Một giây trước khi Tô Hà bị Kiều Minh Hạ chặn lại, anh có phần bực dọc.
Ban đầu, hiệu trưởng đã bàn bạc với anh là chỉ phụ trách lớp bảy vừa có thành tích tốt vừa ít gây rắc rối nhưng Hồ My đã nghỉ sinh nên thành ra lớp của cô ấy sẽ phải giao hết cho Tô Hà.
Hiệu trưởng lo lắng Tô Hà sẽ không đồng ý chịu khổ như vậy, làm anh khó chịu chẳng phải là ý hay, nhưng nếu tùy tiện để các giáo viên khác gánh thêm việc, chắc chắn sẽ có người than trách.
Lúc đi du học, Tô Hà đã từng gặp phải người khó hòa hợp, không muốn gây thêm phiền phức cho mọi người, bèn chủ động đề xuất nhận lớp khác.
Thật không may, đó lại là lớp ba của Dương Dịch Lạc.
Tình trạng chia làm hai phe của lớp ba vô cùng nghiêm trọng, lúc Hồ Mai bàn giao công việc cho anh thì nhếch mép một cái.
Học sinh trong lớp không dễ hòa hợp, toàn là mấy đứa xem mình là đệ nhất thiên hạ, quen được nuông chiều từ bé, không nên lấy cứng đối cứng với bọn họ làm gì.
Tô Hà cũng đồng thuận, nhưng không xem trọng những lời đó, chỉ cay nghiệt mà nghĩ: “Nếu bọn ranh con dám lếu láo trước mặt mình, mình sẽ cho bọn nó biết thế nào là trời cao đất dày.”
Lần đầu tiên đến lớp ba dạy vừa hay là vào tiết cuối trước khi tan học, chuông tan học vừa vang lên, anh còn chưa kịp phản ứng gì, mấy nam sinh ở dãy cuối đã đứng lên, nghênh ngang ôm trái bóng rổ đi ra từ cửa sau.
Tô Hà lập tức thấy hơi bực bội, bút lông bị đè lên bảng trắng tạo thành những vệt mực to tướng.
Lớp trưởng tóc thắt bím vội vàng giơ tay, giải thích với anh rằng hôm nay là trận chung kết giải bóng rổ của khối, các thành viên phải đi đúng giờ.
Anh làm điệu đã hiểu, đè cơn giận xuống mà chữa hết đáp án cho bài đọc hiểu cuối cùng.
Mặc dù trong lòng cảm thấy không thoải mái, Tô Hà cũng sẽ không so đo với mấy đứa trẻ vị thành niên, huống hồ mấy đứa này không giàu thì cũng sang, cái vòng luẩn quẩn ở Tây thành chỉ lớn chừng đó, quanh đi quẩn lại rồi kiểu gì cũng gặp phải.
Anh chọn cách giả câm giả điếc, dù sao cũng chẳng phải giáo viên chủ nhiệm, sau khi thông báo tan học còn giúp một học sinh cầm vở ghi giải đáp thắc mắc xong mới đi ra.
Thế là gặp phải Kiều Minh Hạ và một trong những nam sinh vừa chạy ra lúc nãy ở đầu cầu thang.
Anh không nhớ được tên của nam sinh kia, nhưng có thể nhận ra mặt của đối phương, chính là người đã làm tình với cậu trong con hẻm khi anh gặp Kiều Minh Hạ lần đầu tiên.
Bây giờ anh có thể làm gì đây? Chỉ có thể đứng giậm chân tại chỗ thôi.
Một thằng nhóc không nên thân.
Tô Hà nghĩ đến đây, đột nhiên nảy ra ý tưởng xấu xa.
Anh yêu cầu Kiều Minh Hạ đi đến cạnh mình trước mặt Dương Dịch Lạc, tay như vô tình mà từ phía sau lưng Kiều Minh Hạ trượt xuống một chút.
Sau khi làm xong, Tô Hà quay đầu lại liếc nhìn thằng nhóc trên hành lang, nhìn đến mức mặt của Dương Dịch Lạc đỏ au, rồi cậu ta như nhớ ra điều gì, lại đá thật mạnh vào bức tường hành lang.
Hoàn toàn không thể kiềm chế được.
