Triệu Hàm nhìn thấy người thì mặt đã đen như đáy nồi, miệng cắn thảo dược đem đặp lên mu bàn tay sưn to của Lâm Phàm, lúc này mới mở miệng nói: “Không phải kêu ngươi ở trong sơn động nghỉ ngơi sao, như thế nào lại chạy lung tung, bị lạc đường thì biết làm sao, ta phải đi nơi nào tìm ngươi?”.
Tâm lý Lâm Phàm giờ phút này đã muốn rơi lệ, đây là vận khí gì, bị rắn quấn bị ong đốt, hôm nay mua vé số chắc chắn sẽ trúng. Thảo dược đắp lên cảm thấy rất thoải mái, mu bàn tay không còn đau rát nữa, thư thái rất nhiều, Lâm Phàm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra hướng Triệu Hàm nói: “Ta vừa phát hiện một tổ ong, chính là nơi ta bị ong đốt, ngươi có biết lấy tổ ong không, mật ong khẳng định rất được giá, thế nhưng là nằm ở trên cây”.
“Ngươi thật đúng là muốn tiền đến không muốn sống nữa, cây còn không biết trèo còn muốn lấy mật ong, nó không đốt ngươi thì đốt ai. Đi thôi, đưa ta đi xem một chút, mật ong quả thật rất được giá”. Triệu Hàm lúc này thật muốn sờ sờ đầu Lâm Phàm.
Thời điểm Lâm Phàm theo Triệu Hàm về nhà thì trời đã tối, hiện tại hai chân hắn rất nặng, hai chân gần như không động đậy được, đoạn đường cuối cùng là Triệu Hàm túm hắn đem trở về. Bắt được không ít rắn, Triệu Hàm nói có khoảng hai ba mươi con, tất cả đều là rắn độc có thể bán được giá cao. Tổ ong cuối cùng bị Triệu Hàm lấy được, Lâm Phàm biết phải dùng khói hun, không ngờ là Triệu Hàm cũng biết, lấy tổ ong ra Triệu Hàm cũng không bị ong đốt, vận khí của hắn quả nhiên không được tốt lắm.
Gùi được Triệu Hàm mang theo, dưới đáy rổ để một bao giấy dầu, lấy ra đặ một khối mật ở bên trên, theo Triệu Hàm nói mật này có thể bán được một lượng bạc, mật xem như là đáng giá, chờ cuối mùa thu còn có thể đi chố đó lấy tổ ong thêm một lần nữa.
Lâm Phàm ngồi ở sân ngẩn người, cả người giống như là bị mất hồn, Triệu Hàm đem hai cái gùi để tốt, lập tức đi nấu cơm, mặc kệ hắn hay là Lâm Phàm đều đã đói bụng. Ngô a sao nghe được động tĩnh liền đi qua, Tử An lúc này đã ngủ, nó cùng Ngô a sao rất quen thuộc, cho dù về muộn cũng không có khóc nháo, thực là ngoan.
Hôm sau Lâm Phàm liền nghỉ ở nhà, cẳng chân và cả người đều co vô lực, hắn không biết là bị làm sao, rõ ràng thân thể cũng thường xuyên đi lại ở trong thôn.
Thời gian ba ngày, Triệu Hàm đã bắt được năm mươi con rắn độc, ngày thứ ba ở hang rắn rõ ràng đã ít đi, Triệu Hàm biết nguyên nhân là do hắn bắt thường xuyên.
Lâm Phàm lúc này khôi phục cũng tốt lắm, tất cả rắn bị bắt đều bị nhốt ở trong giỏ trúc, Lâm Phàm chuẩn bị ngày mai đem những con rắn này đi bán, đồng thời phải dò xét tình huống, nhìn xem có thể buôn bán cái gì. Lần này Triệu Hàm cũng đi cùng Lâm Phàm, đứa nhỏ cũng đưa đi theo, đi vào trong thành cũng phải hết hai ngày cả đi lẫn về, phải đi bằng xe ngựa, để Lâm Phàm đi một mình Triệu Hàm lo lắng.
Triệu Hàm đã hẹn trước với xa phu trước một ngày, trời còn chưa sáng xa phu đã chạy tới Lâm gia, từ thôn Lâm gia phại chạy bốn mươi dặm tới Nam Huyền Dương đã là giữa trưa, tiền xe hết ba tiễn bạc khiến Lâm Phàm đau lòng không thôi, hiện tại trên người hắn chỉ còn hai tiễn bạc mà thồi.
