Tư Ý Tinh Thần

chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thiệu Tư Ý khoanh tay dựa lưng vào xe.

“Cô Thiệu, mời đi lối này.”

Người phục vụ tên A Sinh trợn tròn mắt: “Cô muốn cái này?”

Đinh Tinh Thần không nhấc nổi chân. Tư Ý xoay người rời đi, không hề có ý nán lại. Đồng Ngự cầm một bó hoa bách hợp to, đi đến từ phía xa.

Giày cao gót quá cao, chân Thiệu Tư Ý bị bong gân, cô đứng dựa vào tường.

Cô không biết rằng Đinh Tinh Thần đã quay về.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bụng căng lên khó chịu vì cồn. “Được rồi, như này không giống em, em mà cứ như này thì anh sẽ ghen thật đấy.” Đồng Ngự uể oải nói. Khi cô đứng châm thuốc một mình trong hành lang, những ngón tay cô vẫn còn hơi run rẩy. Chiếc bật lửa được bật nhiều lần trước khi ngọn lửa bùng lên, gần như đốt vào tóc cô. “Gần đây anh rất chăm tặng hoa đấy.”

Tiệc tối nay đầy ắp trang phục Giáng sinh, trên đầu mỗi nhân viên phục vụ đều đội một chiếc mũ Giáng sinh.

“Gần đây anh rất chăm tặng hoa đấy.”

A Sinh lập tức đỏ mặt. Đôi mắt xinh đẹp đang nhìn chằm chằm vào cả hai. Thiệu Tư Ý nhún vai, cầm một điếu thuốc và bật lửa bước ra ngoài dưới ánh mắt của mọi người. Thiệu Tư Ý chế nhạo nói: “Cô gái trẻ đó thích anh lắm à?”

“Bạn trai của người ta đến rồi.” Đàm Tử Thanh nói nhỏ. Đồng Ngự đặt bó hoa vào tay Thiệu Tư Ý, trầm giọng nói: “Đừng nói nhảm nữa, anh đang giải quyết hậu quả cho em đấy.”

Những người phục vụ trong câu lạc bộ này đều biết cô, bởi vì mỗi lần Thiệu Tư Ý đến đây đều sẽ uống rất nhiều.

“Tinh Thần, hay là chúng ta về đi?” Đàm Tử Thanh giật góc áo anh, nói nhỏ: “Tôi đã nói đừng đến rồi mà.” Thiệu Tư Ý nhún vai, nhẹ nhàng nói: “Tùy anh, chỉ cần đừng để em nhìn thấy là được, em ghét loại chuyện máu chó này.”

A Sinh lập tức đỏ mặt.

.Đồng Ngự cốc nhẹ vào trán cô: “Em nghĩ linh tinh gì không biết!”

Cô chải tóc, mỉm cười cổ quái nhìn mình trong gương.

Khi ngụm khói trắng mờ nhạt đầu tiên thoát ra khỏi miệng, Thiệu Tư Ý nhắm mắt dựa vào tường.

Lúc đó anh ta hỏi: “Tinh Thần, hai người chia tay lúc nào vậy?”

“Ngầu vậy cơ á?”

Thiệu Tư Ý thản nhiên gật đầu: “Ừm, thấy không thoải mái lắm.”

Chẳng mấy chốc, tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng chạm ly vang lên. Tháng .

Đồng Ngự nhướng mày: “Mọi người đừng học bậy theo, có một người như cô ấy là đủ lắm rồi, nếu mà mọi người đều học theo Thiệu Tư Ý nhà tôi thì không được đâu, Gia Thành sẽ thành mớ hỗn độn mất.”

Thiệu Tư Ý mím môi đứng dậy.

Đàm Tử Thanh chỉ nói chuyện phiếm vài câu với mọi người, khi cô ta quay đầu lại, Đinh Tinh Thần đã biến mất. Giáng sinh.

Thiệu Tư Ý vỗ nhẹ vào lưng anh ta, không vui mắng: “Ghen cái đầu anh.”

Đêm nay có một bữa tiệc lớn.

Đinh Tinh Thần đứng đó. Thiệu Tư Ý và Đồng Ngự đồng thời quay lại. Đêm nay có một bữa tiệc lớn.

“Đi nhà vệ sinh, có muốn đi chung không?”

Có người ha ha cười lớn: “Thiệu Tư Ý là ngầu nhất, Đồng Ngự cũng bị dạy hư rồi, hai người tháng trước đập nhà kính của người ta, chậc chậc, nghe nói chỉ vì một đóa hoa bách hợp?”

Đồng Ngự nắm lấy cổ tay cô, hỏi: “Em đi đâu đấy?”

Anh gầy đi rồi.Không có lấy một chút chút ấm áp.Thiệu Tư Ý đứng trước gương, khoác lên mình bộ váy cực kỳ đắt tiền.

Đồng Ngự cầm một bó hoa bách hợp to, đi đến từ phía xa.

