Nhậm Tuế Hỉ, chỉ mang danh thiên kim mà không có phúc phần của thiên kim, quả thật không đáng để Nhậm Tuế Hoan – người thực sự có số phận thiên kim phải bận lòng.
Xem xong phủ đệ, Nhậm Tuế Hoan nhìn thấy có người bán kẹo lê bên đường, bèn nói muốn ăn.
Thừa tướng phu nhân đi mua cùng nàng, còn ta đứng chờ ở bên cạnh.
Bỗng nhiên, cách đó không xa, ở quầy bán kẹo hồ lô, có người làm rơi túi tiền mà không hề hay biết.
Ta bước tới nhặt lên.
Người đàn ông lúc này mới phát hiện ra mình đã làm rơi đồ.
Khi ông ta quay lại, ta thấy rõ ông là một người tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, thần thái vô cùng oai phong.
“Đa tạ, đa tạ,” ông nói với vẻ có chút căng thẳng khi thấy ta đang mang thai, việc cúi xuống nhặt đồ có phần bất tiện, “Phu nhân là người nhà ai? Sao lại đi một mình thế này?”
“Là con gái nhà ông đó.”
Giọng của Thừa tướng phu nhân đột nhiên vang lên từ phía sau.
Thừa tướng phu nhân tiến lên một bước, trách móc: "Ở trong cung mấy ngày rồi, được ra ngoài cũng không lo mà về phủ ngay."
Thừa tướng nhận lấy hai xiên kẹo hồ lô từ tay người bán, nói rằng bọn trẻ con thích ăn ngọt nên tiện thể dừng lại mua.
Sau đó, ông đưa cho ta một xiên và cho Nhậm Tuế Hoan một xiên.Ta trước kia từng bán kẹo hồ lô, ăn nhiều đến phát ngán, nên lần này ăn khá chậm.
Khi răng bắt đầu ê buốt vì chua, ta chợt nhớ đến trước đây vẫn có thể tiện tay đưa mấy viên kẹo còn lại cho Triệu Tử Tùng, nhưng giờ chẳng biết đưa cho ai, nên ta ăn hết.
Khi trở về phủ Thừa tướng, Nhậm Tuế Hoan nhảy xuống khỏi xe ngựa, đưa nửa xiên kẹo còn lại cho gia nhân, bảo vứt đi.
Cũng vào lúc này, quản gia đang đợi sẵn trước cổng bước lên thông báo: " Từ công tử đến rồi."
"Từ Lăng Hoài sao?" Đôi mắt Nhậm Tuế Hoan lập tức sáng lên, nàng ngay lập tức muốn chạy vào trong.
Nhưng bị Thừa tướng phu nhân kéo lại, nghiêm nghị: "Còn chưa xuất giá, không được vội vàng như thế."
Ta nghe rõ ràng, hóa ra đây chính là vị hôn phu của Nhậm Tuế Hoan.
Ta theo lão gia và phu nhân cùng bước vào đại sảnh.
Nhậm Cẩn Anh cũng đã có mặt.
Đối diện với Nhậm Cẩn Anh chắc hẳn chính là Từ Lăng Hoài.
Ta cảm giác dường như đã gặp hắn ở đâu đó.
Vị công tử tuấn tú, cao quý ấy vốn đứng rất thẳng, thấy Thừa tướng liền khẽ cúi người, tỏ ra vô cùng cung kính.
Nhưng hắn đến đây là để từ hôn.
“Từ hôn sao?” Thừa tướng tỏ vẻ khó hiểu.
Từ Lăng Hoài điềm tĩnh, không cao ngạo cũng chẳng hạ mình, nói: "Hôn sự giữa ta và phủ Thừa tướng vốn xuất phát từ việc hai gia đình đã hứa hẹn với nhau khi phu nhân và mẫu thân ta còn đang mang thai. Năm xưa, nhị tiểu thư trong bụng phu nhân rõ ràng không phải là Tuế Hoan, nhưng suốt bao năm qua, chúng ta đều nhầm tưởng rằng Tuế Hoan chính là nhị tiểu thư. Nay khi nhị tiểu thư thật sự đã được tìm về, chuyện hôn ước giữa ta và Tuế Hoan cũng không còn giá trị."
