Ngày hôm sau, một đám trẻ con đến biệt thự Lưu Quang để chúc mừng sinh nhật Từ Thư Thừa. Ngôi nhà lớn vốn yên tĩnh, nay lại vô cùng ồn ào náo nhiệt
Dì Lưu không thể một mình phục vụ nhiều người như vậy, vậy nên quản gia bên nhà riêng đã cử một đội phục vụ đặc biệt đến, đầu bếp thì mời loại cao cấp nhất của Chung Minh Đỉnh Thực.
Nhóm người này miệng rất kén chọn, Trì Trạm là người khó hầu hạ nhất.
Tuy nhiên, Trì Trạm, người kén ăn nhất, đã chạy đến hỏi riêng Trì Tiêu, hôm nay có món chân gà ngâm chanh không.
Hương vị món chân gà ngâm chanh cô đưa hôm nọ, hương vị cũng không tệ. Nhưng nếu muốn so sánh với tay nghề của đầu bếp nổi tiếng mà Trì Trạm đã ăn quen từ nhỏ thì chưa chắc đã bằng, có lẽ là do mới mẻ đặc biệt.
Hôm nay Mạnh Du đi cùng với Phó Hàn, Trì Tiêu vừa nghe Trì Trạm hỏi như vậy, theo bản năng nhìn về phía Mạnh Du: “Để em đi xuống phòng bếp hỏi thử, nếu không có bảo bọn họ làm thêm một món.”
Đầu ngón tay của Trì Trạm kẹp một điếu thuốc lá, anh ta cũng không muốn hút trước mặt Trì Tiêu, chỉ cầm lấy ngắm nhìn, giọng điệu không mấy để ý: “Lần trước cũng là đầu bếp làm?”
“Không phải, là bạn của chị Mạnh Du mang đến.” Mặc dù cảm thấy Trì Trạm sẽ không để ý mấy chuyện trong giới giải trí, Trì Tiêu vẫn nói: “Chính là Bùi Tư Lan, người vừa mới ký hợp đồng với điện ảnh Hải Châu. Tay nghề của chị Tư Lan rất tốt, anh trai, có phải anh cũng cảm thấy ăn rất ngon đúng không?”
Trì Trạm không nhìn đôi mắt của Trì Tiêu, tùy ý liếc mắt nhìn phong cảnh qua cửa sổ sát đất, thờ ơ nói: “Cũng được.”
Anh ta xoa nhẹ đầu của Trì Tiêu: “Anh đi ra ngoài phòng thuốc lá và rượu hút điếu thuốc, em đi chơi đi.”
Nói xong quay người rời đi.
Trì Tiêu cảm thấy anh ta hơi kỳ lạ, nhưng cô không thể nói rõ đó là cảm giác gì.
Bóng dáng của Trì Tiêu vừa mới biến mất ở chỗ rẽ sau cửa, Từ Thư Thừa đi đến ôm eo của Trì Tiêu, chạm vào đỉnh đầu của cô, chỗ vừa mới bị Trì Trạm sờ qua, cười như không cười, nói: “Sao lại ngoan ngoãn như vậy, ai đến cũng cho sờ đầu?”
Trì Tiêu hất tay anh ra, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh không biết xấu hổ khi nói những lời này hay sao?”
Chỉ có anh yêu thích sờ!
Trì Tiêu có lý do để nghi ngờ chính mình còn có thể lại cao thêm vài centimet nữa, nhưng đã bị Từ Thư Thừa sờ biến mất!
Từ Thư Thừa nhìn lòng bàn tay bị hất ra, lại nhìn bà xã của anh, nhẹ nhàng nói: “Anh không thể chạm vào một chút sao.”
Trì Tiêu vặn lại anh: “Anh chạm vào còn ít hả?”
Người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Tư Thư Thừa cẩn thận nhấm nuốt những lời này của cô, đột nhiên mỉm cười đầy ẩn ý: “Không ít.”
