Tựa Như Tình Không Của Thâm Viễn

chương 15

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hôm đó sau khi Lục Thâm Viễn và Xa Tình Không gặp nhau, hai người không vui mà về, Xa Tình Không về trường học cũng không quay đầu lại, Lục Thâm Viễn trầm mặc nhìn bóng người càng chạy càng xa.

Tiểu Tống ở trong xe chờ anh mang bữa ăn về, anh ta đưa cổ ra nhìn sau lưng Lục Thâm Viễn, nghi ngờ: “Chị dâu đâu sếp? Không cùng về hả?”

Lục Thâm Viễn không thèm nói chuyện với anh ta, đẩy đầu tiểu Tống vào, ngồi vào ghế yên lặng hồi lâu rồi mới cho xe quay đầu chạy đi.

Sau đó Xa Tình Không gặp lại Doãn Nhã trong bệnh viện, chuyện xảy ra sau khi gặp anh một tuần.

Sắc mặt cô ấy tái nhợt nằm trên giường bệnh, trên người là các loại ống, thấy cô đến thăm thì mở mắt rồi liền nhắm mắt, không thèm quan tâm Xa Tình Không.

Chị của Doãn Nhã cũng ở đây, thấy cô thì nhàn nhạt gật đầu chào, không nói gì nhiều. Ít hay nhiều gì thì cũng đang trách cô.

Những ngày qua cô đã nghe thấy đồng nghiệp bàn tán, khua môi múa mép cả đám người.

Doãn Nhã bị người ta khóa trinh tiết!

Mọi người tò mò thì lên gg search nhé.

Vào ngày hôm đó lúc cô trộm chạy ra ngoài gặp Lục Thâm Viễn, Doãn Nhã một người đi đến bệnh viện khám bị ông bác sĩ làm hại. Mặc dù không có đạo lý nhưng vì không có chỗ phát tiết nên Doãn Nhã trách Xa Tình Không, người nhà của cô ấy cũng trách cô.

Trách Xa Tình Không ngày đó không đi cùng Doãn Nhã đến phòng khám, để cô ấy bị bắt vào miệng cọp!

Doãn Nhã là người huyện Bình Hòa, con gái nhỏ nhất trong nhà. Lớn hơn có hai chị đã lấy chồng và một anh trai đã lấy vợ, cha mẹ là nông dân, nhà có mấy mẫu ruộng cày cấy nuôi gia súc, ông ngoại bị bệnh nằm liệt giường, bà ngoại vì cuộc sống gia đình mà vẫn ra đồng làm việc, gia đình bình thường giản dị.

Xa Tình Không thuận đường mua trái cây tươi đặt trên bàn, Doãn Nhã không mở mắt nhìn cô ngược lại em họ của cô ấy, Doãn Mỹ nghe mùi trái cây mà tới.

Cô ấy xít lại gần nhìn thử, không khách khí nhìn cô cười ha ha, không biết là đang châm chọc hay có ý khác: “Táo và chuối tiêu lớn như vậy, lại còn có mận nữa. Xa tiểu thư thật tốn kém.”

Xa Tình Không nghe tiếng quay lại nhìn Doãn Mỹ. Doãn Nhã lúc này mới mở mắt ra, miễn cưỡng nói chuyện, không biết là đang nói với ai: “Người ta là Xa tiểu thư từ thành phố lớn tới, người có tiền thì chút trái cây này không coi vào đâu đâu.”

Xa Tình Không quay đầu, hơi rũ mắt nhìn Doãn Nhã. Cô cảm thấy gai mắt. Từ bệnh viện đi ra cô không trở về trường học liền mà đi tới đồn công an đối diện trường không xa.

Trên đường đi đã nhắn cho Lục Thâm Viễn một tin: “Có rãnh không? Chút nữa em tới tìm anh nhé? Có chuyện muốn hỏi anh.”

Cô suy nghĩ một hồi mới đành tìm tới phương pháp này. Phải có chút thông tin gì đó. Chỉ là nhìn hành động của bản thân mình có hơi chán ghét. Cự tuyệt người ta xong lại ỷ vào người ta có chút thích mình mà nhờ vả.

Lục Thâm Viễn không nghĩ nhiều như vậy, cô nhờ anh giúp đỡ thì đương nhiên là anh đồng ý, mỹ nhân chủ động liên lạc thì phải gật đầu rồi.

