Edit: Rai
“Ngươi là nói… binh mã Đột Quyết còn lưu lại ác nghiệt chưa trừ tận gốc?” Miệng nói bình thản mang theo vị chất vấn nghiêm túc, hướng vào Đông Hi đang quỳ dưới phòng khiến hắn một trận run.
“Là như vậy.” Nuốt nuốt nước bọt, Đông Hi đành phải mạo hiểm nói thẳng, không sợ chết mà trả lời.
“Ta nhớ kỹ khi đánh vào Đột Quyết thì đã từng hạ lệnh không được để bất cứ người nào sống.”
“E là trong vương thành Đột Quyết có mật đạo, quân ta nhất thời không có phát hiện ra…”
“Đã như vậy, ngươi còn muốn bảo trụ đầu của ngươi thì đem đám tàn binh Đột Quyết bộ sát đãi tẫn bắt giết hết cho ta, lập công chuộc tội.”
“Đa tạ chiếu tướng! Đa tạ chiếu tướng!” Đông Hi may mắn lần này không phải rơi đầu.
“Còn không cút xuống phía dưới!”
“Vâng! Đông Hi lập tức đi!” Tìm được đường sống trong chỗ chết, Đông Hi không khỏi thanh minh, bật người hướng quan doanh mà chạy.
Còn có cá lọt lưới sao? Kim Khởi Phạm lại vô ý thức cắn móng tay, cúi đầu trầm tư.
Đột Quyết vương tộc ngoại trừ Lý Đông Hải là người ngoài, còn lại đã chết ở trong tay hắn, nếu bọn họ biết được Lý Đông Hải còn sống trên đời, sẽ có hành động gì?
Là nghĩ cách tìm được y, lấy thân phận Đột Quyết di tộc gia tộc của người chếtmột lần nữa lập quốc, đối kháng đại Đường để trả thù? Có lẽ đem vong quốc chi tội đổ hết lên đầu y, nghĩ mọi biện pháp giết y để trút mối hận vong quốc? Vô luận như thế nào, Lý Đông Hải trở thành mục tiêu của đám dư đảng kia thì vô pháp tránh khỏi sự thật.
Một đám cá lọt lưới lại gây thên phiền phức cho hắn, đáng hận!
“Chiếu tướng ~~~” một tiếng gọi mềm mại cắt đứt trầm tư của Kim Khởi Phạm. Ánh mắt liếc ra ngoài cửa, thấy một thân ảnh mỏng manh như mây, “Ngươi tới đây làm gì?”
“Người đã được một thời gian không có tới tìm Thanh Vân, Thanh Vân lo lắng chiếu tướng người mệt nhọc quá độ, đặc biệt tới thăm.” Thân thể ôn nhu nhược nhược chuyện động đi tới thính đường phòng lớn, đôi mắt vừa nhu vừa mị đủ để cho nam nhân si mê.
Nhưng mà Kim Khởi Phạm vẫn ổn định tọa tại thủ vị, hai mắt nhẹ đảo qua nàng, không hề dừng lại.”Ngươi đã thấy, có thể đi.”
“Người chán ghét Vân nhi sao?”
“Chưa từng nhớ mong, tại sao phải chán ghét?” Câu hỏi thật buồn cười.
“Nghe nói người gần đây sủng hạnh nữ tử Đột Quyết xinh đẹp được bắt về, thỉnh cầu chiếu tướng nhượng Vân nhi thấy nàng một lần, Vân nhi muốn biết vì sao nàng có thể khiến chiếu tướng không để ý tới Vân nhi.” Trong giọng nói đủ oán hận, nàng chính là tức Kim Khởi Phạm sau khi chinh phạt Đột Quyết trở về hình như đem nàng bỏ ngoài mắt dường như không hề để ý tới thêm lần nào nữa.
“Còn nữa, Vân nhi muốn hướng nàng thỉnh giáo làm sao chiếm được tâm của chiếu tướng.”
Tâm?”Ha ha ha ha…” Kim Khởi Phạm không khỏi ngửa đầu cười to, qua khỏi một trận tử mới dừng lại, một lần nữa nhìn về phía Thanh Vân đứng ở trong phòng đầu cúi xuống giả vờ e thẹn.
“Ngươi tự nhận đã từng được tâm của ta?”
Trước khi gặp phải Lý Đông Hải hắn căn bản vô tâm, ngay cả hắn có tâm hay không cũng không biết, còn dám giả vờ si tình đến trước mặt hắn oán oán mà kể khổ?
“Về đi, sau này đừng tới phiền ta nữa.”
“Chiếu tướng, ta…”
“Chớ chọc ta phiền, ngươi biết hậu quả sẽ là thế nào, không nên tự làm mất mặt.”
Hai tròng mắt bị mạt sát khí che kín, chấn động khiến Thanh Vân kinh ngạc mà lui vài bước.
“Vâng, chiếu tướng, Vân nhi xin cáo lui.” Buồn bã lui ra, Vân nhi môi anh đào cắt thật chặt. Nguyên lai, khi hoan ái những lời thì thầm chỉ là nhất thời kích động mà nói ra, tất cả đều là giả dối.
Cưỡi ngựa phi một lúc rốt cuộc cũng dừng lại, Đông Hải bị ôm xuống ngựa, ở chỗ này ngửi được mùi của hoa thảo lâm mộc hoa cỏ cây rừng.
