Gió lay cành nguyệt quế, nhẹ nhàng cùng hương hoa quyện vào với nhau tạo thành dòng không khí thơm mát khẽ lưu động.
Trăng trải mình lên từng gợn sóng nhỏ, điểm xuyết vô vàn hạt lóng lánh trên mặt hồ đêm. Những cánh hoa trắng ngập mình trong ánh nguyệt, lúc thì triền giao lấy nhau, lúc lại tách xa nhau để rồi trôi thẩn thờ vô định.
Hoa, thủy, nguyệt…tất cả vẽ nên một bức tranh diễm tình hiếm thấy. Nhưng cảnh tài nào vào được tâm khi trước mắt chỉ là màn đêm ảm đạm. Người ngồi đó, nhãn thần như quét qua hết thảy nhưng thật sự lại chẳng thấy gì. Khứu giác ngửi được hương thơm ngan ngát trong gió nhưng cái se lạnh lại làm sống mũi có chút cay cay. Không khí ở đây thật dễ chịu, chẳng khắc nghiệt như ở Đột Quyết dù nằm sát biên giới.
Mà…còn cái đất nước mang tên Đột Quyết đó sao? Trong vòng ngày, cái tên đó cư nhiên bị xóa sạch trên bản đồ Đại Đường. Đông Hải không thể nhìn thấy, nhưng y có thể hình dung cảnh máu chảy thành sông, thây chất thành núi kinh hoàng đó. Không một người Đột Quyết nào sống sót, không một người. Còn y?Là con dân Đột Quyết, vì mang cảnh mù lòa mà không thể nâng kiếm bảo vệ nước nhà. Bây giờ thì sao? Sinh tử của mình còn không thể nắm trong tay, nói làm chi tới phục thù cho Đột Quyết?
Lúc này, Đông Hải thật sự hoang mang. Thà tên tướng quân lãnh khốc đó một đao khảm y hoặc tống y vào lao phòng, y còn có thể thong thả chờ đợi ngày hành quyết. Đằng này, hắn cư nhiên mang y về phủ của mình, ngoài thiêu hủy phục sức Đột Quyết ra chẳng làm gì khác, còn sai người tắm rửa, mang y ra nơi này rồi chuẩn bị bữa tối.
Tất cả..cho mục đích cuối cùng là gì?
Đông Hải có dự cảm bất an. Lẽ nào hắn muốn hành hạ y, để y sống không bằng chết. Còn cả Hàn Canh? Hắn đã nói Hàn Canh đã theo đến đây, nếu y phản kháng, chẳng phải đã làm liên lụy tới người kia. Chỉ nghĩ tới nhiêu đó, Đông Hải lập tức đứng phắt dậy. Y phải tự mình rời khỏi đây, rời khỏi cái nơi xa lạ này. Không thể ngồi chờ tên Khởi Phạm kia tới lăng nhục mình, cũng không thể để Hàn Canh vì mình mà liều mạng xông vào đây.
Đáng thương cho kẻ bất tự lượng lực, mắt đã không nhìn thấy, cố bước đi cũng chỉ là mò mẫm vô lực trong bóng tối. Không có gậy để dò đường, lại ở nơi địa thế xa lạ, đi được vài bước liền sẩy chân ngã nhào về phía trước.
Đột nhiên, Đông Hải cảm nhận được một vòng tay rắn chắc quấn lấy eo nâng cơ thể y lên. Chẳng dừng lại ở đó, cánh tay lại thô bạo kéo ngược y về, để lưng y ngã hoàn toàn vào bờ ngực to lớn lạ lẫm.
“Muốn làm mồi cho ngư tới mức đó sao?” Giọng nói băng lãnh cả đời Đông Hải cũng không thể quên được vang lên sát bên tai y, mang theo chút giễu cợt mỉa mai. Nguyên lai, nếu Khởi Phạm không ra tay kịp lúc, Đông Hải đã rơi thẳng xuống hồ nước lớn dưới kia
Người tóc vàng ra sức vùng vẫy. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, kẻ này đã lưu lại cho y nỗi sợ hãi vô hình. Bá khí toát lên từ hắn cùng cái đầu với những suy tính thâm độc đến cả một kẻ mắt sáng cũng khó nhìn ra…tất cả khiến y muốn chạy trốn. Đông Hải không dám tưởng tượng nếu đôi mắt này có thể nhìn thấy, y sẽ còn kinh sợ tới mức nào khi đối diện với tên kia.
