Lục Thâm Viễn trở về cục sau đó đi tìm Cao Viễn, anh muốn kiểm nghiệm báo cáo pháp y, tiến hành phân tích vụ án.
Cao Viễn hết sức phối hợp, báo cáo đúng sự thật tình trạng thi thể: Đầu và tay bị chém đứt, những bộ phận khác và một ít thịt vụn bị chôn cùng trong đồng ruộng.
“Phán đoán sơ bộ, thời gian tử vong là bốn ngày trước.” Cao Viễn rút ra phân tích từ một đống tài liệu, tiếp đó bổ sung, “Nhưng nội tạng không tìm thấy.”
Lòng, gan, thận, nội tạng không thấy bóng dáng.
“Những nơi khác cũng không tìm được?” Ánh mắt anh lành lạnh, hỏi ngược lại.
“Trước mắt thì không tìm được.”
“Trên cổ người chết có vết thương không?” Anh nhớ lại lúc trước ở Hùng gia có thấy vết siết. Cao Viễn gật đầu, “Trên cổ có vết máu do bị siết, chắc là trước khi chết nạn nhân đã bị bóp cổ.”
Lục Thâm Viễn yên lặng, gật đầu, “Được, cậu tiếp tục điều tra đi.” Dứt lời, xoay người định đi.
“Đúng rồi.” Cao Viễn gọi anh lại.
“Hả?” Lục Thâm Viễn nghiêng đầu. Cao Viễn gãi gãi đầu, “Cái đó… Tống Tiểu Đường chuẩn bị tiếp tục học thi lên.”
Anh nhìn áo khoác dài màu trắng của Cao Viễn, giọng rất nhạt, “Ừ.” Chuyện này không liên quan tới mình.
Cao Viễn: “…”
Tống Tiểu Đường, cô dẹp đoạn tình cảm này đi là vừa. Lục Thâm Viễn căn bản không coi cô ra gì đâu.
——
Biết tình trạng thi thể, Lục Thâm Viễn chuẩn bị phân tích, Vưu Kim tìm ra tất cả thông tin cơ bản của Hùng gia, đem tới cùng nhau nghiên cứu.
Hùng Ngũ Chi, con lớn trong nhà; vợ là Hoàng Xuân Hoa, người Tây Thành.
Hùng Lục Lâm, đứa con thứ hai, thi thể ngoài ruộng do anh ta đặt nghi vấn đầu tiên; vợ Vương Xuân Kiều, người Nam Thành.
Hùng Thất Sơn, đứa con thứ ba, năm trước bất ngờ qua đời trên công trường; vợ là người vừa gặp ở Hùng gia, Chu Uyển.
Anh rút tài liệu về Chu Uyển ra xem, những người khác để Vưu Kim xem trước. Vưu Kim đăm đăm nhìn phần tài liệu bị rút ra, mí mắt nhảy một cái, chẳng lẽ là sếp mình hoài nghi người phụ nữ chân yếu tay mềm đó? Nhưng mà nhìn qua đâu giống hung thủ?
Hơn nữa, là người nhà mình mà làm sao lại giết nhau… Bị cảnh sát chú ý tới, cũng không phải là chuyện tốt.
——
Anh cẩn thận kiểm tra thông tin về Chu Uyển, cũng không phải chỉ vết siết trên cổ làm anh nghi ngờ, điều đáng nghi hơn là: lúc anh và Vưu Kim rời khỏi Hùng gia, Lục Thâm Viễn thấy Chu Uyển đứng núp bên cạnh chuồng heo, chằm chằm nhìn bọn họ rời đi.
Tất cả những gì lén lút trong mắt cảnh sát đều là người khả nghi.
Chu Uyển, tuổi, người bản địa, tốt nghiệp đại học B, ba năm trước yêu đương với Hùng Thất Sơn, gả đến Hùng gia. Con gái năm nay hai tuổi rưỡi. Cha mẹ Chu đều ở thành phố B, hàng năm cũng không về quê.
“Là sinh viên đại học.” Anh lấy hồ sơ ra nhìn trình độ văn hóa, Chu Uyển hôm nay nhìn qua không giống dáng vẻ của người từng học đại học, nếu như không xem qua lý lịch, chắc chắn nghĩ cô ta là một phụ nữ nông thôn.
Anh nhíu chặt chân mày. Đã xảy ra chuyện gì khiến một người sinh viên cam tâm lấy chồng, về nông thôn trả qua cuộc sống khổ thế này? Sức mạnh tình yêu có thật sự vĩ đại đến thế?
