Tục mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

chương 139

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngay khi bị ấn ngồi lên Lũy Cốt tòa, Dung Ly suýt nữa bật ra khỏi ghế, nàng giật mình một cái, trong lòng thầm nghĩ, nàng sẽ không bị chiếc ghế này ăn chứ.

Hoa Túc buồn cười đè nàng lại, "Sợ cái gì, ta sẽ hại nàng hay sao?"

Dung Ly ngẩng đầu nhìn nàng ấy, ngồi thật là dè dặt, không dám dựa lưng ra sau, ngồi thế nào đều không thoải mái.

Chiếc ghế vẫn im ắng, không có vẻ như sẽ ăn người.

Dung Ly nắm chặt bàn tay của Hoa Túc đè trên vai nàng, lúng ta lúng túng hỏi: "Không phải nói có Họa Túy trong tay mới có thể ngồi lên Lũy Cốt tòa ư, vì sao ta......"

"Họa Túy?" Hoa Túc mỉm cười nhàn nhạt, "Không phải ta ở đây sao."

Dung Ly ngơ ngác, thiếu chút nữa quên mất hồn của Hoa Túc đã có thể nhập vào chân thân, nàng ấy và Họa Túy vốn chính là một.

Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng sóng biển hào hùng, ầm ầm vang dội, nhưng nước của Động Minh Đàm rõ ràng đã bị thu hồi, âm thanh này từ đâu tới?

Dung Ly vừa muốn đứng lên, bàn tay trên vai lại hơi dùng lực, ấn nàng ngồi xuống.

Tiếng nước trầm đục như tiếng trống dần dần rõ ràng hơn, trở nên có trật tự, đâu phải là tiếng nước, chính xác là tiếng bước chân.

Tiếng ọt ọt của chim điểu cũng xen lẫn trong đó, vừa ngước mắt liền thấy đàn chim bay vút qua như ánh sáng trắng.

Dung Ly nắm tay Hoa Túc hỏi: "Bên ngoài làm sao vậy?"

Sắc mặt Hoa Túc điềm tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn, "Nàng có biết Lũy Cốt tòa đã bỏ trống bao lâu rồi không?"

Dung Ly lắc đầu.

Hoa Túc cười nhẹ, "Lâu lắm rồi, từ khi ta đi đến thế gian, Lũy Cốt tòa vẫn luôn bỏ trống, Thương Minh Thành bị Thận Độ chiếm, bây giờ ta đã trở về, chẳng lẽ vạn quỷ trong thành không lan truyền tin tức sao?"

Nàng ấy nâng bàn tay đang đặt trên vai Dung Ly lên, lật lòng bàn tay lại, Họa Túy lẳng lặng nằm bên trên, nàng ấy chầm rãi vẽ một Quỷ Vương ấn.

Nếu lúc trước nàng ấy vẽ Quỷ Vương ấn chỉ qua loa cho xong, ít ỏi vài nét bút rất thô ráp, còn hiện tại có thể nói là cực kỳ cẩn thận, nghiêm túc phác hoạ từng nét bút, vẽ thần thái của năm quỷ vô cùng sinh động, giống hệt như thật.

Quỷ Vương ấn hơi áp sát đến gần, Dung Ly nắm lấy tay vịn, không khỏi ngửa ra phía sau một chút.

Hoa Túc nâng Họa Túy lên, lạnh lùng nhìn Quỷ Vương ấn vẫn chưa tạo thành trước mặt, vẽ thêm vài nét bút cuối cùng, điểm mắt cho năm quỷ.

Dung Ly vốn tưởng khi Quỷ Vương ấn tạo thành thì sẽ có ai bị triệu tới, không ngờ, ấn chú này đột nhiên phóng to lên vài thước, làn khói đen kịt gần như muốn che phủ phía trước nàng.

Quỷ Vương ấn tiếp tục lan rộng như tấm lụa đen trải ra, trong chớp mắt đã lớn gần bằng đại điện.

Ấn chú kia xuyên qua vách tường, mở rộng mấy trăm thước.

Hoa Túc đưa tay về phía nàng, "Đến."

Dung Ly đặt tay lên tay nàng ấy, mượn lực đứng lên, chần chừ không biết có thể đi tới trước một bước được không.