A Sinh gật đầu, nửa tin nửa ngờ bỏ mũ ra.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đôi mắt xinh đẹp đang nhìn chằm chằm vào cả hai. Cô chải tóc, mỉm cười cổ quái nhìn mình trong gương.

“Sớm nghe nói hai người về đón Giáng sinh, thế nào, không khí trong nước so với nước ngoài vẫn tốt hơn chứ?”

“Xoẹt.” Âm thanh yếu ớt của chiếc bật lửa vang lên ở cuối hành lang.

A Sinh gật đầu, nửa tin nửa ngờ bỏ mũ ra.

A Sinh ngốc nghếch đưa tay ra, cố gắng giúp cô đội nó vào.

Đồng Ngự nắm lấy cổ tay cô, hỏi: “Em đi đâu đấy?” “Đi nhà vệ sinh, có muốn đi chung không?” “Cô Thiệu, mời đi lối này.”

“Có chuyện gì vậy? Lại uống nhiều nữa à?” Anh ta đỡ Thiệu Tư Ý đứng dậy, chào hỏi Đinh Tinh Thần và Đàm Tử Thanh rất tự nhiên.

Đàm Tử Thanh chỉ nói chuyện phiếm vài câu với mọi người, khi cô ta quay đầu lại, Đinh Tinh Thần đã biến mất. Những người phục vụ trong câu lạc bộ này đều biết cô, bởi vì mỗi lần Thiệu Tư Ý đến đây đều sẽ uống rất nhiều.

Nhưng mọi người đều biết ý.

Giá trị của chiếc mũ này thật sự không đáng là bao với những bộ váy đắt tiền mà Thiệu Tư Ý đã mặc, thậm chí đội trên mái tóc dài xinh đẹp của cô còn có chút mất hình tượng. Người phục vụ vẫn băn khoăn không biết có phải rượu chỗ mình hợp với khẩu vị của đại tiểu thư quá hay không.

“Cái này? Để tôi đi tìm quản lý của họ, bảo họ mang thêm vài cái nữa đến.”

“Vậy thì không được.” Đồng Ngự chống một tay vào bức tường sau lưng cô, hơi cúi đầu xuống, trầm giọng nói: “Là bởi vì Đinh Tinh Thần cũng ngồi bên trong hả?”Vừa cao vừa lạnh lùng.Tiệc tối nay đầy ắp trang phục Giáng sinh, trên đầu mỗi nhân viên phục vụ đều đội một chiếc mũ Giáng sinh.

Thiệu Tư Ý nhún vai, cầm một điếu thuốc và bật lửa bước ra ngoài dưới ánh mắt của mọi người.

Chương Màu đỏ thắm không có gì sánh được.

“Vẫn là Tư Ý của chúng ta nhớ không khí lễ hội, nhìn xem, mũ cũng đội lên rồi.”

“Em muốn ở một mình một lúc.” Thiệu Tư Ý mím môi cười: “A Sinh, anh có thể đưa mũ cho tôi được không?”

Đêm nay có một bữa tiệc lớn.

Nhưng mọi người đều biết ý.Đàm Tử Thanh nhẹ giọng nói: “Cậu đổi khẩu vị từ khi nào vậy?” Người phục vụ tên A Sinh trợn tròn mắt: “Cô muốn cái này?”

Không có lấy một chút chút ấm áp.

Đàm Tử Thanh trợn mắt: “Tôi nào dám, đây là nhà họ Thiệu đấy.”

Giá trị của chiếc mũ này thật sự không đáng là bao với những bộ váy đắt tiền mà Thiệu Tư Ý đã mặc, thậm chí đội trên mái tóc dài xinh đẹp của cô còn có chút mất hình tượng.

Những người phục vụ trong câu lạc bộ này đều biết cô, bởi vì mỗi lần Thiệu Tư Ý đến đây đều sẽ uống rất nhiều.

Thiệu Tư Ý đứng trước gương, khoác lên mình bộ váy cực kỳ đắt tiền.

Khi cô đứng châm thuốc một mình trong hành lang, những ngón tay cô vẫn còn hơi run rẩy. Chiếc bật lửa được bật nhiều lần trước khi ngọn lửa bùng lên, gần như đốt vào tóc cô. “Gần đây anh rất chăm tặng hoa đấy.” “Đưa cho tôi đi?” Thiệu Tư Ý đưa tay ra, lòng bàn tay mềm mại hồng hào.

Đồng Ngự ở cuối hành lang bước ra, nhìn thoáng qua đã thấy Thiệu Tư Ý đang dựa vào tường. “Cô Thiệu, cô không sao chứ?” A Sinh lo lắng hỏi. A Sinh gật đầu, nửa tin nửa ngờ bỏ mũ ra.

Đinh Tinh Thần ngẩn người, đôi mắt không có tiêu cự. “Cảm ơn.” Thiệu Tư Ý rất vui, lập tức đội lên đầu, nhưng không có gương soi, vừa đội vừa chỉnh.

