Tựa Như Tình Không Của Thâm Viễn

chương 29

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bởi vì hiếm khi Tống Tiểu Đường không bận việc mà về nhà một lần, mẹ Tống xuống bếp nấu nhiều món mà cô thích ăn. Lúc bà bưng chén đũa ra thì bị Tống Tiểu Đường dành lại, không cho người khác lấy đi, nhất định phải đặc biệt đem bộ chén đũa kia để trước mặt Tống Xuân Lệ.

Nhưng mà Tống Xuân Lệ còn chưa xuống. Nhà Tống gia có ba bốn tầng, mấy thế hệ ở chung một nhà.

“Vừa rồi con nhìn thấy cô ở trong phòng sửa soạn đồ đạc.” Tống Tiểu Đường dọn xong chén đũa, trên bàn tròn lớn cũng ngồi đủ cả, chỉ thiếu Tống Xuân Lệ và Vương Triều Tân.

Đương nhiên, Vương Triều Tân sẽ mãi không về được.

“Cô vừa nói lâu lắm rồi con mới về nhà, cô nhớ là có quà cho con nên vừa lên lầu. Bà nội Tống bưng đĩa cải xanh xào cuối cùng ra, nghe Tống Tiểu Đường nói nên giải thích.

Tống Tiểu Đường xới cơm cho cả gia đình, thận trọng đặt chén vào chỗ của Tống Xuân Lệ, nghe bà nói vậy thì ngẩng đầu, nhìn tóc bà nội trắng bệch, chân mày chợt nhíu, nghi ngờ: “Quà?”

“Lần trước con trở về vội quá nên quên đưa cho con.” Giọng nói từ trên lầu truyền tới, Tống Xuân Lệ xách một túi đồ đi xuống.

Hôm nay ở nhà không nhiều người, ông nội cúi đầu ăn cơm, bà nội múc cho ông chén canh, mẹ Tống ngẩng đầu nhìn Tống Xuân Lệ một cái.

Tống Tiểu Đường nhoẻn miệng, Tống Xuân Lệ đã đi tới trước mặt cô, túi quà được đặt dưới chân cô, Tống Xuân Lệ ngồi vào vị trí của mình, Tống Tiểu Đường dời bước chân, tay đưa vào miệng túi phát ra tiếng xào xạc, Tống Xuân Lệ gọi cô, “Ăn cơm trước đi, đừng nóng, ăn xong hãy mở quà.”

Tầm mắt Tống Tiểu Đường cứ đặt lên cái túi, giọng nói cứng ngắc: “Quà gì vậy ạ?”

Túi không lớn không nhỏ, màu trắng, nhìn hình dạng giống như chứa một cái hộp nhỏ.

Tống Xuân Lệ: “Lần trước con có nhắc tới việc muốn đổi điện thoại di động, lúc đó sinh nhật con, vừa vặn cô và dượng ở thành phố K, lần này cô mang trở lại cho con.”

Nhắc tới một người, sắc mặt Tống Tiểu Đường thay đổi. Tống Xuân Lệ cũng nhạy cảm quan sát được vẻ mặt của cô, lời ra đến miệng thì ngừng lại, đổi chủ đề nói: “Quà này là của dì, tiền của dì.”

Tống Tiểu Đường mím môi, thoáng gật đầu, đặt quà lại gần mình, ngồi xuống. Mẹ Tống bưng chén canh lên uống, ánh mắt luôn luôn nhìn qua hai người.

Vương Triều Tân xảy ra chuyện, tuyên án tử hình, người nhà không hề đề cập tới người này nữa, không nói bất kỳ chuyện gì liên quan đến ông ta.

Chỉ sợ Tống Xuân Lệ thương tâm.

Mặc dù ban đầu Tống gia không đồng ý hôn sự của Tống Xuân Lệ và Vương Triều Tân nhưng sau năm năm, bà vẫn là người của Tống gia. Rốt cuộc vẫn đau lòng cho Tống Xuân Lệ.

Vào lúc này tự bà nói ra tên của Vương Triều Tân, gương mặt cũng không đau buồn, còn sợ Tống Tiểu Đường hiểu lầm, vội vàng nói điện thoại di động này là tiền của bà ấy.

Sắc mặt Tống Tiểu Đường thay đổi liên tục.

Mẹ Tống tưởng là Tống Tiểu Đường vì Vương Triều Tân nên bực mình, sợ con mình không cho Tống Xuân Lệ mặt mũi nên lặng lẽ nháy mắt với cô, Tống Tiểu Đường hiện giờ đang không quan tâm chuyện này.

Chén cơm trắng cứ lởn vởn trước mắt Tống Tiểu Đường. Tựa như có một ngọn lửa đang cháy trong lòng cô.

