Tui Bảo Bạn Cùng Bàn Đánh Cậu!

chương 51: giải nhất

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDITOR: LAM

Kỳ thi tháng diễn ra vào hai ngày Thứ Sáu và Thứ Bảy. Mặc dù đã là năm cuối cấp nhưng Thất Trung vẫn cứ tách ra hai ngày để thi, áp lực thi cử không hề được tăng thêm chút nào. Nhất Trung và Thực Nghiệm thi xong trong vòng một ngày Thứ Bảy, sáng Chủ Nhật vẫn phải tới trường tham gia lớp tự học, buổi chiều mới được nghỉ.

Tề Nhất Tu spam tới tận vài trang oán hờn trên Wechat, sau đó như đã hứa chụp toàn bộ sách bài tập được phát vào cuối tuần gửi qua cho Cố Kỳ Nam.

Vu Vu Lưu: Đại thần Cố, bài nhiều như vậy ngài thật sự có thể làm hết à? Ủa, rồi Thất Trung cũng phát bài tập còn gì?

: Mấy cuốn đề cương ở Thất Trung không quá khó, tui đã làm xong rồi.

Vu Vu Lưu: Ngài cũng quá thần thánh đi…

: Tui có chọn lọc mấy dạng đề Toán học cho ông rồi nè, ông xem thử đi.

Vu Vu Lưu: Tui quỳ! Đại thần! Tui có cảm giác điểm thi Toán của tui trong kỳ thi tháng sắp tới nhất định có tiến bộ! Thật đấy!

Vu Vu Lưu: À, ông thi Omlypic Toán thế nào rồi? Tui được giải ba…

: Giải nhất toàn tỉnh.

Vu Vu Lưu: !!! NICE! Tự mình ôn luyện mà vẫn có thể giành được giải nhất toàn tỉnh! Quá lợi hại!

: Có ích gì đâu, cách B Đại hãy còn xa lắm…

Vu Vu Lưu: Nếu ông có thể kí kết với Trại Thu Vàng () thành công hạ thấp điểm nhập học, sau đó cố gắng trau dồi vốn Tiếng Anh, thế thì cũng có hi vọng đó.

() Trại Thu Vàng: Nguyên văn 金秋营, vào tháng hàng năm, B Đại sẽ tổ chức Trại Thu Vàng cho ba môn Toán, Vật Lý và Hóa Học. Trại Thu Vàng chuyên nhằm vào các ứng cử viên đạt được giải nhất toàn tỉnh. Thí sinh càng có thành tích vượt trội hơn người thì càng có cơ hội được kí kết. Ai có thể giành được một suất trong Trại Thu Vàng cũng đồng nghĩa với việc được cộng thêm điểm khi đăng kí thi vào Bắc Đại.

: Vẫn đang cố…

Vu Vu Lưu: Tui muốn hỏi từ lâu rồi, cái biệt danh “” này của ông có nghĩa là gì thế? Người đứng đầu thì phải gọi là “” chứ? Nếu là số nguyên tố () thì số đầu tiên phải là “” mới đúng mà?

() Số nguyên tố: Là số tự nhiên lớn hơn không thể được hình thành bằng cách nhân hai số tự nhiên nhỏ hơn. Ví dụ: , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , (Theo wiki)

: Ông không hiểu đâu, tui lười giải thích.

Vu Vu Lưu:

: Tề Nhất Tu, tui hỏi ông một chuyện, lớp chỗ ông có ai nói chuyện yêu đương chưa?

Vu Vu Lưu: Chuyện gì? Ai muốn yêu? Ông hả?

Vu Vu Lưu: Dĩ nhiên là có, tục ngữ nói cấm có sai, trên thế gian này có hai điều không thể giấu một là ho khan, hai là khi đã yêu ai rồi. Nhưng mà, lớp Thực Nghiệm ở trường tui có sức mạnh ý chí nằm ngoài khả năng tưởng tượng của ông đó, lớp tui có tới hai cặp giao hẹn với nhau thi xong đại học mới chính thức hẹn hò, hiện tại mỗi ngày đều nghiêm túc học hành, ngay cả ăn cơm cũng không đi chung với nhau!

: Sao tàn nhẫn quá vậy?

Vu Vu Lưu: ???

Vu Vu Lưu: Trượt vỏ chuối mới tàn nhẫn mà ta?