Ở khách điếm thuê một phòng bình thường, bọn họ phải ở lại một đêm, Lâm Phàm kêu Triệu Hàm ở lại khách điếm, hắn đi trước tham khảo giá thị trường, năm mươi con rắn độc cũng không phải ít, một bình mật cũng không phải dễ dàng, muốn tìm người tốt mua.
Triệu Hàm không ngăn cản Lâm Phàm đi ra ngoài, hắn trực tiếp gọi tiểu nhị lên cho một chút tiền thưởng liền hỏi được tin tức mình muốn biết, hắn đến trong thành không phải lần đầu tiên, thế nhưng đi bán rắn thì hắn là lần đầu tiên, thế nhưng hỏi qua giá cả cũng không chênh lệch quá nhiều.
Lâm Phàm thấy chuyện tình cũng không sai biệt lắm, hắn hỏi thăm mấy cửa tiệm bán thuốc bắc ở trong thành, kết quả đối phương ra giá cũng không sai biệt lắm, nhiều độc xà như vậy mà chỉ được hai mươi văn, từng này đối với Lâm Phàm là không đủ, nhất là đối phương còn chọn chủng loại. Tửu lâu bán thịt giá cả lại càng rẻ hơn, hơn nữa đối phương lại không mua rắn độc, giá cả cũng so với trấn trên cao hơn bốn năm văn mà thôi, thế nhưng nếu suy tính một chút thì vẫn có thể làm được, nhưng hắn phải đi đâu mới có thể mua được nhiều rắn không độc như vậy.
Ngay tại thời điểm Lâm Phàm từ tửu lâu đi ra, Lâm Phàm nghe được một quản gia nói chưởng quấy tửu lâu Nhân Hòa có mở tiệc rượu, hình như là có người muốn tổ chức yến hội, nhìn thấy biểu tình của quản gia hẳn là việc vui, có lẽ có thể thử xem.
Lâm Phàm đứng ở trước cửa tửu lâu, chờ quản gia đi ra lúc này mới lặng lẽ đuổi theo, hắn hỏi thăm một chút tin tức, nếu muốn bán giá tốt cần phải nghĩ ra một biện pháp khác tốt hơn, trong tay hắn có không ít hàng hóa, tất cả những cửa hàng trong thành này cộng lại cũng chưa chắc bằng của hắn đây chính là ưu thế.
Lâm Phàm đi theo quản sự vào một tòa trang viên, hắn rất nhanh liền hỏi thăm rõ ràng như thế nào, thì ra nhà này là của tri huyện lão gia của Nam Dương Huyền, tuy rằng hiện tại đã cáo lão hồi hương, thế nhưng đứa con vẫn tham gia chiến trường, nghe nói là làm tướng quân. Lần này con của hắn mang theo thân vệ về thăm người thân, đây cũng là nguyên nhân quản gia đột nhiên chạy tới tửu lâu tìm đầu bếp hỗ trợ, trong nhà đột nhiên có thêm năm sáu mươi người, đầu bếp trong phủ không thể chuẩn bị kịp, hắn còn biết những người này là từ phía nam ẩm ướt trở về.
Lâm Phàm lập tức quay đầu rời đi, hắn muốn tìm Triệu Hàm chứng thực một chuyện, nếu là thật như vậy, bầy rắn độc kia có thể bán được giá tốt, kế hoạch kiếm tiền đầu tiên của hắn cuối cùng cũng khỏi động rồi.
Chạy về đến khách điếm, thời gian Lâm Phàm đi ra đến bây giờ đã là một canh giờ, mặt trời đã muốn ngả về tây. Lâm Phàm chạy vọt vào trong phòng, liền nhìn thấy Triệu Hàm đang tựa vào bên giường nghỉ ngơi, mấy ngày nay Triệu Hàm đều ra ngoài, hiện tại lại là mùa hè, cho dù thân thể Triệu Hàm có tốt nhưng cũng cảm thấy mệt mỏi.
“Trở lại rồi sao, đi hỏi thăm như thế nào, nếu không được thì chúng ta mang rắn ra chợ bán đi, giá cả cũng sẽ cao hơn một chút, chẳng qua là tốn chút thời gian, nếu như gặp được người muốn mua có thể bán xong”. Triệu Hàm nhìn Lâm Phàm chạy tới liền nói.
