Dương Dịch Lạc quả nhiên thực hiện đúng như lời cậu đã hứa, dẫn Kiều Minh Hạ đi ăn cơm trưa, trên tay cậu cầm một hộp cơm vừa lấy từ phòng cơm trưa cùng Kiều Minh Hạ ngồi trên ghế dài trong hoa viên của trường.
Khu vực này nổi tiếng trong trường với biệt danh là “khu rừng tình yêu”, nơi đây lúc nào cũng có bóng người.
Trong trường con ông cháu cha nhiều vô số, sự giàu có của họ hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của Kiều Minh Hạ.
Người nhà của bọn họ đã chuẩn bị tốt con đường tương lai tươi sáng cho họ.
Có một số học sinh nhờ có cha mẹ sắp đặt sẵn để vào học trường này nên bọn họ không cần quan tâm đến điểm số thi tốt nghiệp nữa, chỉ biết ở trường học ăn nhậu chơi bời, còn những học sinh vùi đầu khổ đọc trong đây cũng chỉ có đám quỷ nghèo của lớp bảy mà thôi.
Dương Dịch Lạc thuộc về nhóm người trước, từ nhỏ đã quen ra nước ngoài du ngoạn, thành tích môn tiếng Anh của cậu cho dù đám học sinh lớp bảy có bù đầu bù cổ học cũng không đuổi kịp.
Kiều Minh Hạ đôi khi sẽ nghe được các bạn cùng lớp oán giận vài câu như nơi bản thân đầu thai thật sự rất quan trọng.
Lần trước có bài kiểm tra tiếng Anh nhỏ Kiều Minh Hạ may mắn đạt được tám mươi lăm điểm, thế mà còn bị đám con nhà giàu kia giễu cợt là thành tích quá kém.
Nghĩ đến đây khiến cho hộp cơm cực kỳ thơm ngon liền trở nên khó nuốt nổi.
“Sao lại không ăn nữa?” Dương Dịch Lạc nhìn trong hộp cơm của Kiều Minh Hạ còn thừa lại một nửa miếng gà rán thì nhận thấy ánh mắt cậu mơ hồ, tự cho là đúng mà đem hộp cơm mình đưa qua: “Nếu không cậu ăn của tôi đi.”
Kiều Minh Hạ lắc đầu: “No rồi.”
Dương Dịch Lạc lập tức bắt đầu quở trách cậu, gầy như bộ xương còn ăn ít như vậy, cậu coi toàn thân ngoại trừ mông thì còn nơi nào có thịt, mỗi lần ôm cậu đều bị cấn đau…
“Cậu thật sự ngu ngốc mà, mỗi ngày đều lãng phí thời gian đi học làm gì!” Dương Dịch Lạc ghét bỏ mà nói, cuối cùng lại mang chút chờ mong mà hỏi cậu: “Minh Hạ nè, bằng không dọn qua ở với tôi đi?”
Kiều Minh Hạ không đồng ý: “Tôi còn phải chăm sóc cho mẹ mình nữa.”
Cứ mặc kệ mẹ của cậu đi, nhưng mà lời này Dương Dịch Lạc cũng không nói ra, cậu gian nan mà đem lời đó nuốt trở vào, không cao hứng mà đem nửa miếng gà rán kia bỏ vào trong hộp của mình: “Cậu không ăn vậy tôi ăn.”
Kiều Minh Hạ ngồi đó, chung quanh có một số cặp đôi, mặc dù họ không có nhìn thẳng cậu nhưng cậu vẫn cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của họ, cậu càng cảm thấy xấu hổ nên đành phải nói chuyện phiếm với Dương Dịch Lạc: “Kỳ thi tháng sau, có thể giúp tôi một số vở ghi ôn tập của lớp một các cậu được không, tôi sẽ đưa tiền để chép một phần.”
“Muốn chép của Bùi Gia Ngôn à?” Kiều Minh Hạ gật đầu, Dương Dịch Lạc liền lộ ra thần sắc chán ghét: “Cậu chướng mắt vở ghi chép của tôi à? Cái tên hay giả thanh cao đó, tôi không muốn nói chuyện với cậu ta, rất đáng ghét.”
Kiều Minh Hạ đành phải nói vậy cậu cho tôi mượn vở của cậu đi, không ngờ câu này khiến cho Dương Dịch Lạc vui vẻ.