Hoa Túc ôm nàng đi xuyên qua Quỷ Vương ấn.

Ban đầu khi Quỷ Vương ấn vừa được vẽ xong, năm quỷ chỉ lớn khoảng bằng bàn tay, hiện tại còn cao hơn xà ngang của đại điện, trông hung thần ác sát, dường như muốn xuyên qua cả bầu trời.

Đi đến ngoài cửa điện, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy bên cạnh cột xương trắng dài là đầy ắp quỷ binh đen nghìn nghịt, một vài tiểu quỷ mặc áo quần lố lăng cũng ở bên trong. Cô Sầm đứng phía trước, đột nhiên quỳ xuống, đầu gối chạm đất kêu cạch một tiếng.

Tiếng áo giáp leng keng vang lên, cả đám quỷ binh cũng quỳ gối theo, hướng về phía cột xương trắng hô to: "Ta nguyện vĩnh viễn đi theo Quỷ Vương ấn."

Quỷ Vương ấn đột nhiên rạn nứt, hóa thành từng luồng từng luồng quỷ khí nhè nhẹ, bay tán loạn giữa không trung, tựa như lũ quỷ điên cuồng nhảy múa.

Dung Ly nắm chặt cánh tay Hoa Túc, không biết Quỷ Vương ấn biến thành như vậy là có ý gì.

Hoa Túc trấn an vỗ nhẹ tay nàng, ngay sau đó liền giơ tay lên, quỷ khí lay động như chim tước cúi đầu lao xuống, chui vào giữa mày vạn quỷ.

Dung Ly đã hiểu được, đây không phải là ban quỷ khí sao, chúng quỷ đi theo Quỷ Vương ấn tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ.

Hoa Túc nghiêng người nói: "Chúng quỷ kết ước một lần nữa, rốt cuộc đã lấy Thương Minh Thành này về lại rồi."

Dung Ly cúi đầu nhìn, cảm giác chóng mặt ập đến, nàng suýt nữa chúi người xuống.

Vạn quỷ ở phía dưới hơn phân nửa đều đổ máu, cả đám thật chật vật mất tinh thần, nhưng sau khi được Hoa Túc ban cho quỷ khí, lập tức trở nên phấn chấn, tựa hồ không còn cảm thấy mệt mỏi.

Trái tim nhảy đến cổ họng của nàng rốt cuộc cũng hạ xuống, quay lại kéo xiêm y của Hoa Túc xem xét, bộ xiêm y đẹp đẽ màu trơn trở nên rách nát, vết máu hiện rõ ở phía dưới vết rách.

"Nàng bị thương vì đầm nước kia." Nàng nhíu mày nói.

Hai chân Hoa Túc trần trụi, trên ngón chân và mu bàn chân đều chảy máu đầm đìa, nhưng đầu ngón chân không co lại chút nào, cũng không thấy nhíu mày.

Dung Ly vốn định ngồi xổm xuống xem vết thương trên chân nàng ấy, mới hơi khom lưng liền bị kéo lên.

Hoa Túc giơ tay che mắt nàng lại, "Đừng nhìn, qua một khoảng thời gian sẽ tốt hơn."

"Ta......" Dung Ly mím môi.

Hoa Túc che mắt nàng, không cho nàng xem, "Ban đầu nên nghe lời của nàng, cẩn thận hành động, lần này may mắn có nàng, nếu không bị nước của Động Minh Đàm nhấn chìm, chẳng biết ta còn có thể ra khỏi Thương Minh Thành được không."

Dung Ly đẩy tay nàng ấy ra, "Không có việc gì là được rồi, nếu nàng không muốn ta nhìn thì băng bó miệng vết thương lại đi, bằng không nàng luôn phải che mắt ta."

Hoa Túc nghe lời nàng, ngồi xuống ghế, lấy dây vải bố trắng từ trong túi thơm đựng đồ vật ra, dùng tịnh thuật tẩy sạch máu đen, rồi quấn lại từng vòng.

Dung Ly nhìn đến đau lòng, dứt khoát ngồi xổm xuống giúp nàng ấy, còn thắt một nút xinh đẹp, nhẹ nhàng nói: "Lần trước nàng bị xá lợi làm bỏng tay, phải dưỡng một thời gian, lần này nước của Động Minh Đàm khắc nàng, không biết mất bao lâu mới có thể lành."