Thiệu Tư Ý và Đồng Ngự đồng thời quay lại. –“Đi nhà vệ sinh, có muốn đi chung không?” A Sinh ngốc nghếch đưa tay ra, cố gắng giúp cô đội nó vào.

“Vẫn là Tư Ý của chúng ta nhớ không khí lễ hội, nhìn xem, mũ cũng đội lên rồi.”

Thiệu Tư Ý và Đồng Ngự đồng thời quay lại.

Thiệu Tư Ý chế nhạo nói: “Cô gái trẻ đó thích anh lắm à?” Thiệu Tư Ý nháy mắt, ngọt ngào nói: “Cảm ơn, A Sinh.”

Vài người đã lâu không xuất hiện cũng đều đến.

A Sinh lập tức đỏ mặt.

“Đưa cho tôi đi?” Thiệu Tư Ý đưa tay ra, lòng bàn tay mềm mại hồng hào.

Thiệu Tư Ý đứng trước gương, khoác lên mình bộ váy cực kỳ đắt tiền.

Đinh Tinh Thần ngậm điếu thuốc vào miệng, khoanh tay dựa vào tường.

Có người hỏi: “Nghe nói tháng trước hai người đi biển? Sao không đợi thêm một thời gian nữa tổ chức cho mọi người cùng đi! Ở nước ngoài tốt biết bao, còn ấm nữa.”Một tiếng cười lạnh từ phía sau truyền đến.

Hôm nay có rất nhiều người. “Bạn trai của người ta đến rồi.” Đàm Tử Thanh nói nhỏ. Đồng Ngự cong khóe miệng, ánh mắt rơi vào người Thiệu Tư Ý, cười nói với mọi người: “Đừng nhắc nữa, cô ấy không biết bơi mà vẫn cứ dám nhảy xuống nước, tôi chịu thua rồi, không chơi được với Thiệu Tư Ý.” Thiệu Tư Ý tò mò quay lại thì nhìn thấy Đàm Tử Thanh và Đinh Tinh Thần.

Không có ai cả.

“Vậy thì không được.” Đồng Ngự chống một tay vào bức tường sau lưng cô, hơi cúi đầu xuống, trầm giọng nói: “Là bởi vì Đinh Tinh Thần cũng ngồi bên trong hả?”

Tim cô đập nhanh, không biết là rượu hay nicotin. Máu lưu thông nhanh đến mức khiến cô khó thở. Mái tóc xoăn nhẹ trên trán che đi sự phức tạp nơi đáy mắt. Giày cao gót quá cao, chân Thiệu Tư Ý bị bong gân, cô đứng dựa vào tường.

“Cô Thiệu, mời đi lối này.”

“Được được, thêm chút bóng bay nữa.”Bụng căng lên khó chịu vì cồn.

“Đưa cho tôi đi?” Thiệu Tư Ý đưa tay ra, lòng bàn tay mềm mại hồng hào. Dường như chỉ có Ngô Thủy Tây cảm thấy ngượng ngùng. Cô bịt kín miệng.

Giáng sinh.

Thiệu Tư Ý chế nhạo nói: “Cô gái trẻ đó thích anh lắm à?”

Hết chương !Đinh Tinh Thần đứng đó.

Thiệu Tư Ý cắn môi, miễn cưỡng lắc đầu.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Một nụ cười kỳ quái nhếch lên nơi khóe miệngThiệu Tư Ý chế nhạo nói: “Cô gái trẻ đó thích anh lắm à?” Mái tóc xoăn nhẹ trên trán che đi sự phức tạp nơi đáy mắt.

Giá trị của chiếc mũ này thật sự không đáng là bao với những bộ váy đắt tiền mà Thiệu Tư Ý đã mặc, thậm chí đội trên mái tóc dài xinh đẹp của cô còn có chút mất hình tượng.

Hai tay anh đút vào túi quần, từ sống mũi đến cằm, đến đôi môi mỏng mím chặt.

Hôm nay có rất nhiều người.

Dịch: Tiểu Thanh Bụng căng lên khó chịu vì cồn. Anh gầy đi rồi.

Sau đó anh lạnh nhạt nói: “Muốn về thì tự về đi.”

Dịch: Tiểu Thanh

A Sinh gật đầu, nửa tin nửa ngờ bỏ mũ ra.

Khi Đinh Tinh Thần và Đàm Tử Thanh bước vào, họ bỗng dưng trở nên yên lặng. Vừa cao vừa lạnh lùng.

“Đưa cho tôi đi?” Thiệu Tư Ý đưa tay ra, lòng bàn tay mềm mại hồng hào.

Người phục vụ tên A Sinh trợn tròn mắt: “Cô muốn cái này?”

Không có ai cả. Không có lấy một chút chút ấm áp.

