Có buổi tự học vào tối hôm trước, tại lễ khai giảng, Tô Hà mặc một bộ quần áo thể thao màu đen xám và bảnh bao bước đi cùng đội ngũ giáo viên.
học sinh lớp A có lẽ là những người bình tĩnh nhất trên trong toàn trường.
Tây thành gần biển và ở phía nam, ngay cả cuối tháng mười trời cũng vẫn có nắng, thỉnh thoảng nhiệt độ có thể lên đến độ vào buổi trưa.
Tô Hà mặc một chiếc áo len dài tay và quần cùng bộ, một chiếc quần bó sát bên dưới để tạo ra một đường gân đẹp ở bắp chân, lộ ra một chút mắt cá chân, và anh mang một đôi AJ màu xanh đen trông có vẻ phổ biến.
Những bạn học nữ nhiệt tình hơn thì sớm đã đứng chỗ lan can và hò hét “thầy Tô đẹp trai quá” một số còn mạnh dạn hơn, thậm chí còn gọi to “thầy Tô, cưới em đi” khiến các giáo viên ở hàng ghế đầu cau mày.
Nhưng phải thừa nhận rằng giữa một đội ngũ giáo viên nam có ngoại hình kỳ quái, có người hói bụng bia, có người thì đeo cặp kính cận dày cộp, Tô Hà - người hôm nay trông rất trẻ trung, là người đẹp trai nhất, hút hết tầm mắt của mọi người.
“Chết tiệt.” Kiều Minh Hạ nghe thấy tiếng chửi rủa thấp giọng của Dương Dịch Lạc: “Chói mắt...!Đúng là giỏi làm màu.”
Sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào Tô Hà, cậu nghe không rõ đột nhiên hỏi: "Chói mắt gì?"
Hiếm khi Kiều Minh Hạ chủ động nói điều gì đó với Dương Dịch Lạc, tâm trạng của đối phương đột nhiên tốt lên, cậu ta một tay ôm vai Kiều Minh Hạ và chỉ cho cậu xem đôi giày của Tô Hà: "Đôi giày của thầy ấy là đôi cùng tên với Hiroshi Fujiwara.
Khi đó tôi cũng không mua được, sau đó giá cao...!bây giờ có khả năng hơn hai vạn rồi đi."
Kiều Minh Hạ bị sốc trước sự chênh lệch giá cả: "Đắt vậy?"
“Giá cả không thành vấn đề, thứ ghê tởm nhất chính là tôi mua để sưu tập a!” Giọng Dương Dịch Lạc ngày càng lớn hơn, không sợ bị người ta nghe thấy: “Thầy ấy thực sự mang đôi này đi mọi nơi, mẹ kiếp, coi thường ai vậy?"
Kiều Minh Hạ hoàn toàn không hiểu nổi chấp niệm của Dương Dịch Lạc với điều đó, và chỉ cảm thấy rằng thứ mà cậu ta coi như báu vật đối với Tô Hà mà nói thì cũng chỉ là đôi giày bình thường mà thôi.
Dương Dịch Lạc chửi rủa vài câu, và lễ khai mạc kết thúc.
Ban đầu, Kiều Minh Hạ phải đợi ở khu lớp A, nhưng khi học sinh lớp A tham gia hết lễ khai mạc thì bị Chương Tiểu Uyển bắt về lớp làm bài tập, đối với bọn họ mà nói đại hội thể thao chỉ là nơi để buộc phải mặc đồng phục học sinh, còn lại thì không có gì hết.
Kiều Minh Hạ không theo mọi người đi về lớp, đi đến lớp A.
Đối với lớp A thì không có gì vui, nhưng với các lớp khác thì lại là hai ngày nghỉ để ăn uống vui chơi.
Đối với cuộc thi này, một số người chắc chắn sẽ đi đến cuộc thi.
Bài hát vận động viên tiến hành vừa được phát ra, ba nữ sinh ở hàng ghế đầu của lớp A đã ngẩng đầu lên và than thở lớn: "quê chết đi".
Những người không có dự án đang trò chuyện tại chỗ, Dương Dịch Lạc vòng tay qua vai Kiều Minh Hạ và nói với bạn thân bên cạnh điều gì đó.
Chủ đề của họ trải dài từ đôi giày thể thao của Tô Hà cho đến một cô gái trong một cửa hàng mát xa ở con hẻm nào đó.
Dương Dịch Lạc nghe mà cười lớn, ôm Kiều Minh Hạ càng chặt hơn.
“Cậu canh cậu ta làm gì, sợ có người giật mất?” Bạn cậu ta giễu cợt: “Đồ ngốc như vậy, có đáng để cậu lo lắng suốt ngày như vậy không?”