"Đâu phải không lành được." Hoa Túc cười nhẹ, duỗi tay muốn sờ mặt nàng, ai ngờ người ngồi xổm bên cạnh ngửa ra tránh đi.

Dung Ly giận dỗi nói: "Đừng mơ dùng bàn tay đã chạm vào chân của nàng mà sờ mặt ta."

Bàn tay của Hoa Túc nổi quỷ khí lên, nàng ấy dùng thuật lau sạch bàn tay, rồi kéo người kia ngồi lên trên đùi.

Dung Ly nào dám giãy giụa, sợ đạp trúng chân của quỷ này, khuôn mặt bị sờ lung tung một lúc, đuôi mắt bên tai đều đỏ ửng lên, như là bị khinh dễ rất nhiều.

Hoa Túc thản nhiên nhìn nàng, "Rửa sạch sẽ rồi, nàng nói xem sao nàng khó như vậy?"

Dung Ly tựa đầu lên vai nàng ấy, không biết sao vẫn còn hơi choáng váng.

Hoa Túc nhíu mày, "Chỗ nào khó chịu?"

Dung Ly giơ tay ôm đầu, hiện tại không còn nghe thấy tiếng nước, nhưng mỗi khi chóng mặt linh hồn lại như muốn bay đi.

Hoa Túc trầm mặc một lát, "Mắt đầm sống lại, nàng......"

Sắc mặt của nàng ấy đột nhiên trở nên lạnh hơn một chút, đôi môi đỏ khẽ mím, có vẻ muốn giận nhưng lại kiềm chế.

Dung Ly biết nàng ấy lo lắng điều gì, trong thoại bản phố phường, Hằng Nga ăn tiên đan rồi bay lên Nguyệt Cung, để tướng công ở thế gian, đau khổ không thể gặp nhau.

Nàng bắt đầu sốt ruột, không biết khi mắt đầm sống lại thì sau này nàng sẽ thế nào, nhớ đến tình cảnh lẻ loi khi còn làm Động Hành Quân, nàng vội vàng nắm cổ tay áo của Hoa Túc, "Ta không muốn về Động Minh Đàm."

"Vậy nàng muốn đi nơi nào?" Hoa Túc nhíu mày, "Nàng muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, nếu nàng về Động Minh Đàm, ta liền đến Động Minh Đàm tìm nàng, không có gì trở ngại."

Dung Ly nghe giọng điệu nặng nề của nàng ấy, căn bản không phải là không có gì trở ngại, bàn tay nắm cổ tay áo của nàng ấy căng thẳng, "Ta muốn về thế gian."

Hoa Túc sửng sốt, sau đó gật đầu: "Được."

Dung Ly bị ôm lấy eo, thân thể nhẹ bỗng được ôm bay lên cao, ra khỏi đại điện, phóng qua mười hoàn lâu, vượt qua Điền Linh Độ, trở về thế gian.

Lúc này đã gần sáng sớm, chân trời hiện ánh sáng tờ mờ.

Một vài bá tánh đẩy xe đi trên đường, gà vịt ngỗng đồng loạt kêu to, thật là náo nhiệt.

Ngoại ô, căn nhà mà Hoa Túc dùng thần thức biến thành yên tĩnh vô cùng, ba nha đầu còn đang ngủ.

Dung Ly vào phòng, Hoa Túc chưa buông bàn tay ôm eo nàng ra, mà đưa tay kia thăm dò thể xác ốm yếu tái nhợt nằm trên giường.

"Ta phải nằm xuống sao?" Dung Ly hỏi.

Lúc này Hoa Túc mới buông lỏng eo nàng ra một chút, dường như vạn phần không muốn, sau một hồi lâu mới buông ra chút nữa.

Dung Ly nghiêng người hôn lên gò má nàng ấy, "Ta sẽ không đi, có phải nàng đang lo sợ hay không? Nàng không cần lo sợ."

Hoa Túc lạnh mặt không lên tiếng.

Dung Ly nằm xuống, nhưng hạt châu còn ngậm trong miệng, hồn của nàng chưa thể trở về thể xác.

Ngón tay thon dài cạy môi răng của nàng, lấy hạt châu ra.