Tống Tiểu Đường nhớ từ tháng trước đến bây giờ cô đã về nhà hai lần, một lần là ngày sinh nhật, mẹ đặc biệt gọi điện thoại kêu cô về nhà ăn mì trường thọ, cô gác lại vụ án trên tay len lén về, trên đường lái xe điện thoại di động bị trộm, hôm đó Tống Xuân Lệ có ở nhà, bình thường bà cũng rất thương Tống Tiểu Đường, cô đang ăn thì Tống Xuân Lệ hỏi: “Con muốn có quà gì? Cô vừa về không biết hôm nay là sinh nhật con, con muốn có quà gì lần sau cô sẽ tặng cho.”

Tống Tiểu Đường cắm cúi ăn mì, nghe hỏi thì cô chỉ thuận miệng nói thôi, nghĩ đến điện thoại vừa bị mất, Tống Tiểu Đường nói: “Điện thoại di động đi, điện thoại con vừa bị mất.”

Cô chỉ nói vậy thôi, ngày hôm sau Tống Tiểu Đường đã đi mua cho mình một cái điện thoại mới. Đâu ngờ Tống Xuân Lệ thật sự mua điện thoại cho cô làm quà.

Tống Xuân Lệ nhìn Tống Tiểu Đường ngượng ngùng không nói thêm gì nữa, cầm chén cơm trước mặt lên ăn, Tống Tiểu Đường ngồi bên cạnh đột nhiên đứng dậy, bà sững sốt một chút, Tống Tiểu Đường bỗng nhiên nghiêng người, quơ tay tới, thẳng tắp đánh đổ chén cơm trong tay Tống Xuân Lệ.

Mảnh vỡ đầy đất. Tống Xuân Lệ trợn to mắt, trên bàn những người khác cũng dừng ăn, đồng loạt nhìn bọn họ.

Mẹ Tống kêu lên: “Tiểu Đường!”

Khi Tống Xuân Lệ còn đang kinh ngạc không hiểu, Tống Tiểu Đường mở miệng, vội vàng xin lỗi, “Thật xin lỗi, vừa rồi con đứng không vững, để con lấy chén khác cho cô!”

Tống Xuân Lệ đứng lên, sắc mặt mất tự nhiên, Tống Tiểu Đường vừa nói vừa đi lấy chén mới, Tống Xuân Lệ lắc đầu nói không sao, cô không bị thương là tốt rồi.

Tống Tiểu Đường nhanh nhẹn đặt chén đũa mới xuông, “Vậy con đi lấy chổi quét sàn nhà, xin lỗi, tại con kích động quá.”

Kích động tới nỗi muốn độc chết cô.

Tống Xuân Lệ cười cười, gật đầu, “Không sao, xới chén mới là được.”

Tống Tiểu Đường nhìn thấy nụ cười kia thì chột dạ, vội vàng xoay người đi cầm chổi, đi mấy bước thì quay đầu, nói với Tống Xuân Lệ: “Cám ơn quà của cô.”

——

Sáng sớm hôm sau Tống Tiểu Đường lại đi làm. Chẳng qua không gặp may. Đến cục đã mặt đối mặt với Xa Tình Không đang đi ra.

Sáng sớm, thừa dịp không có ai chú ý. Xa Tình Không cầm hộp giữ ấm rỗng đi ra, tối hôm qua cô gọi cho Lục Thâm Viễn xác nhận thời gian lên đường đi thành phố X, cô không kịp chờ mà muốn xin nghỉ bay ngay đến đó, gặp Nhan Nhan của mình.

Cảm ơn anh về tấm vé vào cửa, sáng sớm cô đã nấu đồ ăn đưa tới cho anh.

Lục Thâm Viễn chưa bao giờ từ chối bất kỳ điều gì mà cô làm cho anh, cho dù anh vừa ăn xong cái bánh bao, uống sữa đậu nành cũng sẵn sàng ăn hết bữa sáng đầy lòng thành tâm của cô dành cho mình.

Vào lúc này, hai người đàn bà vô tình gặp nhau ở cửa vào. Xa Tình Không bước chậm, Tống Tiểu Đường đứng lại, sững sốt một chút sau đó nhìn về sau lưng cô, không có bóng Lục Thâm Viễn.

“Không cần nhìn, Lục Thâm Viễn có công việc không xuống cùng.” Xa Tình Không nhìn thấu tâm tư của Tống Tiểu Đường, trực tiếp mở miệng nói.

Tống Tiểu Đường dời tầm mắt nhưng không có ý muốn bước qua. Chặn ở trước mặt Xa Tình Không.