Dương Dịch Lạc mắng cậu ta: "Cậu biết cái rắm gì, Hạ Hạ có thể thích tôi rồi."
Cậu bạn kia bật cười: "Người ta thích cậu cái gì, bắt nạt nam nữ thì sao? Hay nhập vai diễn chơi thôi?"
“Chính là thích tôi!” Dương Dịch Lạc nói, ôm vai Kiều Minh Hạ mà lắc: “Đúng vậy hay không a, Hạ Hạ.
Cậu đã lâu không làm với tôi rồi, tối nay không cần tự học, đi chơi đi."
Kiều Minh Hạ đặt cuốn sách từ vựng của cậu lên đầu gối, cậu bịt tai lại, cố gắng bỏ qua tiếng ồn ào xung quanh.
Một vài bóng đen vây quanh cậu, và sau đó một nam sinh đã lấy cuốn từ vựng của cậu lên.
Kiều Minh Hạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người chế giễu cậu lúc ở hành lang, cậu đột nhiên phát run.
Cậu bây giờ đã bớt sợ Dương Dịch Lạc rồi, bởi vì bạo lực của Dương Dịch Lạc đã hạn chế đi, và cậu ta gần đây cũng đối xử không quá tệ với cậu.
Nhưng Kiều Minh Hạ vẫn sợ những người này.
Bởi vì cậu không thể xác định, nếu như những người này muốn làm gì cậu - nhốt trong phòng dọn dẹp, lấy sách bài tập, ép bản thân cậu khẩu giao cho bọn họ và còn nhiều hơn nữa, Dương Dịch Lạc có dám bảo vệ cậu không.
Kiều Minh Hạ không ngu ngốc.
Cậu có thể mơ hồ thấy rằng mặc dù ngoài mặt những người này gọi "Dương thiếu" "Dương thiếu", nhưng bọn họ thực sự không phục.
Dương Dịch Lạc biết chuyện nên cố gắng hết sức để tránh xung đột với họ.
Kiều Minh Hạ co người lại về phía sau, nhưng bàn tay đó đã ném cuốn sách từ vựng của cậu xuống và véo cằm cậu.
“Châu Hú” Dương Dịch Lạc ngăn lại: “Đừng động vào người của tôi.”
Châu Hú là người cầm đầu, có cái tên ấm áp nhưng người như bùn nhão không chống nổi vách tường, cậu ta khoát tay thu lại, mắt phượng của cậu ta liếc xéo Dương Dịch Lạc nói: "Người của cậu? Dương thiếu, không thích hợp cho lắm."
Dương Dịch Lạc cảnh giác nói: "Làm sao không thích hợp."
Châu Hú cười vài tiếng: "Con điếm Liễu Cam lúc chưa chết đã nói rõ mọi người cùng nhau chơi, những đàn anh đó không phải cũng vậy sao? Tôi từ lâu đã muốn nếm thử mùi vị của cậu ta rồi, đưa cho tôi đi."
Dương Dịch Lạc không nói gì.
Châu Hú vừa nói vừa muốn chạm vào mặt Kiều Minh Hạ: “Trông rất đẹp đấy chứ, đúng là trách không được sao lại câu dẫn cậu trầm mê như thế này – này, nói rõ rồi đấy a, chiều nay đến phòng học trống ở tòa vật lý, tôi cũng thử chút xem sao.
Cậu độc chiếm lâu như vậy, hôm nay giao cậu ấy cho tôi.”
"Không được." Dương Dịch Lạc đứng lên, chặn trước người Kiều Minh Hạ: "Tôi là bạn trai của cậu ấy."
Một câu nói đột ngột như vậy, trong đầu Kiều Minh Hạ vang lên tiếng “ong ong”.
Tiếng ồn xung quanh gần như vào lúc này là do tiếng la hét chói tai, và sau đó là sự im lặng chết chóc.
Kiều Minh Hạ không ngẩng đầu lên, cằm cậu khẽ giật giật, không phải vì những lời nói đó, mà bị đả kích rất lớn khi đột nhiên không đề phòng mà bị nhắc đến tên Liễu Cam hoặc những danh xưng như “vịt”, “đồ ti tiện”, “xe công cộng”.
Những gì Dương Dịch Lạc nói vừa rồi: "Tôi là bạn trai của cậu ấy."
Cậu ta ngăn chặn bàn tay của những người đó, dường như cuối cùng đã học được cách trở thành một người bảo vệ, cưỡng bách cậu phải trốn ở phía sau.
Kiều Minh Hạ nắm lấy cây bút trong tay, các khớp ngón tay siết chặt đến nỗi trở nên trắng xanh.