Dung Ly nhắm hai mắt, nào ngờ đầu lại nhói lên, trong bộ não dường như có thứ gì bị xé rách, ngay lúc nàng mở mắt ra sau khi nhập vào thể xác, liền đột nhiên co người lại, không kìm được tiếng nức nở.

Hoa Túc thay đổi sắc mặt, vội vàng duỗi tay chạm vào giữa mày của nàng, muốn rót quỷ khí vào để giảm bớt đau đớn cho nàng, nhưng quỷ khí không thể rót vào mà dội ngược lại về thân nàng ấy.

Nàng ấy lảo đảo một cái, lại nhanh chóng đè vai Dung Ly, cúi xuống định hôn môi, muốn thay đổi biện pháp đưa quỷ khí vào.

Dung Ly đẩy nàng ấy ra, "Đừng...... Hôn, ta sợ làm nàng bị thương."

Hoa Túc nhíu mày: "Vì sao bị đau, là linh tương đau sao?"

Dung Ly kỳ thật cũng không biết là cái gì, chỉ cảm thấy khó chịu, tiếng nước dội vào tai khiến nàng chóng mặt như linh hồn muốn rời khỏi xác.

Nhớ đến giấc mộng vào thời điểm có được mắt đầm, nàng chưa từng đau đớn như vậy, chỉ áp cái trán lên thân cây gỗ băng liền tự nhiên lấy mắt đầm đi mà thôi.

Hiện tại là vì sao?

Nàng gần như không thể mở mắt ra được, cả người chảy mồ hôi ròng ròng, nắm chặt nắm tay, sau lưng cũng tràn đầy mồ hôi lạnh.

Hoa Túc đành phải ôm nàng, lãnh đạm nói: "Nếu không thì ngậm hạt châu vào đi, lúc xuất hồn rõ ràng không đau, bây giờ lại đau lên, có lẽ là bởi vì mắt đầm trong linh hồn."

Dung Ly lắc đầu, thân thể mơ hồ uyển chuyển nhẹ nhàng khiến nàng có chút sợ hãi, nàng thật sự không muốn làm thần tiên, nàng đã nhớ lại gần hết những khổ sở khi làm thần tiên, thành tiên có gì tốt, thành tiên, còn không biết......

Còn không biết Cửu Thiên sẽ sai nàng đi nơi nào, không biết sẽ cách Thương Minh Thành bao xa.

Hoa Túc dứt khoát mở miệng của nàng ra, muốn nhét hạt châu vào trong miệng.

Dung Ly đẩy vai quỷ này, cắn chặt khớp hàm, không dám nói chuyện, sợ nói chuyện liền bị nhét hạt châu vào.

Hoa Túc nghiến răng nghiến lợi, "Nàng càng muốn chịu đựng cơn đau này?"

Dung Ly lại lắc đầu, kiên quyết nghiêng qua một bên, nghiến chặt răng.

Hoa Túc dứt khoát nằm xuống bên cạnh nàng, ôm người đang co ro vào lòng, "Nàng trở thành thần tiên ta cũng muốn nàng."

Vừa nói xong, nàng ấy lại sửa lời: "Nếu nàng thành thần tiên, phải nên hỏi nàng có còn muốn ta hay không, đâu thể do ta lựa chọn."

Dung Ly vùi mặt vào trong chăn gấm, nghẹn ngào nói: "Ta muốn nàng...... Ta không có lòng tham, ta không muốn làm thần tiên, ta chỉ muốn nàng."

Cánh tay của Hoa Túc ôm lấy nàng cứng đờ, nàng ấy xoay người nàng lại, lung tung hôn nàng.

Dung Ly mơ mơ màng màng suy nghĩ, vì sao sau khi trở về thân xác lại bị đau đớn, khi hôn đến hít thở không thông, nàng đột nhiên ho khan, hơi thở dồn dập.

Hoa Túc vội vàng xoa lưng cho nàng, từng chút từng chút, nhẹ nhàng như thể sợ nàng tan vỡ.

Dung Ly giơ tay che miệng, trong cổ họng xuất hiện mùi vị tanh ngọt, rũ mắt nhìn lòng bàn tay, lại đỏ rực một mảng.