Đàm Tử Thanh chỉ nói chuyện phiếm vài câu với mọi người, khi cô ta quay đầu lại, Đinh Tinh Thần đã biến mất.

Sau đó anh lạnh nhạt nói: “Muốn về thì tự về đi.” Tháng .

Anh gầy đi rồi.

Thiệu Tư Ý cắn môi, miễn cưỡng lắc đầu. “Cô Thiệu, cô không sao chứ?” A Sinh lo lắng hỏi.

Đồng Ngự cốc nhẹ vào trán cô: “Em nghĩ linh tinh gì không biết!”

Đồng Ngự nhướng mày: “Mọi người đừng học bậy theo, có một người như cô ấy là đủ lắm rồi, nếu mà mọi người đều học theo Thiệu Tư Ý nhà tôi thì không được đâu, Gia Thành sẽ thành mớ hỗn độn mất.”

“Trốn ra ngoài hút thuốc?” Đồng Ngự đứng trước mặt Thiệu Tư Ý, lấy nửa điếu còn lại từ miệng cô nhét vào trong miệng mình. Thiệu Tư Ý cắn môi, miễn cưỡng lắc đầu.

“Lãng mạn vậy, chúng tôi ghen tị lắm đấy.”

Có người la ó.

Tháng .Cô không biết rằng Đinh Tinh Thần đã quay về.

Dường như chỉ có Ngô Thủy Tây cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng mọi người đều biết ý.Thiệu Tư Ý nhướng mi, nhìn chằm chằm lúm đồng tiền trên má anh ta, vươn tay khoác cổ anh ta, nhẹ nhàng dựa vào. Đàm Tử Thanh vỗ nhẹ tay, khuôn mặt châm chọc.

“Ngầu vậy cơ á?”Cô ta nâng cằm, khẽ nói: “Là tiểu thư nhà họ Thiệu. Tinh Thần, xem ra là chúng ta lâu không về nước, một năm nay Gia Thành có biến động lớn rồi.”

“Tư…” Đinh Tinh Thần không nhịn được định nhấc chân bước qua, Đàm Tử Thanh đã nắm lấy cổ tay anh.

Thiệu Tư Ý chế nhạo nói: “Cô gái trẻ đó thích anh lắm à?”

Beta: Hy, KimH, Sherlyn

Màu đỏ thắm không có gì sánh được.

Tay còn lại của Đồng Ngự vén tóc cô, đặt bên tai cô nói nhỏ: “Không sao, sẽ quen thôi.”“Bạn trai của người ta đến rồi.” Đàm Tử Thanh nói nhỏ.

“Được được, thêm chút bóng bay nữa.”

“Lãng mạn vậy, chúng tôi ghen tị lắm đấy.”“Lãng mạn vậy, chúng tôi ghen tị lắm đấy.”

Thiệu Tư Ý tò mò quay lại thì nhìn thấy Đàm Tử Thanh và Đinh Tinh Thần.

Vài người đã lâu không xuất hiện cũng đều đến.

Beta: Hy, KimH, Sherlyn“Ngầu vậy cơ á?”Đồng Ngự ở cuối hành lang bước ra, nhìn thoáng qua đã thấy Thiệu Tư Ý đang dựa vào tường.

“Được được, thêm chút bóng bay nữa.”

“Có chuyện gì vậy? Lại uống nhiều nữa à?” Anh ta đỡ Thiệu Tư Ý đứng dậy, chào hỏi Đinh Tinh Thần và Đàm Tử Thanh rất tự nhiên.

Thiệu Tư Ý mím môi cười: “A Sinh, anh có thể đưa mũ cho tôi được không?” Cô ta cau mày nhìn về chỗ vừa rồi Thiệu Tư Ý đang ngồi.“Sớm nghe nói hai người về đón Giáng sinh, thế nào, không khí trong nước so với nước ngoài vẫn tốt hơn chứ?”

“Trốn ra ngoài hút thuốc?” Đồng Ngự đứng trước mặt Thiệu Tư Ý, lấy nửa điếu còn lại từ miệng cô nhét vào trong miệng mình.

Đinh Tinh Thần không nhấc nổi chân.

Bên cạnh người này là Đàm Tử Thanh, còn bên cạnh người kia là là Đồng Ngự. Đàm Tử Thanh nhẹ giọng nói: “Cậu đổi khẩu vị từ khi nào vậy?”

Đồng Ngự sửng sốt, xoay người sang đứng chắn phía trước Thiệu Tư Ý đang có sắc mặt tái nhợt.

Anh gầy đi rồi.

Đồng Ngự cốc nhẹ vào trán cô: “Em nghĩ linh tinh gì không biết!” “Ý cô là gì?” Anh ta cười cợt nhả nói: “Vừa về đã muốn tìm bạn gái tôi gây chuyện à?”