Cậu phụ lòng ai sao?
Nếu như, nếu như Dương Dịch Lạc có thể đối xử tốt...!với cậu sớm hơn, hiểu rõ hơn chút...
Nhưng khi ba từ đó lọt vào tai, người Kiều Minh Hạ thực sự nghĩ đến là Tô Hà.
Tô Hà sẽ không thừa nhận chứ đừng nói là kiên quyết tuyên bố ra miệng như thế này, chỉ có nam sinh trung học ngu dốt mới đưa ra những lời hứa không cần thiết này.
Câu nói “bạn trai tôi” của Dương Dịch Lạc như điều mà cậu ta cho là tình yêu rất giống nhau, tạo thành từ dục vọng độc chiếm, nhu cầu và không cho phản bác, là tình yêu của cậu ta, hoàn toàn không liên quan đến Kiều Minh Hạ.
Kiều Minh Hạ đầu óc choáng váng, cậu lùi lại phía sau vài bước.
Một nam sinh đi theo Châu Hú thấy cậu muốn chạy, một phát liền nắm lấy cổ tay gầy guộc của cậu.
Kiều Minh Hạ không trốn được, ngón tay cậu vì hành động này mà mất sức nên đã lỏng ra, và cây bút mực nhựa rẻ tiền rơi xuống đất.
Sau đó, ai đó đã giẫm nát nó bằng một chân.
“Đẩy cậu ta vào khu vườn đằng kia!” Châu Hú ra lệnh: “Lão tử hôm nay thật sự sẽ làm ngươi, đồ không biết xấu hổ! Dương Dịch Lạc, tránh ra.”
Dương Dịch Lạc đột nhiên đá qua một cái ghế đẩu: "Con mẹ mày, mày dám đụng vào cậu ấy?!"
"Cậu ta đã bị giáo viên của mày chơi chán rồi!"
"Buổi tối tự học kết thúc hôm trước, tao nhìn thấy cậu ta cùng với Tô Hà đi ra khỏi trường học!"
Khi cái tên đó xuất hiện, mắt Dương Dịch Lạc đỏ hoe: "Mẹ kiếp, còn nói nhăng nói quậy ông đây không khách khí nữa đâu--"
Đám đông vẫn tiếp tục náo loạn, nhưng nơi các nữ sinh tụ tập ở hàng ghế đầu lại rơi vào cảnh hỗn loạn quy mô nhỏ.
Sau vài câu chào hỏi, đột nhiên có người kéo cánh tay Châu Hú, cậu ta quay lại với vẻ mặt xấu xa, đột nhiên như hổ bị nhổ răng và móng vuốt, lại đột nhiên yên lặng.
Tô Hà một thân màu đen hai tay khoanh trước ngực, hỏi một câu như đang thảo luận về vấn đề thời tiết: "Mấy người thô tục các cậu đang nói cái gì đó?"
Dương Dịch Lạc buông tay, đẩy Châu Hú về phía sau vài bước.
Nhưng không ai muốn giải thích cho Tô Hà nghe, và Tô Hà cũng không muốn biết nguyên nhân và hậu quả của cuộc chiến này.
Anh chen vào từ một lối đi hẹp quanh co ở ghế sau, đám đông tự nhiên giãn ra, một vài nam sinh không phải của Lớp ba cảm thấy không khí có chút không tốt, đột nhiên quay đầu bỏ chạy.
“Em ghi rõ danh sách, lát nữa đưa cho chủ nhiệm lớp.” Tô Hà thản nhiên ra lệnh cho lớp trưởng Lớp ba đang bện tóc: “Tất cả mọi người, cho dù có phải học sinh lớp em hay không, đều ghi hết vào danh sách đó.”
Châu Hú dù kiêu ngạo đến đâu vẫn là một học sinh, nhìn thấy thầy giáo thì trong lòng cũng có chút chột dạ, hơn nữa cậu ta cũng mơ hồ đoán được thầy giáo dạy tiếng Anh họ “Tô” trước mặt đây đại diện cho điều gì.
"Thầy Tô, chúng em..."
Tô Hà cắt ngang lời giải thích của cậu ta bằng một cử chỉ, đứng trước mặt Dương Dịch Lạc, cụp mắt xuống, ánh mắt đầy cao ngạo nhìn vào cậu ta và người phía sau cậu ta.
"Kiều Minh Hạ, thầy có chút chuyện muốn tìm em."
Những lời này thẳng thừng và lạnh lùng, nhưng Kiều Minh Hạ giống như một người bị mắc kẹt trong một căn phòng tối và cuối cùng cảm thấy một chút khoảng trống để có thể rời đi.