Nàng run lên, hớt hải lau bàn tay vào chăn gấm, không dám để Hoa Túc nhìn thấy.

Hoa Túc lại vuốt qua khóe môi nàng, lúc giơ lên thấy đầu ngón tay dính màu đỏ tươi, nhanh chóng nắm lấy tay nàng.

Dung Ly nắm chặt, bàn tay run không ngừng.

"Giấu cái gì, còn không cho ta xem?" Hoa Túc mở từng ngón tay của nàng ra, thấy lòng bàn tay còn dính vết máu chưa lau khô.

Dung Ly cảm thấy dường như mình đã nghĩ ra rồi, mắt đầm sống lại, sống lại thì có linh khí, sau khi nhập vào xác, thân thể người phàm này không thể chịu nổi linh khí được.

"Ngậm hạt châu này vào, được không?" Hoa Túc hiếm khi thỉnh cầu như vậy, thanh âm cũng run rẩy.

Dung Ly lại khụ một tiếng, nhưng vì không có sức lực nên ho cực nhẹ, "Mắt đầm sống lại rồi, có phải thể xác này không thể chứa được linh hồn của ta không?"

Hoa Túc nói giọng khàn khàn, chưa dám chắc chắn: "Có lẽ là vậy."

Dung Ly rũ mắt nhìn vết máu dính trên tay: "Nếu ta không xuất hồn, có phải thật sự sẽ chết đúng không."

Hoa Túc im lặng.

Dung Ly nhẹ nhàng nói: "Xem ra là đúng vậy, có lẽ ta phải chết."

Hoa Túc vuốt tóc nàng, sắc mặt rất căng thẳng, "Ta sẽ không để nàng khó chịu, chờ ta nghĩ cách."

Dung Ly khẽ lắc đầu, khi nàng còn nhỏ tuổi đã sớm nghĩ tới rất nhiều cách chết, bị bệnh, hoặc là vì thân thể yếu đuối đi không vững ngã vào trong ao chết đuối, hay ngã chết khi đi trên đường, nhưng ai ngờ đến khi thật sự phải chết, trong lòng lại không hề có gợn sóng.

Nàng nói nhỏ: "Chết không tốt sao? Không cần xuất hồn cũng có thể vào Thương Minh Thành."

Hoa Túc lạnh giọng: "Thành quỷ không giống làm thần tiên, không thể gặp ánh nắng, ăn cái gì cũng đều nhạt như nước ốc, còn có rất nhiều điều bất tiện, là những việc mà nàng chưa từng trải qua khi làm tiên và làm người."

Dung Ly hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào nàng ấy, yếu ớt nói: "Thì có sao đâu, ta không sợ."

Nàng kéo vạt áo của Hoa Túc: "Nàng đưa ta đến Thương Minh Thành không tốt ư, lần trước nói đợi giải quyết mọi chuyện xong sẽ bàn bạc lại, hiện tại giải quyết xong rồi, sao không đề cập tới chuyện đó?"

Hoa Túc bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu, "Nàng thật sự không sợ?"

Dung Ly đặt tay lên vai nàng ấy, hôn lên khóe môi, "Ta không sợ, ta không hề sợ chút nào, nàng nói xem ta nên lấy danh nghĩa gì vào Thương Minh Thành cho tốt?"

Hoa Túc nhìn nàng một lúc, nhíu mày nhàn nhạt cười, chậm rãi nói: "Nàng lại kích ta."

Dung Ly thì thầm: "Làm quỷ thì không cần thế tục luân lý gì cả, nàng nói ta ngồi kiệu hoa vào Thương Minh Thành được không?"

Lông mi nàng mấp máy, đôi mắt sáng ngời, sắc mặt càng trắng bệch khiến đôi mắt kia càng sáng hơn.

Hoa Túc chung quy vẫn theo nàng, "Nàng cảm thấy tốt thì là tốt."

Dung Ly lại ho khan vài tiếng, không dám nhắm mắt, đợi trời sáng lên, mới lau khô máu trên lòng bàn tay cùng khóe miệng rồi ngồi dậy.

Cửa bị gõ nhẹ vài cái, ba nha đầu đứng bên ngoài, nhỏ giọng gọi nàng, "Cô nương."

"Tiến vào." Dung Ly đáp.

