca ngạc nhiên như kiểu vừa mới biết vậy?!!

Lầu : Thì vừa mới biết mà!! Đờ mờ đờ mờ cái củ lạc gì đây, hôm qua chị tui bảo Trương Tề chỉ cãi nhau ngoài miệng vậy thôi, chứ thực ra ân ái mặn nồng lắm tui còn cười CP của chị não tàn chứ!! Không quản ngày đêm cái gì hả?? Không quản ngày đêm???

Lầu : Tui tuyên bố sau này CP Trương Ước X Tề Thiệp Giang gọi là Ngày Đêm!!

Lầu : Hahahaha được được tui đồng ý, thế bây giờ có thể thảo luận xem, người bỏ chạy cùng anh trong năm mới có phải Đêm của anh không?

Lầu : Chuẩn cmnr còn gì nữa, trời ơi là trời, mới không bao lâu tình thế đã xoay chuyển, chịu chơi thật, hẹn hò đêm giao thừa nữa chứ, còn sửa lời để hát, giờ nghĩ lại mộng hoa mai gì đó không phải “Hà tất Tây sương” hay sao? Còn cái phúc tiêu gì đó thì tui chịu à….

Lầu : Trí nhớ của em vẫn dừng lại ở đoạn Trương Ước cười nhạo Tề Thiệp Giang, Tề Thiệp Giang tấu nói đá đểu lại, ai có thể giải thích cho em chuyện này là sao không? Sao hai người họ lại thành bạn tốt rồi?

Lầu : Thế lần trước Trương Ước mắng lại diễn viên tấu nói gì đó là nói theo tiếng gọi của con tim à? Từ kẻ thù thành bạn gay tốt chỉ kém nhau một con đường, bội phục, bội phục…

Lầu : Ngủ mà ra.

Lầu :???

Lầu : Ngủ mà ra!!

Nhân viên của “Về quê ở” bắt đầu bóc mẽ:

Chào mọi người tui từng làm staff ở chương trình thực tế kia, nghỉ việc rồi, đúng lúc đọc được tin này, không kiềm lòng được muốn nói một chút. Nếu Jesse không lên tiếng, tôi biết chắc chẳng ai tin lời tôi nói đâu. Tôi kể này, trong chương trình kia hai người có quan hệ rất tốt, chỉ là bị đạo diễn cắt đi thôi!

Cụ thể tốt thế nào thì tôi không biết, nhưng tôi đã xem tư liệu, hai người họ sáng ra cùng nhau đàn ca, còn nhìn nhau mỉm cười nữa, quả thực có cảm giác như bị gương mặt đẹp? tiếng ca? của đối phương chinh phục. Mọi người hiểu được không? Cảm giác như bạn tri kỷ ấy! Dân tình hóng hớt không xen vào được!

Phải rồi, đạo diễn ma quỷ còn muốn xóa cả đoạn hợp xướng “Hà tất Tây sương” đi nữa, may mà không xóa —— đó không phải lần đầu tiên họ hợp xướng đâu.

Mọi người nghĩ mà xem, cả chương trình đều ngủ chung một chiếc giường, nếu có mâu thuẫn thì đã bùng nổ từ lâu rồi, chứ sao lại có hiệu quả ánh mắt là lạ, gương mặt không rõ ý thế kia? _(:з)∠)_ Thực ra chỉ là giả thôi, chứ đã là bạn thân từ lâu rồi.

Lầu : Quỳ luôn, thế nên Trương phi thực sự cầu người người tới, làm chủ hậu cung rồi à?

Lầu : Bựa nhất là Trương Ước, lúc chia sẻ còn thêm biểu cảm [ngại ngùng] nữa. Trương Ước bán manh, mị chịu hổng có nổi!!

….

Vài người, vài sự kiện, vài bài viết bóc mẽ được mọi người thảo luận rôm rả, cuối cùng khiến “Không quản ngày đêm ngủ ra tình bạn” trở thành từ khóa nổi nhất hiện giờ.

