Thừa tướng phu nhân bước loạng choạng đến, nhét vào tay ta một lá bùa bình an. Sau đó, cơn đau dữ dội khiến ta phải buông tay, định kéo chăn lên, nhưng phu nhân lại đặt lá bùa vào tay ta lần nữa, còn nắm chặt lấy tay ta, không để ta buông ra.
Mồ hôi và nước mắt cứ lần lượt lăn dài trên mặt, ta đau đớn đến mức chỉ biết gào gọi mẫu thân.
Thừa tướng phu nhân cũng lo lắng đến mức toát mồ hôi, vội vàng nói: "Mẫu thân đây, mẫu thân đang ở đây."
Nhưng trong cơn mê man, miệng ta gọi mẫu thân, mà trong tâm trí lại không phải hình bóng của Thừa tướng phu nhân.
Càng không phải ai khác.
Ta chỉ giống như khi còn nhỏ, mỗi lần đau đớn hay khó chịu, ta đều gọi mẫu thân, dù cho ta chẳng bao giờ thực sự tìm thấy bà.
Từ thuở bé, hai từ ấy đối với ta tựa như có ma lực, cứ gọi mãi thì tiên nhân sẽ xuất hiện, xoa dịu nỗi đau cho ta.
Không biết ta đã gọi bao nhiêu lần trong mê loạn, đột nhiên có tiếng khóc của trẻ thơ vang lên.
Ta đã ngủ liền mấy ngày, đến khi tỉnh dậy, Thừa tướng phu nhân nói với ta rằng, Lý Mãng và đứa trẻ đã rời đi rồi.
"Có nhũ mẫu đi theo, con không cần lo lắng và cũng không cần biết họ đã đi đâu."Ta đoán được lý do họ rời đi gấp gáp như vậy.
Chuyện ‘điển thê’ chắc hẳn đã lan truyền khắp thành rồi.
Ta nói với bà: "Sau này sẽ không có chuyện xấu hổ như vậy nữa."
Đôi mắt bà lập tức ngập tràn nước mắt, giọng bà run rẩy: "Nếu ta chỉ lo chuyện xấu hổ thì đã tốt rồi. Nếu không phải sợ đứa trẻ sau này không thể ngẩng cao đầu, sao ta lại để nó sinh ra mà không có mẹ? Ta cũng từng sinh con, cũng từng nếm trải nỗi đau mất con, lẽ nào ta không hiểu nỗi khổ của con sao?"
Ta sững sờ.
Trong lòng cười khổ, ta đã lên chức mẫu thân rồi, vậy mà vẫn còn giận dỗi với mẫu thân của mình, buông lời oán trách.
Thừa tướng phu nhân thở dài, nói: "Đứa trẻ đã được đặt tên, gọi là Bình An."
Bình An... Ta đang ngẫm nghĩ về cái tên này thì Nhậm Cẩn Anh bước qua bậu cửa, sải bước vào phòng: "Tuế Hỉ, Lý Mãng đâu rồi?"
Thừa tướng phu nhân trước tiên trách móc: "Con còn lo gì Lý Mãng, mấy ngày qua con đã đi đâu?"
Nhậm Cẩn Anh đáp: "Con đã lật lại chuyện Lý Mãng phạm quân quy để điều tra. Quả thực, chính là Trương Dũng đã hãm hại hắn. Nay Trương Dũng đã bị bắt, Lý Mãng có thể được minh oan."
Thừa tướng phu nhân kinh ngạc: "Lý Mãng đã rời đi mấy ngày rồi."
Nhậm Cẩn Anh sững người.
"Hắn và đứa trẻ đã rời đi cùng nhau," ta vừa khóc vừa nhìn Nhậm Cẩn Anh, nói, "Trước đây huynh từng nói, nếu không đón ta về, chỉ sợ ta sẽ lại phải tiếp tục bán mình để đẻ thuê cho người khác, nhưng giờ ta đã hiểu, chuyện đó sẽ không xảy ra nữa. Nỗi đau khi phải chia lìa cốt nhục thực sự quá đớn đau."