Ba nha đầu nghe tiếng đẩy cửa ra, cả ba vào phòng đều sửng sốt, chỉ một đêm không thấy mà sắc mặt của cô nương các nàng trở nên khó coi hơn.

Tiểu Phù mở to mắt không dám nói lời nào, ngơ ngác đứng ở cạnh cửa.

Dung Ly ngoắc tay một cái, "Lại đây."

Tiểu Phù vội vàng chạy tới gần, bắt lấy tay cô nương nhà mình hỏi: "Cô nương không thoải mái chỗ nào, cần phải đi tìm đại phu?"

Không Thanh đến gần vài bước, lẳng lặng đứng yên, không nói lời nào.

Dung Ly lắc đầu, "Tìm đại phu vô dụng, có lẽ đến lúc ta phải đi rồi."

Lời này vừa nói ra, Bạch Liễu cũng trừng lớn hai mắt, "Cô nương, người đang nói lời ngốc nghếch gì vậy!"

Dung Ly nhẹ nhàng nói: "Các ngươi đến gần một chút, ta có đôi lời muốn nói với các ngươi."

Lần đầu tiên Hoa Túc không nói chen vào, vòng tay ngồi ở bên cạnh, dáng vẻ không vui.

Ba nha đầu lo lắng đến gần, trong lòng đều rối loạn.

Dung Ly suy nghĩ thật lâu, nên nói từ đâu để không làm mấy nha đầu này sợ, sau một lúc mới nói: "Quỷ kia đối xử với ta rất tốt, không phải nàng ấy hại ta trở thành như vậy, chỉ là số mệnh đã đến, hồn của ta sắp không giữ được."

Tiểu Phù há miệng, vẫn ấp úng không lên tiếng.

Dung Ly nói tiếp: "Khi ta ở Dung gia đã vài lần suýt chết, đều là nàng ấy cứu ta, nếu không có nàng ấy ở bên cạnh kéo dài mạng sống, ta đã sớm không còn thấy được các ngươi, chưa kể thân thể của ta yếu đuối, thường bị bóng đè, yêu ma đoạt xá linh tinh nghe đồn trong thoại bản thế gian đều là sự thật, nếu không có nàng ấy, cô nương đang ngồi trước mắt các ngươi cũng sớm bị yêu quỷ ám rồi."

Nàng rũ mắt, vừa suy tư vừa nói, "Ban đầu nàng ấy không muốn ta chết, nói chết thì không tốt, thành quỷ rất bất tiện, do ta không nghe lời, ta muốn ở bên nàng ấy, nên lần này nàng ấy chưa kéo dài sinh mạng cho ta."

Không Thanh trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng, "Quỷ kia...... Tên gọi là gì, có thể để bọn nô tỳ trông thấy không, nô tỳ lo lắng cho cô nương."

Dung Ly nghiêng đầu nhìn qua Hoa Túc, "Có thể nói sao?"

Hoa Túc ngước đôi mắt phượng lên, quỷ khí trên người thoát ra, lần đầu tiên hiện hình ở trước mặt mấy nha đầu.

Trên giường đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, không phải mặt mũi hung tợn như trong thoại bản, cũng chẳng thè lưỡi dài, máu me đầm đìa.

Bím tóc rời rạc của Hoa Túc đáp trên vai, trang sức bạc trên đầu bị quỷ khí chạm vào liền vang leng keng, mắt phượng môi đỏ, khuôn mặt rạng rỡ, rất giống người sống, dù nói là thần tiên trên trời cũng không quá đáng, chỉ là tiên nữ trên trời nên giống hoa sen hé nở dưới mặt nước, tao nhã thoát tục, còn nàng ấy lại quá lạnh lùng, cũng quá sắc sảo, khiến người khác không dám nhìn nhiều.

Ba nha đầu nhìn ngây người, dồn dập nín thở lui về phía sau nửa bước.

Hoa Túc nhìn các nàng nói: "Ta tên Hoa Túc."

Ba nha đầu vốn dĩ không tin, cho rằng cô nương bị yểm tâm trí, bây giờ thì hoàn toàn tin tưởng, quỷ này nhìn lạnh nhạt xa cách, dường như không đặt cái gì vào mắt, lộ ra một chút ngạo mạn không coi ai ra gì, nàng ấy đối xử tốt với ai thì chắc hẳn là thật sự tốt.

