Xa Tình Không bảy tuổi không có mẹ được cha Xa Viêm đón về Xa gia trong một đêm mùa hè mưa to, dì nhỏ gói ghém hành lý kỹ càng cho cô, Xa Tình Không khóc nháo, một đám người vừa đỡ vừa bắt ném cô vào chiếc xe sang trọng, rời xa nhà dì nhỏ. Mười bảy mười tám năm trôi qua Xa Tình Không cũng không gặp được người nhà dì nhỏ, tin tức mẹ té xuống xe qua đời cũng là do cô cầu xin Xà viêm, ông không biết làm sao cho phải mới nói cho cô biết.
Mười sáu mười bảy năm đã làm thay đổi rất nhiều thứ.
Cho đến khi Lục Thâm Viễn xuất ngoại du học cũng chỉ có bạn tốt Mục Tâm biết Xa Tình Không và Lục Thâm Viễn có quan hệ.
Lục Thâm Viễn và Xa Mục Tùng là bạn tốt, là thanh mai trúc mã với Xa Tình Không.
Trước ngày Lục Thâm Viễn trở về nước, Xa Tình Không vẫn còn ở thành phố G cùng em gái Mục Tâm chơi đùa.
Mục Tâm là bạn tiểu học của Xa Tình Không, hai người chơi với nhau từ lớn đến nhỏ, tình cảm sâu xa tới mức có thể mặc chung một cái quần lót. Sau khi tốt nghiệp đại học Mục Tâm vào công ty của gia đình làm việc, anh cả Mục Tô từ năm ba đã vào công ty đút lót, hai anh em vào làm cũng không có chuyện gì.
Xa Tình Không sau khi tốt nghiệp liền đòi cha Xa Viêm vào dạy học ở một trường trung học phổ thông xa thành phố, lý lịch đơn giản, một lớp chỉ có mười hoặc mười một học sinh, cuộc sống so với hai anh em nhà họ Mục thì hết sức rãnh rỗi, lúc nghỉ ngơi không có chuyện gì thì chạy vào thành phố G quấy rầy hai anh em họ.
Ngày đó đúng dịp hai người họ đang họp cùng lãnh đạo, Xa Tình Không mặc áo lộ vai mang túi đeo chéo ngồi trong phòng làm việc của Mục Tô, bỗng nhiên có hai người thanh niên ánh mắt khó coi bước vào.
Tới tìm Mục Tô bàn chuyện hợp tác hạng mục.
Xa Tình Không không để ý tới hai người họ, chỉ giương mắt nhìn một chút rồi lại cúi đầu tiếp tục nghịch ngón tay, hai nhân viên đó chưa thấy Xa Tình Không bao giờ, thư kí bên ngoài cũng không cản khách, nhìn lại Xa Tình Không cả người cợt nhả, tóc nhuộm màu rượu đò, mang đôi giày cao gót đen chói mắt, mùi nước hoa trên người khiến người khác nghĩ tới: Không biết là thiên kim tiểu thư nhà nào đối với Mục tổng quấn mãi không buông.
Nhân viên rất tức giận, thì thầm bàn kế tính đuổi cô đi, Xa Tình Không không để ý tới bọn họ, hai người kia vừa vội vừa tức, ghét nhất là những cô gái cao lãnh nhà giàu như vậy, tốt số ngậm muỗng vàng từ khi ra đời, bản lĩnh thì không có, cả ngày ăn chơi trác táng.
Nhân viên đứng lên muốn kéo Xa Tình Không, chuẩn bị đuổi ra ngoài, thật không khéo, một cái tay đưa lên, chưa vội đụng tới cọng lông nào của cô, trước hết đem điện thoại mới mua của Xa Tình Không ném xuống, âm thanh lách cách vang lên, điện thoại rớt xuống đất, lập tức tối đen.
Xa Tình Không sững sờ.
Lúc hai anh em nhà họ Mục tới xử lí chuyện này thì sắc mặc của cô vẫn còn đen, nhưng cô cũng không nổi giận với nhân viên, không nói câu nào khom người nhặt điện thoại lên, không nổi giận mới làm người khác khiếp sợ.
Điện thoại hư không tệ lắm, cũng không làm lớn chuyện, Mục Tô dạy dỗ nhân viên mấy câu, bọn họ xấu hổ cúi đầu rời đi.
Sau chuyện này Mục Tô mời Xa Tình Không đi ăn cơm, Mục Tâm đi theo sát bên, đi tới quán ăn cao cấp của thành phố G, chỉ món ăn trên thực đơn Xa Tình Không đang cầm, "Hai người ăn lẩu uyên ương đi, kinh nguyệt của tớ đến rồi, không ăn cay được."