“Ngươi muốn đi đâu? Hay là sợ bễ nhục phục sinh , thừa lúc ta không ở đây liền tranh thủ động tay động chân?”
Khởi Phạm đến đây từ sớm, chỉ là không thể lộ diện. Hắn đã ngây người ra nửa ngày trời ngắm nhìn chiến lợi phẩm mà hắn mang về. Từng sợi tóc vàng óng khẽ lay động trong gió rồi lại đan xen vào nhau khiến người ta muốn nâng niu để cảm nhận suối tóc mềm chảy qua từng kẽ tay. Ánh sáng trong trẻo của vầng trăng rơi trên khuôn mặt thanh tú cũng không sao sánh được với làn da nhũ bạch thuần khiết đầy mị hoặc. Rồi hắn lại chăm chú vào đôi mắt tưởng chừng như phẳng lặng thi thoảng lại gợn nên vài đợt sóng u buồn đó. Nếu không biết người ta sẽ chẳng nói đây là một hạt tử. Hạt tử không có đôi mắt sâu thẳm đến như thế.
Kim Khởi Phạm càng xiết chặt vòng tay, làm cho mọi cử động của Đông Hải trong lòng ngực hắn đều trở nên vô lực. Đợi người kia không còn vùng vẫy nữa mà chuyển sang run rẩy, hắn chạm nhẹ môi mình lên mái tóc vàng, thì thầm ôn nhu tới kì lạ: “Đói? Tới đây, cùng ăn.”
Thức ăn đã được Khởi Phạm sai người hầu hâm nóng lại, bày gọn gàng trên cái bàn giữa đình.Hắn ngồi xuống cạnh Đông Hải, tay vẫn như cũ gắt gao quấn lấy y, đảo mắt nhìn quanh bàn một lượt rồi gắp một đũa thức ăn, đưa sát vào miệng người tóc vàng.
Môi cảm nhận được sự đụng chạm của đầu đũa, biết hắn đang uy mình ăn, Đông Hải kinh hãi xoay người tránh đi. Đối phương lại bá đạo chế trụ gáy y, thẳng tay dí thức ăn vào miệng. Đau đớn cùng thức ăn nghẹn lại trong yết hầu khiến Đông Hải gập người ho sặc sụa.
Khởi Phạm ngược lại chỉ khinh khỉnh lên tiếng “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt”
“Tất….tất cả những thứ này cuối cùng là gì?” Người tóc vàng yếu ớt hỏi
“Ta chẳng phải đã nói…cùng ăn mừng chiến thắng với ta hay sao?” Trấn Viễn tướng quân vẫn bình thản nhấm nháp thức ăn, cười cợt nhìn khuôn mặt ngày càng trắng bệch của người kia.
“Chiến thắng của ngươi, nhưng là nỗi nhục vong quốc của ta!!!”
“Vậy sao? Ta không biết đấy” Hắn cười lớn, rót đầy một chén Ô Trình tửu (), sau đó nâng Đông Hải ngồi lên. “Nhưng vẫn đáng ăn mừng chứ!”
Người tóc vàng còn chưa hoàn hồn lại tiếp tục cảm thấy chất lỏng đắng chát tràn vào cổ họng. Hoảng loạn, y dùng hết sức mình đẩy tay người kia ra, tai loáng thoáng nghe thấy một trận đổ vỡ. Không may thế nào, chính y cũng ngã khỏi ghế ngay sau đó.
“Lá gan ngươi cũng lớn lắm, có biết không?” Khởi Phạm nộ khí ngập tâm. Không ai được phép phản kháng hắn, không một ai…
Đông Hải kinh hãi dùng tay chống đỡ lui về phía sau, hai chân cứ như mất hết sức lực không tài nào cử động được. Cảm giác luồng sát khí đang tiến gần, y càng cố sức thụt lùi ra sau. Mắt cá chân đột nhiên bị túm lấy kéo lê một khoảng, buộc Đông Hải phải nằm dài ra trên sàn gỗ, bên tai truyền đến thanh âm không chẳng rõ từ mặt nước dao động hay máu đang chảy dồn trong huyết quản.