Cậu ta thò qua ôm Kiều Minh Hạ, chóp mũi dán lên mặt Kiều Minh Hạ cọ cọ, nói cậu thật ngoan.
Nghĩ là Dương Dịch Lạc thật sự cho rằng bọn họ đang hẹn hò với nhau, Kiều Minh Hạ liền quay đầu đi.
Môn toán buổi chiều sẽ có bài kiểm tra nhỏ, Kiều Minh Hạ từ sớm đã đem bài làm xong, viết viết vẽ vẽ qua loa trên giấy nháp.
Lúc đầu cậu còn đang nghiêm túc xem lại xem có sai chỗ nào không, đến sau lại không biết suy nghĩ bay xa đi đâu, mà lại đặt bút viết một chữ “Tô”.
Cậu nhanh chóng sửa lại, dùng sức mà gạch bỏ.
Không thể nghĩ đến Tô Hà nữa.
Kiều Minh Hạ chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình cao quý, nhưng cậu vẫn nên giữ lại tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Cậu tùy tiện cho rằng Tô Hà thấy mình cùng Dương Dịch Lạc làm tình, cũng nghe được Dương Dịch Lạc nói ngày mai sẽ cho cậu tiền, liền coi cậu trở thành một con vịt rẻ tiền.
Khi nghĩ đến cậu cảm thấy có chút tủi thân, nhưng cũng có sao đâu?
Kiều Minh Hạ rất cần tiền.
Mẹ cậu giống như một cái hố hút tiền không có đáy, những số tiền mà cậu dành từng chút lại vì cơn nghiện ma túy của bà bào mòn đi hết.
Lúc cậu lên cao trung, mẹ cậu biết được trường này đang tuyển học sinh có thành tích tốt nhưng gia cảnh nghèo khó, mỗi tháng sẽ có tiền trợ cấp cố định, liền vội vàng đem Kiều Minh Hạ đi ứng tuyển.
Bà không buông tha bất luận cơ hội gì để kiếm được tiền, ước chừng ở trong mắt bà, đứa con ruột này cũng chỉ là một món hàng hóa mà thôi.
Trường cao trung không cần phải nội trú trong trường, Kiều Minh Hạ mỗi ngày giờ rời giường, bắt chuyến xe công cộng sớm nhất đi qua toàn bộ thành thị mới không đi học muộn.
Lúc tan học cậu sẽ đến nhà ăn làm công, bởi vì cậu không đủ tuổi vị thành niên, nên mỗi lần đều bị cắt xén tiền công.
Tuy là như thế, nhưng cậu cũng không có cách nào chịu nổi số tiền khổng lồ mà mẹ cậu đã gây nên, vay nặng lãi, các loại giấy vay nợ, ống tiêm ma túy, từng thứ đều khiến cậu càng ngày càng bất lực.
Kiều Minh Hạ lớn lên xinh đẹp, nhưng lại không có gia thế, sức lực yếu ớt, nên rất nhanh chóng bị đám đầu gấu không học vấn không nghề nghiệp nhắm đến.
Bọn họ đầu tiên là sai Kiều Minh Hạ đi làm một số việc nhục nhã, xong thì ném một ít tiền coi như là thù lao.
Sự tình càng phát triển càng biến chất, đối phương nhìn trúng mặt cậu rồi hỏi có muốn làm tình không.
Cậu lúc đó cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý.
Trưa hôm đó là tiết tự học, cậu bị Dương Dịch Lạc đem đến “Căn cứ bí mật” để làm tình, lúc đưa vào thật sự là đau muốn chết, dầu bôi trơn của bao cao su men theo đùi trong mà chảy xuống.
Lần đầu tiên của cậu chỉ làm tình qua loa ở phòng tạp vật.
Xong việc Dương Dịch Lạc cho cậu hai trăm tệ, nói nơi đó của cậu thật chặt không ngừng nuốt lấy dương vt của cậu ta, sau đó lại mắng cậu là đồ hạ tiện.
Không bao lâu sau những người khác cũng biết chuyện này, tới tìm Kiều Minh Hạ.
Dương Dịch Lạc không chịu để cho người khác chạm vào cậu, vì thế cũng chỉ có thể sờ cậu hoặc để cậu dùng tay giúp họ thủ dâm.
Đám con nhà giàu kia ngầm kêu cậu là xe buýt công cộng, còn các nữ sinh biết được thì công khai mà mắng cậu là đồ kỹ nữ đê tiện, dù sao cũng không có ai vì cậu mà đứng ra bênh vực.