Tô Hà cười cười, sau khi rẽ vào cầu thang thì bỏ tay xuống.
Văn phòng khối được chia làm hai, các phòng chính đều ở chung một khu.
Bàn làm việc của Tô Hà là ở trong cùng, lối vào có một chiếc bình phong xếp gập, để tiện cho giáo viên thỉnh thoảng nghỉ trưa trong văn phòng.
Anh ngồi xuống, Kiều Minh Hạ để chồng vở bài tập sang bên cạnh, ngón tay đặt ở trên cùng, không yên lòng mà cuộn lại.
Các giáo viên khác đang làm việc của mình, phê chữa bài tập hoặc nói chuyện phiếm, tiếng nhộn nhịp của học sinh bên ngoài và thanh âm cổ vũ ngoài sân bóng ồn ào nghe mà nóng hừng hực.
Tô Hà thấy Kiều Minh Hạ không chịu đi, vừa hay điện thoại lại có thông báo, anh chỉ vào chồng bài tập vừa mới thu, đưa một cây bút đỏ cho cậu.
Kiều Minh Hạ ngầm hiểu, nói “được” rồi bèn giữ nguyên tư thế nửa khom lưng, bắt đầu thay anh phê chữa vở nghe viết chính tả.
Lúc chiều đi dạy không xem điện thoại được, bây giờ vừa mở lên, một đống chấm đỏ tràn vào WeChat.
Tin nhắn Tô Thanh gửi đến là khi anh đang trong giờ nghe viết chính tả.
Anh ấy báo rằng công ty của ba đang chuẩn bị tham gia đấu thầu một dự án nước ngoài, anh ấy rất xem trọng dự án này, không muốn chạy qua chạy lại giữa hai nơi nên sẽ ở lại Tân thành luôn, muốn nói rõ với Tô Hà như vậy là vì biệt thự sẽ không có ai ở, nhân viên dọn dẹp sẽ đi tìm anh lấy chìa khóa.
Tô Hà trả lời “được”, sau khi thoát ra, điện thoại lại tiếp tục rung lên.
Ninh Viễn hỏi anh: “Thứ Sáu sinh nhật cậu Tần, tổ chức ở Đông Giang, anh đi không?”
Câu thứ hai mang một chút do dự: “Anh đi thì em mới đi.”
Tô Hà với nhà họ Tần không quen thân lắm, cũng không có việc làm ăn gì cần chủ động kết giao, nhưng anh nhớ là quan hệ giữa họ với nhà họ Khương luôn luôn rất tốt.
Nếu như Ninh Viễn sắp đăng ký kết hôn với Khương Vận, chắc hẳn là nên đi, hỏi anh mấy câu này không biết là có ý gì, có thể chỉ là đang cứng đầu.
Thế nên Tô Hà trả lời: “Em nên đi đi.”
Ngày nào Ninh Viễn rảnh là lại cắm mặt vào điện thoại, nhưng tin nhắn của cậu ấy lại không được trả lời trong vòng dưới năm phút.
Tô Hà nghĩ Ninh Viễn chắc là giận rồi, nhưng anh lại lười dỗ dành trước sau như hồi trước.
Chỉ là trong lòng bực bội, sự nổi loạn của học sinh lại bị ngòi nổ này nhóm lên lần nữa.
Tô Hà ngẩng đầu, Kiều Minh Hạ đã phê chữa được gần một nửa bài tập nghe viết chính tả, tốc độ rất nhanh.
Cậu sửa bài nhanh như gió, bút đỏ nhanh chóng khoanh tròn những từ đơn bị viết sai— Bài tập nghe viết của Tô Hà cần phải viết cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh.
Từ loại, từ nhiều nghĩa phải viết đủ các nghĩa chính, đôi khi còn có cụm từ và nhóm từ, thực ra khá là phức tạp.
Nhưng Kiều Minh Hạ có thể hiểu rõ hết những thứ này, trình độ đã có thể coi là rất tốt rồi.
Không biết đứng như vậy có khó chịu không, Tô Hà nhìn quanh văn phòng, vì gần đến giờ ăn tối nên không ít giáo viên đã rời đi rồi.
Tổ Toán học ở bàn làm việc xa nhất vẫn còn đang thảo luận về đề bài kiểm tra ngày thứ Sáu.