Vu Vu Lưu: Thành tích giảm sút mới gọi là tàn nhẫn chứ?

Vu Vu Lưu: Dù sao ngay lúc này mà hẹn hò, đến khi thi không đậu đại học cũng phải chia tay thôi à.

Vu Vu Lưu: Không đúng, ông quan tâm chuyện này làm gì?

Vu Vu Lưu: ?

Cố Kỳ Nam không tiếp tục trả lời Tề Nhất Tu nữa, cậu cúi đầu buồn bực làm hai tờ đề thi.

Sau khi làm xong cũng đã tới mười giờ tối. Cậu vừa đánh răng vừa xem di động, anh Triển vẫn không phản hồi lại cậu.

Bỏ đi, đằng nào ngài mai thi xong cả đám đã hẹn nhau cùng tới phòng trọ của anh Triển ăn liên hoan. Lâm Tiểu Bân còn đặc biệt dặn cậu nhớ thông báo cho bố mẹ biết, sợ cậu là em bé ngoan nên bố mẹ hổng cho ở qua đêm bên ngoài.

Chẳng qua chỉ là một kỳ thi tháng mà Lâm Tiểu Bân lại kích động đến thế, bài thì không lo học lại cứ mò lên trên nhóm ồn ào cả đêm, hắn nói mình lén trộm một chai rượu Thanh Mai của ba, chuẩn bị ngày mai không say không về.

Làm giống như mai là cái ngày thi xong đại học vậy đó.

Cố Kỳ Nam lảm nhảm, ngày mai ở chung với nhau, để coi anh Triển làm sao tránh được cậu.

Tiểu Nam Tử: Đồ ngủ và bàn chải đánh răng của em đã một tuần rồi không dùng đến, chắc là bám đầy bụi rồi. Anh có cất giùm em không vậy?

Dao A Dao: Rửa sạch, cất kĩ rồi.

Tiểu Nam Tử: Anh còn chưa nói ngủ ngon với em!

Dao A Dao: Ngủ ngon.

Tiểu Nam Tử: Ngày hôm nay ở trên Wechat anh chỉ nhắn cho em có hai câu!

Tiểu Nam Tử: Mai anh không cần tới trạm điện ngầm đón em, em tự đi.

Dao A Dao: Ừ.

Cố Kỳ Nam thả mông ngồi xuống giường một cái “Ầm”.

Sao lại đồng ý?

Ngày thường cho dù có vội vàng tới cỡ nào, cứ bảy giờ có mặt ở trường là được nhưng ngày mai là kỳ thi tháng, tám giờ rưỡi mới bắt đầu thi thì có chuyện gì đâu mà phải gấp?

Cố Kỳ Nam chẳng qua thuận miệng nói một chút, cậu muốn bộc lộ mình tức giận thế nào với cái sự thờ ơ ấy của anh Triển. Không ngờ ảnh lại dám đáp ứng?

Từ học kỳ trước cho đến tận bây giờ, mỗi ngày anh Triển đều lái xe tới trạm điện ngầm để đón cậu, ngày ngày đưa đón cậu, đây là thích chứ còn gì nữa?

Cậu – Cố Kỳ Nam, đường đường một đại nam sinh, tay chân đầy đủ, đi bộ một đoạn thì có làm sao? Vì cái gì anh Triển lại chở cậu? Trong khi đó, Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân ảnh lại chẳng đón đưa?

Bây giờ thì hay rồi, trở mặt không nhận!

Cố Kỳ Nam cáu kỉnh nằm trở lại trên giường, ngày mai thi xong nhất định phải tìm ảnh tính sổ.

Sáng ngày hôm sau, quả nhiên anh Triển không đến đón cậu.

Cố Kỳ Nam vừa đi vừa tức, vừa đi vừa giận dỗi, vừa đi vừa phiền muộn.

Trên đoạn đường từ trạm điện ngầm tới Thất Trung có rất nhiều học sinh mặc đồng phục trường đang tụm năm tụm ba. Thậm chí phía sau Cố Kỳ Nam vẫn luôn có hai cô nhóc nữ sinh nắm tay nhau liên tục cười khúc khích, lúc đi ngang qua người cậu lại cố ý dừng bước để mình đi thụt lại phía sau, cậu không thể nào không chú ý đến hai người bọn họ.

