Hôm nay là ngày /, Trịnh Quân lật hoàng lịch, là ngày lành để cưới gả.
Anh và Vương Thu đã dự định hôm nay đi đăng kí kết hôn.
Nhưng mà anh thức quá sớm, hiện tại mới h, trời bên ngoài vẫn còn tối đen.
Không thể tưởng tượng được trong cuộc đời này, anh còn có một ngày hưng phấn đến không ngủ được thế này.
Trịnh Quân nằm không được, dứt khoát ngồi dậy, nửa nằm nửa ngồi dựa lên đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.
Một nửa tương lai của anh đang ngủ ngon cách một vách tường với anh, cảm giác này vô cùng kỳ diệu.
Suy cho cùng thì ba mươi năm qua của Trịnh Quân, anh chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ lập gia đình.
Anh cảm thấy mình trời sinh lạnh lùng, tính tình nóng nảy, khó có thể ở chung với ai, căn bản không thích hợp để yêu đương, càng không thể có được hôn nhân mỹ mãn.
Trong suy nghĩ của anh, hẳn là anh sẽ trở thành một ông già cô đơn lắm tiền, Trịnh Quân cũng hoàn toàn không cảm thấy có gì bi thương cho bản thân.
Gia tài của anh đủ để anh không lo cơm áo cả đời, cho dù già đến nỗi đi không nổi, cũng có thể ở viện dưỡng lão tốt nhất, mướn chuyên gia hầu hạ.
Nhưng mà, anh đã gặp được Vương Thu.
Vương Thu là một cấp dưới vô cùng đạt tiêu chuẩn, công việc rất phù hợp với cậu, càng làm lâu, cậu làm việc hầu như không mắc lỗi gì nữa.
Không hiểu sao, Trịnh Quân càng ngày càng ỷ lại đối phương, cũng quan tâm nhiều hơn đến cậu.
Thậm chí ngay cả lúc anh còn chưa phát hiện, anh đã tự mình gia tăng cơ hội để ở chung với Vương Thu, cùng nhau đi công tác, cùng nhau tăng ca, trong tiềm thức căn bản anh không muốn để Vương Thu rời khỏi tầm mắt của mình.
Có đôi khi Trịnh Quân suy nghĩ, nếu Vương Thu không vì muốn chuyên tâm yêu đương mà đưa ra yêu cầu nghỉ việc, vậy anh phải đến lúc nào mới có cơ hội để phát hiện tâm ý của mình với Vương Thu đây?
Chuyện này chỉ sợ sẽ khó khăn lắm, Trịnh Quân cảm thấy có lẽ mình sẽ vẫn luôn dùng quan hệ cấp trên cấp dưới để che giấu tâm ý của mình, quật cường xem tâm ý của mình với Vương Thu là tán thưởng với cấp dưới mà thôi.
Nhưng mà rõ ràng sự ái mộ của mình càng ngày càng gia tăng mãnh liệt, cả ngày cả đêm đều sẽ nhớ đến đối phương.
Là Vương Thu thay đổi anh, Trịnh Quân nghĩ, làm anh trở bên yếu đuối cực kỳ, cả ngày cứ muốn nhão nhão dính dính bên cậu, ngay cả chính sự cũng không muốn làm.
Mỗi một mặt của Vương Thu đều làm anh mê muội.
Anh thưởng thức sự dũng cảm quả quyết của Vương Thu trên công việc, thích sự tích cực lạc quan trong cuộc sống của Vương Thu, càng mê luyến sự nuông chiều tùy hứng độc nhất vô nhị của Vương Thu dành cho anh.
Ngày xưa anh cảm thấy người yêu đương quá ngu ngốc, cho đến bây giờ tự mình trải qua rồi, anh mới biết được cái gì gọi là yêu đương lớn cả hơn trời.
Ở bên ngoài còn có thể kiềm chế, về nhà rồi, về đến lãnh địa tư nhân, Trịnh Quân liền hận không thể gấp Vương Thu thành một đóa hoa đặt ở túi áo ngực, căn bản không muốn rời xa cậu.
Lại thêm mấy tiếng nữa, gian phòng ngủ này đã có thể nghênh đón vị chủ nhân thứ hai của nó.
Trịnh Quân nhịn không được tự cười ra tiếng, cười đến anh không khỏi tự mắng mình ngốc.
Từ lúc Vương Thu trở thành khách trọ nhà anh, quan hệ thăng cấp thành người yêu, cho đến hôm nay, hai người họ đều khắc chế, phát sinh từ tình cảm, ngừng lại trước lễ pháp, cũng chưa có bước qua tơ hồng.
Trịnh Quân nguyện ý cho Vương Thu thời gian lớn lên, cũng cho cậu thêm cơ hội, để cậu toàn thân lùi bước khỏi anh.
Anh vô cùng quý trọng đối phương, cũng chân thành hy vọng người anh yêu, có thể có được một tình yêu không có bất kỳ tổn thương hay đau khổ.
Anh hi vọng Vương Thu hạnh phúc, bất kể sự hạnh phúc đó do ai đem đến.
Trịnh Quân nhìn ra bên ngoài cửa sổ, màn đêm đen tối đã bị nắng sớm nhuộm ra một vòng viền vàng, giống như cả thế giới đang dần ấm áp lên.
Thì ra trời đã sáng rồi.
__________
Chúc quý vị đọc truyện này sẽ có một tình yêu đẹp như Trịnh Quân và Vương Thu.
sẽ hạnh phúc hơn nhé!.