Tin nhắn đến từ nhóm chat WeChat ký túc xá tên là “Ổ nhỏ 522”. Trì Tiêu nhấn vào em thử, là bạn cùng phòng Trần Hiểu Đan buổi tối về tường bắt gặp trong phòng có dâu vết được dọn dẹp nên hỏi xem ai là “nàng tiên ốc”.
Trong số bốn người của phòng ngủ, chỉ có Trì Tiêu và Trần Hiểu Đan là người Thành phố Ninh, không cần nói cũng biết “Nàng tiên ốc” là ai.
Trước sự bán manh và cảm ơn của bạn cùng phòng, Trì Tiêu chỉ đơn giản đáp lại mấy câu rồi rời khỏi cuộc trò chuyện.
Không giống những phòng ngủ khác tụm năm tụm ba vô cùng náo nhiệt, hình như phòng ngủ của bọn họ trừ Lâm Gia tính tình khá tùy tiện, có quan hệ rất tốt với bạn cùng lớp thì những người còn lại đều có những mối quan hệ riêng, bình thường nhóm chat cũng hiếm khi nhảy thông báo.
Trì Tiêu vốn tưởng rằng không còn việc gì nên chuẩn bị đi tắm thì điện thoại đột nhiên lại xuất hiện một tin nhắn mới.
[Cát Viện (Wendy): Trì Tiêu, cậu về trường rồi hả?]
Không biết tại sao đột nhiên Cát Viện chạy tới hỏi cô vấn đề này, nhưng cô vẫn trả lời: [Ừ.]
[Cát Viện Có phải trở về đăng ký tham gia “Cúp thu vàng” không? Cười nghịch ]
[Một con cá muối: Không phải.]
[Cát Viện: Á à, vậy sao. Cười nghịch ]
Cát Viện không hỏi thêm nữa, Trì Tiêu không biết cuối cùng cô ấy muốn biểu đạt cái gì, cũng lười suy nghĩ nhiều, lịch sự đáp lại một câu” Tớ đi tắm đây” để châm dứt chủ đề rồi đặt điện thoại xuống bước vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa và chăm sóc da xong đã gần mười một giờ, lúc Trì Tiêu đang do dự có nên mở máy tính tiếp tục chiến đấu hang hái hay không thì nhìn thấy lời chào hỏi chúc ngủ ngon của Từ Thư Thừa từ một tiếng trước, sẵn tiện nhắc cô ngủ sớm một chút.
Cô sợ tới mức cẩn thận nhìn quanh phòng một lần, xác nhận không thấy những thứ khả nghi như máy quay mới yên lòng.
Thức đêm thì không thể rồi, Trì Tiêu chỉ đành ngoan ngoãn nằm xuống ngủ.
Ánh đèn rực rỡ và người đẹp như mây hòa vào nhau thành một góc phồn hoa ở thủ đô, các câu lạc bộ và nhà hàng cao cấp nằm trong khu vực trung tâm khách khứa nườm nượp. Từ cách ăn mặc hoặc phong thái của những vị khách được chào đón không khó để nhận ra mỗi người bọn họ không giàu thì quý.
Phòng bao trên tầng cao nhất của câu lạc bộ “Chung Minh Đinh Thực” (xa hoa phô trương).
Từ Thư Thừa tắt màn hình điện thoại, người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng hồng ngồi cách hai ghế phát hiện động tác của anh, trên mặt ộ ra một nụ cười ranh mãnh:
“Tổng giám đốc Từ báo cáo với bà xã đấy à?”
Khách mời trong bữa tiệc đều là ông lớn có giá trị con người trên chục tỷ, ngay cả người ngồi hầu bên cạnh cũng là quản lý cấp cao tinh anh có lý lịch không tầm thường. Nhìn quanh một vòng, Từ Thư Thừa là người trẻ tuổi nhất, đồng thời cũng là người anh tuấn nhất.
Nhưng nếu thât sự phải bàn về vốn liêng hùng hậu thì không một ai có thể sánh được với tập đoàn Trung Thành.
Vì vậy Từ Thư Thừa là thượng khách của bữa tiệc này, cũng là tiêu điểm của mọi người.Ông ta vừa hỏi vậy, mọi người liền sôi nổi nhìn sang, dường như cảm thấy rât hứng thú với việc nhà của thái tử gia tập đoàn Trung Thành.
Nhà họ Từ của tập đoàn Trung Thành và nhà họ Trì của tập đoàn Hải Chau vốn có quan hệ lâu đời, bâ giò thân càng thêm thân làm thông gia, có thể tính là một giai thoại trong giới kinh doanh.