Thừa tướng phu nhân nắm lấy tay ta, tiến lên nói: “Tuế Hỉ đã được tìm về, nhưng con bé nay đã có phu quân, sao có thể kết thân với nhà họ Từ?”
“Chính vì vậy, ta mới đến để từ hôn,” Từ Lăng Hoài đáp.
Nhậm Cẩn Anh cười lạnh lùng: “Tuế Hoan đích thực không phải mủ của phủ Thừa tướng, nhưng ngươi từ hôn vội vàng như vậy, chẳng phải vì trong lòng đã có người khác rồi sao?”
Từ Lăng Hoài im lặng một lát, sau đó nói: “Chuyện này không liên quan.”
Trước khi rời đi, hắn liếc mắt nhìn ta một cái, chân bỗng chựng lại, nói: “Cô nương trông có vẻ rất quen mắt.”
Lời hắn khiến ta càng khẳng định suy nghĩ trong lòng.
Ta giơ tay ra hiệu nói rằng: “Ngày trước, khi ngươi lên núi săn bắn, đã làm bị thương con thỏ ta nuôi.”
Khi ấy, Từ Lăng Hoài tưởng rằng đó là thỏ hoang, nhưng thực ra nó là con thỏ từ chuồng nhà ta trốn ra.
Từ Lăng Hoài đã bồi thường cho ta và Triệu Tử Tùng một ít bạc.
Hắn ra tay hào phóng, lại sở hữu dung mạo mà ta chưa từng thấy ở những người trong làng, nên ta nhớ rất rõ về hắn.
Từ Lăng Hoài hỏi ta: “Cô nương và Triệu đại ca vẫn khỏe chứ?”
Chưa kịp đợi ta trả lời, Thừa tướng phu nhân lập tức nói: “Phu quân của Tuế Hỉ, cũng chính là nhị cô gia của phủ Thừa tướng này mang họ Lý.”
Từ Lăng Hoài thoáng sững sờ, hắn nhìn ta, rồi ánh mắt dừng lại ở cái bụng đang nhô lên của ta, sau đó không nói gì thêm.
Sau khi Từ Lăng Hoài rời đi, Thừa tướng vẫn chưa bớt lo âu: "Tuế Hoan vốn một lòng ngưỡng mộ Từ công tử, lần này không biết sẽ làm loạn thế nào đây."
Nhậm Cẩn Anh thản nhiên đáp: "Hắn đối với Tuế Hoan từ trước đến nay chỉ coi như muội muội mà thôi, chỉ là Tuế Hoan tự mình không nhận ra. Giờ hắn cuối cùng cũng tìm được cái cớ để từ hôn rồi."
Thừa tướng phu nhân hừ lạnh một tiếng, bực bội nói: "Từ hôn thì từ hôn, vinh hoa của nhà họ Từ vốn dĩ không phải chính đạo."
Ta có chút thắc mắc.
Họ liền giải thích, vinh hoa phú quý mà nhà họ Từ có được hiện nay, đều là nhờ phụ thân của Từ Lăng Hoài bán con gái mình mà đổi lấy.
Năm đó, triều đình ta và tộc Kim Thủy đàm phán việc đình chiến, tộc Kim Thủy yêu cầu triều đình gả một vị Công chúa để hòa thân.
Triều đình không nỡ để Công chúa hoàng thất chịu khổ, bèn dự định chọn một tiểu thư nhà thế gia phong làm Công chúa.
Đúng lúc ấy, phụ thân của Từ Lăng Hoài đã chủ động tiến cử trưởng nữ, tức là tỷ tỷ của Từ Lăng Hoài lên làm Công chúa thế thân.
Kể từ đó, phụ thân Từ Lăng Hoài bước lên con đường quyền lực, thăng quan tiến chức không ngừng.