Hướng Uyển Thanh thật sự phải gả gấp cho Lưu Chí Tuyên đến thế sao? Hơn nửa còn muốn dời hôn lễ đến sớm hơn?
Một cỗ lửa giận ở trong nội tâm hắn nổi lên, hắn ngắt điện thoại lập tức lao ra khói phòng hoa, đi vào khách sạn Lưu Chí Tuyên đã nói.
Hắn phải gặp mặt Hướng Uyển Thanh hỏi một chút, hỏi cô vì sao lại ra quyết định nhanh như vậy, hỏi cô vì sao không lo lắng một chút tâm trạng của hắn?
Nhưng mà khi hắn nhìn thấy Hướng Uyển Thanh, hắn mới phát hiện hắn căn bản không thể nói chuyện với cô, bởi vì cô chẳng những đứng bên người Lưu Chí Tuyên không nhìn hắn, lại càng không nói chuyện với hắn, đem tất cả chi tiết kết hôn giao hết cho Lưu Chí Tuyên làm.
Hắn cố nén tức giận, vẻ mặt nghiêm nghị đứng ở đối diện Lưu Chí Tuyên, nghe Lưu Chí Tuyên hưng phấn bàn luận một ít chuyện lien quan đến hôn sự, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Hướng Uyển Thanh ngồi ở một bên.
Cẩn thận nhìn hắn mới phát hiện cô có điểm khác thường, thần sắc mệt mỏi,buồn bã,lúc ở bên người Lưu Chí Tuyên chẳng những không có sắc mặt vui mừng của cô dâu, thậm thánh còn mang theo một tia sợ hãi.
Cô ấy làm sao vậy?
Vì sao rầu rĩ không vui? Vì sao khẩn trương lo âu? Vì sao trên mặt có chút sưng đỏ? Vì sao rõ ràng không yêu Lưu Chí Tuyên còn muốn kết hôn cùng với hắn? Vì sao lại dời hôn lễ đến sớm như vậy?
Hắn có đầy bụng nghi vấn nhưng khổ nổi không thể hỏi ra miệng, Lưu Chí Tuyên thao thao bất tuyệt nói xong yêu cầu hạng mục công việc, dường như cố ý vô tình ngăn cản hắn tới gần Hướng Uyển Thanh. Hắn bởi vậy cũng chỉ có thể theo vẻ mặt cứng ngắc của cô cùng với sưng đỏ trên má trái nhìn ra một ít manh mối.
「 Như thế nào? Thời gian hôn lễ là sáu giờ tối ngày mai, tuy có chút cấp bách nhưng thầy hẳn là có thể đúng giờ đem nơi này thiết kế thành một hôn lễ đẹp nhất ? Đúng không thầy La.」 Lưu Chí Tuyên không vui đề cao âm lượng, ý đồ đem lực chú ý La Ẩn từ trên người vị hôn thê kéo trở về
La Ẩn thu hồi ánh mắt lạnh lùng nhìn Lưu Chí Tuyên.
「 Đương nhiên, hoa của tôi lúc nào cũng có thể dùng, thời gian tương đối đầy đủ.」 Hắn thản nhiên nói.
「 Thật tốt quá, Uyển Thanh,em mau nói với thầy La nói em thích hoa màu gì đi để thầy có thể chuẩn bị.」 Lưu Chí Tuyên nói xong ôm bả vai Hướng Uyển Thanh, ra vẻ thân mật.
Cả người của Hướng Uyển Thanh cứng như đá, âm thầm cắn răng.
Lưu Chí Tuyên lại đang đùa , hắn biết rõ cô thích La Ẩn nhưng vẫn như cũ đưa hội trường thiết kế giao cho La Ẩn, rõ ràng hắn đang muốn hành hạ cô, xem dáng vẻ thống khổ dày vò của cô.
「 Cũng được, chỉ cần là hoa em đều thích.」 Cô kiềm chế trụ phản cảm mãnh liệt trong lòng, cố gắng mỉm cười.
「 Em đừng khách khí với thầy La! Đúng rồi, ngày hôm qua các người không phải lên núi đi ngắm hoa sao? Có nhìn thấy thích hoa gì không?」 Lưu Chí Tuyên ác ý liếc mắt cô một cái.
Cô cả kinh nhìn về phía La Ẩn, vừa vặn chống lại tầm mắt hắn: Tim càng bối rối cúi đầu nói,「 Không có……」
「 Có nhaa!」 La Ẩn cắt đứt câu trả lời của cô:「 Cô ấy thích một loại hoa tên là 『 Lam công chúa 』,tôi quyết định dùng loại hoa này giúp cô ấy bố trí hội trường.」
Nghe thấy 「 Lam công chúa 」 cô đã nghĩ khởi sự kiện trong núi, nhớ tới hắn gọi tên cô, ngực lại càng căng thẳng.