Nhiệt độ trong phòng ổn định 24/24, sau khi nâng ly cạn chén một hồi thì không khỏi hơi nóng.
Từ Thư Thừa không mặc áo khoác, cơ thể rắn rỏi bên dưới loáng thoáng lộ ra bên dưới lớp áo sơ mi trắng mỏng, cà vạt hơi nới lỏng, cặp kính không gọng làm giảm đi sự sắc bén cứ như trời sinh đã có trong mắt, nét mặt không chút dao động, bình thản tự nhiên.
Có điều sau khi nghe câu hỏi đùa cợt của người vưa rồi, ấn đường lạnh lùng của anh bỗng có thêm chút dịu dàng, nụ cười xa cách khách sáo trên mặt cũng cong thêm đôi chút: “Ừm, không có tôi trông chừng cô ấy rất thích thức đêm.”
Người nọ vừa thấy Từ Thư Thừa tiếp lời thì càng hứng thú nhắc tới chuyện nhà: “Thanh niên bây giờ đúng là thích thức đêm. Con gái tôi mới mười mấy tuổi, đêm nào cũng phải ôm điện thoại chơi tới khuya mới chịu đi ngủ, quản cũng không quản được!”
Có mấy ông lón trong nhà có con cái đang trong tuổi dậy thì cũng tán thành, nhao nhao phụ họa.
“Bây giờ tính kỷ luật của phần lớn thanh niên trong nước đều quá tệ, cực kỳ lệ thuộc vào điện thoại. Con nít thì còn hiểu được, nhưng người trưởng thành nên học cách kiểm soát bản thân, dành thời gian cho chuyện có ý nghĩa hơn.”
Một giọng nữ đột ngột vang lên, trong lời nói mang theo chút âm điệu. Bọn họ nhìn sang người mở miệng — Ngoại hình xinh đẹp, quần áo đẹp đẽ, khí chất trí thức, ai thấy cũng phải khen một tiếng “người đẹp”.
Là quản lý cấp cao dưới trướng một vị tổng giám đốc trong bữa tiệc, xuất thân là du học sinh về nước, còn trẻ mà lý lịch đã dày dặn.
Nữ quản lý cấp cao mới bàn luận một câu đã thu hút sự chú ý của mọi người. Cô ta cười phóng khoáng, ánh mắt rơi vào người đàn ông anh tuấn nhất trong bữa tiệc, trong mắt lóe ra ánh sáng như có như không.
Chỉ là anh lại buông mi, hai tay tùy ý đặt trước bụng, tay phải cố ý vô tình cọ vào chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản trên ngón áp út ở tay trái, cứ như một hành động theo bản năng, từ đầu tơi cuối không liếc cô ta lấy một cái.
Vì vậy cô ta cố tình tăng giọng điệu: “Hơn nữa, phụ nữ đặc biệt không thể thức đêm, quá có hại do da. Vì vậy bình thường tôi đều đặt deadline cho mình, đảm bảo hoàn thành công việc trước đó, nếu không thể tránh khỏi chỉ có thể tốn nhiều công sức phụ hồi bảo dưỡng.”
Có người nghe vậy quan sát cô ta thật kỹ rồi cười phụ họa: “Thảo nào làn da của giám đôc Ngô lại đẹp như vậy.”
“Tổng giám đốc Trương quá khen rồi.”
Lúc tiệc sáp tàn, ông lớn làm chủ đêm nay biêt được bữa tiệc đã được thanh toán từ chỗ thư ký.
Quản lý của Chung Minh Đỉnh Thực đích thân tới phòng bao giải thích rõ ngọn ngành, sẵn tiện thăm hỏi Từ Thư Thừa một phen.
“Chung Minh Đỉnh Thực” vốn là thương hiệu phục vụ ăn uống thuộc tập đoàn Hải Châu, hiện nay dĩ nhiên đã trỏ thành đồ cưới của công chúa nhỏ nhà họ Trì, từ trước đến nay con rể nhà họ Trì tới đây đều trực tiếp ghi sổ miễn phí.
“Chao ôi, đã nói là tôi làm chủ,sao có thể để phu nhân tổn giám đốc Từ mời khách được!”
Từ Thư Thừa khách sáo trả lời: “Không sao, tôi và phu nhân mình tuyai mà một, xem như tôi chiêu đãi khách tới thăm.”
“Tổng giám đốc Từ nói gì vậy, sao có thể để anh chiêu đãi được! Tôi thấy lần tới vẫn nên đổi chỗ khác, hân hạnh được đón tiếp tổng giám đốc Từ!”
“Nhất định rồi.”