Tuần trước tạm biệt Lục Thâm Viễn không nói gì khiến Xa Tình Không nghĩ anh sẽ không tới tìm cô nữa, không ngờ sáng hôm sau lại nhận được tin nhắn: “Anh xin điều đến khu đồn cảnh sát đối diện trường em rồi.”

Lúc Xa Tình Không thấy tin nhắn còn đang mơ màng buồn ngủ, đọc xong thì chấn động luôn, vội vàng lau mắt nhập nhòe kiểm tra lại nội dung, chắc chắn mình không nhìn nhầm mới run rẩy trả lời anh: “Tại sao anh chuyển đi?”

Cô còn tưởng là anh bị kiểu tranh cãi vô lý chanh chua của mình dọa chạy, không quay lại nữa! Mặc dù cô cứ luôn mong là không phải như vậy.

Lần này anh trực tiếp trả lời bằng âm thanh, giọng nói trầm thấp dễ nghe xuyên thấu qua điện thoại, truyền tới lỗ tai cô: “Anh muốn chân thành hiểu rõ em, không phải dựa vào suy đoán trinh thám mà anh luôn dùng.”

Xa Tình Không: “….”

Sau đó. Lục Thâm Viễn nói được là làm được. Anh thảo luận với sở trưởng của đồn công an Nam Thành, lý do cũng đầy đủ: Huyện Bình Hòa có nhiều thôn quê, không nhất định phải ở lì một nơi, đi các địa phương khác thực hành tham khảo học tập, hiểu sâu các vụ án càng nắm giữ được nhiều thủ pháp phá án hơn.

Lời nói của anh quá thuyết phục, thuận lợi bị điều đến khu . Lục Thâm Viễn để Trần Uy ở lại, một mình đến nơi khác, trước hôm đi tiểu Tống và Trần Uy còn níu kéo cánh tay anh: “Đội trưởng, anh sẽ quay về chứ?”

Anh nhìn Trần Uy đang sậm mặt đứng sau lưng tiểu Tống, cười: “Vậy phải xem Trần Uy thế nào đã, nếu biểu hiện tốt tôi sẽ về đưa theo.”

Tiểu Tống quay đầu tức giận với Trần Uy: “Quả thật là cậu khiến đội trưởng mất hứng đúng không?”

Biết Lục Thâm Viễn là vì cái đẹp mà chuyển đi nên Trần Uy im miệng, không nói tiếng nào. Trở lại hiện tại, Lục Thâm Viễn dẫn Xa Tình Không tới phòng làm việc, thời gian nghỉ trưa trong phòng cũng không có nhiều người.

Xa Tình Không không quanh co, nói rõ mục đích của mình khi đến tìm anh: “Ngày hôm qua anh nói với em vụ án của Doãn Nhã là do anh phụ trách, anh có thể nói em biết đã có chuyện gì xảy ra không?”

Sau khi biết chuyện Doãn Nhã nằm viện không lâu thì Lục Thâm Viễn cũng gọi điện thoại tới hỏi han cô: Cảnh sát điều tra ra thân phận Doãn Nhã, biết cô ấy là đồng nghiệp của cô, so với vụ án người mà Lục Thâm Viễn quan tâm hơn chính là Xa Tình Không.

Lục Thâm Viễn đang mặc bộ cảnh phục của khu , khéo léo vừa người.

“Em muốn biết chuyện này?” Anh rót một cốc nước, ngồi đối diện, hỏi cô. Không ngờ cô tới đây là vì chuyện này.

Xa Tình Không nắm chặt vạt áo, đối mặt với ánh mắt anh, không chút nghĩ ngợi gật đầu, “Hôm nay em đi thăm Doãn Nhã, cô ấy hình như hiểu lầm em rồi.”

Cũng không hoàn toàn là bởi vì Doãn Nhã hiểu lầm, từ nhỏ đến lớn cô bị hiểu lầm vô số chuyện đã thành thói quen, thêm cô ấy hiểu lầm nữa cũng không thành vấn đề gì lớn. Chỉ là sau khi nghe được hoàn cảnh gia đình của Doãn Nhã, Xa Tình Không đột nhiên thấy cảm thông.

Gia đình của cô ấy khiến cô nhớ lại rất nhiều năm trước, ông ngoại bị bệnh và bà ngoại ở trong núi sâu.

Hai tay anh đặt trên bàn, ngón tay vô tình hoặc cố ý gõ lên mặt bàn phát ra tiếng động nhỏ, anh nhìn chằm chằm cô, “Em muốn nghe chuyện gì?”