Lý Kính và chị Linh – quản lý của Trương Ước gọi video, mặt đối mặt không nói gì im lặng một hồi. Thảm nhất là chị Linh, Lý Kính tốt xấu gì cũng biết chuyện hai người hợp tác với nhau, chứ chị Linh thì mơ mơ hồ hồ, không biết cái gì cả.

“….Thôi bỏ đi.”

“Cứ để vậy thôi.”

Hai người đồng thời nói.

Dứt lời họ nhìn nhau nở nụ cười bất đắc dĩ, chuyện này có thể khiến người ta bàn tán sôi nổi vào bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu, họ cũng không thể kiểm soát được.

Bây giờ có phóng viên truyền thông tới hỏi, họ vẫn lẽ thẳng khí hùng, thể như vẫn như cũ, mọi người không hỏi chúng tôi không nói: Sao hả, có ý kiến gì với tình bạn của Jesse và Trương Ước nhà chúng tôi không? Gì cơ, khoảng cách lớn á? Lớn chỗ nào, đã nghe câu bạch đầu như tân, khuynh cái như cũ chưa hả?

(Bạch đầu như tân, khuynh cái như cũ: Có người quen đến già vẫn chưa hiểu về nhau, nhưng có người mới gặp lần đầu mà đã như rất thân quen)

Tuy rằng tin tức cuối cùng nghe nó cứ gay gay…

Nhưng sau khi hai người quản lý bình tĩnh lại, cũng cảm thấy đây không phải chuyện xấu. Bây giờ dân tình rất thích trêu chọc chuyện này, cho dù không phải fan CP đi chăng nữa.

Phía bên Trương Ước cũng đã ký hợp đồng với “Uyên ương khấu”, sau này còn phải tiếp tục hợp tác với nhau, thậm chí về mặt âm nhạc Trương Ước cũng đã được gợi ý không ít nguồn cảm hứng, nói không chừng album tiếp theo sẽ hợp tác với Tề Thiệp Giang.

Thế là sau đó, chị Linh lại gọi video cho Trương Ước đang trong giai đoạn nghỉ ngơi.

“Chị giúp cậu đuổi đám truyền thông kia đi rồi, bây giờ mấy lời trêu đùa vẫn tương đối… thú vị, sau này các cậu cũng nên hướng theo phía này, nên làm bạn gay tốt, bạn tốt, tri kỷ trong âm nhạc gì đó…” Chị Linh đang nói thì thấy Trương Ước làm động tác cắt ngang, “?”

Trương Ước thần thần bí bí nói: “Chị Linh à…”

Chị Linh: “??”

Trương Ước: “Em bảo này, thực ra em muốn theo đuổi Tề Thiệp Giang.”

Chị Linh ngửa đầu, thổ huyết, “Phụt ——”

Còn chưa qua rằm, mới đến ngày mười hai, Tề Thiệp Giang đã gia nhập đoàn phim.

Đoàn phim cách không quá xa, hiện tại đoàn làm phim đóng quân ở kinh thành, dù sao bối cảnh cũng ở kinh thành, nghe nói còn có một vài cảnh quay phải bố trí địa điểm thực tế để quay.

Những lúc Tề Thiệp Giang không có cảnh quay, anh ngồi lại với Mạc Thanh và Tề Lạc Dương.

Bây giờ mọi người đều biết họ là sư trò, lại nói, tuy trạc tuổi nhau, nhưng khi ba người ngồi một chỗ, từ khí chất trên người có thể cảm nhận được Tề Thiệp Giang là người làm sư phụ, chính nhờ khí chất bình hoa cổ trên người anh.

Cũng bởi vì đã lộ quan hệ, nên các cư dân mạng cũng thảo luận, hai người đồ đệ này nên phong làm quý nhân, thường tại, hay là tính theo cấp bậc dưới. Nhưng chuyện này thì không nói nhiều thêm.

Cảnh diễn của Mạc Thanh và Tề Lạc Dương vốn rất bình thường, bởi vì luyện tập cùng Tề Thiệp Giang, Đường Song Khâm rất vừa ý, không hẳn là cho thêm đất diễn, mà sẽ cho điểm sáng nhỏ, người nào tinh ý sẽ biết sau khi phim công chiếu sẽ bị thảo luận.