Những ngón tay mảnh khảnh ấn lên cuốn vở chính tả, Kiều Minh Hạ ngạc nhiên ngừng việc sửa bài.
Tô Hà kéo ghế ra phía sau, chống cằm, nâng một bên sườn mặt nhỏ giọng hỏi cậu: “Việc lúc sáng suy nghĩ đã có đáp án chưa?”
Lại cảm thấy Kiều Minh Hạ hẳn là da mặt mỏng, chủ động để cho cậu lựa chọn: “Muốn từ chối mà ngại không dám nói?”
“Không phải...” Giọng của Kiều Minh Hạ nhẹ hơn anh, vì sợ bị các giáo viên Toán ở cách một gian văn phòng nghe thấy: “Nhưng thầy có thể đừng làm ở trường được không?”
“Anh đã nói chỉ làm ở nhà.” Tô Hà cười: “Nếu ở trường mà em không nhịn được thì cũng có thể.”
Kiều Minh Hạ mất cảnh giác bị anh trêu chọc, màu đỏ tươi nơi đuôi mắt nhuộm đến cả mang tai và hai gò má, cây bút đang cầm run lên, khẽ đâm lên đầu ngón tay một chấm đỏ nho nhỏ.
Sau lưng có tiếng bước chân, Chương Tiểu Uyển đã đứng dậy, một vài giáo viên Toán cười cười nói nói tạm biệt với Tô Hà, rồi mấy người đều bước ra khỏi văn phòng.
Chỉ còn lại hai người họ, Tô Hà nhẹ nhàng nói
“Vậy quyết định như thế đã nhé!Anh đã xem thông tin cơ bản của em rồi, tháng sau thành niên...!độc thân, nếu mẹ em không có công việc, anh có thể giúp đỡ.”
Kiều Minh Hạ cuống quýt lắc đầu
“Bà ấy có...!Bà ấy có! Thầy không cần đối xử tốt với em như vậy.”
Tư liệu viết là nhà cậu vẫn đang hưởng tiền trợ cấp cho hộ nghèo, Tô Hà nhíu mày, thấy Kiều Minh Hạ chối bỏ thì không nói nữa.
Anh đang nghịch điện thoại chờ Kiều Minh Hạ phê sửa vở nghe viết chính tả, nghe thấy người bên kia nói “Xong rồi thầy ơi”, việc muốn làm từ ban đầu bây giờ mới đến thời cơ, ra hiệu cho Kiều Minh Hạ.
Kiều Minh Hạ không biết lý do, cứ thế đi về phía trước.
Tô Hà kéo cậu qua, để cậu thuận thế ngồi trên đùi mình, ôm lấy từ phía sau.
Những tấm rèm bên cạnh được kéo vào, lọc bớt ánh nắng chiều mang theo hơi ấm còn sót lại, một tầng ánh sáng màu nóng mềm mại che lấy họ, tai của Kiều Minh Hạ bị phản quang đỏ đến gần như mờ đi, tựa như một quả anh đào đang chờ được nếm thử.
Tô Hà mở tấm bình phong ra, bàn làm việc cùng góc tường đột nhiên tạo thành một khoảng không khép kín.
Lưng Kiều Minh Hạ có phần cứng ngắc nhưng Tô Hà không làm gì, mặt dán vào gáy cậu, chóp mũi tìm kiếm những sợi tơ mang mùi hương ngọt ngào thân thuộc, mắt anh khẽ nhắm, tay rất quy củ mà ôm lấy đùi Kiều Minh Hạ.
Chóp mũi Tô Hà cọ cọ vào gáy cậu: "Tối nay anh gọi người giao thức ăn rồi, cùng nhau ăn đi."
Kiều Minh Hạ đồng ý, sự im lặng ngoan ngoãn của cậu trong giây lát khiến Tô Hà nhớ đến Ninh Viễn khi cậu ấy còn là học sinh.
Đáng tiếc là Ninh Viễn không thể gìn giữ sự im lặng ngây ngô của cậu ấy mãi mãi, đã sớm rồi thay rồi.
Nghĩ cũng phải, Ninh Viễn và Kiều Minh Hạ không giống nhau, gia thế hiển hách của cậu ấy đã định rằng không thể e dè mãi được.