Lâm Phàm đặt mông ngồi ở trên ghế, rót một chén nước uống xong rồi mới nói: “Triệu Hàm ta nhớ rõ ở đây người đi tòng quân trở về, có phải hay không sẽ mở tiệc chiêu đãi, ngươi nói ta nghe thử xem là như thế nào”.
“Đúng thì đúng, nhưng nhà kia như thế nào, nếu trong nhà không giàu có, thì cũng không dùng những thứ này”. Triệu Hàm sau khi nghe xong gật gật đầu, những người tòng quân trở về đều cửu tử nhất sinh, khi bọn họ về nhà đương nhiên là cần ăn mừng một phen, nhưng mà chỉ có nhà giáu mới có thể đãi lớn, nhà nghèo người ta chỉ làm một bữa tiệc nhỏ, mấy chục con rắn độc cũng không phải là gia đình bình thường có thể mua được.
Lâm Phàm sau khi nghe được những lời này thì lập tức nói: “là đứa con của tiền tri huyện Nam Huyền Dương trở về, nghe nói là đột nhiên trở về, ngay cả đầu bếp cũng không đủ phải đến tưu lâu mượn, ta cảm thấy chúng ta có bảy thành hi vọng có thể bán được giá tốt, tới sớm không bằng tới đúng lúc, lúc này đã là buổi chiều, bọn họ ở nơi nào có thể tìm thấy được thứ tốt, ta nhớ rõ yến hội bình thường sẽ có canh long phượng, nhất định sẽ cần đến rắn độc, không độc thì không đủ phú quý.
Triệu Hàm nghe xong lời này liền gật gật đầu nói: “Ngươi nói đúng, kỳ thật canh long phượng cũng có ngụ ý trừ tà, thường là những người đi xa trở về thường sẽ ăn, chúng ta hiện tại liền đi qua”. Tới sớm quả thật không bằng tới đúng lúc, hiện tại bên kia tính toán không đủ, bọn họ bên này lại có đủ hàng, giá cả tự nhiên là tốt hơn.
Lâm Phàm nhìn thấy động tác của Triệu Hàm liền lắc đầu nói: “Ngươi đừng vội, nếu bọn họ muốn tự nhiên bọn họ sẽ lại đây, chúng ta đem qua tự nhiên sẽ bị ép giá, giống như là yêu cầu bọn họ mua, ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ta đi tìm quản sự kia đàm phán một chút”.
Triệu Hàm nghe Lâm Phàm nói có chút đạo lý, vì thế cũng không kiên trì đi theo.
Lâm Phàm rất nhanh trở lại nhà của tiền tri huyện, cửa chính có thủ vệ Lâm Phàm không có khả năng đi vào, hắn cũng không có thân phận đi vào. Cho nên Lâm Phàm vòng ra sau viện có một cái cửa nhỏ, giữ chặt một người hầu đang muốn xuất môn Lâm Phàm đang muốn mở miệng, đã bị một hắn tử khôi ngô tuấn tú giữ lại.
“Tiểu tử ngươi muốn làm cài gì, ta đã sớm chú ý ngươi, lén lút đi lại xung quanh” nam nhân trừng đôi mắt to, trên người có mùi huyết tinh nồng đậm, Lâm Phàm liền nghĩ đến đối phương khẳng định là quân nhân
Lâm Phàm vội vàng nói: “Đại ca ngươi hiểu lầm, ta có chuyện muốn tìm quản sự, cái kia trên tay ta có một chút hàng hóa, có lẽ các ngươi buổi tối có thể dùng đến”.
“Có thứ gì mà buổi tối chúng ta cần phải dùng đến, thấy ngươi bộ dạng lén lút chỉ biết là người có tâm tư bất chính”. Nam nhân nói xong liền bắt lấy Lâm Phàm đi vào trong vườn, hắn rất chán ghét loại tiểu tử cỏ diện mạo tuấn tú này, sẽ câu dẫn vợ người khác, trên chiến trường thì lại nhát như chuột, hại chết huynh đệ.
Ngay khi Lâm Phàm bị túm vào trong vườn chưa đi được vài bước, lại có vài người lính xuất hiện, những người này trên người cũng có mùi máu tươi, ngăn lại đồng bọn đang bắt người nói: “Sao lại thế này, Tam tử ngươi túm một ca nhi về làm cái gì, chúng ta tuy rằng khô cứng, cũng sẽ không làm chuyện chiếm đoạt, bằng không bị lão đại biết sẽ lột da ngươi, đến lúc đó đừng trách anh em không cầu tình giúp ngươi”.