Lúc quay cảnh của hai người họ, sắp xếp hơn trăm diễn viên thú cưng, nhưng hoàn toàn là phản ứng thực sự, diễn viên quần chúng chỉ cần dắt chó dẫn chim đi dạo, Mạc Thanh và Tề Lạc Dương bắt chước tiếng chó sủa, giống như ngày hôm đó ở trong công viên, lập tức tất cả kéo lại gần.

Đây chính là yêu cầu của Đường Song Khâm, không lấy đồ ăn ra để thu hút động vật tới. Hai người học tập mấy tháng mới đạt thành quả này, ông rất hài lòng.

Giữa chừng Trương Ước cũng tới đây, không phải hắn tới thăm ban, mà là Đường Song Khâm mời hắn tới, để hắn cảm nhận, thuận tiện bàn việc viết nhạc.

Trương Ước vừa tới, mọi người ở đoàn phim liền ồn ào: “Ơ chẳng phải là cái gì ý nhỉ, không phân ngày đêm hay sao!”

Tề Thiệp Giang cũng không ngờ lời mình nói lại bị lý giải thành ra như vậy, đúng là thời đại khác xưa rồi, nhưng anh là ai chứ, anh là diễn viên tấu nói, mặt mọi người ở đây sao dày bằng anh, anh hết sức bình tĩnh đáp lời: “Vẫn phải phân chứ, đêm vẫn tốt hơn nhiều.”

Mọi người cười ha hả.

Chỉ có Trương Ước cứ lúng ta lúng túng mãi thôi.

Không phải vì da mặt hắn mỏng, mà bởi hắn chột dạ, người ta chỉ trêu vậy thôi, nhưng hắn lại tự bổ não!!

Hắn đã nói cho quản lý biết, dù sao trước đó cũng đã giao hẹn, bình thường cà khịa người ta thì thôi đi, nhưng chuyện đại sự đời người thì nhất định phải bàn bạc.

Thế nhưng hiện thực chứng minh, hắn cảm thấy mặt mình không dày bằng Tề Thiệp Giang..

Tề Thiệp Giang càng bình tĩnh, mọi người càng không coi đây là chuyện lớn, cười xong rồi thôi. Truyền thông còn không biết, nhưng người trong đoàn phim đã biết phần nhạc phối đã chọn Trương Ước.

Trương Ước nhìn Tề Thiệp Giang mấy lần, hôm nay cảnh diễn của Tề Thiệp Giang không cần phải hóa trang, anh mặc trang phục thường của thời đại ấy, mặc áo dài đen, khoác chiếc áo màu thạch anh bên ngoài, mái tóc được vuốt lên.

Tề Thiệp Giang chắp tay sau lưng đứng ở đó, phía sau có quay phim đang cầm thiết bị, cũng có diễn viên mặc áo khoác, mặc xường xám đang chơi điện thoại di động.

Nhưng trong thoáng ngẩn ngơ, Trương Ước chỉ cảm thấy có mình Tề Thiệp Giang là khác với mọi người, anh đứng chắp tay, như một người khách vãng lai, trên người phảng phất nỗi bi thương mà chính anh cũng không phát hiện ra.

“Chào sư bá! Chúc mừng năm mới ạ!”

Một giây sau, phía sau vang lên tiếng Mạc Thanh và Tề Lạc Dương chào hỏi.

Trương Ước hoàn hồn lại, mới từ từ tỉnh lại từ ảo giác kia, sau đó hắn lấy hai chiếc lì xì từ trong túi ra. Vẫn còn chưa hết Tết, tiểu bối chúc Tết thì phải đưa lì xì.

“Cảm ơn sư bá ạ, chúng con không quản ngày đêm cảm ơn sư bá.” Mạc Thanh cầm tiền lì xì còn nói đùa.

“Cậu phắn đi.” Trương Ước đạp một cái, không hề khách sáo với đồ đệ của Tề Thiệp Giang.