Khi gần tới cổng trường Thất Trung, cuối cùng một trong số hai người mới nắm tay lôi người còn lại bước nhanh tới bên cạnh Cố Kỳ Nam rồi mở miệng bắt chuyện, “Đàn anh, sao hôm nay anh không đi cùng với cái anh mặt mũi đáng sợ ngồi chung bàn với anh thế ạ?”

Cố Kỳ Nam cúi đầu liếc cô nàng một cái, uốn nắn lại, “Bạn cùng bàn của anh không hề đáng sợ.” Sau đó cậu bỗng dưng phát hiện cậu cần phải cúi đầu xuống mới có thể nhìn người!

Hai nữ sinh này ước chừng cao một mét năm mươi mấy, vóc dáng nho nhỏ rất đáng yêu, tuy rằng khoác trên mình bộ đồng phục hai màu xanh trắng nhưng vẫn giấu không được vẻ xinh xắn ngập tràn thanh xuân. Một người tóc ngắn, người còn lại cột tóc hai bên, cả hai đều cài kẹp tóc hình bươm bướm, trên cặp sách còn gắn thêm cái móc khóa búp bê.

Nữ sinh tóc ngắn gan to, còn nói thêm, “Đáng sợ lắm ấy! Nghe đâu còn thường xuyên đánh nhau nữa!”

Cố Kỳ Nam lại tiếp tục uốn nắn, “Anh ấy hiện tại không đánh nhau.”

Nữ sinh tóc cột hai bên nhẹ nhàng nhàng kéo lấy tay của nữ sinh tóc ngắn, cô nàng tóc ngắn nhìn nhỏ rồi cười, tiếp tục nói, “Đàn anh, nghe nói anh học rất giỏi, đứng thứ nhất toàn khối luôn, anh có thể chỉ dạy phương pháp cho tụi em không?”

Nhỏ nói xong thì cười hì hì mấy tiếng, sau đó nắm lấy di động của bạn mình, mở ra Wechat, nói, “Đàn anh, có thể thêm Wechat của anh sao? Muốn hỏi anh bài tập!”

Cố Kỳ Nam khó hiểu, “Mấy đứa quen anh à? Sao lại biết thứ hạng của anh?”

“Anh là đại thần ở Nhất Trung đó, rất nổi tiếng, bọn em ai cũng biết.” Hai cô nàng lại tiếp tục cười.

Cố Kỳ Nam không ngốc, cậu là người đã có kinh nghiệm trong việc được người khác tỏ tình, dĩ nhiên là biết chuyện gì đang xảy ra. Cậu vốn dĩ muốn thẳng thừng từ chối nhưng lại nhớ đến hành trình theo đuổi ai kia mấy ngày nay của mình, thế nên đành phải cự tuyệt một cách khéo léo hơn.

“Anh không mang di động.” Cố Kỳ Nam xua tay, “Trường học không cho phép cầm theo.”

Hai nữ sinh ta nhìn mi, mi nhìn ta có chút thất vọng, nói, “Vậy lần sau nếu anh cầm theo điện thoại nhớ phải thêm Wechat của tụi em nha!”

Cố Kỳ Nam gật đầu, vẫy vẫy tay, nhanh chóng bước đi.

Buổi sáng thi môn Tự Nhiên Tổng Hợp (), đến giữa trưa ăn cơm cả bốn người mới chạm mặt nhau.

() Tự Nhiên Tổng Hợp: Nguyên văn 理综 hay còn gọi là môn Khoa Học Tự Nhiên, là môn thi tổ hợp của môn Lý, Hóa, Sinh. Đề thi của môn tổ hợp này có tổng điểm là , trong đó Vật Lý , Hóa Học và Sinh Học là .

Cố Kỳ Nam vốn định biểu lộ chút tâm trạng phẫn nộ của mình nhưng khi nhìn thấy anh Triển ở trong đám người tay cầm hai khay cơm, chen chúc trước khe đồ ăn giúp cậu lấy một phần cơm chiên cà ri mà cậu yêu thích, cậu liền quyết định thôi không tính toán chuyện lúc sáng nữa.

“Anh nộp bài sớm à?” Cố Kỳ Nam hỏi.

Sáng thi môn Tự Nhiên Tổng Hợp, Triển Minh và Lâm Tiểu Bân nộp bài trước sau đó đến căn tin giúp Cố Kỳ Nam và Ngô Uyên gọi hai phần cơm.