Lâm Phàm nghe vậy thiếu chút nữa nôn ra một búng máu, ánh mắt của họ dùng làm gì, hắn đến bây giờ đều chưa bị nhận sai giới tính, hôm nay cư nhiên bị cổ nhân đùa giỡn.
“Không phải ca nhi, là tiểu tử, ta thấy hắn lén lút hỏi thăm chuyện trong phủ, cho nên mới đem hắn vào tra hỏi”. Tam tử khách sao liếc mắt nhìn huynh đệ chính mình nói.
Hai người cẩn thận nhìn Lâm Phàm, lúc này mới xách nhận Lâm Phàm là tiểu tử không phải ca nhi, lắc đầu có chút tiếc nuối nói: “Này cư nhiên lại là một tiểu tử”.
Lâm Phàm bị vài người xoi mói một phen, trong lòng nôn nóng muốn chết, cho dù bị mấy lão lính này đùa giỡn, thì chuyện cần làm vẫn phải làm. Hắn thấp giọng khụ một tiếng nói: “Các vị đại ca này, ta thật sự là đến tìm quản sự, không phải là người xấu”, cũng may Lâm Phàm không cần giải thích nhiều lắm, động tĩnh ở bên này đã bị phát hiện, quản sự nghe hạ nhân báo cáo xong, lúc này đã chạy lại đây, rất sợ những người lính này gây ra tai họa gì.
Lâm Phàm thấy quản sự đi ra, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, thánh A La cuối cùng cũng đến đây, nếu là không đến, hắn còn bị mấy người này đùa giỡn một phen, thật sự là rất mất mặt về đến nhà, đời trước hắn chưa bao giờ gặp tình huống này, chỉ có đi đùa giỡn người khác, không ai đùa giỡn hắn, tới nơi này rồi liền bị đổi ngược lại.
Cũng may quản sự không tồi, thời điểm Lâm Phàm hỏi bọn họ cần rắn hay không, đôi mắt của quản sự kia liền sáng lên, tâm lý Lâm Phàm vui vẻ, cảm thấy việc này có hy vọng, xem ra đối phương quả nhiên cần.
Quản sự nói rõ phải là rắn độc, càng độc thì càng tốt, còn hỏi Lâm Phàm có nhiều hay ít. Thiếu gia vừa rồi vào cửa liền nói rõ phải có món này cùng rượu, buổi tối sẽ dùng, các thứ khác đều dễ dàng chuẩn bị, cố tình chuyện rắn độc này, không phải nói có là có, chuyện này trước tiên là đặt trước thì mới có được, dù sao mùa hè thì rất nhiều nhà giàu dùng rắn độc làm đồ ăn, hắn đã cho người chạy đi nhiều địa phương, mới tìm được hai mươi con, vẫn đang còn thiếu rất nhiều.
Hiện tại Lâm Phàm đến, khiến cho quản sự thật cao hứng, đến lúc quản sự hỏi có bao nhiêu con, Lâm Phàm giơ lên một bàn tay, khuôn mặt quản sự đang tươi cười lập tức thu lại, năm con thật sự quá ít, ít nhất phải ba năm mươi con mới đủ. Lâm Phàm nói cho quản sự, hắn có thể đi chuẩn bị, thế nhưng giá cả thì….
Quản sự lúc này cũng không quản giá cả, chỉ cần Lâm Phàm có thể chuẩn bị đủ, bao nhiêu tiền cũng không sao cả, quan trọng là phải hoàn thành nhiệm vụ của thiếu gia, thiếu gia cao hứng, lão gia liền cao hứng, hắn mới có thể cao hứng.
Lâm Phàm cùng quản sự rất nhanh liền thương lượng xong, nếu có thể mang tới hơn hai mươi con thì có thể được bốn tiễn bạc một con, nếu có thể mang tới năm mươi con thì có thể được sáu tiễn bạc một con, thế nhưng tất cả phải là rắn độc. Lâm Phàm tự nhiên cao hứng gật đầu, hắn xoay quanh nhiều ngày như vậy, hôm nay rốt cuộc đã thành công, giá cả này ít nhất là cao hơn giá thị trường là ba bốn lần, không phải con rắn độc nào cũng giống như rắn lục được ba tiễn, rất nhiều loại chỉ bán được một tiễn, thậm chí còn không được giá này.