Khi cô đứng châm thuốc một mình trong hành lang, những ngón tay cô vẫn còn hơi run rẩy. Chiếc bật lửa được bật nhiều lần trước khi ngọn lửa bùng lên, gần như đốt vào tóc cô.

“Vậy thì không được.” Đồng Ngự chống một tay vào bức tường sau lưng cô, hơi cúi đầu xuống, trầm giọng nói: “Là bởi vì Đinh Tinh Thần cũng ngồi bên trong hả?”Đàm Tử Thanh trợn mắt: “Tôi nào dám, đây là nhà họ Thiệu đấy.”

Thiệu Tư Ý tò mò quay lại thì nhìn thấy Đàm Tử Thanh và Đinh Tinh Thần.

Cô ta cau mày nhìn về chỗ vừa rồi Thiệu Tư Ý đang ngồi.Tư Ý xoay người rời đi, không hề có ý nán lại.

“Được rồi, như này không giống em, em mà cứ như này thì anh sẽ ghen thật đấy.” Đồng Ngự uể oải nói.

Đồng Ngự nắm lấy cổ tay cô, hỏi: “Em đi đâu đấy?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Sau đó anh lạnh nhạt nói: “Muốn về thì tự về đi.” Chẳng mấy chốc, tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng chạm ly vang lên. Đồng Ngự nhún vai, nói với Đinh Tinh Thần và Đàm Tử Thanh: “Mau vào đi, còn thiếu mỗi hai người.” Sau đó anh ta nhanh chóng đuổi kịp Thiệu Tư Ý, ôm cô vào lòng.

Đinh Tinh Thần ngậm điếu thuốc vào miệng, khoanh tay dựa vào tường.

Hôm nay có rất nhiều người.

Cô ta nâng cằm, khẽ nói: “Là tiểu thư nhà họ Thiệu. Tinh Thần, xem ra là chúng ta lâu không về nước, một năm nay Gia Thành có biến động lớn rồi.”

Một tiếng cười lạnh từ phía sau truyền đến.

Giày cao gót quá cao, chân Thiệu Tư Ý bị bong gân, cô đứng dựa vào tường.

Đinh Tinh Thần không nhấc nổi chân.

Người phục vụ vẫn băn khoăn không biết có phải rượu chỗ mình hợp với khẩu vị của đại tiểu thư quá hay không.

Mái tóc xoăn nhẹ trên trán che đi sự phức tạp nơi đáy mắt.

Hôm nay có rất nhiều người. Đồng Ngự đặt bó hoa vào tay Thiệu Tư Ý, trầm giọng nói: “Đừng nói nhảm nữa, anh đang giải quyết hậu quả cho em đấy.”“Tinh Thần, hay là chúng ta về đi?” Đàm Tử Thanh giật góc áo anh, nói nhỏ: “Tôi đã nói đừng đến rồi mà.”

Đồng Ngự cầm một bó hoa bách hợp to, đi đến từ phía xa.

Thiệu Tư Ý nhún vai, cầm một điếu thuốc và bật lửa bước ra ngoài dưới ánh mắt của mọi người. Đinh Tinh Thần ngẩn người, đôi mắt không có tiêu cự.

“Bạn trai của người ta đến rồi.” Đàm Tử Thanh nói nhỏ.

Cô không biết rằng Đinh Tinh Thần đã quay về.

Trong phòng bao sôi động.Sau đó anh lạnh nhạt nói: “Muốn về thì tự về đi.”

“Cô Thiệu, cô không sao chứ?” A Sinh lo lắng hỏi.

Cô bịt kín miệng. “Xoẹt.” Âm thanh yếu ớt của chiếc bật lửa vang lên ở cuối hành lang.

Có người hỏi: “Nghe nói tháng trước hai người đi biển? Sao không đợi thêm một thời gian nữa tổ chức cho mọi người cùng đi! Ở nước ngoài tốt biết bao, còn ấm nữa.”

Trong phòng bao sôi động.

Thiệu Tư Ý mím môi cười: “A Sinh, anh có thể đưa mũ cho tôi được không?” Tuy nhiên, ai ai cũng đều biết mối quan hệ giữa Đinh Tinh Thần và Thiệu Tư Ý. Khi Đinh Tinh Thần và Đàm Tử Thanh bước vào, họ bỗng dưng trở nên yên lặng.

Tim cô đập nhanh, không biết là rượu hay nicotin. Máu lưu thông nhanh đến mức khiến cô khó thở.

Có người ha ha cười lớn: “Thiệu Tư Ý là ngầu nhất, Đồng Ngự cũng bị dạy hư rồi, hai người tháng trước đập nhà kính của người ta, chậc chậc, nghe nói chỉ vì một đóa hoa bách hợp?” Hai tay anh đút vào túi quần, từ sống mũi đến cằm, đến đôi môi mỏng mím chặt.Nhưng mọi người đều biết ý.

Dịch: Tiểu ThanhChẳng mấy chốc, tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng chạm ly vang lên.

