Tô Hà nhận được tin nhắn của thư ký vào ngày đầu tiên của năm mới.
Trong một khoảng thời gian dài như vậy, tại sao chiếc đồng hồ đó lại đến tay Phi Ca, rồi người cho vay có lai lịch như thế nào, số tiền kia được sử dụng như thế nào đều được giải thích rõ ràng.
Phương Bình Bình - mẹ của Kiều Minh Hạ- đang gặp khủng hoảng tài chính do nghiện ma túy, không có việc làm lại còn muốn dùng tiền gấp nên thông qua một người bạn mà quen biết được với một phía cho vay nặng lãi.
Khoản vay đầu tiên chỉ vài nghìn tệ, nhanh chóng dùng bằng tiền trợ cấp đi học của Kiều Minh Hạ để trả sạch, sau đó nếm chút trái ngọt, bắt đầu vay mượn nhiều hơn, đến nỗi dần rơi vào vũng lầy.
Sau đó, bà không còn cách nào khác là phải bỏ trốn một mình để trốn tránh nhóm người cho vay.
Hiện tại không rõ tung tích bà ở đâu.
Bà không liên lạc với Kiều Minh Hạ, có lẽ nghĩ rằng như vậy thì Kiều Minh Hạ sẽ an toàn, nhưng không ngờ mọi chuyện không đơn giản như thế.
Tiền không trả được thì người nhà phải chịu tội.
Người cho vay đến nhà bà và bê hết đồ đạc, tìm thấy chiếc đồng hồ Blancpain từ dưới ghế sofa.
Tên cầm đầu đó cũng có con mắt biết nhìn hàng, biết món đồ này không phải hàng chợ, nên đưa nó và cả tấm thẻ kia cho Phi ca.
Phi ca là người rất cẩn thận, sẽ không sử dụng mấy món quà tặng không rõ nguồn gốc này ngay lập tức, vì sợ làm mất lòng mấy nhân vật lớn, nên đợi hơn nửa tháng sau vẫn không có động tĩnh gì mới bắt đầu quẹt thẻ.
Tô Hà không có bất kỳ ý tưởng lớn lao nào, thiếu nợ trả tiền là điều hoàn toàn hợp lý.
Nhưng cũng không thể để cho Kiều Minh Hạ trả số tiền này, anh có cảm giác rằng, có thể cậu không nhà cậu đã thiếu bao nhiêu tiền, tiền lãi lại là bao nhiêu.
Anh không trả lời tin tức của thư ký ngay lập tức, dùng nụ hôn đánh thức Kiều Minh Hạ đang ngủ trong chăn, kéo cậu từ giấc mơ về hiện thực.
Tô Hà áp sát vào mặt cậu, dưới lớp chăn, hai người trần truồng áp sát vào nhau.
"Chúc mừng năm mới."
Sau khi Tô Hà nói xong, cuối cùng Kiều Minh Hạ cũng mở mắt ra.
Cậu xoay người nhào vào vòng tay Tô Hà, hôm qua được Tô Hà ôm từ phía sau ngủ cả đêm cũng không thỏa mãn, phải dựa vào vai Tô Hà.
Tô Hà phối hợp ôm cậu, véo nhẹ vào mông Kiều Minh Hạ.
“Mới sáng sớm mà đã quyến rũ anh rồi sao?” Anh cười hỏi, đưa đầu ngón tay lướt qua khe mông cậu, chạm vào huyệt khẩu có chút đỏ hồng một lúc rồi hơi tiến vào: “Vẫn còn ướt, Kiều Kiều.”
Kiều Minh Hạ đánh anh, xấu hổ vùi đầu vào.
“Muốn không?” Tô Hà hỏi, ngón tay lại đâm sâu vào trong thêm một centimet, chạm vào nơi Kiều Minh Hạ không thể chịu đựng được nhất.
Bạn trai nhỏ khàn giọng rên rĩ, thích muốn chết nhưng cứ õm ờ từ chối ôm lấy anh.
Tối hôm qua bọn họ đến Tân Cảng, Tô Thanh đặt nhà hàng, vì lo nghĩ cho Kiều Minh Hạ nên đã chọn một nhà hàng bình thường ở đó, thức ăn cũng thiên về khẩu vị nhẹ và đồ chay.
Tô Thanh chỉ đến khoảng ba mươi phút, đúng là chỉ gặp mặt một lần, nhưng chỉ nói với Kiều Minh Hạ “xin chào” và “lần sau gặp lại”, còn lại luôn nói chuyện với Tô Hà.