"Lúc đó ta đã lỡ lời,” Nhậm Cẩn Anh nhìn ta thật sâu, ánh mắt đầy hối hận, "Xin lỗi."
Hai tháng sau, Thừa tướng phu nhân mới từ từ nói cho ta biết, Lý Mãng và Bình An vẫn còn ở trong kinh thành, nhưng hành tung bí mật, không ai biết được thân phận thật của Bình An, rằng đứa trẻ ấy không thể công khai thừa nhận là cháu ngoại của phủ Thừa tướng.
Họ dự định đợi đến khi Bình An biết chạy nhảy, sẽ chuyển đến nơi xa hơn.
Ta tiếp tục tịnh dưỡng trong phủ Thừa tướng, khi khỏe hơn, ta quay về tìm mẫu thân của Triệu Tử Tùng.
Nhưng hàng xóm xung quanh nói rằng bà cũng đã qua đời, nghe đâu vào đêm trước khi người của phủ Thừa tướng đến đón Triệu Tử Tùng, bà đã lâm bệnh và mất.
Ta dần hiểu ra, tại sao Triệu Tử Tùng sau khi đến kinh thành chữa trị lại mất đi ý chí sống nhiều lần như vậy. Có lẽ lúc thuyền tiệc bắt đầu, trong lòng hắn còn nuôi chút hy vọng, nhưng ngọn lửa ấy đã bị trận hỏa hoạn thiêu rụi.
Buổi tiệc thuyền không thành, phần tiền công còn lại cũng không có nữa.
Mấy ngày nay, Thừa tướng phu nhân bận rộn hơn hẳn.
Tộc Kim Thủy đã khởi chiến, Hoàng thượng đã hạ chỉ để Nhậm Cẩn Anh đảm nhiệm vị trí chủ tướng trong trận chiến này. Vì vậy, Thừa tướng phu nhân khi thì ngồi khâu đệm gối, khi lại đi cầu phúc, xin bùa bình an.
Nhưng chỉ vài ngày sau khi Nhậm Cẩn Anh tiếp chỉ, Từ Lăng Hoài đã xông vào phủ Thừa tướng, ánh mắt đầy sự kinh ngạc, hỏi Nhậm Cẩn Anh: "Tại sao trước khi ban chỉ, rõ ràng đã định ta làm chủ tướng, tại sao ngươi lại còn ra sức cầu xin Hoàng thượng đổi ý?"
"Vì ta thích hợp hơn ngươi."
"Ta đã từng ra trận, võ nghệ cũng không kém ngươi," Từ Lăng Hoài dừng lại một lát, ánh mắt trở nên phức tạp, "Ngươi đã thắng rất nhiều trận, chẳng lẽ ngươi không sợ bị người ta e dè sao?"
Ban đầu, ta không hiểu vì sao việc thắng nhiều trận lại không tốt.
Cho đến khi Từ Lăng Hoài thốt ra bốn chữ "công cao lấn chủ" (ý chỉ công lao quá lớn khiến người cầm quyền cảm thấy bị đe dọa).
Nhưng sau một hồi trầm mặc, Nhậm Cẩn Anh nói: "Hoàng thượng sẽ không dễ dàng bị lung lay." Hắn nhìn chằm chằm vào Từ Lăng Hoài, rồi hỏi tiếp: "Ngươi nghĩ rằng, nếu ngươi làm chủ tướng, điều khả quan nhất xảy ra là ngươi sẽ mang tỷ tỷ trở về, hay là tỷ ấy sẽ bị treo trên trận tiền làm cờ tế?"
Từ Lăng Hoài đứng sững tại chỗ hồi lâu, sau đó mắt đỏ hoe, cúi đầu chào Nhậm Cẩn Anh rồi kiên quyết rời khỏi phủ Thừa tướng.