“Đây là đâu?” Y mở miệng hỏi người sáng nay không nói hai lời thì đã mạnh mẽ dẫn y xuất môn.
“Nơi ta và ngươi gặp nhau.” Kim Khởi Phạm vừa buộc ngựa dưới táng cây vừa nói.
Nơi gặp nhau, vậy đó là… suy nghĩ tỉ mỉ Đông Hải lập tức lại hỏi: “Hàn Canh đã nói gì với ngươi?”
Nếu y lý giải Kim Khởi Phạm không sai, thì dựa vào tính tình của hắn sao có thể lại phí tâm dẫn theo y, huống chi là thăm lại chốn xưa.
Kim Khởi Phạm không nói, đỡ Đông Hải đi vào sâu trong rừng, cuối cùng nghe được dưới thân cây hiên ngang một mình che lấp bầu trời.
“Kim Khởi Phạm.”
“Gọi tên của ta, ngươi đáp ứng ta.”
“Ách…” Đông Hải ngạc nhiên, trí nhớ mạnh mẽ của y lập tức nhớ tới lý do lần đầu tiên đáp ứng: để đổi một đêm bình yên mà ngủ, hai gò má liền cảm thấy một trận nóng hổi.”Khởi Phạm.”
“Có việc sao?” Kim Khởi Phạm hỏi.
“Ngươi chưa trả lời vấn đề của ta.”
Kim Khởi Phạm cầm tay y, kéo y tiến sát một tấm bia đá như một khối băng lãnh thô ráp: “Hắn nói cho ta biết mẫu thân ngươi chôn cất ở Thâm Sơn Trung, chỉ có vậy thôi.”
Hai tay vì nghe được hắn nói mà run nhè nhẹ, mười ngón vội vàng xoa chạm vào khối băng lãnh, liên tục tìm kiếm, vết tích chạm khắc lồi lồi lõm lõm những chữ viết trong trí nhớ- thật là bia đá của nương!
“Nương…” Hai gối quỳ phịch xuống đất, Đông Hải quỳ gối trước gò đất gồ, ôm tấm bia đá nhịn không được thất thanh khóc lớn, y thế nào cũng nghĩ không ra Kim Khởi Phạm sao lại dẫn y đến gặp mặt mẫu thân dĩ cố, những lay động liên tiếp đã sớm khiến tâm tình hắn rung động.
“Đừng kích động như vậy sẽ làm thân thể bị thương. Nếu có chuyện, gọi ta một tiếng.” Kim Khởi Phạm cúi người tới bên tai Đông Hải nói rồi liền xoay người rời đi, để y lại một mình ngồi trước mộ phần.
Đông Hải lo lắng một lúc lâu, hắn chính xác có thương tiếc y hay không, chỉ vì sợ y bi thống quá độ thân thể bị thương? Hắn cố ý ly khai là quan tâm y, muốn nhượng y và nương ở một mình sao?
Kim Khởi Phạm khí phách ôn nhu đã quấy nhiễu y khiến y chẳng biết làm thế nào cho phải, trong đầu tư tự hỗn loạn tê dại.
“Nương, hài nhi không hiểu, không hiểu chính mình lúc này đang suy nghĩ cái gì…” Vì sao y đối Kim Khởi Phạm lại luôn có ý khuất phục không biết làm sao bây giờ tim lại đập nhanh đến khó khăn? Y thực sự không rõ chính y đối với Kim Khởi Phạm có ý gì, sợ hắn tiếp cận dường như là chuyện xa xôi, hiện nay y thậm chí đã trụ ở trắc viện của hắn, cùng hắn cộng ngọa nhất sàng. cùng nằm một giường
“Nương, thỉnh người nói cho hài nhi, hài nhi đến tột cùng là làm sao? Thực sự là đối hắn đã động tình phải không?”
Vì sao lại động tình? Hắn chiếm đoạt y nhiều lần, đầu tiên là chà đạp y tự tôn, sau đó thỉnh thoảng còn châm biếm, căn bản chưa từng cư xử với y có tình, nhưng vì sao hắn lại quan tâm y?
Có thật không đối hắn có tình? Câu hỏi lại phản lại vang vọng bên tai, tựa hồ là dĩ cố mẫu thân mở miệng hỏi hắn.
Nếu vô tình, vì sao hằng đem đều lưu lại quan sát ngươi qua môn song cửa sổrồi mới rời đi, cũng không nói rõ hoặc gia dĩ ngăn cản; nếu vô tình, vì sao kiên quêết bức ngươi dùng bữa, thậm chí còn tự hạ thấp địa vị mà uy ngươi; nếu vô tình, hà tất phải dùng ngữ khí khẩn cầu, cầu ngươi đem dáng dấp của hắn nhớ kỹ ở trong lòng.
Nếu vô tình, sao lại phí tâm, mang ngươi tới gặp mẫu thân, quan tâm mà để ngươi và nương một chỗ?
Kim Khởi Phạm có thật không đối với ngươi vô tình?
Điều không phải! Đông Hải chán nản ngồi tựa ở bên cạnh bia, liên tục lắc đầu, “Nương, đây là đáp án của người phải không?” Muốn y biết Kim Khởi Phạm vì y làm rất nhiều, muốn y biết mình động tâm là thật, muốn y không được phép trốn tránh nữa?