“Để ta xem, ngươi còn cứng đầu tới mức nào…” Lời nói vừa dứt, cổ áo Đông Hải lập tức bị đại khai lộ ra lớp da trắng nõn. Khởi Phạm ngẩn người ra một khắc liền cúi xuống cắn lên đó, lực đạo thực mạnh khiến người bên dưới hét lên đau đớn. Đến khi sắc đỏ bắt đầu lan ra trên làn da nhũ bạch, đầu lưỡi hắn lại quét nhẹ qua vết cắn. Đông Hải bất giác rùng mình, kinh hoàng vùng vẫy. “Buông!! Buông ra!!!”
Điên thật rồi, Đông Hải tuy mù lòa nhưng không phải không biết tên kia đang làm cái chuyện gì. Y cố đẩy người bên trên ra lại bị hắn gắt gao chế trụ hai tay trên mặt đất, vặn vẹo cách mấy cũng không thể thoát khỏi. “Ngươi….Ngươi điên rồi!! Ta là nam nhân!”
“Nam nhân thì sao?”
Ngón tay lạnh lẽo lại mơn trớn má y, hơi thở nóng hổi cùng giọng nói trầm đục rót vào tai khiến y hoảng loạn cùng cực, đầu óc phút chốc trống rỗng hoàn toàn.
“..Cũng chả trách được. Ngươi chưa từng thấy qua dung mạo cùng dáng vẻ bản thân, nhỉ?” Khởi Phạm một tay chặt chẽ giữ hai tay Đông Hải trên đỉnh đầu, một tay giật đai lưng người nằm bên dưới ra, luồn vào vuốt ve làn da mềm mại sau lớp nội y. “Hay để ta miêu tả cho ngươi…”
“Không được ——!!!” Đông Hải gào lên khi cảm nhận được những cái cắn mút đang lan dần xuống phía dưới, vô số hồng ngân trải khắp cơ thể. Ngay cả thù du trước ngực cũng bị đôi môi kẻ kia đùa bỡn, giây lát đã đứng thẳng. Giật mình phát hiện phản ứng của cơ thể ngoài sức tưởng tượng đã làm cho dị vật nóng rực cọ xát vào đùi mình, y lại càng hoảng loạn khi bàn tay nham hiểm kia lần mò vào khố tử.
“Buông..ra! Cầu ngươi…buông…!” Đông Hải yếu ớt van xin. Y thật sự sợ hãi, nơi kín đáo nhất sắp bị một tên nam nhân chạm vào. Vừa xấu hổ, vừa nhục nhã, y như con mồi chỉ muốn vùng ra khỏi nanh vuốt của dã thú. Nhưng hết thảy trước mắt đều là một màn đêm mờ mịt, có gắng sức vùng ra được cũng chẳng thể trốn thoát.
Tâm bất chợt chua xót, Đông Hải đã rõ lý do tại sao được tên tướng quân kia lưu lại. Vốn dĩ chỉ là hạt tử vô dụng nhặt được từ nước thù địch, còn làm được gì hơn ngoài món đồ để thỏa mãn dục vọng. Nghĩ tới đó, y cảm thấy bản thân rẻ mạt vô cùng. Dòng nước ấm nóng bắt đầu lăn dài trên má, đầu lưỡi chuyển động tới khe hở giữa hai hàm răng, dự định kết liễu sinh mạng thừa thải này.
“Cứ việc cắn. Ngươi có thành cái xác không hồn, ta vẫn tiếp tục!” Trên đầu truyền đến tiếu ý mỉa mai hòa trong giọng nói lạnh lùng, ngay sau đó khố tử Đông Hải lập tức bị ném qua một bên. Hạ thân không quen với không khí lành lạnh bên ngoài có chút run rẩy, liền nằm gọn trong tay Khởi Phạm chịu đựng những ma sát trước giờ chưa từng trải qua.
