Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Uyển rũ mi ngồi bên cạnh Ảnh Thất, nghe tiếng suối chảy róc rách bên ngoài đình viện, chạng vạng chim tước về tổ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng dế kêu vang.
Toà lâm viên này vốn dĩ chỉ có Ảnh Tứ Ảnh Ngũ ở, sau này Ảnh Thất mới dọn vào, tuy rằng trong phòng không có nhiều đồ, nhưng rất gọn gàng ngăn nắp, dọn dẹp chu đáo.
Lý Uyển lấy tay đỡ đầu Ảnh Thất, ngồi cạnh y nhìn chung quanh, xem qua một vòng, xoa xoa cái đầu mềm mại của y.
Thân mình thiếu niên cuộn tròn trong ổ chăn hơi giật giật, mới ngủ được một chút đã tỉnh, hàng mi dài run run, chậm rãi giương lên, Ảnh Thất dụi dụi mắt, bỗng nhiên phát hiện mình đang nắm chặt một bàn tay thon dài trắng trẻo.
Y bừng tỉnh, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Lý Uyển, ánh mắt đờ đẫn, vẫn không nhúc nhích mà nhìn Lý Uyển hồi lâu, kinh hoàng kêu một tiếng: "Điện hạ?"
Lý Uyển nhếch mép: "Tỉnh rồi?"
Ảnh Thất ngẩn người, phát hiện mình không phải nằm mơ, liền ngã lăn ra đất quỳ dưới chân Lý Uyển, cả người phát run, mồ hôi lạnh đổ đầy thái dương, run rẩy nói: "Thuộc hạ, thuộc hạ...... Thất lễ...... Chưa kịp nghênh giá, tùy ý đụng chạm......"
Y nói năng lộn xộn, vô cùng kinh hoàng, cả người run bần bật, Lý Uyển cũng có thể thấy mồ hôi lạnh chảy từ trên cổ lọt vào áo y.
Lý Uyển vô cùng ngạc nhiên khi thấy y sợ hãi mình, không khỏi ngẫm lại xem mình có quá nghiêm khắc hay không?
"Ngươi lại đây." Lý Uyển vươn tay, "Ngươi lại đây nghe ta nói."
Ảnh Thất cơ hồ là bò qua, cúi đầu quỳ dưới chân hắn, cố gắng thể hiện mình rất nghe lời, nói không ngừng: "Thuộc hạ đáng chết......"
Lý Uyển cúi người che miệng y lại, ấn đầu y lên đầu gối mình, ép y bình tĩnh, lại không ngừng vuốt ve mái tóc và tấm lưng của y: "Bình tĩnh một chút."
Thân mình căng chặt của Ảnh Thất hơi thả lỏng, dựa vào đầu gối Lý Uyển, đôi mi vẫn còn đang run rẩy.
Y thật sự rất sợ, y liều cả mạng mới đến được bên người Lý Uyển, y đã chịu khổ quá nhiều, không nghĩ rằng chính sơ suất của mình làm cho điện hạ ghét bỏ, không nghĩ rằng sẽ rời khỏi hắn.
Lúc trước thống lĩnh có nói, nếu không tuân thủ quy củ, ngay lập tức đưa y hồi Ảnh Cung. Ảnh Thất vẫn luôn tuân thủ huấn điều nghiêm ngặt, chưa bao giờ phạm sai lầm, chỉ nguyện mỗi lúc trực có thể lặng lẽ nhìn điện hạ một chút.
Lý Uyển buông tay ra, Ảnh Thất không ngừng thở dốc, vô lực cúi đầu.
Ảnh Thất khôi phục giọng nói khàn khàn như mọi khi, ánh mắt mất mát, thấp giọng nói, "Thuộc hạ thất lễ, thỉnh điện hạ trách phạt."
Lý Uyển cúi người, chống tay lên đầu gối hỏi y: "Ngươi đang sợ cái gì?"
Ảnh Thất im lặng không đáp.
Lý Uyển nói: "Huấn điều ảnh vệ có dạy, không thể lừa gạt chủ thượng."