Trì Tiêu: “……?”
“Vừa rồi anh đi đâu vậy?”
“Nhận một cuộc điện thoại.” Từ Thư Thừa dẫn người ngồi xuống sô pha, tiện tay cầm điều khiển từ xa mở một bộ phim xem.
Những người bạn tụ lại thành một khối nhóm năm nhóm ba, uống rượu hút thuốc đánh bida, chơi bài.Mạnh Du cũng không cô đơn, khách nữ không chỉ có mình cô ấy.
Lý Trình Dục và Tư Yên Nhiên đi cùng nhau, hai người thuận theo yêu cầu thân cận của người trong nhà, cảm thấy đối phương cũng ổn, không có gì xấu hay tốt. Qua vài lần xã giao, cũng xuất hiện có đôi có cặp với nhau.
Bên nhà họ Từ có hai chị em họ đến, bình thường quan hệ cũng không tồi. Ngoài ra, có vài người đi cùng với anh chị em đến, dù sao đều là chỗ quen biết đã lâu, thường chơi chung một chỗ, không có khoảng cách xa lạ.
Mấy người đàn ông có chỗ vui chơi riêng, các cô gái cũng tụ lại một chỗ uống trà nói chuyện phiếm. Ngược lại hai chủ nhân của bữa tiệc Từ Thư Thừa và Trì Tiêu, chính mình độc chiếm một phòng khách nhỏ chơi riêng với nhau, không đi tiếp đón khách khứa.
Vừa rồi Trì Tiêu ở chỗ các cô gái nói chuyện cùng với họ, lại bị Trì Trạm gọi lại. Đúng lúc cô định hỏi sao Từ Thư Thừa không đi đón tiếp khách khứa, bỗng nhiên nghe anh nói: “Trâu Giai đã đi nước ngoài.”
Trì Tiêu hơi sửng sốt ngạc nhiên, không biết tại sao anh lại nhắc đến người này, cũng không biết người này đi ra nước ngoài có liên quan gì đến mình.
Từ Thư Thưa xem hiểu nghi hoặc của cô, tiếp tục nói: “Em không thích anh giấu em chuyện gì đó. Anh vẫn luôn cho người điều tra chuyện lúc trước của anh ta, hôm qua mới lắng xuống.”
Nhưng ngày hôm qua là sinh nhật của anh, cô chuẩn bị kỹ càng mọi thứ vì anh, nếu lúc đó nói về một người không liên quan, chắc chắn sẽ phá hư không khí.
Từ Thư Thừa nhẹ nhàng giải thích nguyên nhân cho Trì Tiêu.
Trong lúc Trâu Giai trao đổi sang nước ngoài hồi đại học, có một bài luận văn quan trọng được in trên tạp chí trung tâm đã bị nghi ngờ có gian lận trong học thuật, bên kia thông bào anh ta trở về tiếp nhận điều tra.
Trâu Giai hoảng sợ luống cuống tay chân, không thể không chạy về xử lý. Nếu kết quả điều tra xác nhận hành vi gian lận, lý lịch trao đổi sinh trong một năm đó của anh ta sẽ không hợp lệ, thậm chí không thể lấy được bằng cấp.
Không thể phủ nhận Trâu Giai là người có tài, đáng tiếc không phải là người trầm ổn. Từ chuyện năm đó, có thể nhìn thấy anh ta là người có tâm tư không đứng đắn, quá tham cái lợi trước mắt, đường thẳng đẹp không đi lại muốn đi đường ngang ngõ tắt.
Lúc anh ta phát hiện chân tướng của việc mình còn chưa theo đuổi được Trì Tiêu đã phải ra nước ngoài sớm là do có người can thiệp thông qua một vài manh mối, khó tránh khỏi tâm tư muốn làm ra thành tích để chứng minh bản thân.