Giọng nói cô hứng khởi vài phần: “Nguyên nhân hậu quả.”

Chuyện xảy ra vào hai ngày trước, khi Lục Thâm Viễn vừa tới đảm nhiệm chức vụ được một ngày rưỡi, vào sáng sớm có hai ba người chạy tới báo án: “Phòng khám trên đường Hữu Ái có người đag đánh nhau, bác sĩ bị đánh bể đầu chảy máu rồi! Đồng chí cảnh sát mau mau đi ngăn cản, đừng để xảy ra án mạng!”

Bây giờ xã hội thật lạ, xảy ra chuyện đổ máu không gọi cấp cứu mà lại chạy đến nhờ cảnh sát. Lúc đó anh và mấy cảnh sát khác đang ở trong sân tập thể dục, nghe được tin tức liền thay quần áo tử tế chạy tới hiện trường kiểm tra. Mọi người chỉ nghĩ là một vụ đánh nhau bình thường.

Không ngờ khi tới lại thấy có một người phụ nữ chảy máu đầm đìa ngồi đưới lòng đường, một bác sĩ ngã ngồi trên mặt đất và một thanh niên đầy máu trên tay.

Lục Thâm Viễn hít sâu, âm thầm thở dài. Vận khí đủ xui. Vừa đổi nơi làm việc còn chưa kịp đi tán gái thì đã xảy ra chuyện.

Xe cảnh sát ô ô vang tận mây xanh, xe cấp cứu cũng tới đẩy hai người bị thương lên xe, trong đó người phụ nữ là bị thương nghiêm trọng nhất. Người thanh niên bị cảnh sát chế ngự bắt đứng lên.

Cảnh sát bắt đầu lấy lời khai của quần chúng vây xem xung quanh, có một nam một nữ mặc áo khoác dày đứng ra làm chứng, là người nhìn thấy tận mắt vụ việc: “Lúc sáu giờ chúng tôi đi ra cửa, đi ngang qua đây liền thấy trước cửa phòng khám có một người phụ nữ quỵ xuống đất, đầu mùa đông trời lạnh nhìn rất dọa người.”

“Phòng khám mở cửa, bác sĩ mặc áo khoác dài đứng bên cạnh người phụ nữ, nhéo lỗ tai cô ta mắng to.”

“Người tới vây xem rất nhiều, chúng tôi quan tâm hỏi cô ấy có sao không nhưng người bác sĩ lại bảo đó là chuyện riêng nhà họ, không được xen vào.”

“Sau đó có người nhìn thấy dưới mông cô gái đó chảy máu, càng chảy càng nhiều, lúc này mọi người mới ý thức được sự nghiêm trọng.”

“Có người nhận ra cô gái kia là em gái của ông chủ cửa hàng bán thức ăn, vội vàng đi gọi ông ta đến.” Người nữ nhìn thấy tận mắt nói đến đây thì chỉ thanh niên đang bị cảnh sát bắt giữ, “Chính là em gái của anh ta.”

“Lúc tới không biết cô gái kia nói gì mà anh ta tức giận đùng đùng tiến đến đánh bác sĩ.” Người nam cũng bổ sung.

Lục Thâm Viễn nhìn người thanh niên kia. Mắt anh ta đỏ loét, bởi vì nổi nóng mà màu da cũng đỏ lên, bộ mặt dữ tợn nhìn đám người la lên: “Cái tên cầm thú khốn khiếp đó! Hắn dám khóa em gái tôi! Không bằng cầm thú! Hắn ta điên rồi!”

Mọi người không hiểu anh ta la cái gì. Lục Thâm Viễn nghiêng đầu hỏi cảnh sát cạnh bên, “Khóa cái gì?” Cảnh sát cũng lắc đầu.

Cảnh sát áp tải người thanh niên về đồn công an thì người xem náo nhiệt trên đường mới dần tản đi. Lục Thâm Viễn cũng biết “khóa” trong câu kia nghĩa là gì.

Là “khóa trinh tiết.” Tin tức từ bệnh viện truyền tới, trên người cô gái có một cái khóa trinh tiết.

Khóa vốn là một hành động cho thấy vật này vốn là sở hữu của mình. Kiến thức sâu rộng như đội trưởng Lục cũng há hốc mồm.

Thật rắc rối.

Đội trưởng Lục “thuần khiết” than thở: Bà nó, không hiểu nổi, đó là cái gì, chưa bao giờ nghe thấy!

Vụ này có vẻ ngộ

Truyện Chữ Hay