Đến cả bạn học, Kiều Minh Hạ nghĩ cậu không có một ai là bạn học cả, những người đó chỉ đơn giản là “người ngồi cùng phòng học” mà thôi.
Dương Dịch Lạc lúc mới đầu còn đối xử với cậu có chút ôn nhu, Kiều Minh Hạ cũng nhớ không rõ là vì sao, có lẽ là trước khi lên năm ba, lúc học lớp học bổ túc hè.
Ngày đó cậu bị cảm nắng, lúc làm tình mém chút nữa ngất xỉu đi, Dương Dịch Lạc thấy vậy liền nổi trận lôi đình đem cậu đi bệnh viện, sau đó dường như không bao giờ đánh cậu nữa, ngược lại bắt đầu dạy cậu “nghe lời”.
Kiều Minh Hạ nghĩ mình cần phải nghe lời cậu ta, chỉ cần Dương Dịch Lạc muốn thì cậu có tùy thời bị thôi học.
Cậu kỳ thật không muốn lấy lòng Dương Dịch Lạc, giống như bình hoa đối phương nói cái gì liền làm cái đó, tận lực không được chọc cậu ta giận.
Hiện tại Tô Hà gọi cậu, cậu tựa hồ cũng đắc tội không nổi người này.
Kiều Minh Hạ cúi đầu, từ trong hộc bàn móc ra chiếc bật lửa màu đen.
Cậu học theo bộ dáng của Tô Hà bộ sờ lên viên kim cương, mém chút nữa là đốt chiếc bàn cậu đang ngồi.
Năm ba trung học, học sinh sẽ có tiết học vào buổi tối, còn khoảng một tiếng rưỡi nữa là kết thúc tiết học buổi chiều, còn thời gian tối sẽ dành cho học sinh ăn cơm nghỉ ngơi.
Trong phòng học mọi người đều đi hết, hôm nay Dương Dịch Lạc chơi bóng rổ nên không có thời gian ở bên cậu.
Kiều Minh Hạ chậm rì rì mà đứng lên, kéo áo khoác đồng phục xuống một chút, rồi cầm bật lửa ra cửa.
Tô Hà là giáo viên bộ môn nên không có đứng lớp, có một văn phòng dành cho giáo viên bộ môn năm ba nằm dưới tầng trệt.
Kiều Minh Hạ một đường đi đến, dáng người đĩnh bạt, thoạt nhìn thực lỗi lạc.
Văn phòng không có người.
Kiều Minh Hạ đứng ở cửa nhìn xấp bài thi tạo thành một ngọn núi nhỏ, cửa ban công sau đang mở, cậu đi vài bước về phía đó.
Tô Hà đang dựa vào lan can cao đến nửa người anh, cúi đầu, miệng ngậm một điếu thuốc.
Máy điều hòa dường như đang bị trục trặc, Tô Hà cởi áo khoác tây trang, ống tay áo sơ mi cuốn đến cẳng tay, bờ vai phẳng lì cũng với vòng eo thon càng thêm nổi bật, đôi chân dài bắt chéo vào nhau, không nơi nào là không toát lên vẻ hoàn mỹ, thành thục mị lực của nam nhân.
Anh hướng Kiều Minh Hạ búng tay một cái, giống như đang kêu gọi một loại động vật nhỏ nào đó.
Kiều Minh Hạ do dự một chút, rồi quyết định đi qua, gắt gao mà nắm lấy bật lửa không buông.
Ban công sau này được che phủ bởi rừng cây hoa anh đào, lúc này còn chưa tới mùa nở hoa, nên cũng không có bóng ai xung quanh đây —— Kiều Minh Hạ ý thức được điểm này sau khi cậu đến gần, khi đứng tại chỗ kia theo dõi Tô Hà cũng hoàn toàn không để ý tới điểm đó.
Rốt cuộc người trước mặt này cũng không phải là nam nhân mà cậu có thể dễ dàng ứng phó.
Tô Hà cúi người, đưa điếu thuốc chưa châm đến bên môi Kiều Minh Hạ.
Mắt Tô Hà rũ xuống, anh cắn điếu thuốc mà nói chuyện, giọng điệu lúc này hoàn toàn khác với lúc anh ta đứng giảng bài trên lớp học: “Nếu như em nguyện ý ngủ cùng với tôi thì châm nó đi.”