Ảnh Thất cắn cắn môi, nói đúng sự thật: "Sợ sau này điện hạ không cho thuộc hạ thủ hộ bên người nữa."
Trong khoảnh khắc ấy, Ảnh Thất suýt nữa đã nói cho hắn biết, người giải vây cho điện hạ đêm đó là y, định cầu điện hạ tin tưởng mình, y đối với vương phủ, đối với điện hạ là vô hại.
Y vẫn là nhịn xuống. Sợ nói ra sau này người ta lại càng thấy mình tâm địa khó lường.
Lý Uyển trầm mặc, hắn đang đợi, đợi tiểu ảnh vệ đến khi nào mới chịu thẳng thắn với mình, nguyên nhân đêm đó ở rừng cây từ trên trời giáng xuống cứu hắn. Không biết Ảnh Thất đang cố chấp cái gì, y không nói.
Y càng không nói, càng khiến Lý Uyển cảm thấy y đang giấu giếm mình, bất luận là cố ý hay là có nỗi khổ tâm, Lý Uyển vô cùng căm ghét người khác giấu mình bất kể chuyện gì.
Trong huấn điều ảnh vệ có câu "Không thể lừa gạt chủ thượng", đó là thế tử điện hạ chính miệng nói.
Lý Uyển đợi rất lâu, Ảnh Thất vẫn im lặng quỳ dưới chân, không nói một lời.
Lý Uyển cứ như vậy mà nhìn y từ trên cao xuống, vẻ mặt Ảnh Thất lãnh đạm, ánh mắt sợ hãi, không có lấy một tia thoải mái. Bỗng nhiên Lý Uyển nắm tóc Ảnh Thất, hung hăng kéo đến trước mặt mình, ép y ngẩng mặt lên, hỏi: "Ảnh Thất, không phải lúc trưa ngươi cười rất vui vẻ sao? Tại sao lại ương ngạnh với ta như vậy? Ngươi đã cười với ta bao giờ chưa?"
Ảnh Thất không biết làm sao, mờ mịt nhìn Lý Uyển.
Lý Uyển thất vọng ném y xuống, phất tay áo bỏ đi.
Ảnh Thất quỳ gối tại chỗ, nhìn thế tử điện hạ rời đi, lọn tóc dài phất phơ trong gió. Y thấy thất vọng cùng tịch mịch vương trên ánh mắt điện hạ, trong khoảnh khắc ấy, Ảnh Thất tựa như thấy hắn ngồi một mình trên đài cao vạn trượng, cô đơn trống vắng thở dài.
Ra khỏi lâm viên, Lý Uyển sửa sang lại xiêm y, rời đi. Tiểu nha đầu Lưu Ngọc thở hồng hộc chạy tới: "Điện hạ, người đi đâu cả buổi vậy?"
Lý Uyển lộ ra ý cười mệt mỏi: "Tuỳ tiện đi dạo trong phủ một chút."
"Sáng mai Vương gia khởi hành đi Thanh Long Nhai, người có đến thỉnh an không?"
Lý Uyển nghĩ nghĩ: "Giờ đi."
Lão Vương gia thích yên tĩnh, lại muốn dưỡng thân thể, ở trong một khuôn viên rộng rãi, bên ngoài trồng đầy hàng trúc tươi xanh mơn mởn, thỉnh thoảng có vài con chim tước hót líu lo.
Lý Uyển vào trà trúc, lão Vương gia đang chống cây trượng bằng gỗ đào trêu đùa chim anh vũ, râu tóc hoa râm, ánh mắt vẫn còn minh mẫn.
"Phụ vương?" Lý Uyển qua đi đỡ lão Vương gia, "Thân thể đã khoẻ hơn nhiều rồi, cũng có thể trêu chim chóc."
Lão Vương gia thổi thổi râu: "Đều do tiểu tử nhà ngươi ban cho đấy! Chọc ai không chọc, lại trêu vào Khổng Tước Sơn Trang, ngươi đúng là biết gây chuyện cho bổn vương mà!"