Đinh Tinh Thần đứng đó.

Hôm nay có rất nhiều người.

Vài người đã lâu không xuất hiện cũng đều đến.

Thiệu Tư Ý nháy mắt, ngọt ngào nói: “Cảm ơn, A Sinh.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đàm Tử Thanh trợn mắt: “Tôi nào dám, đây là nhà họ Thiệu đấy.”

“Cái này? Để tôi đi tìm quản lý của họ, bảo họ mang thêm vài cái nữa đến.” Tuy nhiên, ai ai cũng đều biết mối quan hệ giữa Đinh Tinh Thần và Thiệu Tư Ý.

“Sớm nghe nói hai người về đón Giáng sinh, thế nào, không khí trong nước so với nước ngoài vẫn tốt hơn chứ?” Bọn họ một người ngồi ở phía trong cùng, còn một người ngồi ở bên ngoài cùng.

Đinh Tinh Thần đứng đó.

Bên cạnh người này là Đàm Tử Thanh, còn bên cạnh người kia là là Đồng Ngự.

Tuy nhiên, ai ai cũng đều biết mối quan hệ giữa Đinh Tinh Thần và Thiệu Tư Ý.

“Vẫn là Tư Ý của chúng ta nhớ không khí lễ hội, nhìn xem, mũ cũng đội lên rồi.”Dường như chỉ có Ngô Thủy Tây cảm thấy ngượng ngùng.

“Được rồi, như này không giống em, em mà cứ như này thì anh sẽ ghen thật đấy.” Đồng Ngự uể oải nói.

Khi anh ta biết tin tức của Thiệu Tư Ý, cũng là anh ta cho Đinh Tinh Thần xem ảnh của Đồng Ngự với Thiệu Tư Ý.

Thiệu Tư Ý nhún vai, cầm một điếu thuốc và bật lửa bước ra ngoài dưới ánh mắt của mọi người.

Lúc đó anh ta hỏi: “Tinh Thần, hai người chia tay lúc nào vậy?”

A Sinh ngốc nghếch đưa tay ra, cố gắng giúp cô đội nó vào.

Thiệu Tư Ý cắn môi, miễn cưỡng lắc đầu. Lúc nào ư? Đinh Tinh Thần hoàn toàn không biết…

Đồng Ngự nhướng mày: “Mọi người đừng học bậy theo, có một người như cô ấy là đủ lắm rồi, nếu mà mọi người đều học theo Thiệu Tư Ý nhà tôi thì không được đâu, Gia Thành sẽ thành mớ hỗn độn mất.”Chưa ai nói chia tay. Giống như mọi chuyện cứ tự nhiên trở thành như vậy.

“Gần đây anh rất chăm tặng hoa đấy.”

Vừa cao vừa lạnh lùng.

“Vẫn là Tư Ý của chúng ta nhớ không khí lễ hội, nhìn xem, mũ cũng đội lên rồi.”

Tư Ý xoay người rời đi, không hề có ý nán lại.

Giày cao gót quá cao, chân Thiệu Tư Ý bị bong gân, cô đứng dựa vào tường. Thiệu Tư Ý khoanh tay dựa lưng vào xe. “Cái này? Để tôi đi tìm quản lý của họ, bảo họ mang thêm vài cái nữa đến.”

Cô không biết rằng Đinh Tinh Thần đã quay về.“Được được, thêm chút bóng bay nữa.”

Chương

Khi ngụm khói trắng mờ nhạt đầu tiên thoát ra khỏi miệng, Thiệu Tư Ý nhắm mắt dựa vào tường.Có người hỏi: “Nghe nói tháng trước hai người đi biển? Sao không đợi thêm một thời gian nữa tổ chức cho mọi người cùng đi! Ở nước ngoài tốt biết bao, còn ấm nữa.”

Đàm Tử Thanh vỗ nhẹ tay, khuôn mặt châm chọc.

Có người nói đùa: “Thôi, đừng làm phiền người ta yêu đương, đúng không Đồng Ngự?”

Khi Đinh Tinh Thần và Đàm Tử Thanh bước vào, họ bỗng dưng trở nên yên lặng.

Đồng Ngự nhướng mày: “Mọi người đừng học bậy theo, có một người như cô ấy là đủ lắm rồi, nếu mà mọi người đều học theo Thiệu Tư Ý nhà tôi thì không được đâu, Gia Thành sẽ thành mớ hỗn độn mất.”Đồng Ngự cong khóe miệng, ánh mắt rơi vào người Thiệu Tư Ý, cười nói với mọi người: “Đừng nhắc nữa, cô ấy không biết bơi mà vẫn cứ dám nhảy xuống nước, tôi chịu thua rồi, không chơi được với Thiệu Tư Ý.”

Đàm Tử Thanh vỗ nhẹ tay, khuôn mặt châm chọc. Khi anh ta biết tin tức của Thiệu Tư Ý, cũng là anh ta cho Đinh Tinh Thần xem ảnh của Đồng Ngự với Thiệu Tư Ý. “Ngầu vậy cơ á?”