Cậu vội vàng đẩy Dương Dịch Lạc ra, mặc kệ vẻ mặt của Dương Dịch Lạc khó tin đến mức nào, cậu thấp giọng nói được, rồi theo Tô Hà bước ra khỏi chiếc lồng giam khiến cậu sợ hãi.
Tiếng nói của Châu Hú có chút giễu cợt: "Dương thiếu, cậu nhìn xem...!Tôi thật sự không có lừa cậu, cậu đã bị kẻ điếm này lừa rồi"
Tô Hà chắc đã nghe thấy.
Kiều Minh Hạ bước đi theo anh một cách mù quáng, trong đầu cậu giờ đây chỉ còn có suy nghĩ này thôi.
Cậu muốn cố gắng giải thích một cách không mạch lạc, nhưng Tô Hà không hề quay đầu nhìn lại, Kiều Minh Hạ cảm thấy có lỗi, không thể giải thích được, như thể cậu đã làm điều gì đó có lỗi với Tô Hà, nhưng rõ ràng là cậu không có làm gì cả.
Họ vượt qua đám đông, những lá cờ sặc sỡ sắc màu ở bên sân chơi tung bay theo gió.
Hôm nay gió rất lớn, phảng phất vị mặn của biển xa, sau mùa thu trời không ẩm ướt, khi khoác lên cánh tay trần sẽ không có cảm giác quá nhớp nháp.
Kiều Minh Hạ xoa xoa cánh tay của mình, vừa nãy bị Dương Dịch Lạc nắm chặt quá, dấu vân tay của được lưu lại rất rõ ràng, cái này có kỳ thế nào cũng không hết được.
Sân chơi loạn xị bát nháo được ngăn cách bằng một bức tường, phía sau khán đài của sân bóng là một dãy phòng chứa đồ.
Yên tĩnh như một thế giới khác vậy.
Từ xa, có những người mặc đồng phục học sinh đang đánh bóng chuyền, có vợt chơi cầu lông, cầm ròng rọc rổ, hoặc thảm xốp để nhảy cao, hối hả đi khắp các ngõ ngách, chuẩn bị cho cuộc tranh tài khốc liệt sắp tới.
Tô Hà dừng trước một gian phòng để thiết bị, mở khóa đẩy cửa, lời nói vẫn không dao động: "Vào đi."
Căn phòng tối đến mức không nhìn thấy đồ đạc gì, Kiều Minh Hạ hít một hơi thật sâu, không hiểu sao lại nghe được sự phẫn nộ tức giận trong hai chữ đó của Tô Hà.
Cậu cẩn thận hỏi: "Thầy ơi..."
“Còn cần anh nhắc lại sao?” Tô Hà nói xong, ánh mắt tối hơn bình thường.
Khi cánh cửa gỗ đóng lại sau lưng phát ra một âm thanh kinh sợ, Kiều Minh Hạ quay lưng lại với Tô Hà, vẫn chưa nghĩ ra nên giải thích chuyện phát sinh ngày hôm nay trong lớp học Lớp ba như thế nào, Tô Hà đã từ phía sau ôm lấy cậu.
Giọng nói của Tô Hà trong bóng tối nghe có vẻ dịu dàng và lãnh đạm, hai cảm xúc trái ngược nhau này có thể tìm thấy điểm chung trong anh.
“Bị dọa sợ à?” Anh đưa tay vào trong vạt áo đồng phục, vuốt ve bụng Kiều Minh Hạ, rồi từ từ đi xuống.
Dây thun của quần học sinh bị anh dễ dàng kéo ra, tay cũng không quá nóng, khi anh chạm vào dương vt qua lớp quần lót, Kiều Minh Hạ theo điều kiện phản xạ mà thở hổn hển, bị Tô Hà bắt dừng lại.
“Làm sao vậy?” Anh hỏi một cách vô tội.
Kiều Minh Hạ lưng hơi cong lên: "Em..."
“Anh cũng khiếp sợ.” Tô Hà nhẹ giọng nói: “Đều trách em không ngoan.”
"..." Kiều Minh Hạ không dám đáp lại, sau gáy cậu chợt thấy lạnh lạnh, và hơi thở ấm áp khi nói chuyện của Tô Hà đã đưa cậu vào hai tầng băng hỏa khác nhau.
“Sao lại đi gây sự với đám xấu xa đó?” Tô Hà hỏi, không cho cậu chỗ để trả lời, một phát làm cho Kiều Minh Hạ khuỵu gối.
Kiều Minh Hạ bị mất thăng bằng và bất ngờ ngã trên một tấm đệm xốp..