Một giây trước, Kiều Minh Hạ cảm thấy vô cùng nhục nhã vì bị đối phương quấy rối, lời nói của anh trắng trợn và trần trụi, không cho cậu một con đường để trốn tránh.
Nhưng lúc này khi cậu nhìn vào trong đôi mắt của Tô Hà, cậu thấy được một làn sóng dục vọng đang đánh úp lại, nó như muốn nhấn chìm cậu ngay sau đó.
Kiều Minh Hạ nâng tay lên, ánh lửa hiện lên, một chấm lửa nhỏ hiện lên ở đầu điếu thuốc.
Tô Hà cầm lấy điếu thuốc, kẹp ở ngón giữa cùng ngón áp út sau đó cúi người hôn lên Kiều Minh Hạ.
Môi của anh vừa mềm lại lạnh lẽo, còn mang theo hương vị bạc hà nồng đậm cùng với mùi thuốc lá.
Kiều Minh Hạ vốn dĩ rất ghét hút thuốc, nhưng làn khói thuốc nhẹ nhàng bâng quơ như sương mù kia tràn đầy khoang miệng, cậu nhắm lại mắt.
Tô Hà cởi áo khoác của cậu quăng xuống dưới, lùi ra sau một chút để nhìn cổ cậu.
Tay cầm điếu thuốc mềm nhẹ mà vuốt ve dấu hôn còn chưa biến mất ở nơi cần cổ, anh cố ý run tay, làm cho vụn hoa lửa rớt xuống xương quai xanh Kiều Minh Hạ, khiến cho nơi đó nổi đỏ lên.
“Xin lỗi.” Tô Hà không hề có thành ý mà nói lời xin lỗi, một lần nữa ngậm lấy điếu thuốc.
Anh đè gáy Kiều Minh Hạ, ngón cái cọ qua một cái dấu hôn sau đó ấn cậu xuống.
Kiều Minh Hạ hiểu ý, thuận theo mà nửa quỳ trước mặt Tô Hà, dùng miệng tháo dây lưng của anh.
Kim loại cùng răng va chạm phát ra những tiếng vang lanh lảnh, ánh mắt Tô Hà trầm xuống, ngón tay dùng thêm chút lực đạo.
Không đau lắm, Kiều Minh Hạ nửa ôm đầu gối của Tô Hà đầu, mê mang mà “ừm” một tiếng.
“Dùng miệng trước đi.”
Tô Hà hít một hơi thuốc: “đêm nay em tốt nhất không cần hẹn trước với những người kia. Sau khi em làm tình với tôi rồi thì sẽ không còn sức để đi làm với các nam sinh khác đâu.”
Coi như là kiểm tra kỹ thuật của cậu, cho nên Tô Hà cũng không có mấy hứng thú nên cái kia vẫn còn đang nửa mềm nửa cứng, anh dường như chỉ là đang dùng một chút thời gian hút thuốc.
Nếu có lão sư hoặc học sinh nào lúc này đi ngang qua văn phòng, liền sẽ phát hiện Kiều Minh Hạ quỳ gối giữa hai chân Tô Hà, đang liếm dương vt của anh.
Khung cảnh vô cùng dâm tục, ở trường học càng thêm không phù hợp.
Cánh cửa phía sau lưng Kiều Minh Hạ còn chưa đóng, đối với cậu có mất mặt cũng không sao, chỉ là lỗ tai nghe được tiếng Tô Hà khẽ thở dài khi đang hút thuốc.
dương vt của anh còn chưa cương cứng hết nhưng vẫn có thể nhìn ra được hình dáng của nó còn lớn hơn so Dương Dịch Lạc, hương vị cũng không quá nặng.
Kiều Minh Hạ trong nháy mắt hoài nghi Tô Hà có phải đã rửa sạch qua nó rồi không, nhưng nghĩ lại thì cũng không có khả năng.
Tô Hà có mùi nhẹ, tay áo và thắt lưng đều có hương vị của thuốc lá cực kỳ mê người, có thể là do loại nước hoa nào đó, nó hơi khác với mùi bạc hà trong thuốc lá của anh, mùi đó gắt hơn một chút.
Kiều Minh Hạ vươn đầu lưỡi liếm qua đỉnh dương vt, tiếp theo ngậm lấy bao quy đầu không ngừng liếm mút, cảm giác nơi đó nhảy lên một chút sau bắt đầu to lên.