Lâm Phàm mới vừa đi, quản gia đang muốn sai người tiếp tục đi mua, chỉ sợ Lâm Phàm chuẩn bị không đủ, lúc này chỉ thấy nam nhân kia ôm ngực lắc đầu nói: “Trần bá ngươi đi chuẩn bị bạc đi, trong tay tiểu tử kia chắc chắn có rắn, hơn nữa khẳng định đủ số lượng, ngươi bị tiểu tử kia lừa rồi, hắn nếu không nắm chắc, như thế nào lại có gan chạy đến đây đàm việc”.
Trần bá nghe thiếu gia nói, lúc này mới kinh ngạc nói: “ta đây là hồ đồ, mới bị tiểu tử kia lừa dối”, trong lòng Trần bá lại nghĩ cho dù bị lừa dối cũng không sao, tốt xấu gì cũng đem đủ số lượng rắn độc về, nếu không hắn sẽ là người khóc mất.
Lâm Phàm chạy về khách điếm, vội vàng cùng Triệu Hàm nói, hai người lập tức giả bộ đeo hai cái gùi xuất phát, chuyện này không thể chờ đợi, nếu trì hoãn thì không thể bán được giá này.
Triệu Hàm cùng Lâm Phàm khi trở về trời đã tối, phòng bếp bên kia không đủ người, giết rắn không phải người nào cũng làm được, hơn nữa những người đó còn muốn tế rắn, thứ này nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ, Triệu Hàm vừa vặn học được. Vì thế Triệu Hàm liền lưu lại hỗ trợ, cái gọi là tế rắn Lâm Phàm xem như đã học hỏi được, thật đúng là phi thường máu me, thế nhưng mặt Triệu Hàm cũng không đổi sắc, thật lợi hại. Rắn sống cho vào rượu, sau một thời gian, bắt đầu rắn ra, máu rắn thì cho vào rượu đế, huyết rượu này sau khi hiến tế xong, đã bị nhóm quân lính này chia nhau uống.
Triệu Hàm tìm tiểu nhị đưa nước ấm tới tắm rửa, hôm nay trên người hắn dính đầy máu tươi, Lâm Phàm ngồi khoanh chân ở trên giường, hắn hôm nay kiếm được được năm mươi hai lượng bạc, sờ chỗ này một chút, sờ chỗ kia một chút, xà bán được ba mươi lượng bạc, không nghĩ tới Triệu Hàm giúp hiến tế cũng được thưởng mười hai lượng bạc, về phần bình mật không có bán, được quản sự cho rằng là quà tặng thêm.
Nói thật Lâm Phàm cảm thấy chính mình thật vô dụng, tất cả số tiền này đều do Triệu Hàm kiếm, thế nhưng nam tử hán đại trượng phu, nhu cầu cấp bách cần tiền của hắn cũng không cần nhiều như vậy. Lúc này Lâm Phàm đã coi Triệu Hàm là huynh đệ, một huynh trưởng luôn chiếu cố hắn, cùng với đại ca hắn giống nhau. Đương nhiên là trước khi đại ca kết hôn, sau khi kết hôn đại ca chẳng khác nào không còn nhân tính, lo lắng người khác chăm đứa nhỏ không tốt, liền đi áp bức thân đệ đệ là hắn.
Thế nhưng hắn hôm nay không phải là không có thu hoạch, thời điểm Triệu Hàm bận việc hắn đã cùng Ngô quản sự trong phủ quen thuộc lẫn nhau, còn cùng vị thiếu gia kia nói chuyện, sau này có một số việc Lâm Phàm muốn làm, nhưng là hắn biết rõ, cách pha trà hắn không thể thể hiện ra nữa, dù sao ở Lâm gia như vậy là không hợp lẽ thường.
Lúc nãy hắn làm quen với quản sự cũng nói trà ngon phải có nước tốt, quản sự đối với điều này thực bất đắc dĩ, Nam Dương Huyện bọn họ tuy rằng mưa gió thuận hòa, nhưng lại không có danh tuyền. Lâm Phàm rất muốn tại lúc đó đàm chuyện làm ăn, thế nhưng không cần vội, chuyện tình hắn cần thăm dò trong thành cũng rất nhiều, từ từ sẽ đến, nóng vội sẽ ăn không tiêu.