Hoa Túc sờ khuôn mặt Dung Ly trước mặt ba nha đầu, dùng cánh môi vuốt ve bên tai nàng, nhẹ nhàng nói: "Nàng quyết tâm muốn vào Thương Minh Thành với ta?"

"Nàng không muốn cho ta vào cửa?" Dung Ly hỏi lại.

Hoa Túc lắc đầu, mỉm cười: "Nàng vượt qua cửa cũng được."

Lần đầu tiên ba nha đầu nghe thấy quỷ này nói chuyện với cô nương của các nàng, nhìn quỷ này lãnh đạm thờ ơ, nhưng nói chuyện lại tràn đầy nhường nhịn và hài hước, xem ra...... Thật sự đối tốt với cô nương nhà mình.

Hoa Túc lại nói: "Ta không dọa mấy nha đầu của nàng, tối nay giờ sửu (:tới :), ta tới đây đón nàng."

Dung Ly gật đầu nói "Được", quỷ ở trước mặt đột nhiên hóa thành sương đen biến mất.

Quỷ này vừa đi, Tiểu Phù rốt cuộc lên tiếng khóc, ngay cả Bạch Liễu cũng hít hít mũi.

Dung Ly ngồi nói: "Sao lại khóc lóc, rốt cuộc ta vẫn sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, cuộc sống của các ngươi còn rất dài, sau này nếu ta muốn thì vẫn có thể tới gặp các ngươi."

Tiểu Phù nức nở: "Thật sự?"

Dung Ly gật đầu, "Đương nhiên là thật."

Không Thanh đỏ mắt, thanh âm khàn khàn: "Cô nương phải nhớ kỹ, bọn nô tỳ sẽ chờ cô nương trở về."

Dung Ly cong môi cười, "Ba người các ngươi ở một chỗ, ta cũng yên tâm, cho dù không về nhà không gả chồng, cũng có người chăm sóc, có việc gì với nhau cứ nói thẳng thắn đừng tranh cãi. Về sau nếu gặp được người mình thích, nên cẩn thận tìm hiểu, đừng để bị người ta lừa tâm, nếu có thể tìm thấy người để dựa vào thì đừng ngại đi theo. Tiền cần dùng thì cứ dùng, chớ nên làm khổ bản thân, nếu không cô nương ta sẽ đau lòng."

Nàng ho nhẹ một trận, không dám ho quá mạnh, sợ ho ra máu làm các nàng ấy sợ.

Tiểu Phù khóc bù lu bù loa, "Quỷ kia nhìn hơi hung, nàng ấy đối với cô nương thiệt tình thật sao?"

Dung Ly gật đầu: "Thật sự."

Nàng lại lải nhải thêm một lúc, nói đến khi không còn sức lực mới ngừng lại.

Không Thanh rũ mắt: "Cô nương tuyệt đối không thể để mình bị ấm ức, nếu nàng ấy lừa cô nương, chúng ta không giúp được, nhưng có thể đi cầu thần tiên."

Đôi môi tái nhợt của Dung Ly nhếch lên, chịu đựng không nói trước kia nàng cũng là thần tiên.

Tiểu Phù phụ họa: "Đúng vậy, thần tiên chắc chắn sẽ khống chế được quỷ này!"

Khi mặt trời lên cao, Dung Ly ngồi ở trong sân nhìn bọn nha đầu bẻ lá cải, hóng gió xuân, lúc thì giơ tay che mắt nhìn trời, khi lại nheo mắt ngồi bất động phơi nắng.

Ba nha đầu nói chuyện với nàng, từ đông đến tây, ngừng chưa đến nửa khắc lại nói như cái máy hát.

Hoàng hôn buông xuống, Tiểu Phù lại bắt đầu khụt khịt, xoay lưng định đi thu dọn hành lý cho cô nương, nhưng suy nghĩ lại, căn bản không cần thu dọn.

Nàng ấy đứng ở trong phòng cô nương một lúc, bỗng nghe thấy ngoài cửa sổ vang lên một tiếng cạch, một trận gió âm thổi qua bên tai, khi quay lại nhìn thấy trên bàn đặt hỉ phục đỏ rực.