“Có phải cô muốn tìm tôi nói chuyện không?” Xa Tình Không giữ hộp cơm trong tay.

Trong ti vi đều diễn như vậy. Tống Tiểu Đường nhìn cô một vòng, cả người ăn mặc sang trọng, xung quanh phảng phất hương vị ngọt ngào. Vừa rồi Xa Tình Không còn to gan kêu cả tên của anh.

Tống Tiểu Đường đột nhiên cảm giác được lòng mình chìm đến đáy biển, bể tan tành, cũng không nhặt lại được.

Tống Tiểu Đường nhớ lại vị trí của mình trong cục, hầu hết nhân viên là phái nam, chỉ có mấy người nữ, trong đó đa số cũng hơn ba mươi tuổi, là phụ nữ có gia đình.

Tống Tiểu Đường trẻ tuổi mà lại có sắc đẹp, trong sở rất được hoan nghênh, nhiều người chú ý. Cô rất hưởng thụ loại đãi ngộ này.

Nhưng mà…

Nhân vật tiêu điểm thì thế nào? Hoa thơm kiều diễm thì thế nào? Được toàn thế giới coi trọng, nhưng lại bị người duy nhất mình để ý xem thường. Cuối cùng Lục Thâm Viễn nhìn cũng không thèm.

——

Tống Tiểu Đường và Xa Tình Không ra bên ngoài nói chuyện. Tìm một chỗ khuất, diệt sạch những ánh mắt hiếu kỳ của người khác.

“Cô thích Lục Thâm Viễn?” Xa Tình Không đi thẳng vào vấn đề, nhưng mà Tống Tiểu Đường lại vòng vo.

Tống Tiểu Đường mang đôi giày cao gót đi hai bước, ánh mắt lơ đãng nhìn bốn phía, hai người ngồi xuống băng ghế đá. Cô cúi đầu nhìn chằm chằm đôi giáy cao gót của Tống Tiểu Đường.

Nhãn hiệu không nổi tiếng mấy, màu đen, mang vào đôi chân xinh xắn trắng nõn của cô ấy rất hợp, vô cùng bắt mắt.

Xa Tình Không nhột chân, đang nghĩ xem có nên tranh thủ mấy ngày trở về Lan Khê một chuyến, đem mấy đôi giày cao gót ở nhà tới đây.

“Rất thích.” Tống Tiểu Đường trầm mặc chốc lát, thành thật trả lời.

Cô dời tầm mắt khỏi chân cô ta, ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp híp một cái, môi hé mở, Tống Tiểu Đường nghe cô nói: “Ánh mắt tôi nhìn người tốt thật.”

Tống Tiểu Đường: “…”

Tống Tiểu Đường lần đầu tiên thấy Lục Thâm Viễn không phải vào cái ngày mà anh được điều tới đây.

Sớm hơn khi đó nữa, ở trong tivi, khi đó anh đang cùng những cảnh sát khác anh dũng cứu người, mặc dù đoạn clip lấy từ CCTV hơi mơ hồ.

Đó là khi Lục Thâm Viễn vừa làm cảnh sát không bao lâu, bắt được một tên công khai cướp bóc. Anh vật lộn, tung người lên ngăn chặn côn đồ, một loạt động tác liền mạch. Tống Tiểu Đường sau đó bị anh mê hoặc, không cách nào tự kềm chế.

“Nhưng anh ấy không thích cô.” Xa Tình Không không chút lưu tình cắt đứt hồi tưởng đẹp của Tống Tiểu Đường.

Tống Tiểu Đường hít sâu một cái, giọng cũng không yếu thế: “Không người nào có thể ngăn cản việc tôi thích anh ấy.”

Lời nói này.

Xa Tình Không cắn răng nghiến lợi, trong lòng yên lặng mắng hai tiếng, nhìn khuôn mặt cố chấp của Tống Tiểu Đường, cô chua xót nói: “Ngôi sao không thể hái là ngôi sao sáng nhất? Bộ phim bỏ lỡ là bộ phim hay nhất? Người không có được là người tốt nhất?”

Tống Tiểu Đường gật đầu.

Xa Tình Không học dáng vẻ của cô ta, hít sâu một cái, “Anh ấy cũng không tốt tính lắm đâu, có lẽ cô còn chưa hiểu hết, năm đó vì tôi không chịu nổi tính tình của anh ấy nên mới chia tay…”

“Hai người còn từng chia tay?” Tống Tiểu Đường cắt đứt lời nói của cô, cau mày.

Xa Tình Không nhún vai, “Ừ, hai năm trước.”