「 Sao? Tốt, vậy dùng loại hoa này đi! Chỉ cần là Uyển Thanh thích, tôi sẽ không có ý kiến.」 Lưu Chí Tuyên ôm Hướng Uyển Thanh càng chặc,làm thân thể cô dán lên người vị hôn phu.
Môi của Hướng Uyển Thanh khẽ run, rũ mí mắt xuống .
La Ẩn thấy cô bất an, tim hắn liền động nhìn Lưu Chí Tuyên nói:「Bố trí hội trường còn phải phối hợp lễ phục của cô dâu, có thể để tôi một mình nói chuyện với Hướng tiểu thư không?」
「 Không!」
「Được!」
Hướng Uyển Thanh dường như là lập tức cự tuyệt, nhưng Lưu Chí Tuyên lại hào phóng đáp ứng, còn một bộ lơ đễnh vỗ vỗ tay cô.
「 Em và thầy La nói chuyện 『 thật tốt 』 nha!」 Hắn thoáng lấy ngữ khí cường điệu nói, sau đó liền đi ra trước hội trường.
Hướng Uyển Thanh nghe ra trong lời nói của hắn có ý cảnh cáo, theo dõi bóng dáng hắn,khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ lo lắng.
「 Cô làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?」 Lưu Chí Tuyên vừa đi La Ẩn lập tức cầm tay cô truy vấn.
「 Buông tay! Mời anh tôn trọng tôi một chút.Thầy La, chúng ta nên thảo luận là chuyện áo cưới đi!」 Cô bỏ ra tay hắn ra bất an liếc nhìn Lưu Chí Tuyên đứng ở bên ngoài hội trường một cái.
La Ẩn nhíu lại lông mày xinh đẹp, theo tầm mắt ủa cô nhìn đi thì phát hiện Lưu Chí Tuyên đang đứng ở ngoài hội trường nói chuyện với thư kýcủa hắn nhưng ánh mắt nhưng vẫn giám thị Hướng Uyển Thanh.
「 Cô hôm nay thoạt nhìn dường như rất sợ Lưu Chí Tuyên, vì sao?」 La Ẩn lạnh lùng hỏi.
「 Anh ấy là vị hôn phu của tôi,tôi làm sao có thể sợ hắn, xinh anh đừng đoán mò, nhanh chút đàm luận chủ đề đi, lễ phục của tôi dùng màu trắng và màu tím.Nếu muốn phối hợp hoa hồng『 Lam công chúa 』hẳn là……」 Cô không vui chuyển đề tài,nhìn chung quanh hội trường để né tránh ánh mắt sâu sắc phỏng đoán của hắn.
La Ẩn rốt cuộc nhịn không được, hắn giận tái mặt bước về hướng cô, không khỏi đã kéo tay cô bước đi.
「 A? Anh làm cái gì? Mau thả tôi ra, Lưu Chí Tuyên sẽ thấy……」 Cô hoảng sợ hạ giọng nói còn liều mình muốn tránh thoát.
Khuôn mặt La Ẩn giận dữ, nắm chặt cổ tay cô,kéo cô đi đến một của khác,đi một đường, sau đó đưa cô đến một căn phòng khách nhỏ.
Vừa vào cửa, hắn xoay người đem cả người Hướng Uyển Thanh dán lên ván cửa, hai tay để ở bả vai của cô,nhìn chằm chằm vào cô, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập phẫn nộ.
「 La Ẩn,anh rốt cuộc muốn làm gì?」 Lưng cô tựa lên của, tức giận trừng mắt hắn.
「 Những lời này là lời anh muốn hỏi em, em biết mình đang làm cái gì không?」 Hắn tức giận hỏi lại.
「 Tôi đương nhiên biết,tôi đang chuẩn bị chuyện kết hôn……」 Cô lớn tiếng nói.
「 Nếu em là vì muốn cho anh chết tâm mới dung chuyện kết hôn này,thì em có thể ngưng hành động nhàm chán này lại rồi , bởi vì anh tuyệt đối không sẽ buông em ra!」 Hắn cắn răng nói.
「 Em kết hôn hay không đều không liên quan đến anh, em rất yêu…… Lưu Chí Tuyên mới muốn gả cho hắn.」 Cô thống khổ nói dối.