Triệu Hàm rửa mặt xong thì ôm Lâm Tử An đi tắm, nhìn thấy Lâm Phàm vẫn còn trên giường sờ bạc bất đắc dĩ nói: “Còn chưa sờ đủ sao, cất hết đi đi, tiền tài cần phải cất kỹ. Phàm tử ta chuẩn bị ngày mai trở về bắt thêm chút rắn, ngươi ở trong thành tiếp tục tìm hiểu tình huốn, nhìn xem nhà ai thu mua cao nhất, ta về sau bắt liền đưa lại đây bán, như vậy vẫn so với trấn trên bán lời nhiều hơn, hai ba mươi văn cũng là tiền”.
Lâm Phàm nghe lời nói của Triệu Hàm lập tức lắc đầu nói: “Không được, ngươi trở về thì được, nhưng việc bắt rắn này dù sao cũng rất nguy hiểm. Chúng ta sau lần buôn bán này đã lời được một ít tiền có thể làm những chuyện khác, không cần nóng vội như vậy. Chờ ta nhìn xem trong thành có thể làm được cái gì, tóm lại ngươi không được đi bắt rắn, thế nhưng Triệu Hàm ngươi có thể đi thu mua một ít, cũng giống như lời ngươi nói, mười con thì được hai tiễn, nhiều ít cũng là lợi nhuận, nhưng là không thể đi bắt”. Lâm Phàm nói cũng là sự thật, Triệu Hàm thời điểm làm chuyện tế rắn, tâm Lâm Phàm đều rất lo lắng, lo lắng Triệu Hàm bị cắn một phát.
Triệu Hàm nghe lời nói của Lâm Phàm thì gật gật đầu, kỳ thật rắn độc cũng không bắt dễ như vậy, vận khí không tốt sẽ bị cắn, nếu cứu trễ có thể sẽ chết. Cho nên người bắt rắn độc cũng không nhiều lắm, đây cũng là nguyên nhân rắn độc đắt như vậy, Triệu Hàm vẫn chưa từng trải qua, vận khí của hắn từ trước tới nay đều rất tốt, cho dù mang theo thuộc trị nọc rắn nhưng vẫn có nguy hiểm tử vong.
Triệu Hàm suy nghĩ như vậy tự nhiên cũng không kiên trì, cất bạc đi xong hai người một bên nói chuyện một bên tắm cho Tử An, tiểu gia hỏa này ở trong nước khanh khách cười không ngừng, hai tay hai chân lộn xộn, bọt nước văng khắp nơi, khiến cho vẻ mặt của Lâm Phàm cũng muốn chơi đùa. Hai người thương lượng một lúc sau, liền phát hiện thời gian qua đã lâu, hai chân Tử An đều bị nước làm cho nhăn lại, vội vàng đem chân nhấc ra khỏi nước rồi lau khô.
Cuối cùng Lâm Phàm quyết định ngày mai đi xem cửa hàng tạp hóa rồi nói sau, hắn cùng lão bản trong trấn quen thuộc, nếu như cửa háng tạp hóa buôn bán có lợi, hắn có thể đi thuê một cửa hàng, đến lúc đó có thể đến chỗ lão bản cũ để lấy hàng, bạc trong tay hắn bây giờ mở một cửa hàng tạp hóa không thành vấn đề. Tóm lại mặc kệ làm cái gì, sau khi thấy tế xà, Lâm Phàm tuyệt đối sẽ không cho Triệu Hàm đi bắt rắn độc, chuyện đó thật sự rất nguy hiểm, nghĩ lại mấy ngày nay Lâm Phàm đều cảm thấy chút sợ hãi.
Lâm Phàm cũng không phải là một người không có lương tâm, ai đối xử tốt với hắn, hắn sẽ ghi tạc trong lòng. Từ khi đến nơi này, Triệu Hàm đối với hắn tốt lắm, hắn không muốn vì kiếm tiền, khiến cho Triệu Hàm phải gặp nguy hiểm, chuyện lúc trước đi bắt rắn độc Lâm Phàm đã rất hối hận, may mắn vận khí Triệu Hàm không tồi không có chuyện gì xảy ra, nếu không Lâm Phàm khẳng định không thể tha thứ cho chính mình, đây đều trách hắn nóng vội, xem nhẹ rất nhiều chuyện tình.