Lý Uyển cười rộ lên: "Hài nhi biết sai rồi, sau này sẽ không phạm phải nữa. Con không còn cách nào khác, Khổng Tước Sơn Trang bọn họ khinh người quá đáng, dám cướp hôn! Đoạt nghĩa muội của hài nhi! Sao con có thể nhịn được?"
"Đừng học theo đám người giang hồ kia kết bè phái, ngươi là thế tử vương tộc, không được khoe khoang thân phận, có biết hay không?" Lão Vương gia tận tình khuyên bảo, "Có tâm tư che chở nghĩa muội, không bằng ngẫm lại hôn sự của mình đi, công chúa Bá Hạ hoạt bát lanh lợi, hợp tuổi với ngươi, không bằng thử bên cạnh nàng một thời gian......"
Lý Uyển ngửa đầu xoa xoa mặt: "Con bảo này, người là cha con, chứ không phải cha của Bá Hạ đi? Hơn nữa người ta cũng coi thường con, Bá Hạ đã nói, nếu gả thì phải gả cho hán tử oai hùng như Sở Uy tướng quân. Còn nói, gặp con lần nào đánh lần đó, con đã chọc nàng bao giờ, trốn còn không kịp nữa là."
"Con cũng không định ra chiến trường, tay chân vụng về, tục từ mở đầu lời nói, hổ phù ba mươi vạn Khiếu Lang Doanh của người, giao vào tay con coi như bỏ. Người vẫn nên thu vài nghĩa tử đi."
"Ai." Lão Vương gia than một tiếng bất hiếu, lại hỏi, "Học tập tới đâu rồi?"
"Việc học của hài nhi không cần người nhọc lòng, rất tốt." Lý Uyển đỡ lão Vương gia ra đình viện, ngắm hàng trúc xanh mát, tâm tình cũng tốt hơn không ít.
"Ngày mai bổn vương rời phủ tĩnh dưỡng, cấm túc của ngươi còn chưa xong, đừng đi ra ngoài gây chuyện, lại chọc phải phiền phức, đừng trách ta ném ngươi vào Kiếm Chủng, tu thân ba tháng."
Nhắc tới Kiếm Chủng Lý Uyển rụt người lại, mặt tái cả đi, liên tục bảo đảm: "Đừng, con không đi đâu. Người yên tâm, con chắc chắn sẽ ngoan ngoãn như con mèo con."
Bây giờ lão Vương gia mới yên tâm, chậm rãi hỏi hắn: "Ảnh Thất dùng tốt không? Bổn vương thấy y tuổi nhỏ, sợ là làm việc không tốt."
"Y khá tốt." Vừa nhắc đến Ảnh Thất, Lý Uyển giật giật khoé miệng, ánh mắt hạ xuống, "Ai, đứa nhỏ này sợ con. Nhưng mà thật ra, trong phủ này không ai không sợ con cả."
"A, thật ra có Ảnh Tứ không hề sợ con, ngày nào cũng hung dữ với con, làm như con thiếu tiền công hắn vậy."
Lão Vương gia cầm tay Lý Uyển, nhẹ nhàng thở dài: "Phi Loan đi sớm, ủy khuất ngươi rồi."
Lý Uyển lắc đầu: "Không đâu, người chăm sóc tốt cho bản thân mình, hài nhi đã tạ ơn trời đất."
Tề Vương phi Nam Phi Loan bệnh nên mất sớm, mỗi khi lão Vương gia thấy Lý Uyển nửa đêm chạy đến từ đường, quỳ ngốc dưới linh vị mẫu thân hắn, trong lòng liền xấu hổ, cảm thấy có lỗi nhi tử, đối với hắn càng ngày càng cưng chiều, mặc dù Lý Uyển đôi lúc thực sự rất nháo, lão Vương gia cũng không đành lòng phạt nặng hắn.
Ngoại trừ linh bài lạnh lẽo trong từ đường, mỗi lần thế tử uỷ khuất, còn có thể tâm sự cùng ai đâu.