Một số số liệu cốt lõi mà anh ta trình bày trong luận văn đã bị trộn lẫn làm giả và bị che giấu một cách tinh vi. Việc này cũng liên quan đến một số chuỗi lợi ích mờ ám đằng sau giới học thuật, tương đối rắc rối.
Nếu không phải sau khi về nước, anh ta không yên phận tìm đến trước mặt Trì Tiêu châm ngòi ly gián, Từ Thư Thừa cũng không định làm gì anh ta. Lúc đầu, anh chỉ định cách ly loại người giỏi về tâm kế như anh ta tránh xa Trì Tiêu là đủ.
Sau buổi họp lớp lần trước, Từ Thư Thừa mới bảo Hàn Giản liên hệ các mối quan hệ ở nước ngoài để điều tra. Người như Trâu Giai, muốn tra bất kỳ manh mối nào thật sự rất dễ dàng.
Ai biết được nhổ củ cải mang theo cả bùn đất, lần này anh ta muốn chạy trốn cũng không phải chuyện đơn giản.
Hàn Giản vừa mới gọi điện đến, Trâu Giai đã đến nước ngoài rồi, đang phối hợp với các cơ quan liên quan để điều tra.
Từ Thư Thừa đã kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện xảy ra trong thời gian này cho Trì Tiêu.
Sau khi nghe xong, Trì Tiêu cũng không có phản ứng gì mấy, gật gật đầu, mắt nhìn màn hình TV vừa mới chiếu xong đoạn đầu của bộ phim, rồi lại nhìn anh: “Anh Thư Thừa, không lẽ anh muốn ngồi chỗ này xem phim, không đi chơi cùng với anh trai bọn họ sao?”
Từ Thư Thừa ngồi không nhúc nhích: “Anh thích chơi với em hơn.”
Lại bắt Tiêu nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Anh mau đứng lên đi! Em cũng phải đi chơi cùng với chị Yên Nhiên và những người khác.”
Nói xong liền muốn đứng dậy, bỗng nhiên cô bị Từ Thư Thừa kéo xuống ngồi lên đùi.
Trì Tiêu không phòng bị, xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn anh, sau đó cẩn thận nhìn bốn phía, xác nhận không có khách đi ngang qua phòng mới yên lòng.
Từ Thư Thừa đặt cằm trên vai của cô, nhỏ giọng nói: “Anh nghe lời như vậy, em cũng không có phần thưởng gì cho anh hả, Nhân Nhân?”
Trì Tiêu ngồi trong lòng ngực của anh, muốn trốn cũng không trốn được, đành ngồi yên bất đắc dĩ nói: “Anh muốn khen thưởng cái gì?”
Từ Thư Thừa hơi chu môi, ý tứ rất rõ ràng.
Người đàn ông luôn ưu nhã kiêu ngạo lại làm ra động tác trẻ con như vậy, có chút đáng yêu.
Trì Tiêu nhìn chằm chằm anh, hơi do dự một chút, cuối cùng nhìn ra chỗ cửa sổ, xác nhận không có người, nhanh chóng thò đầu qua, hôn một cái lên môi của anh.
Khi Trì Tiêu trở lại phòng khách nữ, các cô đã trò chuyện xong quản lý tài sản, bắt đầu nói về mấy thương hiệu thời trang đang nổi.
Nhà ai ra sản phẩm có giới hạn, nhà ai định bán thời trang cao cấp như thế nào, có thể nói thuộc như lòng bàn tay.
“Nhân Nhân! Em đến vừa đúng lúc!” Một chị họ của nhà họ Từ nhiệt tình kéo cô ngồi xuống.
Một cô em họ khác nói: “Bọn em đang nói chuyện MOMO có tổ chức một buổi triển lãm thời trang vào cuối tháng này, chị có muốn đi không?”
Phần lớn mấy người ở đây dự định sẽ đi, đã hẹn nhau đến lúc đó kết bạn đi cùng.