Cậu càng thêm ra sức mà liếm mút nó, cũng may không phải là làm lần đầu, còn có chút kinh nghiệm.
Kiều Minh Hạ không biết thế mà có một ngày kia việc này lại có thể trở thành ưu thế, lại cảm thấy bản thân mình thật đáng buồn.
Một chút kích thích này không đáng kể chút nào, Tô Hà sẽ không vì một chút trêu chọc liền trở nên hấp tấp.
Kiều Minh Hạ thong thả mà từ từ nuốt vào trong, đầu lưỡi không ngừng bao bọc cọ lấy đỉnh dương vt.
Cậu không ngừng liếm cho đến khi vào tai là những tiếng nước đầy dâm mỹ, tình sắc đến cực điểm, gương mặt cậu nhẹ nhàng mà run rẩy qua vài cái, từ trong ra ngoài đều nóng lên.
Tô Hà hút xong điếu thuốc, anh phẩy rớt tàn thuốc dài, đưa tay ấn điếu thuốc lên ban công.
Ngón tay lau đi những dấu vết đốt thuốc lá như đang phi tang bằng chứng phạm tội của mình.
Chúng còn mang theo mùi vị thuốc lá nồng đậm ấn lên gáy của Kiều Minh Hạ, eo cạu khẽ nhúc nhích.
Anh xem miệng của Kiều Minh Hạ như một bộ phận sinh dục mà thúc vào vài cái, dương vt lúc này đã hoàn toàn cương cứng, phần đỉnh thâm nhập sâu vào trong cổ họng Kiều Minh Hạ khiến cho cậu khó chịu muốn nôn ra.
Tô Hà không cho cậu cơ hội này, tức khắc đi vào càng sâu.
Kiều Minh Hạ nước mắt lập tức chảy ra, bất lực mà bị anh ấn vào, cổ họng bị chèn ép bởi dương vt to tướng.
Tô Hà chà đạp cậu một cách thành thạo, lại bị cổng họng nhỏ hẹp ẩm ướt của cậu hút lấy, nên anh rút ra một chút, tiếp tục để Kiều Minh Hạ liếm nơi đó.
Chờ liếm đến không sai biệt lắm lại thúc vào đi, đưa sâu vào trong cổ họng ấm áp đó để tìm kiếm khoái cảm.
Cứ như vậy một lát sau hô hấp của Tô Hà rốt cuộc có biến hóa, anh như rất hưởng thụ mà xoa đầu của Kiều Minh Hạ.
Ngay lúc sắp bắn, anh lấy dương vt rút ra, bắn trên mặt Kiều Minh Hạ.
Trước kia Dương Dịch Lạc cũng từng làm như vậy, nhưng cậu ta sẽ cưỡng bách Kiều Minh Hạ tự mình liếm nó, cậu cho rằng Tô Hà cũng có đam mê này, nên phản xạ có điều kiện mà duỗi tay đưa lên mặt, lại bị ngăn trở.
“Dơ lắm.” Tô Hà nói, từ túi quần móc ra một chiếc khăn tay.
Kiều Minh Hạ duỗi tay muốn nhận, Tô Hà cự tuyệt, anh sửa sang tốt phần mình sau đó ngồi xổm xuống, nâng cằm Kiều Minh Hạ, giúp cậu cẩn thận lau khô mặt.
Anh giống như đang săn sóc cho tình nhân vậy, lau xong tinh dịch, Tô Hà thậm chí còn cùng cậu hôn một cái.
Đó là một nụ hôn vừa sau vừa ướt át, khi đầu lưỡi bị Tô Hà câu lấy mút vào như có một luồn điện tê dại từ trên xuống dưới mà xỏ xuyên qua cậu.
Kiều Minh Hạ bị hôn đến mặt đỏ tai hồng, thở không nổi.
Chờ Tô Hà buông cậu ra, Kiều Minh Hạ lại đột ngột phát hiện chính mình thế mà cứng rồi.
Tô Hà cũng không có phát hiện, anh ngồi xổm mà lấy từ trong ví ra một tấm thẻ rồi đưa cho Kiều Minh Hạ.
Trong mắt cậu tràn ngập hoang mang, Tô Hà sờ mặt cậu.
“Buổi tối hôm nay tôi chờ em.” Tô Hà ôn nhu mà nói.
Giống như bọn họ không phải sắp tiến hành một cuộc giao dịch thể xác, mà là một buổi hẹn hò..