Kim Khởi Phạm đã nói là làm, Đông Hải biết điều đó. Giờ phút này, y còn làm được gì ngoài cắn răng cam chịu hay chấp nhận chết trong tư thế nhục nhã kia. Còn đang thẫn thờ, y đột nhiên giật bắn mình. Nguyên lai mật động bên dưới đau đớn đón nhận dị vật, không ngừng bị khoáy động. Lần lượt một rồi hai ngón tay thon dài tàn bạo tiến sâu vào trong cơ thể khiến Đông Hải nức nở thành tiếng. Phần thân thể nóng rực của kẻ bên trên cứ như được giải phóng lớp quần áo, đâm mạnh vào đùi y. Đoán được cái gì sắp xảy ra, Đông Hải vốn có ý định buông xuôi tất cả đột nhiên sợ hãi, giãy dụa trong tuyệt vọng
“Đừng….ngô…..không được!! Hàn Canh, cứu ta!” Theo thói quen từ trước tới giờ, Đông Hải chỉ biết mở miệng cầu cứu người thân cận nhất của mình. Nào ngờ, họa tòng khẩu sinh , hai ngón tay tức khắc rời khỏi u môn, nhường chỗ cho vật cự đại sắc nhọn tiến sâu vào cơ thể khiến y hét lên thất thanh.
Kim Khởi Phạm thật sự nổi trận lôi đình. Hai chữ “Hàn Canh” từ miệng người kia như tiếp thêm dầu vào ngọn lửa đang bừng bừng trong hắn. Hạ thân ra sức trừu sáp mật động ấm áp chặt khít, hắn gằn từng chữ qua kẽ răng: “Khốn kiếp! Câm miệng! Không được gọi tên nó!”
Thứ gì của hắn cũng chỉ có thể biết tới hắn. Duy nhất một mình hắn. Bất kể kẻ nào xen vào đều chết không toàn thây…
Nghĩ vậy, Khởi Phạm càng ra sức vận động. Nội bích ấm nóng bao trọn lấy phân thân của hắn dấy lên khoái cảm không lời, cứ cuồng cuộng chiếm lấy đầu óc. Mồ hôi từng giọt rơi xuống, đọng lại trên cơ thể run rẩy kịch liệt bên dưới, làm ánh lên những hồng ngân giữa làn da trắng nõn. Huyết cũng từ nơi giao hợp mà rỉ ra, loan thành một mảng đỏ sẫm mê người trên mặt gỗ. Cảnh tượng dâm mỹ khiến Khởi Phạm càng thêm cuồng loạn. Bọn nữ nhân hữu sắc vô hương trước kia chưa bao giờ đem đến cho hắn niềm say mê, chúng đơn giản chỉ là những thứ đồ vật giúp hắn phóng tiết dục vọng của mình. Ngắm nhìn những sợi tóc vàng óng dính bết trên khuôn mặt trắng bệch ướt đẫm mồ hôi, đôi môi đỏ tươi bị cắn chặt đến chảy máu để ngăn tiếng rên rỉ đau đớn thoát ra khỏi miệng, Khởi Phạm phút chốc cảm thấy đau lòng. Hắn đưa tay gạt mớ tóc hỗn độn đó ra, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt đang nhắm chặt, kéo dài dọc sống mũi và dừng lại ở đôi môi. Đầu lưỡi khẽ nếm lấy mùi vị tanh nồng của máu trên đấy, dùng chút lực tách chúng ra rồi chèn ngay vào giữa. Hắn không muốn Đông Hải tự lộng thương chính mình như thế. Cứ vậy, những tiếng kêu đau đớn cùng thở dốc rên rỉ bị hắn nuốt trọn.
Tuy động tác hắn thập phần ôn nhu nhưng cuồng động dưới thân vẫn không hề suy giảm. Đông Hải đau như xé ruột xé gan, cơ thể cả ngày nay vì chưa ăn gì cùng sợ hãi quá độ lại càng thêm vô lực. Hai chân bủn rủn bị Khởi Phạm vắt lên vai hắn khiến thắt lưng buộc lòng phải nâng lên cao, mật động có cảm tưởng như sắp rách toạc ra đến nơi, thống khổ đến chết đi sống lại. Đầu óc y bắt đầu xoay vòng, lý trí trong giây lát đã tan biến hoàn toàn. Trước khi chìm sâu vào cõi mê, Đông Hải mơ hồ cảm nhận được dòng nhiệt lưu mãnh liệt tràn ra, ngập đầy mật động đau rát của mình.
Mặt hồ vẫn dao động dưới ánh trăng sắp tàn….