Dung Ly vào phòng, cầm mũ phượng để trên xiêm y lên xem, khẽ cười một tiếng.

Tiểu Phù vừa khóc vừa thay xiêm y cho nàng, tỉ mỉ chải tóc, bôi hương phấn, đánh má hồng, thoa son môi, rồi đội mũ lên.

Dung Ly nhấc làn váy bước ra ngưỡng cửa, Không Thanh cùng Bạch Liễu ở ngoài sân đồng thời quay đầu lại, cả hai đều ngẩn ngơ.

Lúc sau, Không Thanh mới nói: "Cô nương rất là xinh đẹp."

Ngoài cổng viện phát ra một tiếng cạch, như có thứ gì hạ xuống.

Dung Ly mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Ra ngoài nhìn xem."

Không Thanh cùng Bạch Liễu đi đến đẩy cửa, Tiểu Phù đỡ nàng đi qua, thấy một cỗ kiệu đỏ thẫm ngừng bên ngoài, có một con rối đứng bên cạnh cỗ kiệu, mang gương mặt tươi cười.

Dung Ly ngồi vào bên trong kiệu, vừa muốn ho, chợt cảm thấy cỗ kiệu hơi lắc lư, giống bị nâng lên. Nàng vén mành liếc nhìn, là ba nha đầu cùng con rối nâng cỗ kiệu lên.

Cỗ kiệu đung đưa, không phải đi trên con đường thế gian, mà con đường này càng đi càng tối đen, lại nghe thấy nơi xa có tiếng nước, rõ ràng sắp tới Điền Linh Độ.

Dung Ly không nhịn được phun máu ra, nàng hoảng loạn thầm nghĩ, sẽ xấu xí mất, vội vàng nắm tay áo lau chùi, càng lau càng nóng vội.

Cỗ kiệu bất chợt dừng lại, ba nha đầu hoang mang đứng, lúng túng nhìn xung quanh.

Dung Ly đang ho ra máu, thân thể bỗng dưng trở nên nhẹ đi, trước mắt như có miếng vải đen bao phủ.

Đến khi hai mắt có thể nhìn thấy, nàng lo lắng giơ tay lên, lại thấy bàn tay xuyên qua thể xác.

Linh hồn của nàng đã rời khỏi cơ thể, không ngờ...... cứ như vậy mà chết.

Khi chết cũng không quá khó chịu, có lẽ bởi vì đã dự kiến trước.

Cỗ kiệu lặng lẽ dừng lại, Dung Ly xuyên qua tấm mành, ngẩng mặt thấy phía trước Điền Linh Độ trống rỗng, nàng sốt ruột, vội vàng gọi: "Hoa Túc ——"

Từ lúc lập khế ước với Họa Túy, đây là lần đầu tiên nàng gọi tên của Hoa Túc.

Tiếng nói vừa dứt, quỷ khí từ tám hướng xoắn tới, ngưng tụ thành bóng dáng cao gầy mảnh khảnh.

Hoa Túc đứng ở nơi xa, cũng mặc một bộ váy đỏ thẫm, dáng vẻ còn rực rỡ hơn chiếc váy đỏ kia.

Hoa Túc ngước mắt lên, mỉm cười nhàn nhạt, "Sợ sao."

Dung Ly lắc đầu, chợt nhớ tới vừa rồi mình ho ra máu, vội vã giơ tay lau mặt, lau cả buổi mới thấy năm ngón tay sạch sẽ, đâu bị dính chút máu nào.

Ba nha đầu còn đứng yên bên cạnh cỗ kiệu, vô cùng mờ mịt.

Dung Ly đứng bên cạnh các nàng ấy, nhẹ nhàng nói: "Con rối này sẽ đưa các ngươi trở về, những điều ta dặn dò hôm nay các ngươi phải nhớ rõ."

Ba nha đầu đột nhiên chấn động, nhanh chóng nhìn qua bên cạnh, nhưng căn bản không thấy được cô nương nhà mình.

Nói xong, Dung Ly nhấc làn váy đi về phía Hoa Túc, khoác tay nàng ấy mà nói: "Mau đưa ta vào thành."

Hoa Túc cười nhẹ, "Còn thúc giục ta sao?"

Truyện Chữ Hay