Khi ngụm khói trắng mờ nhạt đầu tiên thoát ra khỏi miệng, Thiệu Tư Ý nhắm mắt dựa vào tường.

Cô chải tóc, mỉm cười cổ quái nhìn mình trong gương. Có người ha ha cười lớn: “Thiệu Tư Ý là ngầu nhất, Đồng Ngự cũng bị dạy hư rồi, hai người tháng trước đập nhà kính của người ta, chậc chậc, nghe nói chỉ vì một đóa hoa bách hợp?”

Nhưng mọi người đều biết ý.

Dịch: Tiểu Thanh

Giày cao gót quá cao, chân Thiệu Tư Ý bị bong gân, cô đứng dựa vào tường. “Lãng mạn vậy, chúng tôi ghen tị lắm đấy.”

Đồng Ngự sửng sốt, xoay người sang đứng chắn phía trước Thiệu Tư Ý đang có sắc mặt tái nhợt.

Đồng Ngự ở cuối hành lang bước ra, nhìn thoáng qua đã thấy Thiệu Tư Ý đang dựa vào tường. Đồng Ngự nhướng mày: “Mọi người đừng học bậy theo, có một người như cô ấy là đủ lắm rồi, nếu mà mọi người đều học theo Thiệu Tư Ý nhà tôi thì không được đâu, Gia Thành sẽ thành mớ hỗn độn mất.”

Đồng Ngự sửng sốt, xoay người sang đứng chắn phía trước Thiệu Tư Ý đang có sắc mặt tái nhợt.

Thiệu Tư Ý mím môi đứng dậy.

Nó trống rỗng, nhưng đặc quánh.

“Sớm nghe nói hai người về đón Giáng sinh, thế nào, không khí trong nước so với nước ngoài vẫn tốt hơn chứ?” Đồng Ngự nắm lấy cổ tay cô, hỏi: “Em đi đâu đấy?”

Hai tay anh đút vào túi quần, từ sống mũi đến cằm, đến đôi môi mỏng mím chặt.

“Cô Thiệu, cô không sao chứ?” A Sinh lo lắng hỏi. Đồng Ngự đặt bó hoa vào tay Thiệu Tư Ý, trầm giọng nói: “Đừng nói nhảm nữa, anh đang giải quyết hậu quả cho em đấy.”“Đi nhà vệ sinh, có muốn đi chung không?”

Một nụ cười kỳ quái nhếch lên nơi khóe miệng

Có người la ó.

“Cảm ơn.” Thiệu Tư Ý rất vui, lập tức đội lên đầu, nhưng không có gương soi, vừa đội vừa chỉnh. Đồng Ngự cười mỉm: “Cảm ơn lời mời, nhưng anh sẽ không đi.”

Người phục vụ vẫn băn khoăn không biết có phải rượu chỗ mình hợp với khẩu vị của đại tiểu thư quá hay không. Thiệu Tư Ý nhún vai, cầm một điếu thuốc và bật lửa bước ra ngoài dưới ánh mắt của mọi người.

“Lãng mạn vậy, chúng tôi ghen tị lắm đấy.”

“Được được, thêm chút bóng bay nữa.”Khi cô đứng châm thuốc một mình trong hành lang, những ngón tay cô vẫn còn hơi run rẩy. Chiếc bật lửa được bật nhiều lần trước khi ngọn lửa bùng lên, gần như đốt vào tóc cô.

Lúc nào ư? Đinh Tinh Thần hoàn toàn không biết… Khi ngụm khói trắng mờ nhạt đầu tiên thoát ra khỏi miệng, Thiệu Tư Ý nhắm mắt dựa vào tường.

Khi anh ta biết tin tức của Thiệu Tư Ý, cũng là anh ta cho Đinh Tinh Thần xem ảnh của Đồng Ngự với Thiệu Tư Ý.

Một nụ cười kỳ quái nhếch lên nơi khóe miệng.Tim cô đập nhanh, không biết là rượu hay nicotin. Máu lưu thông nhanh đến mức khiến cô khó thở.

Hết chương !

Khi anh ta biết tin tức của Thiệu Tư Ý, cũng là anh ta cho Đinh Tinh Thần xem ảnh của Đồng Ngự với Thiệu Tư Ý. Nó giống như cảm giác chết đuối mà cô cảm nhận được khi nhảy xuống biển.

Trong phòng bao sôi động.

Nó trống rỗng, nhưng đặc quánh.

Thiệu Tư Ý cắn môi, miễn cưỡng lắc đầu.

A Sinh lập tức đỏ mặt. “Trốn ra ngoài hút thuốc?” Đồng Ngự đứng trước mặt Thiệu Tư Ý, lấy nửa điếu còn lại từ miệng cô nhét vào trong miệng mình.