Lúc nói chuyện, đoàn người đã ra tới đại sảnh. Xe đón Từ Thư Thừa đã ngừng trước cửa, mấy ông lớn còn lại cũng đều có tài xế riêng.
Thủ đô hanh khô, nhiệt độ buổi tối không thấp lắm, vừa ra khỏi câu lạc bộ thì luồng hơi nóng oi bức đã ập vào mặt.
Sau khi chào tạm biệt mọi người, Từ Thư Thừa chậm rãi bước xuống cầu thang, một tay nhẹ nói cà vạt, tay kia vắt áo khoác âu phục đậm màu trên khuỷu tay, trợ lý cầm cặp táp đi sát phía sau.
Đi sau cùng là vài người vệ sĩ thân hình cao to.
Dáng người và ngoại hình nổi bật, phong thái ung dung điềm tĩnh, còn có thêm đội hình phô trương, không khỏi thu hút ánh mắt quan tâm của mọi người xung quanh.
Trợ lý kéo cửa sau, người đàn ông đang định khom lung lên xe thì sau lưng bỗng truyền tới một đợt “cộp cộp” của giày cao gót, giọng nữ mang âm điệu không thay đổi cũng truyền tới: “Anh Từ!”
Động tác lên xe của Từ Thư Thừa không hề dừng lại, cho đến khi cả người chui vào xe, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy ống quần được ủi phẳng phiu.
Giám đốc Ngô đi tới cách cửa xe vài bước đã bị trợ lý và vệ sĩ cản lại, trợ lý tiến lên một bước hỏi thăm: “Xin hỏi cô có chuyện gì không?”
Cô ta không nhìn trợ lý, đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn bóng dáng không rõ trong xe, đầu ngón tay nghịch tóc, cặp môi đỏ mong khẽ con, cười tới vô cùng quyến rũ: “Xe của tôi đưa đi bảo dưỡng rồi, anh Từ có tiện tiễn tôi một đoạn đường không?”
Người trong xe không trả lời.
Nụ cười lịch sự trên mặt trợ lý không mảy may thay đổi: “Thật xin lỗi, tổng giám đốc Từ phải chạy về công ty họp, không tiện lắm. Cô có thể bắt xe, xung quanh đây gọi taxi rất tiện.”
Giám đốc Ngô định há mồm phản bác, nhưng trợ lý không cho cô ta cơ hội mở miệng mà tiếp tục nói: “Trên mạng cũng có thể đặt được xe riêng thoải mái, chúc cô một đường thuận lợi, tạm biệt.”
Nói xong, trợ lý dứt khoát đóng cửa xe, đi vòng qua bên kia lên xe. Chiếc xe sang trọng vẻ ngoài khiêm tốn lại có giá trị không nhỏ ngang nghênh rời khỏi, để lại giám đốc Ngô ảo não dậm chân tại chỗ.
“Không lên xe được à?”
Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nam êm ái. Cô ta vội vàng quay đầu lại, thấy là một trong những ông lớn cùng bàn vừa rồi thì vội vàng đổi thành nụ cười khéo léo: “Tổng giám đốc Lý.”
Vị Lý tổng này trông cũng trạc tuổi Từ Thư Thừa, dáng người không tệ, mặt mày cũng đàng hoàng, tuy rằng xuất thân và ngoại hình không bằng thái tử gia Trung Thành nhưng lại ôn hòa hơn nhiều.
Trong đám người ở bữa tiệc vừa rồi, chỗ của tổng giám đốc Lý ngay bên cạnh Từ Thư Thừa, số lần hai người nói chuyện với nhau cũng nhiều hơn người khác, có lẽ quan hệ không tệ.
“Vừa nãy cô nói, phu nhân tổng giám đốc Từ không có không biết tự kiềm chế, ngoại hình còn xấu?”
Giám đốc Ngô không ngờ rằng tổng giám đốc Lý nhìn thì ôn hòa, nói chuyện lại thẳng thừng như vậy, cô ta ngây người trong nháy mắt rồi giải thích: “Tổng giám đốc Lý hiểu lầm rồi, dĩ nhiên tôi không có ý đó. Không phải chúng ta đang bàn luận một loại hiện tượng sao? Tôi chỉ đứng ở góc độ khách quan biểu đạt cái nhìn của mình mà thôi.”
Tổng giám đốc Lý nghe xong thì đăm chiêu gật đầu: “Có lẽ từ góc độ của tổng giám đốc Từ thì cô đang chê phu nhân cậu ta không biết tự kiềm chế, ngoại hình còn xấu.”