Anh còn đang suy tư, nhưng không đợi suy nghĩ ra đã có người tìm tới cửa.
“Sếp! Tin tức quan trọng!” Cảnh sát tiểu Triệu vội vội vàng vàng chạy vọt vào phòng làm việc, làm đám người Lục Thâm Viễn cũng bị dọa sợ.
Tay anh run một cái, bút mực trên giấy vẽ một đường, cả người không vui, ngẩng đầu, sầm mặt lại: “Chuyện gì hốt hoảng vậy?”
Tiểu Triệu vội vàng đến nổi không thở kịp, cuống cuồng: “Bên ngoài có một người phụ nữ tên là Hoàng Xuân Hoa xách một túi thịt tới báo án, luôn miệng nói đó là thịt người!”
Sắc mặt mọi người trong phòng làm việc biến đổi. Trong đầu anh nhanh chóng rà soát “Hoàng Xuân Hoa”: Là vợ của Hùng Ngũ Chi!
Còn ngây tại chỗ làm gì! Anh thông suốt đứng dậy, nghiêm túc mang theo vẻ lo lắng nói: “Đi, mau đi xem thử!”
Tiểu Triệu gật đầu, vội dẫn đường. Đám cảnh sát Vưu Kim cũng nhanh nhẹn đuổi theo.
——
Lúc đó đã sau hoàng hôn, nắng chiều đỏ rực kéo căng toàn bộ bầu trời. Nếu như người phụ nữ này không tới sớm một chút, chắc bọn họ đã tan sở.
Là một người phụ nữ trung niên, tóc quấn lại cột cao trên đầu, da ngăm đen thô ráp, trên tay phủ đầy vết chai, cạnh chân còn có cái túi. Theo như lời tiểu Triệu nói khi nãy, trong cái túi kia có thể là thịt người.
“Vợ của Hùng Ngũ Chi?” Lục Thâm Viễn ngồi xuống, sửa lại cổ áo, đối diện với Hoàng Xuân Hoa đang ngồi thẳng lưng.
Hoàng Xuân Hoa gật đầu, “Đúng.”
Anh chỉ xuống cái túi, “Bà tìm được ở đâu?”
Nhắc tới cái túi, biểu tình bà ta đơ lại, huơ tay múa chân, “Buổi tối vào lúc tôi muốn nấu cơm, phát hiện nó nằm ẩn trong ngăn kéo phòng bếp, tôi liền cảm thấy kỳ quái.”
“Sao bà chắc chắn bên trong là thịt người?” Lục Thâm Viễn cắt đứt lời bà ấy.
Sắc mặt Hoàng Xuân Hoa tái nhợt, “Nhà chúng tôi khi nào mà có nhiều thịt như vậy đâu, một năm cũng chỉ ăn được mấy lần, tôi còn đi hỏi ông cụ cách vách, thịt người là có mỡ hay nạc, ông ta nói có mỡ, mỡ rất nhiều, ông ta nói nếu như một người chỉ có vài ba lạng thịt nạc thôi thì gió thổi cũng không bay.”
Cao Viễn bị kêu đến chuẩn bị kiểm tra túi thịt, Vưu Kim và tiểu Triệu ở bên ngoài cũng nghe được, nghiêng đầu hỏi Cao Viễn: “Thịt người đều có rất nhiều mỡ?”
Cao Viễn câm nín há miệng, vừa tức vừa buồn cười, “Cái bọn họ nói chắc là tầng mỡ trên người đó, có bà lão lúc còn trẻ đã sinh em bé, không ốm xuống được, bụng là nơi có nhiều mỡ nhất.”
Hơn nữa, lần này phát hiện thi thể ở trong đồng ruộng, ít nhiều gì cũng có suy đoán.
Ngón tay thon dài của anh nắm bút thép, chữ viết có lực vẽ lên bản ghi chép, thấp đầu mấy giây sau đó ngẩng lên nhìn Hoàng Xuân Hoa một cái, sắc mặt bà ta dần dần tái nhợt.
Giống như nghĩ tới khả năng nào đó, giọng nói Hoàng Xuân Hoa run rẩy, nói chuyện bắt đầu không liền mạch, “Ngày đó tôi có uống một bát canh, hình như là canh thịt, nhưng mà rất hôi, lại sánh một lớp mỡ, tôi nếm thử, thấy uống không ngon nên không uống nhiều.”
Nói tới đây bà ta hai tay che cổ họng, mặt khó chịu. Hình dung giống như vô tình ăn phải cứt vậy!