Có lẽ so với Tô Hà, đúng là Tô Thanh không giỏi giao tiếp với mấy cậu thanh niên cho lắm, nói chuyện rất lúng túng không biết làm thế nào.
Hiếm lắm anh mới nhìn thấy anh cả không tự nhiên lúng túng đến thế.
Tô Thanh quá bận, trước khi rời đi đã dặn Tô Hà rằng cứ ghi hóa đơn vào danh sách chi tiêu của anh, sau đó lại mua cho Kiều Minh Hạ một bánh ngọt số lượng có hạn, mỗi ngày nhà hàng chỉ bán ba mươi phần, để làm bồi thường.
Anh còn phải chạy sang đón năm mới với vợ sắp cưới và gia đình cô, làm một số công việc chính thức, sau đó trở về nhà, làm việc đến khuya.
Sau khi Tô Thanh rời đi, Kiều Minh Hạ mới thôi không hồi hộp nữa, nhưng tiếc là vẫn không ăn bao nhiêu cả.
Ăn cơm xong thì đi dạo một lúc ở khu vườn sau của khách sạn, bến cảng đông đúc người trong ngày Tết, Tô Hà và Kiều Minh Hạ cũng không định tham gia vui chơi, ngay cả khách sạn cũng không ra khỏi.
Về phòng là lại làm tình.
Kiều Minh Hạ kể lại toàn bộ sự việc hồi sáng khi ở cùng với Dương Dịch Lạc, Tô Hà thực sự cảm thấy như thể anh đang ghen với một tên học sinh trung học – cũng không phải nhằm vào Dương Dịch Lạc.
Sau khi anh nghe được những lời không chút sợ hãi e dè của học sinh trung học, anh chợt cảm thấy có chút ghen tị với lứa tuôi mười bảy, mười tám tuổi còn được mắc sai lầm này.
Sau đó lại đổi hướng nghĩ, nếu anh ở độ tuổi đó, có lẽ không có cách nào cho Kiều Minh Hạ tất cả những gì mà anh có thể cho như bây giờ.
Mặc dù vậy, Tô Hà vẫn có một số suy nghĩ không hợp lý, hoặc lo lắng về tuổi tác.
Vì vậy, khi lên giường thì chơi hơi ác một chút.
Hôm qua, Kiều Minh Hạ đã bị anh đè lên trước cửa sổ làm, đối diện đó là quang cảnh ban đêm của bến cảng danh tiếng Tân Cảng.
Đám đông vẫn nhốn nháo, ánh đèn nhấp nháy, giống như những vì sao rơi xuống.
Rèm cửa không đóng, khi Kiều Minh Hạ quỳ xuống, chỗ lòng bàn tay vịn vào xuất hiện một lớp sương mù, trượt xuống, anh ôm lấy Kiều Minh Hạ, làm cậu dán sát lưng vào cửa sổ, trong phòng chỉ có một bóng đèn ngoài cửa là đang bật, bóng hình Kiều Minh Hạ được những ánh sáng nhỏ vụn kia phản chiểu vào trong lòng Tô Hà.
Dáng vẻ tự ôm chân tự để lộ hoa huyt trông cực kỳ ngoan ngoãn, Tô Hà hơi bị mất kiểm soát, làm đến cuối, giọng Kiều Minh Hạ đã cực kỳ khàn, ấm ức giả vờ khóc, vừa cắn vừa hôn lên cằm và vai của anh.
Tô Hà đã quên hai người đã làm mấy lần, cuối cùng Kiều Minh Hạ cũng không thể bắn ra nữa, mà họ cũng đã bỏ lỡ tiếng chuông đầu tiên của năm mới.
Anh ôm Kiều Minh Hạ, cả hai cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm lớn, dưới nước các ngón tay đan chặt với nhau.
Kiều Minh Hạ đã buồn ngủ đến híp cả mắt.
Khi Tô Hà hôn cậu, cậu theo bản năng hé môi đáp lại, ngậm lấy đầu lưỡi của anh, mơ hồ nói: "Chúc mừng năm mới."
Năm mới có một khởi đầu mới, Kiều Minh Hạ và anh cũng đang mong chờ ngày này.
Kiều Minh Hạ nằm trên giường cả tiếng đồng hồ, nửa mơ nửa tỉnh, Tô Hà ôm lấy cậu, hôn hôn sờ sờ một lúc rồi dần dần trở nên khác thường, lại ôm cậu vào lòng.