Xa Tình Không mấy ngày trước mới đi làm móng tay, sơn màu nhạt chút, gắn lên thêm mấy cánh hoa, không làm kiểu khoa trương, dù sao vẫn còn đang dạy học.
Mục Tâm nhìn móng tay của cô thêm mấy lần nữa, cười mập mờ, Mục Tô ngồi đối diện xem thường em gái nhà mình: "Em cười nhìn ngu thế."
Mục Tâm xem thường, chọt chọt sống lưng Xa Tình Không: "Cậu đoán xem lúc nãy mấy người nhân viên làm hư điện thoại của cậu đến tìm tớ nói chuyện gì?"
Chân mày Mục Tô nhíu lại: "Bọn họ còn đi tìm em?"
Nói đến việc này Xa Tình Không ngược lại cũng thấy có lỗi, lúc nãy ở trong phòng làm việc bọn họ có hỏi cô, cô không trả lời, chẳng qua là tâm tư đang treo ở vòng bạn bè, Lục Thâm Viễn vừa đăng trạng thái, anh thường không hay đăng gì cả, có thì chỉ là vào dịp tết; lần này là đăng một tấm hình chụp vé máy bay cùng lệnh công tác ở cục công an thành phố Lan Khê.
Xa Tình Không nào còn tâm trạng để ý đến những người nhân viên kia nói cái gì.
Mục Tâm cũng không để ý Xa Tình Không có muốn nghe hay không, dù sao cô vẫn muốn nói: "Bọn họ tìm tớ hỏi phải làm thế nào để chuộc lỗi, sau chuyện hồi nãy chắc là bọn họ coi cậu là bạn gái của anh tớ rồi." Nói xong liếc mắt nhìn thiếu niên ngồi đối diện.
Mục Tô vô tội xòe tay, tầm mắt ngưng ở người Xa Tình Không, cô không biết nói làm sao chỉ đành nhìn Mục Tô.
Hai người bị hiểu lầm là một cặp không phải là chuyện ngày một ngày hai, chẳng qua là hai người không có tình cảm, hay nói đúng hơn là, Xa Tình Không không có tình cảm với Mục Tô.
Mục Tâm cười thô bỉ, không biết vô tình hay cố ý mà nhìn lén hoa trên móng tay của Xa Tình Không: "Em phân tích cho hai người biết nhé, anh nhìn móng tay của một người mà thấy ngón giữa không vẽ, vậy là ham muốn tình dục mạnh nha, yêu xa người ở nơi này người ở nơi khác, thường xuyên lấy tay tự thủ dâm, muốn làm hài lòng người khác? Vậy thì rất đơn giản! Gửi sex toy đi! Sức quan sát kém như vậy hèn gì cả đời là nhân viên quèn! [Không biết mọi người hiểu không nên mình chú thích thêm, Mục Tâm nói cách mà hai nhân viên phải phân tích được như vậy, còn gửi sextoy là trả lời cho câu "lấy gì chuộc lỗi"]
Lời nói lật đổ cả tam quan.
Mục Tô và Xa Tình Không lơ mơ.
Mục Tô không nhịn được nhìn lén năm ngón tay của Xa Tình Không, đúng là ngón giữa bàn tay phải thật chỉnh tề, không tô không vẽ gì cả.
Da đầu Xa Tình Không tê rần, vội vàng nắm chặt bàn tay, hung hăng vỗ lên ót của Mục Tâm.
Cho cậu nói bậy nói bạ này!
Đêm đó Xa Tình Không trực tiếp mua vé máy bay về thành phố Lan Khê, một phút cũng không muốn ở chung với anh em bá dơ nhà họ nữa.
Bị lời nói của Mục Tâm làm mất bình tĩnh cộng thêm thói quen hay nhìn vòng bạn bè trước khi ngủ, Xa Tình Không lại thấy Lục Thâm Viễn đăng thêm một tin nữa, không có chữ nào, chỉ đơn giản là một tấm hình sân bay, xác định vị trí là ở Lan Khê.
Cho nên anh trở về nước rồi.
Đêm đó trong giấc mơ của Xa Tình Không hiện lên thời niên thiếu thật sinh động.
Đó là vào mùa hè của năm nhất đại học, Lục Thâm Viễn tổ chức sinh nhật, hai người uống rượu, là lần đầu tiên học sinh ngoan ngoãn Lục Thâm Viễn uống rượu, là lần đầu tiên học sinh xấu Xa Tình Không uống nhiều rượu.
Lục gia và Xa gia kết giao.