Bấy giờ họ cũng không có việc, theo Trương Ước đi dạo khắp nơi, như Đường Song Khâm nói, tiếp xúc với các nghệ nhân trong nghề một chút.

Ở phim trường có vài nghệ nhân xướng đại cổ, khi đó đại cổ rất hưng thịnh, những lúc không có cảnh quay, họ đều ngồi lại xướng gì đó. Trương Ước đứng xem, Tề Thiệp Giang còn giới thiệu cho hắn.

Lại nói cảnh ngộ của những nghệ nhân đại cổ năm đó, so ra anh còn biết rõ hơn những nghệ nhân đại cổ ngồi đây, dù sao anh cũng tới từ thời đó.

“Thực ra “Vọng tình ngư” do Tiểu Ấn Nguyệt xướng mà nổi lên, trước đó chỉ là một vở kịch kinh điển được lưu truyền nhiều năm, có rất nhiều người từng diễn, nhưng Tiểu Ấn Nguyệt đã diễn nó tới trình độ nào chứ? Các tác phẩm kịch khác đều mượn ý tưởng từ ông ấy, tác phẩm kinh kịch “Vọng tình ngư” chính là mấy diễn viên kinh kịch cùng nhau sửa lại. Bao gồm cả đại cổ, và cả tôi..”

Tề Thiệp Giang dừng lại một chút, nói rằng: “Và cả ca từ thái bình trong giới tấu nói bọn tôi.”

“Đúng vậy, cũng có đó!” Mạc Thanh nói.

“Cậu biết cả cái này à?” Tề Thiệp Giang nói xong thì im lặng, có lẽ cũng giống như “Lục Áp tuyệt công minh”, đáng lý phải là độc môn, không rõ khi anh không biết, có bao nhiêu xướng đoạn bị người ta học được.

“Sư phụ à, sư phụ xướng một đoạn đi, bọn con chưa từng nghe sư phụ xướng ở hiện trường.” Tề Lạc Dương nói.

Mạc Thanh liền lấy chiếc phách trúc dùng để đệm nhạc ra. Có lẽ Tề Thiệp Giang không mang theo, nhưng họ ở diễn vai nghệ nhân tấu nói, phải mang theo những đạo cụ này bên mình.

Tề Thiệp Giang nhận lấy phách trúc, tiện tay vẽ một vòng, thuận miệng bắt đầu thu hút người nghe: “Mấy anh đạo cụ đi ngang qua, mấy chị biên kịch đang rảnh rỗi, nếu không có việc gì làm thì em xướng cho mọi người nghe một đoạn…”

Mấy người rảnh rỗi bật cười, nhân lúc nghỉ ngơi chạy lại xem biểu diễn.

Đã lâu rồi cụ Mạnh không ra ngoài, hôm nay có bác sĩ, Mạnh Tịnh Viễn và Lạc Hà bầu bạn cùng, đưa ông ra ngoài chơi.

Cũng bởi dạo này sức khỏe khôi phục tương đối tốt, nên ông mới có thể ra ngoài. Nhưng để an toàn, vẫn phải để bác sĩ theo cùng.

Nhà sản xuất tự mình đi đón cụ Mạnh, nghe tin cụ muốn tới phim trường, Đường Song Khâm vui lắm, chỉ tiếc là không thể phân thân. Phía nhà sản xuất cũng rất coi trọng, nên bấy giờ mới tới nhà đón.

“Cụ lên xe từ từ thôi ạ.” Nhà sản xuất đỡ cụ lên xe, rồi lại chào hỏi ba người Mạnh Tịnh Viễn một hồi, cũng lên xe theo, bác sĩ, Mạnh Tịnh Viễn và cụ Mạnh ngồi một xe.

“Hôm nay tinh thần ông không tệ lắm.” Mạnh Tịnh Viễn cứ có cảm giác như hôm đó nói xong, tình hình của ông mình tốt hơn nhiều, thần sắc rạng rỡ hơn.

Cụ Mạnh vuốt cổ áo mình, “Đúng vậy, có sức khỏe vẫn nên ra ngoài chơi một chút cho thoải mái, không cứ có cảm giác như đang nằm trong quan tài.”