Anh rất muốn làm lần nữa, nhưng phía sau Kiều Minh Hạ đã sưng tấy, vừa chạm vào là kêu đau trốn tránh, cuối cùng là dùng chân giải quyết.
Lúc đầu Kiều Minh Hạ khép hờ mắt, ngón tay nắm chặt lấy cánh tay đang ôm eo cậu, không biết là từ chối hay là muốn anh ôm chặt hơn, dán chặt vào Tô Hà, cuối cùng khi sắp bắn ra thì quay đầu đòi hôn.
Đến lúc bọn họ thực sự đứng dậy rời khỏi giường, cũng đã gần trưa rồi.
Vào ngày nắng đầu tiên của năm mới, Kiều Minh Hạ tắm rửa sạch sẽ, bữa ăn của khách sạn được chuyển đến tận phòng.
Cậu mặc chiếc áo sơ mi của Tô Hà, cái áo này ít nhất cũng lớn hơn áo cậu hai size, phải xắn tay áo lên hai vòng mới có thể nhìn thấy bàn tay, vì mông đau nên cậu hơi quỳ xuống, chiếc áo sơ mi chỉ che được phần đùi, còn lộ ra hai đôi chân mảnh khảnh, mang dép lê lắc lư trong không trung.
Tô Hà phụ trách đút cậu ăn, bánh mì sữa bò tôm hùm và thịt gà, một đống đủ thứ món chất đống trong đĩa Kiều Minh Hạ.
Tối hôm qua vừa về đã vận động kịch liệt, sau đó Kiều Minh Hạ buồn ngủ đến mức chỉ ăn hai viên kẹo để bổ sung năng lượng.
Ngủ một giấc dậy, cậu đã đói meo, không rảnh mà nói chuyện với Tô Hà, cắm đầu vào ăn như hổ đói.
Tô Hà thấy cậu muốn chôn đầu vào trong đĩa, cầm điện thoại lên chụp vài tấm ảnh.
Tiếng chụp ảnh răng rắc vang lên, Kiều Minh Hạ sững sờ nhìn lên: "Anh chụp cái gì vậy?"
“Chụp bạn trai nhỏ.” Tô Hà nói, thuận tay đăng lên weibo, suy nghĩ viết trạng thái như thế nào một lúc, rồi dùng hai biểu tượng cảm xúc là mèo và quà tặng.
Đăng xong anh đã đưa cho Kiều Minh Hạ xem, đã có vài lượt thích và bình luận.
Mặt Kiều Minh Hạ hơi đỏ.
Dù sao thì cậu cũng không thể quang minh chính đại mà đăng lên như vậy, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc khoe người bạn trai đầu tiên của mình với bất kỳ ai – cậu không có bạn bè hay người thân nào quan tâm đến điều đó.
Thậm chí, có lúc còn cảm thấy nếu vì chuyện cậu là gay mà gia đình lại tập họp chung sức bảo ban khuyên nhủ cậu thì còn tốt hơn bây giờ nhiều.
“Chuyện hôm trước đã đồng ý với em.” Tô Hà thản nhiên nói, nghịch điện thoại mà không ngước mắt lên: “Đồng hồ đã tìm thấy rồi.
Sau này đừng tự trách bản thân về điều này nữa.”
Kiều Minh Hạ rất ngạc nhiên: "A, sao anh tìm thấy nó vậy?"
Tóm lại cũng không thể nói với cậu là nó có giá trị như thế nên rất dễ tìm được, Tô Hà ấn tắt màn hình điện thoại, bỏ qua vấn đề này: “Về việc này em đừng hỏi nhiều anh có cách của anh.”
Khi tiêu hóa thức ăn, phản ứng của đại não không được nhanh nhạy như bình thường, Kiều Minh Hạ cắn chiếc bánh sừng bò cuối cùng chậm rãi nói: "Vậy thì...!Anh định lấy về hay sao, hay là như thế nào?"
Trong suy nghĩ của cậu có lẽ không có chuyện đã cướp đi rồi còn sẽ tự trả trở về, Tô Hà xoa xoa tóc của Kiều Minh Hạ: "Việc này thì em quyết định đi."
"Hở?"
“Chiếc đồng hồ đó là do Ninh Viễn tặng anh.” Tô Hà cảm thấy ánh mắt của Kiều Minh Hạ có chút phức tạp, anh chỉ đơn giản chỉ ra: “Bọn anh cũng...!có phát sinh quan hệ, nhưng ngoài ra, cậu ấy không hề muốn tiến thêm.