“…”
“Giám đốc Ngô, cô mới về nước không lâu, có lẽ không biết đạo lí đối nhân xử thế trong nước. Để hợp tác lần này có thể thuận lợi tiến hành tiếp, sau khi tôi suy tính vẫn phải nhắc nhở cô một chút — đừng đi trêu chọc tổng giám đốc Từ, cũng đừng thử dùng phương pháp thọc gậy bánh xe mà cô tự cho là vô sư. Đương nhiên lại càng không cần nói phu nhân của tổng giám đốc Từ có bất kỳ điều gì không phải trước mặt cậu ta.”
Nói chuyện một hồi, sắc mặt giám đốc Ngô đã hơi cứng ngắc, cũng không phải vì hối hận mà là vì lúng túng do bị người khác nói thẳng đâm trúng tim đen.
“… Cảm ơn tổng giám đốc Lý đã nhắc nhở, nhưng tôi nghĩ tôi có thể đi tới ngày hôm nay đều dựa vào phương pháp và năng lực của bản thân, tôi sẽ không dễ dàng chối bỏ tất cả.”
Tổng giám đốc Lý nhướng mày, “Xem ra giám đốc Ngô không đạt được mục đích sẽ không tù bỏ. Thôi được, nói nhiều cũng vô dụng, cô tự giải quyết cho tốt đi.”
Nói xong, tổng giám đốc Lý xoay người bỏ đi, nhưng đi được vài bước bỗng nhiên anh ta dừng lại, quay đầu: “À đúng rồi, cô có thấy trên thái dương tôi có một vẹo rất nhạt không?”
Mượn ánh đèn sáng ngời ở cửa câu lạc bộ, giám đốc Ngô thật sự nhìn thấy một dấu vết cực kỳ nhạt trên thái dương của tổng giám đốc Lý.
Cô ta nhíu mày khó hiểu, đang định hỏi đã nghe thấy tổng giám đốc Lý lạnh nhạt nói tiếp: “Lúc nhỏ không hiểu chuyện, mở miệng bảo muốn cướp cô vọ nhỏ của tổng giám đốc Từ, bị cậu ta đánh.”
“…”
Khoa học kỹ thuật Trung Thành chi nhánh thủ đô.
Từ Thư Thừa vừa mới vào văn phòng thì Lý Trình Dục đã nối gót theo sát, mới vào đã phát ngôn bừa bãi, không hề xem đây là địa bàn của người ta.
“Này, hôm nay tôi tóm được cảnh cậu trêu ong ghẹo bướm, cậu không sợ tôi mách lẻo với em gái Nhân Nhân sao?”
Từ Thư Thừa đang ký mấy tập văn kiện trợ lý đưa tới, trong văn phòng còn mấy trợ lý thu ký đang báo cáo công việc, giờ phút này bọn họ đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim giả vờ câm điếc, giống như không nghe thấy những lời tám chuyện về việc tư của boss nhà mình.
Người kia chỉ tập trung vào công việc không để ý tới Lý Trình Dục, anh ta cũng không thèm để ý, dửng dưng tìm một chỗ ngồi xuống, không ngừng cố gắng: “Cũng đúng, thảo nào cậu bình tĩnh như vậy, theo tính tình của em gái Nhân Nhân, có lẽ cho dù nhìn thấy một đống phụ nữ vây quanh cậu cũng có thể lập tức vỗ tay khen cậu một câu có sức quyến rũ!”
“…” Động tác ký tên trong tay Từ Thư Thừa khựng lại một cách khó thấy, sau đó xoẹt xoẹt vài nét bút, cái tên nhưu rồng bay phượng múa không nhìn ra bị khựng lại chút nào, giống như chưa có gì xảy ra.
Lý Trình Dục ung dung quan sát nét mặt của anh, cười cục kỳ vô sỉ: “Cậu nói xem mới kết hôn không lâu đã đi xa làm việc, còn vừa tới đã trêu ong ghẹo bướm, bên thành phố Ninh em gái Nhân Nhân cũng phải đi học, không biết liệu có quen đàn em đẹp trai hay đàn anh anh tuấn gì không…”
“Còn nói nhảm nữa thì chút ra ngoài.”
“…” Lý Trình Dục lặng lẽ ngậm miệng, nhưng nụ cười đắc ý trên mặt làm sao cũng không kìm được.
Có người nhìn bề ngoài thì ung dung điềm tĩnh, kỳ thật trong lòng lại cực kỳ lo sợ.
Nếu không sao đêm hôm khuya khoắt còn chạy tới văn phòng làm việc, e là muốn tranh thủ thời gian làm cho xong việc để về nhà với vợ sớm hơn mà thôi.