————————
Đông Hải mơ màng tỉnh lại, trong vô thức khẽ động nhẹ, cơn đau nhức truyền khắp cơ thể khiến y phải thở gấp một phen. Cảm nhận mình đang nằm trên cái gì đó mềm mại, ấm áp, không còn là nền đất lạnh lẽo, y khẽ thở dài. Đến khi ý thức trở lại hoàn toàn, ký ức đêm hôm đó đột nhiên tràn về bao trùm lấy tâm trí, lệ lại chua xót lăn dài trên má. Đột nhiên, thanh âm quen thuộc truyền tới cùng tiếng bước chân dồn dập:
“Công tử!! Người tỉnh?”
Hàn Canh? Đúng là tiếng của Hàn Canh. Vì thế nào hắn lại ở đây?
Đông Hải vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, gắng gượng ngồi dậy. Hàn Canh thấy thế vội vàng chạy đến đỡ lấy chủ tử “Công tử, đừng động!!”
“Hàn Canh..?” giọng nói khàn khàn yếu ớt cất lên khiến người kia một trận đau lòng.
“Phải, là ta, Hàn Canh đây công tử..”
Như tiểu miêu lạc mẹ vừa tìm lại được mẫu thân, Đông Hải nắm chặt lấy cánh tay người kia, xúc động không nói nên lời, nước mắt vẫn tuôn rơi.
Hàn Canh đau lòng nhìn chủ tử mình tiều tụy đi thấy rõ. Đông Hải đã hôn mê bất tỉnh ba ngày qua. Nhớ lúc được Khởi Phạm triệu đến, hắn đã sửng sốt biết chừng nào khi chứng kiến bộ dạng đáng sợ của công tử. Khuôn mặt không chút huyết sắc, môi tái nhợt, thân thể bất động, hơi thở yếu ớt trông cứ như thi thể người chết. Nghe nói đại phu có tới kê đơn cho y, Khởi Phạm lệnh hắn sắc thuốc và chăm sóc công tử chu đáo. Đấy là lẽ đương nhiên, hắn không thể bỏ mặc chủ tử mình như vậy. Nhưng tên tướng quân đó lại cấm không được giúp Đông Hải thay quần áo, tắm rửa, …tất cả những việc đó phải giao cho tì nữ trong phủ làm. Chẳng biết đã xảy ra chuyện gì mà Đông Hải lại đến nông nỗi như vậy, không nhìn thấy nhưng Hàn Canh chắc chắn cơ thể kia đã mang đầy thương tích. Thắc mắc nhưng hắn nào dám lên tiếng hỏi lý do. Chẳng may Khởi Phạm đổi ý thì sao? Chỉ cần nhìn thấy công tử vẫn còn hơi thở, hắn sẽ ra sức chăm sóc, bảo vệ người này.
“Hàn Canh….sao ngươi vào được đây?” Đông Hải cố nén tiếng nấc lại, yếu ớt hỏi.
“Đương nhiên là theo lệnh của ta.”
Hàn Canh chưa kịp trả lời, giọng nói đáng sợ mà cả đời y cũng không quên được kia lại một lần nữa cất lên. Đông Hải giật nảy người, luống cuống thu mình vào trong góc giường, sắc mặt ban nãy vừa hồng hào một chút lại tiếp tục trắng bệch.
Khởi Phạm vừa đến cửa đã chứng kiến thấy cái màn ôm ấp chướng mắt của chủ tớ nhà này. Nhìn Đông Hải yếu đuối nép vào người Hàn Canh, vẻ mặt thuần khiết như đứa trẻ tìm thấy mẹ lại khiến nộ khí trong hắn dâng cao, mặt mày tối sầm lại, ngữ khí cũng trở nên đáng sợ thập phần.
———————————————————
() Ô trình tửu:
Sản xuất tại Ô Trình, nay thuộc huyện Ngô Hưng, Chiết Giang, vẫn được thiên hạ cho rằng đây là loại rượu ngon hạng nhất của Trung Hoa (thiên hạ đệ nhất Ô Trình tửu). Rượu Ô Trình đã đi vào lịch sử vì xuất phát từ một câu truyện tình nổi tiếng vừa thơ mộng vừa gian nan của một vương tôn.
—– Bản thân Tận nhận thấy loại rượu này thích hợp với cặp Phạm – Hải ^^