“Cô gạt tôi!” Tống Tiểu Đường nhướng mày, giọng không tốt lắm, “Hai năm trước tôi đã chú ý tới anh ấy rồi, nếu khi đó hai người chia tay, nhất định anh ấy sẽ đau khổ phân tâm rất nhiều, nhưng rõ ràng khi đó anh ấy đâu có dáng vẻ gì là mất mát đâu? Ngược lại hình như còn tốt hơn?”

Nếu như nói trước kia bọn họ từng quen nhau, hơn nữa nhìn cách mà anh sủng ái cưng chiều Xa Tình Không, chắc chắn năm đó hai người phải yêu chết đi sống lại, chuyện chia tay khẳng định là đả kích vô cùng lớn.

Nhưng khi đó công việc Lục Thâm Viễn vẫn ổn định, một chút bộ dạng chán chường cũng không có.

“Gạt người!” Tống Tiểu Đường tức giận, dù gì mình cũng đang thổ lộ tâm tình với đối phương, vậy mà lại bị cô ấy lừa gạt?

Xa Tình Không lần này không nhịn được nữa, liếc Tống Tiểu Đường một cái: “Có phải cô xem rất nhiều tiểu thuyết tình cảm không?”

Tống Tiểu Đường: “Hả?”

Xa Tình Không hỏi cô ta: “Trong tiểu thuyết tình cảm, khi nam chính mất đi nữ chính, họ như thế nào?”

Tống Tiểu Đường nhăn mày, “Đương nhiên là ưu tư đau khổ rất nhiều, trong thực tế chắc cũng giống vậy.”

Tống Tiểu Đường lại nghĩ tới cô mình, Tống Xuân Lệ sắp mất chồng gần đây cũng đau buồn, thường hay nhớ về những ngày tháng tươi sáng khi trước.

Một đoạn tình cảm bị thất bại hoặc chấm dứt, chắc chắn là ảnh hưởng rất lớn.

“Đứa ngốc.” Xa Tình Không cười nhạt, mắng cô ta một tiếng, giải thích cho Tống Tiểu Đường nghe, giống như là bản thân mình có kinh nghiệm phong phú lắm: “Thật ra đại đa số bọn họ không có thay đổi gì lớn. Họ vẫn hoàn thành thật tốt công việc, vẫn ra ngoài uống rượu với anh em, vẫn thường xuyên thổi phồng lên những câu chuyện mà bản thân bịa đặt ra, thậm chí còn hơi vô sỉ một chút, họ sẽ nói với người anh em của mình như vầy, thật ra thì người đàn bà này ông đây đã sớm muốn vứt bỏ.”

Tống Tiểu Đường kinh ngạc nhìn. Xa Tình Không ngửa đầu, nhìn bầu trời xanh ngắt.

Nhắm mắt lại, như là cảm khái, nhẹ giọng nói: “Bởi vì bọn họ kiêu ngạo, sợ người khác thấy được vết thương của mình, dã thú bị thương không xuất hiện trước con người. Cho nên, nam nhân chân chính khó có thể nhìn thấy lúc bọn họ suy sụp.”

Lục Thâm Viễn nghe trộm đến đây, bàn tay để sau lưng đã co thành một nắm, môi mỏng mím thành đường thẳng.

Rồi sau đó không đợi bọn họ phát hiện, anh đã xoay người, lặng lẽ rời đi, khi nãy anh lẳng lặng đi theo sau lưng cô vốn là muốn nhìn Xa Tình Không an toàn trở về trường học.

“Hình như cô rất biết khuyên bảo người khác.” Tống Tiểu Đường học dáng vẻ của Xa Tình Không, cô ta cũng ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.

Xa Tình Không thấy Tống Tiểu Đường cũng ngẩng đầu, tư thế ngửa mặt độ nhìn lên trời xanh thật hợp với tâm trạng lúc này, đặc biệt đẹp mắt.

“Cô muốn khuyên tôi bỏ đi ý nghĩ thích Lục Thâm Viễn nữa à?” Tống Tiểu Đường cũng đối mặt với ánh mắt của Xa Tình Không.

Cô không che giấu chút nào, gật đầu, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Cô đừng hòng vọng tưởng, anh ấy sẽ không thích cô đâu.”

Tống Tiểu Đường học giọng nói của Xa Tình Không, cũng hừ một tiếng, “Cô cũng không cần vọng tưởng, tôi rất thích anh ấy, chỉ cần anh ấy còn ở đây thì tôi sẽ không chừa thủ đoạn nào, phải giành lại được người.”

Xa Tình Không: “…”

Câu này làm cho cô nhớ lại một câu hát:

Làm tôi suýt quên mất, tôi và tình địch ngồi chung một chỗ.

Tôi và tình địch ngồi chung một chỗ

Truyện Chữ Hay