Còn Mạnh Du đã xác định sẽ làm người mẫu mở đầu show diễn.
Trì Tiêu hoảng hốt nhớ lại trong đống giấy tờ mà Diêu Thi sửa soạn lại hộ cô mỗi tháng, hình như cũng có một tấm thiệp mời. Nhưng lại trùng với ngày Daya tổ chức tiệc trà Bạch Kim ở Cảng Đảo, cô đã đồng ý đi cùng với mẹ và mẹ chồng đến đó.
Say khi kết thúc tiệc trà, Việt Loan Loan và Triệu Yểu cũng sẽ chạy đến Cảng Đảo gặp cô, ba người bạn thân đã hẹn sẽ cùng trải qua đêm Bình An với nhau.
Vậy nên cô đã lắc đầu: “Chắc chị sẽ không đi được.”
Tư Yên Nhiên bừng tỉnh nhớ lại: “A đúng rồi, năm nay Daya tổ chức tiệc trà Bạch Kim cũng vào đúng hai ngày đó, các khách quý trên toàn cầu của nhãn hiệu Bạch Kim đều tham dự, Nhân Nhân định đi đến đó hả?”
“Ừm, tớ đã đồng ý với mẹ và mẹ chồng.”
Các cô gái khác đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Các phu nhân quyền quý trong vòng đều biết, Ninh thành chỉ có hai vị nữ sĩ là khách quý của Daya Bạch Kim, một vị là phu nhân của nhà họ Từ, một vị là phu nhân của Hải Châu Trì.
Sau đó lại nhiều thêm một vị, đó chính là con gái của cả hai người, tiểu thư của nhà họ Trì, mợ chủ của nhà họ Từ – Trì Tiêu.
Với bối cảnh và giá trị con người của Trì Tiêu, nói là “Đệ nhất phu nhân của Ninh thành” cũng không quá.
Nhưng tính tình của cô quá cá mặn, không thích xã giao, lại rất điệu thấp, hơn nữa được nhà họ Trì, nhà họ Từ dùng trăm phương nghìn kế bảo vệ, không cho hấp thụ ánh sáng. Chỉ có người trong vòng mới biết giá trị con người của cô khó lường đến mức nào.
(*Cá mặn: là một từ lóng chỉ những người không có ước mơ, không có hoài bão khát vọng, không thích tranh giành.)
Trên mạng có không ít người vẫn cho rằng Tư Yên Nhiên mới là “Đệ nhất phu nhân của Ninh thành.”
Đang trò chuyện, điện thoại của chị họ nhà họ Từ vang lên âm thanh nhắc nhở, ý cười chợt tắt, hơi không vui ném điện thoại lên bàn, giống như lười muốn xem.
Em họ nhà họ Từ thấy vậy, tròng mắt hơi chuyển động, hỏi: “Chị họ, có phải cái cô Lộ Lộ kia lại tìm chị phải không?”
Vừa nghe đến tên này, đang ngồi nói chuyện không ít người đã dựng lỗ tai lên nghe.
Ngay cả Mạnh Du cũng nhìn qua.
Lộ Lộ và Bùi Tư Lan vẫn luôn không hợp nhau, chủ yêu là do Lộ Lộ luôn nhằm vào Bùi Tư Lan. Mấy năm nay, Bùi Tư Lan có tài nguyên tốt nào đều bị cô ta chắn ngang đường cướp mất, Mạnh Du rất không thích người này.
Mặc dù Tư Yên Nhiên quen biết Lộ Lộ, nhưng không thân đến mức không giấu nhau chuyện gì. Nhờ khả năng vũ đạo khi mặc váy dài của cô, rất nhiều minh tinh đang hồng trong giới giải trí đều có quan hệ với cô, nhưng mối quan hệ này cũng phân sâu cạn khác nhau.