Nhưng mà đối với chuyện Lục Thâm Viễn và Xa Tình Không quen nhau, Lục gia tỏ thái độ với Lục Thâm Viễn: Thâm Viễn, con là một học sinh giỏi, Lục gia chúng ta là thư hương thế gia, đừng bao giờ quá thân thiết với với tiểu muội nhà người ta!
Người trong thành phố Lan Khê không nhà nào không biết, Xa gia có vị công chúa chanh chua Xa Tình Không.
Sau khi kết thúc tiệc sinh nhật Lục Thâm Viễn mang Xa Tình Không vào phòng lặng lẽ nói chuyện. Lục Thâm Viễn kể cho cô nghe chuyện người nhà cảnh cáo anh, Xa Tình Không ngồi trên đùi anh, váy trắng bởi vì đang ngồi nên bị kéo lên không ít, lộ ra cặp giò trắng nhỏ.
Hai người uống một ít rượu, Xa Tình Không đem hơi rượu phả vào mặt anh, cười đùa cợt nhã: "Phải không, anh không được ở gần em quá, nhưng mà", cô nằm trên ngực anh, cười mập mờ: "Bây giờ khoảng cách là số không."
Lời còn chưa dứt, Lục Thâm Viễn cúi đầu, hôn đôi môi đang không ngừng lải nhải của cô.
Miệng lưỡi đụng nhau, nghe rõ tiếng thở dốc cùng âm thanh trái tim đè nén.
Cho đến khi bàn tay nóng bỏng của Lục Thâm Viễn dò dẫm vào bắp đùi cô. Xa Tình Không đỏ mặt.
Anh cười khẽ, mùi rượu bay là là trên mặt Xa Tình Không, "Không cần xấu hổ, thả lỏng giao cho anh, em sẽ rất thoải mái."
Vừa nói, bàn tay anh liền dời vào giữa hai chân cô, Xa Tình Không vùi đầu vào hõm vai anh, không dám thở mạnh.
Lục Thâm Viễn đầu tiên trấn an vuốt ve chân cô cho đến khi thân thể cô từ cứng ngắc chuyển thành buông lòng, anh mới dè dặt dò vào khu trung gian kia.
Xa Tình Không ôm chặt cổ Lục Thâm Viễn, không tự chủ kẹp hai chân lại.
Lục Thâm Viễn cười một tiếng: "Buông lỏng, anh sẽ không đâm phá tầng mỏng kia đâu."
Xa Tình Không nhắm chặt mắt, hai gò má đỏ bừng, không biết là do tác dụng của cồn hay là do tim đập rộn lên, bởi vì quá khẩn trương nên hai chân phát run.
Lục Thâm Viễn một lần xoa trước ngực cô vừa êm ái tiếp tục tấn công vùng mềm mại ôn nhu kia, đầu ngón tay đâm về phía trước, ỷ vào việc hiểu biết đối với kết cấu phái nữ, lục lọi qua lại, kích thích trên đầu ngón tay khiến Xa Tình Không cả người bắt đầu rung rẩy, Lục Thâm Viễn ở bên ngoài quanh quẩn đủ rồi, rốt cuộc duỗi vào bên trong.
Sau chuyện này men rượu cũng tiêu bớt, Xa Tình Không nằm trên ngực anh, hổn hển thở nhỏ, rất lâu sau thân thể vẫn còn khẽ run.
Lục Thâm Viễn chưa rút tay ra, sắc mặt chậm rãi khôi phục vẻ dửng dưng ban đầu, cúi đầu xuống, ngưng mắt nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Xa Tình Không, anh tiến tới, nói khẽ bên tai cô: "Quần em ướt rồi."
Xa Tình Không mặt đỏ bừng: "Biến thái."
Lục Thâm Viễn nhếch miệng lên, cười khẽ, tiến tới hôn môi, gò má, lại hôn môi.
Xa Tình Không trong mộng nhớ lại cảm giác vô cùng chân thật, ngày hôm sau dậy vội vàng đem drap trải giường quần áo ngủ đi giặt hết, không dám để cho dì dọn nhà giặt, quần áo còn chưa khô đã nhận được điện thoại của đồng nghiệp Ân Diêu.
Ân Diêu là đồng nghiệp của Xa Tình Không ở trường học, từ nơi khác tới, chưa kết hôn, cùng bạn trai ở chung, mấy ngày trước kiểm tra ra thai ngoài tử cung, còn nói tìm thời gian đi khám, lúc này lại vội vàng gọi điện thoại cho cô, giác quan thứ sáu của Xa Tình Không rất chính xác: Đứa con xảy ra chuyện.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác, bên kia điện thoại Ân Diêu khóc thảm thương: "Tớ đau bụng, chảy máu, Giang Nguyên hai ngày rồi chưa trở về, Tình Không, cậu có thể đưa tớ đến bệnh viện không?"