Ngón tay viết chữ hơi chậm lại, đầu bút dừng trên tờ giấy trắng, dính vào đó một chấm đen nhỏ như hạt đậu. Không chỉ là Lục Thâm Viễn, người đứng nghe bên cạnh cũng đoán được là có chuyện gì xảy ra.
—— Lúc kiểm nghiệm thi thể thiếu đi nội tạng, có phải hung thủ giữ lại để nấu lên ăn không?
—— Mà theo như tình huống bây giờ thì hung thủ rất có thể chính là…
“Nhất định là ả tiện nhân Chu Uyển kia làm!” Giọng nói the thé của Hoàng Xuân Hoa vang lên. Nói lên câu trả lời trong lòng mọi người.
Là Chu Uyển!
Vưu Kim ngược lại hít một hơi khí lạnh, nghiêng đầu nhìn Lục Thâm Viễn. Thật sùng bái anh làm thế nào mà biết rõ vậy!
Lục Thâm Viễn được sùng bái lại rất bình tĩnh, mím môi đổi tư thế ngồi, gác chân lên, khoanh tay cầm quyển sổ ra sau lưng, người dựa về sau, ánh mắt vừa nãy còn không hiểu bây giờ đã chuyển thành lười biếng và tự tin.
Đã tìm được đầu mối nên tự tin.
—— Ban đầu anh cảm thấy Chu Uyển này rất kỳ quái.
—— Nhưng nếu như hung thủ chính là cô ta, chuyện sẽ không kỳ quái nữa.
—— Bây giờ, đầu tiên là tìm ra chứng cớ.
“Tại sao bà lại chắc chắn như vậy?” Anh nhìn quyển ghi chép.
Gặp nghi ngờ, lòng Hoàng Xuân Hoa đầy căm phẫn: “Mấy ngày nay tôi và chồng, còn có Lục Lâm và Chu Uyển ở nhà, hai người họ là anh em làm sao giết mẹ già của mình cho được?”
“Vậy tại sao chúng tôi phải tin tưởng lời nói của bà? Có khi hung thủ lại là bà thì sao?”
“Tôi giết người mà còn dám tới báo án sao?”
“Không loại bỏ khả năng này.”
Hoàng Xuân Hoa im bặt, khuôn mặt khó coi, “Đồng chí cảnh sát, lời tôi nói đều là thật!”
Anh mở nắp bút, ngồi thẳng người, trong nháy mắt khôi phục lại vẻ cao lãnh của ngày xưa, lật qua một trang giấy trắng khác, nhìn thẳng vào Hoàng Xuân Hoa, nói: “Bà nói một chút đi, quan hệ giữa Chu Uyển và nạn nhân.”
——
Bên kia, sau khi chia tay với Lục Thâm Viễn, Xa Tình Không không về nhà mình mà dựa vào một ít trí nhớ tìm đến vườn trẻ năm xưa khi cô chưa vào Xa gia, đáng tiếc thời gian qua lâu như vậy, vườn trẻ trước kia đã bị một công ty địa ốc thu mua, xây lên nhà chọc trời.
Nơi nào còn có bóng dáng vườn trẻ năm xưa nữa. Thất vọng.
Cô ở bên ngoài tùy tiện ăn chút gì đó, vẫn không về Xa gia, quay đầu đi đến nhà của Xa Mục Tùng.
Vài năm trước Xa Mục Tùng đã dọn ra ngoài sống một mình, mỗi khi rảnh là cô lại đến đó chơi, mỗi lần anh đi du ngoạn hoặc dự hội nghị ở nước ngoài là trong nhà trọ lại chất đầy các loại thức ăn ngon, toàn là cho em gái mình ăn.
Xa Mục Tùng nổi danh thương yêu em gái từ nhỏ, năm đó có thể Lục Thâm Viễn cũng ghen tị với điểm này.
Cô quen đường dễ tìm được nhà của anh mình, sờ túi xách một vòng, lựa ra chìa khóa nhà lẫn giữa hàng đống chìa khóa khác, nhét vào ổ, nhẹ nhàng xoay một cái, cửa ken két mở ra.
Cô hừ hừ hai tiếng, cất chìa khóa, đẩy cửa đi vào đồng thời một cước đá rớt giày, trước khi chuẩn bị nhấc chân đá thêm chiếc kia nữa thì ngẩng đầu nhìn quanh xem anh mình có ở nhà không, cả người ngây ngẩn.
Giầy được nới lỏng bộp một tiếng, rơi xuống sàn nhà. Bên trên ghế sa lon, Xa Mục Tùng và Mục Tâm quần áo xốc xếch cũng ngây ngẩn.
Cô muốn gào thét lên!