“Ông đừng nói mấy lời này, ông còn phải nhìn các vãn bối thành tài nữa chứ.” Mạnh Tịnh Viễn nói.

Ông lấy điện thoại ra, “Lần trước ông nói muốn nghe Giét-si xướng khúc đúng không ạ, chỗ cháu có một đoạn video thằng bé biểu diễn trong đêm gala khúc nghệ, cháu mở cho ông nghe nhé?”

Cụ Mạnh gật đầu, “Cháu bật đi, bật tiếng to một chút. Màn hình của cháu nhỏ quá, ông không nhìn thấy gì.”

Mạnh Tịnh Viễn vụng về bật video lên, thế nhưng ông không thạo cách tua, phải mở hai đoạn khúc nghệ trước, sau đó mới tới lượt Tề Thiệp Giang lên sân khấu.”

“Nhưng chỉ thấy bên trái lều có một con xích thố dài một trượng, cao tám thước, màu đỏ rực như lửa, bên phải lều đặt một thanh Lãnh Diễm cứ họa Yển Nguyệt Long miệng ngậm châu báu, khuyên vàng trên mũi đao vang tiếng leng keng, lông hồng bay phấp phới…”

Cụ Mạnh nâng cằm chăm chú nghe, hết video rồi, qua hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.

“Ông nội?” Mạnh Tịnh Viễn khẽ gọi.

Cụ Mạnh chớp mắt nhìn, viền mắt rơm rớm nước, “Đúng là nó rồi, tử đệ thư đây mà, “Mười hỏi mười đáp” đúng không, nhưng làn điệu này khác với ông từng nghe, do trường phái khác à?”

Mạnh Tịnh Viễn vội nói: “Người trẻ tuổi sửa lại làn điệu một chút, cho tiệm cận với gu thẩm mỹ hiện tại.”

“Sửa hay lắm, có vẻ nhanh hơn, nhưng càng nhanh càng lưu loát, cũng càng thêm hoạt bát thanh lệ.” Cụ Mạnh cũng tấu hát rất tốt, nghe ra được điểm tinh túy.

Mạnh Tịnh Viễn gật đầu không ngừng.

Cụ Mạnh nói bản này nhanh, không phải kiểu nhịp điệu cầm phách trúc gõ nhịp vừa hát vừa kể chuyện, mà dùng khoái bản trong điệu Tây Bì ở kinh kịch.

(Khoái bản: một hình thức biểu diễn kể chuyện bằng miệng rất phổ biến ở miền bắc Trung Quốc. Nó là một loại xướng hát, hơi giống với rap)

Điệu Tây Bì nổi tiếng có nhịp điệu rất nhanh, trong “Trát Mỹ Án” có một đoạn “Phò mã gia trước mặt xem tường tận”, là khoái bản hoa mặt. Nếu nhanh hơn thì có đoạn “Ta và ngươi phu thê ân đức không cạn” trong “Tứ Lang thăm mẹ”, hoặc là “Phu thê ngồi đối diện tâm sự” trong “Đoạn mật giản” cũng là những khoái bản luôn được ưa chuộng.

Cụ Mạnh lấy làn điệu Tây Bì để so sánh rất thích hợp, nếu lấy những cổ khúc có quan hệ gần với tử đệ thư hơn để so sánh, không phải các cổ khúc không có những phân đoạn nhiều từ xướng, nhưng về mặt giai điệu thì không gần với khoái bản.

Đến đoàn phim, Đường Song Khâm nghe tin mà ra đón từ trước, bên cạnh còn mang theo máy quay, cụ Mạnh đến rồi, đương nhiên phải quay lại toàn bộ hành trình.

“Chào cụ ạ, cụ vẫn khỏe chứ ạ?” Đường Song Khâm kích động vấn an cụ Mạnh, “Con vừa mong cụ tới, lại sợ làm ảnh hưởng cụ nghỉ ngơi.”

“Ta vẫn khỏe, theo con bé Lạc tới, xem mấy cậu quay phim điện ảnh này. Ta đã xem phim của cậu rồi..” Tinh thần cụ Mạnh tốt, cũng nói nhiều hơn mọi khi.