Phía sau cánh cửa gỗ của trà trúc ẩn hiện một thân ảnh, Ảnh Thất yên lặng đứng nghe trộm trong góc, thấy thế tử điện hạ đỡ lão Vương gia đi qua phía bên này, lắc mình rời đi.
Lý Uyển rời khỏi trà trúc, trời đã tối hẳn, Lưu Ngọc cầm đèn lồng đi theo chiếu sáng, hỏi hắn: "Điện hạ, về thư phòng sao?"
Lý Uyển lấy một chiếc đèn từ tay nàng: "Ta đi từ đường, ngươi đi đi."
"Điện hạ......" Lưu Ngọc lo lắng nói, "Trời đã muộn, nô tỳ đi với người, vạn nhất gặp phải......"
"Đi," Lý Uyển cười cười, "Trở về đi."
Lưu Ngọc không còn cách nào, chỉ đành nghe lời trở về, cũng may ngóc ngách của vương phủ đều có ảnh vệ nhìn chằm chằm, chỉ cần không ra khỏi phủ, điện hạ tuyệt đối an toàn.
Một mình Lý Uyển đi từ đường.
Ánh nến trong từ đường lập loè, một ngàn ngọn đèn vây quanh bài vị của Tề Vương phi, Lý Uyển ngồi quỳ trên đệm, nhìn linh bài mẫu phi, nhẹ giọng nói.
"Mẫu phi, thân thể phụ vương đã khoẻ hơn rất nhiều."
"Hôn sự của con và Bá Hạ phải bỏ thôi, nàng không thích con, con cũng không thích nàng, ép buộc ở cạnh nhau chắc chắn không thể hạnh phúc."
"Mẫu phi, nếu con không lưu lại hậu nhân cho Tề Vương phủ, có phải người và phụ vương sẽ buồn không?"
Ánh nến lay động, tựa hồ đang trả lời.
"Được, con không nhắc tới việc này nữa, người đừng tức giận." Lý Uyển xoa xoa mặt, có chút mất mát nói, "Người nói xem, trên đời này ngoại trừ người và phụ vương, có thể có ai đó thật tâm đối đãi con không...... Không, con cũng không cần thật lòng, chỉ cần, nói sự thật với con là được."
"Có." Một âm thanh trầm thấp cực kỳ dễ nghe lên tiếng trả lời.
Lý Uyển quay đầu lại, Ảnh Thất cầm đèn lồng đứng bên ngoài từ đường, ánh nến nhảy nhót chiếu lên gương mặt trong trẻo đơn thuần của y, dịu dàng yên lặng.
Trong tay Ảnh Thất cầm một gói màn thầu lá sen khoai tím, đầu bếp làm rất khéo léo, còn nóng hôi hổi.
Y co người lại khẩn trương nói: "Điện hạ, đã...... đã ăn khuya chưa."
Gió nhẹ thổi qua sợi tóc trên trán Ảnh Thất, một đôi mắt trong suốt phản chiếu lại ánh nến.
Lý Uyển quay người đập đầu trước linh bài Tề Vương phi: "Mẫu phi, lần sau hài nhi lại đến thăm người." Dứt lời, dường như có chút vui mừng mà đi ra ngoài.
Ảnh Thất quy quy củ củ đứng đấy, không tiến vào từ đường một bước, chờ điện hạ ra tới.
Lý Uyển đi ra, kéo Ảnh Thất đi nhanh, đến chỗ đom đóm lập loè bên cạnh Thanh Trì, lôi y ngồi trên cây cầu nhỏ.
Ảnh Thất vốn không dám ngồi cũng không nên ngồi, bất đắc dĩ điện hạ lôi kéo, đành phải nghe lệnh, ngồi bên cạnh điện hạ.
Y giống như dâng màn thầu lá sen từ trong lòng ngực lên cho Lý Uyển, lại cẩn thận mỗi cái bẻ một miếng nhỏ, tự mình ăn, giương mi nhìn Lý Uyển nói: "Điện hạ, không có độc."
Thanh Trì lấp lánh đèn đom đóm, tựa như mang cả bầu trời sao vào trong đôi mắt Ảnh Thất.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Màn thầu lá sen khoai tím