Anh cũng không muốn tiến một bước nữa, về cơ bản là đến hiện tại là không thể rồi, anh cũng không có cảm giác gì với cậu ấy."
Nếu đổi lại trước mặt người khác thì có lẽ Tô Hà sẽ không nói như vậy, nhưng anh tin Kiều Minh Hạ tâm tư đơn thuần sạch sẽ, sẽ biết anh muốn nói lên điều gì: Anh muốn tiến thêm một bước nữa, nhưng bước cùng với em.
Kiều Minh Hạ kéo dài giọng: "Vâng", âm cuối hơi câu lên.
“Bởi vì gặp phải em sao?” Cậu bật cười, ánh mắt tràn ra khóe mắt: “Không được trăng hoa quá đó, anh đã hứa với em rồi.”
Tô Hà gật đầu: "Đúng, chính vì vậy mới giao quyền quyết định cho em."
Kiều Minh Hạ suy nghĩ một lúc: "Vậy thì tùy anh."
Câu trả lời như mong đợi khiến Tô Hà ôm chặt lấy cậu nhéo nhéo, trong lòng thầm mắng: Đồ ngốc.
Tô Hà thanh toán tiền, muốn "chuộc" lại chiếc đồng hồ từ Phi ca.
Nhưng Phi ca lại không chịu chơi theo luật, tạm thời không nói đến chuyện anh ta đã thông báo cái đồng hồ kia thuộc quyền sở hữu của anh ta, sau khi lấy tiền rồi lại lật mặt, cái tướng ăn cũng quá xấu.
Tô Hà cũng không phải loại người có thù nhất định phải báo nhưng lần này cũng tức giận rồi.
Ngay sau đó, một số công ty cho vay của Phi ca gặp trục trặc, bị cảnh sát bắt quả tang, tìm đúng nguồn gốc rồi xử lý hết một vài trụ sở chính, vừa đúng lúc đang thực thi việc rà soát tệ nạn, Phi ca cũng bị bắt vào tù.
Dù đã được bảo lãnh ra ngoài chờ xét xử nhưng anh ta sẽ lại sớm “bị tóm lần hai”, phải chịu một thời gian tù tội, không tử tế cũng không có thể diện.
Khoản nợ vẫn là khoản nợ, tiền mẹ của Kiều Minh Hạ vay và số tiền lãi là hơn ba trăm triệu, Tô Hà đã trả hết rồi.
Sau đó, anh kể lại chuyện này cho một người quen chuyên làm vụ làm ăn này, làm một cú "đen ăn đen".
Công dân tốt anh Tô nhận được một cú điện thoại, coi như đặt dấu chấm hết cho sự việc này.
Số tiền chuộc nhanh chóng được trả về tài khoản của Tô Hà, đồng thời chiếc đồng hồ đã bị cô thư ký lấy lại từ một đống "tang vật".
Hôn đó anh đang định lên khối mười hai làm nhiệm vụ giáo viên gác thi cho kỳ thi mô phỏng đại học thì thư ký hỏi anh nên xử lý như thế nào.
“Cậu gửi lại cho Ninh Viễn đi.” Sau khi Tô Hà gửi tin nhắn xong, anh bật chế độ không làm phiền rồi không quan tâm đến nữa.
Khi một ngày thi cử kết thúc, Tô Hà ngồi trong lớp học, mở một món chuyển phát nhanh.
Anh cầm những thứ nhỏ trong hộp một lúc, nhịn không được thử tưởng tượng dáng vẻ của Kiều Minh Hạ khi nhìn thấy.
Khi Ninh Viễn gọi điện đến, Tô Hà vờ như vẫn đang bận.
Cậu ấy kiên trì gọi đến lần thứ ba nhưng vẫn không có ai trả lời, có lẽ cậu ấy đã hiểu ý của Tô Hà, cũng không gửi tin nhắn nữa, cứ thế mà im lặng.
Sau đó, Tô Hà nghe một người bạn thân của cả hai bọn họ kể lại rằng hôm đó Ninh Viễn cùng Khương Vận đến bữa tiệc, đồng hồ vừa gửi đến, cậu ấy đã đập vỡ ngay.
Tô Hà cảm thấy tiếc cho một chiếc đồng hồ, nhưng anh không hối tiếc như đã từng đoán
Trang sách này đã được lật qua, mà đồng hồ mới của anh cũng đang trên đường gửi đến..