Đôi khi Tô Hà không hiểu rõ rốt cuộc người anh thích là Ninh Viễn dựa vào chính mình hay là Ninh Viễn ưa làm nũng, dùng tình cảm mềm mại đưa anh vào lưới tình của sau này.
Anh cảm thấy Ninh Viễn rất cần mình, hạ quyết tâm tỏ tình với cậu ấy, không có được kết quả mong muốn, Tô Hà vẫn có thể xem như cảm xúc của mình đã tê liệt.
Mãi cho đến khi Ninh Viễn và Khương Vận sắp kết hôn, anh mới phát hiện ra mình đã phí công.
Có lẽ đối phương không cảm thấy ngủ một giấc thì có thể chứng minh được gì, Tô Hà nghĩ, ôm chặt đùi Kiều Minh Hạ hơn.
“Thầy không thoải mái à?” Kiều Minh Hạ nắm tay anh, quay đầu lại hỏi.
Tô Hà không ngờ rằng tâm tình phiền muộn của mình sẽ bị cậu để ý, nhưng cũng không định thừa nhận mình yếu đuối, nói nửa thật nửa đùa: "Lớp ba phiền phức quá, vẫn là lớp em ngoan ngoãn hơn."
“Ồ...” Kiều Minh Hạ tin lời anh, an ủi thầy giáo tiếng Anh mới đến: “Bọn nó không cần phải học, em nghe Dương Dịch Lạc nói rằng giáo viên dạy quá giờ sẽ bị bọn nó mắng.
Thầy Tô, lần sau thầy đừng kéo tiết nữa.”
Tô Hà trợn tròn mắt, thầm nghĩ mình mà sợ bị bọn nó mắng ư, nhưng anh vẫn thở dài nói: "Anh biết rồi."
Anh không biết mối quan hệ giữa Dương Dịch Lạc và con mèo mà anh chuẩn bị nuôi là gì, nhưng anh cũng không quan tâm điều đó.
Kiều Minh Hạ dường như đã táo bạo hơn một chút với anh, sẵn sàng duỗi chân ra và quắp lấy ngón tay anh.
Tô Hà nghĩ đây là một dấu hiệu tốt.
“Tối nay em có về nhà không?” Tô Hà nói, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, anh lại hỏi: “Anh đưa em về nhé?”
Kiều Minh Hạ lúng túng tự hỏi không biết nên trả lời như thế nào, Tô Hà nói: "Vậy thì em quyết định đi, không về thì cứ qua bên này ở, gần trường nên buổi sáng có thể ngủ thêm một chút.”
Anh dễ nói chuyện hơn Dương Dịch Lạc nhiều, và không đòi hỏi rằng Kiều Minh Hạ cần ở bên cạnh anh bất cứ lúc nào.
Kiều Minh Hạ lập tức nói cảm ơn thầy, rồi hỏi: "Em ngủ trên ghế sofa à?"
Tô Hà cười thành tiếng, không kìm lòng được mà thè lưỡi liếm hôn phần xương nhô ra trên gáy cậu: "Ngủ trong phòng ngủ chính."
Anh không có ý định làm một cái ổ mèo hạng sang cho Kiều Minh Hạ chút nào, cảm giác ôm cậu quá dễ chịu.
Tô Hà thậm chí còn cảm thấy nếu về nhà là có thể nhìn thấy Kiều Minh Hạ, chắc chắn mỗi giây mỗi phút đều muốn ôm ôm sờ sờ cậu.
“Thế có phải hơi chiếm chỗ quá rồi không?” Kiều Minh Hạo giải thích: “Em ngủ ở đâu cũng được, không cần giường đâu.”
“Ngủ với anh đi.” Tô Hà nói.
Mặc dù Tô Thanh không có ở đó, nhưng anh không định đưa Kiều Minh Hạ về nhà thật của mình.
Thứ nhất là ở quá xa, thứ hai là mối quan hệ bao nuôi của họ không cần phải mở lòng với Kiều Minh Hạ nhiều đến vậy.
Vẫn còn gầy quá.
Tô Hà nắn mông cậu, nghĩ, phải nuôi cho mập tí nữa..