“Em muốn ở một mình một lúc.”

Có người nói đùa: “Thôi, đừng làm phiền người ta yêu đương, đúng không Đồng Ngự?”

Thiệu Tư Ý nhún vai, nhẹ nhàng nói: “Tùy anh, chỉ cần đừng để em nhìn thấy là được, em ghét loại chuyện máu chó này.”“Vậy thì không được.” Đồng Ngự chống một tay vào bức tường sau lưng cô, hơi cúi đầu xuống, trầm giọng nói: “Là bởi vì Đinh Tinh Thần cũng ngồi bên trong hả?”

Khi anh ta biết tin tức của Thiệu Tư Ý, cũng là anh ta cho Đinh Tinh Thần xem ảnh của Đồng Ngự với Thiệu Tư Ý.

Đồng Ngự cầm một bó hoa bách hợp to, đi đến từ phía xa. Thiệu Tư Ý thản nhiên gật đầu: “Ừm, thấy không thoải mái lắm.”

Thiệu Tư Ý thản nhiên gật đầu: “Ừm, thấy không thoải mái lắm.”Tay còn lại của Đồng Ngự vén tóc cô, đặt bên tai cô nói nhỏ: “Không sao, sẽ quen thôi.”

Thiệu Tư Ý nhướng mi, nhìn chằm chằm lúm đồng tiền trên má anh ta, vươn tay khoác cổ anh ta, nhẹ nhàng dựa vào.

“Ý cô là gì?” Anh ta cười cợt nhả nói: “Vừa về đã muốn tìm bạn gái tôi gây chuyện à?” Thiệu Tư Ý nhướng mi, nhìn chằm chằm lúm đồng tiền trên má anh ta, vươn tay khoác cổ anh ta, nhẹ nhàng dựa vào.

Lúc đó anh ta hỏi: “Tinh Thần, hai người chia tay lúc nào vậy?”

Soát lỗi: Thùy Dung, Maria“Được rồi, như này không giống em, em mà cứ như này thì anh sẽ ghen thật đấy.” Đồng Ngự uể oải nói.

Nó trống rỗng, nhưng đặc quánh.

Vừa cao vừa lạnh lùng.Thiệu Tư Ý vỗ nhẹ vào lưng anh ta, không vui mắng: “Ghen cái đầu anh.”

“Bạn trai của người ta đến rồi.” Đàm Tử Thanh nói nhỏ.

Không có lấy một chút chút ấm áp.

Lúc đó anh ta hỏi: “Tinh Thần, hai người chia tay lúc nào vậy?”

Màu đỏ thắm không có gì sánh được.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Giáng sinh.Đàm Tử Thanh chỉ nói chuyện phiếm vài câu với mọi người, khi cô ta quay đầu lại, Đinh Tinh Thần đã biến mất.

Bên cạnh người này là Đàm Tử Thanh, còn bên cạnh người kia là là Đồng Ngự.

Nó trống rỗng, nhưng đặc quánh.Cô ta cau mày nhìn về chỗ vừa rồi Thiệu Tư Ý đang ngồi.

Tiệc tối nay đầy ắp trang phục Giáng sinh, trên đầu mỗi nhân viên phục vụ đều đội một chiếc mũ Giáng sinh. Không có ai cả.

Tư Ý xoay người rời đi, không hề có ý nán lại.

Thiệu Tư Ý nhún vai, nhẹ nhàng nói: “Tùy anh, chỉ cần đừng để em nhìn thấy là được, em ghét loại chuyện máu chó này.”

Chưa ai nói chia tay. Giống như mọi chuyện cứ tự nhiên trở thành như vậy.

“Tư…” Đinh Tinh Thần không nhịn được định nhấc chân bước qua, Đàm Tử Thanh đã nắm lấy cổ tay anh. “Xoẹt.” Âm thanh yếu ớt của chiếc bật lửa vang lên ở cuối hành lang.

Màu đỏ thắm không có gì sánh được. Thiệu Tư Ý và Đồng Ngự đồng thời quay lại.

Lúc đó anh ta hỏi: “Tinh Thần, hai người chia tay lúc nào vậy?” Đinh Tinh Thần ngậm điếu thuốc vào miệng, khoanh tay dựa vào tường.

Đôi mắt xinh đẹp đang nhìn chằm chằm vào cả hai.

Đồng Ngự cười mỉm: “Cảm ơn lời mời, nhưng anh sẽ không đi.”

Bọn họ một người ngồi ở phía trong cùng, còn một người ngồi ở bên ngoài cùng.

“Ý cô là gì?” Anh ta cười cợt nhả nói: “Vừa về đã muốn tìm bạn gái tôi gây chuyện à?” Một nụ cười kỳ quái nhếch lên nơi khóe miệngCó người nói đùa: “Thôi, đừng làm phiền người ta yêu đương, đúng không Đồng Ngự?”.

Truyện Chữ Hay