Lúc này vừa nghe, không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt hơi lóe hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Chị họ nhà họ Từ cũng không giấu giếm, lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường nói: “Anh của tôi đúng là mắt mù mới coi trọng người phụ nữ này! Coi trọng thì coi trọng đi! Anh ấy thích chơi đâu có liên quan gì đến tôi? Nhưng người phụ nữ này vô cùng mặt dày! Đã làm tiểu tam mà còn không biết xấu hổ nói với truyền thông mình đang yêu đương? Thật sự coi tôi là cô em chồng, ba ngày năm ngày lại đến tìm đi uống trà đi dạo phố, chị dâu chính quy của tôi còn chưa chết đâu! Cô ta là thứ gì?”
Vị chị họ này nói “anh” chính là anh họ cả của nhà họ Từ Từ Thư Ngạn, hai người là anh em cùng một mẹ đẻ ra.
Tư Yên Nhiên ngạc nhiên: “Cô ta dán một chỗ với anh của cô?”
Chị họ nhà họ Từ nghi ngờ hỏi ngược lại: “Yên Nhiên, cô cũng biết?”
Bây giờ mọi người đều biết tin tức Lộ Lộ “yêu đương”, nhưng trong giới vẫn còn nhiều nghi vấn với vị “bạn trai” kia của cô ta, tin đồn nhảm nhí bị truyền ra thành vô số phiên bản.
“Ban đầu không biết….”
Tiệc sinh nhật lần trước, Từ Thư Ngạn vì Lộ Lộ mà quát lớn người phụ nữ mà mình mang đến trước mặt mọi người, Tư Yên Nhiên đã cảm thấy không thích hợp.
Nhưng đó là tiệc của cô, giải quyết mâu thuẫn với mục đích hàng đầu là một chuyện nhịn chín chuyện lành. Cô kết thúc bổn phận chủ nhân của chính mình, khách khứa nhiều như vậy, ai xem ai vừa mắt, cô thật sự không can thiệp được.
“Không biết người phụ nữ này rót canh mê hồn gì cho anh trai tôi, nghe nói anh trai tôi còn định đầu tư vào phòng làm việc của cô ta? Còn có cái cô Tần Nhã Nghi kia, không biết đã dán thành một khối với cô ta từ lúc nào, còn chạy vào giới giải trí!”
Chị họ uống một ngụm Cocktail, không biết do cảm giác say dâng lên hay tâm tình bực bội, nói hết những bất mãn trong lòng ra: “Từ nhỏ tôi đã không thích con người của Tần Nhã Nghi, những chuyện cô ta làm ở trường học, thật sự cho rằng chúng ta không biết? Nếu không phải vì mặt mũi của cô họ, tôi đã sớm ra tay dạy bảo vị trà xanh này một trận! Thật đúng với câu nói, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, khó trách cô ta có thể chơi cùng với Lộ Lộ! May mắn chị dâu của tôi không để bụng, nếu không thì không biết nhà cửa của chúng tôi sẽ bị nháo đến mức nào!”
Em họ thở dài: “May mắn cháu trai nhỏ được nuôi dưỡng ở nhà cũ của bà nội, ngày thường được ông nội bà nội cả dạy dỗ. Đứa trẻ kia rất ngoan, cũng không học theo mấy chuyện gây sự nghịch ngợm của anh họ cả!”
Nói nói, đề tài bị chuyển hướng, ánh mắt của mọi người cũng chuyển hướng lên trên người nào đó giữ yên lặng nãy giờ, Trì Tiêu.
Chị họ: “Nhân Nhân và Thư Thừa chuẩn bị khi nào muốn đẻ con?”
Em họ: “Gien của hai người tuyệt như vậy, bảo bảo sinh ra chắc chắn rất đáng yêu.”
Tư Yên Nhiên: “Tớ đặt trước vị trí mẹ nuôi.”
Trì Tiêu: “……”
Người ta vẫn còn là trẻ con!