Triển Minh gật đầu, “Câu nào biết làm đều đã làm, có thể viết đều đã viết xong, còn dư năm phút.”

Lâm Tiểu Bân thở dài, “Tui ghi hết tất cả những dạng công thức Vật Lý mà tui đã học vào bài thi, mặc dù tui không hiểu những công thức kia phải áp dụng thế nào.”

Ngô Uyên bật cười khanh khách.

Lâm Tiểu Bân trợn mắt, “Cười cắi rắm nhà mày!”

Ngô Uyên sặc sụa cười, “Thật không nghĩ tới, anh Triển và anh Bân nhà chúng ta lại có một ngày chăm chỉ học hành, nghiêm túc thi cử đến như vậy. Tao cảm thấy tổ đội bốn người tụi mình đã đến lúc phải thay thủ lĩnh rồi. Sau khi anh Nam tiến vào lớp khí thế cứ như mặt trời ban trưa vậy đó!”

“Nói vậy cũng không đúng!” Lâm Tiểu Bân cảm thán, “Dạo gần đây anh Nam hung dữ vô cùng, tao nghĩ nhanh thôi anh Triển cũng bị ảnh lôi ra đánh! Ngày hôm qua anh Triển làm sai một bài, ố là la, bị ảnh chửi từ trên đầu chửi xuống, thảm lắm luôn, quả đúng là bi kịch nhân gian! Đầu gấu của Thất Trung năm ấy, vì cớ gì lưu lạc đày đọa trong biển khổ đề thi, bị người nhục nhã đến thế?”

“Tớ không có mắng ảnh!” Cố Kỳ Nam giải thích. Chẳng qua lúc giảng đề cậu có hơi lớn tiếng một tí. Cậu nghiêng đầu sang nhìn anh Triển rồi hỏi, “Anh Triển, anh nói coi, em mắng anh bao giờ?”

Triển Minh không lên tiếng, hắn chỉ lấy ra điện thoại di động, vuốt vuốt hồi lâu rồi gửi một bức ảnh chụp màn hình lên trên nhóm đàn em. Những người còn lại lôi điện thoại ra nhìn, bên trong tấm ảnh là một dãy spam bình luận.

Tiểu Nam Tử: Anh Triển, mấy cái đề này em chọn cho anh, đều là dạng cơ bản, anh nhất định phải nắm vững.

Tiểu Nam Tử: Anh Triển, đáp án trắc nghiệm Anh Văn có mấy từ anh làm sai… Anh đã ghi nhớ lại chưa? Từ đơn là cơ sở tiền đề, anh phải học thuộc chúng.”

Tiểu Nam Tử: Anh Triển, còn nữa, mấy bài anh làm sai ngày hôm nay nhớ phải ngồi sửa lại.

Tiểu Nam Tử: Bài tập hôm nay đã làm xong chưa?

Tiểu Nam Tử: Anh không được lười biếng, đừng có bấm điện thoại nữa!

Tiểu Nam Tử: Sửa lỗi sai trên bài thi phải dùng bút đỏ, nhớ đấy!

Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân cười muốn tắt thở.

Cố Kỳ Nam, “…”

Buổi chiều sau khi thi xong môn Tiếng Anh, mọi người lục tục trở về tập trung tại lớp học. Thầy Trương phát xuống đề cương luyện thi mà các giáo viên bộ môn đã dặn dò trước đó, ông lơ đi những tiếng kêu rên của đám học trò, chậm rãi nói, “Chiều đến một cái là lại bắt đầu lười nhác, điểm thi môn Toán và Văn ngày hôm qua của tụi em sắp có rồi đấy. Không được chểnh mảng, mấy đứa hiện tại lên rồi, thời gian rất quý giá. Ngày mai nhớ làm cho xong bài tập. Còn nữa, bạn học Cố Kỳ Nam của lớp chúng ta trong cuộc thi Mathematical Olympiad China League giành được thành tích vô cùng tốt, giải nhất toàn tỉnh, đây không phải là việc dễ dàng, mọi người hãy chúc mừng cho em ấy!”

Toàn bộ lớp / hít một ngụm khí lạnh, tất cả đều quay đầu lại nhìn chằm chằm Cố Kỳ Nam.

__________

Rượu Thanh Mai: Miền bắc hay có quả này, ngâm rượu uống bao ngon luôn.

Cơm chiên cà ri:

Truyện Chữ Hay