Đường Song Khâm vừa nói chuyện, vừa dẫn ông đi về phía trước, gặp mặt các diễn viên.

Lúc tới sân nghỉ ngơi của các nhân viên trong đoàn, trông thấy có một vòng người ngồi tụ lại, ở giữa vang lên tiếng phách trúc, có người mặc áo dài đang xướng ca từ thái bình.

“Thành Biện Lương pháo hoa rực rỡ, xung quanh thấy những phồn đài quỳnh các.”

“Thánh thượng hiền tài mở khoa, Lương Phú Tuyết đi thi cầu thi cử vừa ý.”

“Ngang qua phố chợ Đông Đô, sông gợn sóng nổi trôi, cá mắc cạn chẳng bơi, than ôi phải vào nồi..”

“Công tử..”

“Chắc là Giét-si rồi, để cháu gọi thằng bé tới.” Mạnh Tịnh Viễn quay đầu lại nói với ông nội, nhưng lại thấy ông đứng trân trân, như cắm rễ dưới mặt đất, vẻ mặt như hoá đá.

Mạnh Tịnh Viễn lo lắng, “Ông ơi?”

Nếu nói tử đệ thư, cụ Manh còn không quá tinh thông, sau khi đổi làn điệu không phân biệt được rõ. Vậy thì đoạn ca từ thái bình này, thì dù ông có già cả hồ đồ đến mấy cũng không thể quên được.

Bởi vì đoạn này là sư ca của ông dựa vào trọn vở “Vọng tình ngư” để viết, cả Hoa Hạ chỉ mình sư ca biết hát, sau này xã hội mới đã sửa đổi từ và làn điệu, giờ xướng đoạn này ở Hoa Hạ đều là ca từ và hình thức mới.

Nhưng người kia, lại xướng ca từ cũ.

Từ văn bản cho tới làn điệu, không có chỗ nào là không giống.. với sư ca của ông!!

Dù đã bao nhiêu năm trôi qua, ông vẫn chưa từng quên, trước kia sư ca vừa dỗ ông ngủ vừa châm đèn viết lời, cũng dạy ông xướng từng từ từng chữ.

“Ông ơi?”

“Thưa cụ..”

Nghe thấy tiếng cháu trai ở bên cạnh gọi, cụ Mạnh mới phát hiện, mình đã rơi lệ từ bao giờ.

Tề Thiệp Giang xướng được nửa chừng, nghe thấy tiếng ầm ĩ, trong đấy loáng thoáng thấy tiếng Mạnh Tịnh Viễn, anh lấy làm lạ đặt phách trúc xuống, tách ra khỏi mọi người, nhưng cuối cùng lại đứng chôn chân tại chỗ.

Chỉ thấy trong đám đông chen chúc, có một cụ ông đang rơi nước mắt nhìn về phía anh, dáng ông gầy gò, lúc cười khóe mắt cong cong khiến người ta vừa nhìn đã thấy thân thiết.

Tuy rằng gương mặt hằn những nếp nhăn, nhưng qua đôi mắt đục ngầu tháng năm kia, thế mà Tề Thiệp Giang lại tìm được hình bóng xưa cũ.

Anh run lẩy bẩy, dường như không thể tin, lại không dám nhận, bởi đó là người anh đinh ninh đã không còn nữa, có lẽ, chỉ là người giống người mà thôi…

Nhưng một giây sau, dưới tiếng gọi lo lắng của người thân bên cạnh, cụ ông nhìn anh khàn giọng hỏi: “Cháu à, cháu là gì của Tề Mộng Châu?”

Khoảnh khắc ấy, Tề Thiệp Giang cảm thấy dường như đất trời quay cuồng, gương mặt lành lạnh, không kiềm chế được hàng nước mắt tuôn rơi.

Tề Mộng Châu?

Kể từ khi anh bái sư, sư phụ tặng anh hai chữ Mộng Châu, từ đó hành tẩu giang hồ, đều dùng cái tên này.

Truyện Chữ Hay