Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển : Thần Binh Thiên Hàng
-----oooo-----
Chương : Tây Bắc Lam Thành nguồn
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Bình minh ngày mười tám tháng tháng sáu năm bảy tám bốn, Bạch Xuyên theo tây thành môn rời khỏi Đế đô.Bởi vì trách nhiệm chuyến đi này trọng đại, Tử Xuyên Trữ và Đế Lâm đều biểu thị muốn phái bộ đội hộ tống nàng về Viễn Đông nhưng đều bị Bạch Xuyên cự tuyệt.Tại Luân hãm khu, cho dù có cả quân đội quy mô sư đoàn hộ tống cũng chưa chắc bảo đảm an toàn, ngược lại một tiểu đội linh hoạt im lìm di chuyển an toàn hơn nhiều.Đường đi đã bình an vô sự, Bạch Xuyên tin tưởng, đường về cũng thuận lợi như thế.Trước mặt là đất trời mênh mông ngút mắt, đạo lộ dài không thấy điểm cuối, gió buổi sớm mát mẻ thổi mái tóc thiếu nữ bay bay, quay đầu nhìn về thành lâu Đế đô, vị thiếu nữ vai gánh trọng nhiệm đột nhiên dâng lên cảm giác lo sợ vô danh.Nàng lắc lắc đầu, vứt mọi phiền não khỏi đầu, giục ngựa theo đại đạo tiến về hướng tây.Trước mặt xuất hiện một ngã ba, phía trái đi về tây nam, phía phải thông đến tây bắc, Bạch Xuyên lựa chọn con đường bên phải.Đi chưa được mấy bước, phía sau có tiếng Bố Lãng kêu gấp: “Bạch Xuyên đại nhân, ngài có đi nhầm đường không? Đi Đán nhã phải đi rẽ trái mới đúng”.Bạch Xuyên ghìm ngựa, quay đầu đáp: “Ta đâu có định đi Đán nhã”.“Nhưng Tư Đặc Lâm nói với tôi...”.Thiếu nữ tướng quân cười ra vẻ xin lỗi, nụ cười rất tươi tắn: “Xin lỗi, ta không có nói thật với Tư Đặc Lâm đại nhân. Kỳ thật mục đích chân chính không phải đến Đán nhã mà là Lam thành ở tây bắc”.Nhìn biểu tình chấn kinh của Bố Lãng, phảng phất sợ hắn còn chưa đủ kinh ngạc, Bạch Xuyên còn bổ sung: “Bọn ta chính xác là đi gặp Lưu Phong Sương”.Tây Bắc là đất đai phì nhiêu của Tử Xuyên gia, trước giờ vang danh về chiến mã và lương thực, Bạch Xuyên là lần đầu đến tây bắc, trên đường đi nhìn đâu cũng thấy đồng ruộng mênh mông, nhà nông phu rải rác cách rất xa nhau, mục đồng lững thững cởi trâu đi trong sắc trời xanh biếc.Một thời gian dài ngụp lặn trên chiến trường đao quang kiếm ảnh, giờ đứng trước mỹ cảnh thiên nhiên xinh đẹp êm đềm, Bạch Xuyên lần đầu đến tây bắc như say như mê.Vùng đất phì nhiêu đẹp đẽ này lại từng là chiến trường tàn khốc ba trăm năm trước. Lúc qua một ngọn đồi hay qua một bình nguyên, cư dân dẫn đường rất nhiệt tình giới thiệu cho Bạch Xuyên, đâu từng là tiêu điểm chiến trường năm xưa.Từng kỷ niệm bia dọc đường cũng nhắc nhở bọn họ, đồng thời với việc hưởng thụ hòa bình thì chớ nên quên các chiến sĩ đã hy sinh thân mình cho hòa bình hôm nay. Trên sử thư ghi chép, tiếp theo thất bại sụp đổ của Quang minh hoàng triều ở Lam Hà không lâu, tây bắc lại bạo phát một cuộc chiến tranh tàn khốc khác.Vì muốn đoạt quyền khống chế tây bắc, Tử Xuyên Vân tích cực khuếch trương đã bạo phát chiến tranh kịch liệt với tây bắc chư hầu Minh Lâm.Chiến tranh đánh đến dị thường tàn khốc, kéo dài đến hai năm. Cuối cùng, cả Tả gia minh vương và Lưu Phong quân cũng tham gia chiến tranh đối phó Minh Lâm. Phải đối diện hai mặt giáp kích, Minh thị quân đội cuối cùng chống đỡ không nổi, trong chiến dịch quyết định, Tử Xuyên quân đánh tan chủ lực quân đội của mình thị, Minh thị chiến bại.Chiếu theo quán lệ, phe chiến bại trong chiến tranh chư hầu tranh bá sẽ bị phe thắng lợi trảm thảo trừ căn để triệt hậu họa, nhưng khai quốc quân chủ hùng tài đại lược Tử Xuyên Vân lại có khí phách khoan hòa hiếm có, ông ta khoan dung tiếp nạp hậu nhân Minh Lâm đầu hàng, đãi ngộ tốt với bọn họ.Minh thị nhất tộc cảm kích phát thệ nguyện đời đời trung thành với Tử Xuyên gia tộc, vĩnh viễn không phản bội.Vì hồi báo ân ngộ của Tử Xuyên gia, đa phần con cháu Minh thị đầu thân vào Tử Xuyên quân, vì Tử Xuyên gia chinh chiến tứ phương, đổ máu chiến trường, dùng sinh mệnh chứng minh lời hứa, trung tâm cảnh cảnh hồi báo Tử Xuyên gia.Trong bọn họ không thiếu tướng tài ưu tú, mà một tướng lĩnh hàng đầu của Tử Xuyên quân hiện nay, Thống lĩnh tây bắc biên phòng quân Minh Huy chính là hậu nhân của mình thị. Quá trình Tử Xuyên gia chinh phục tây bắc chứng minh: đao kiếm chỉ có thể chinh phục tạm thời nhục thể con người, nhưng ân uy mới là sách lược chiếm lĩnh lâu dài, chinh phục được linh hồn con người.Liên tưởng đến thời thế sắp tới, Bạch Xuyên cảm giác không lạnh mà run, ma tộc có quân đội cường mạnh, bọn chúng chắc chắn không dùng sách lược cương nhu thống trị mà sẽ dùng sát lục để thống trị, địa ngục sẽ mở ra ở thiên đường đẹp đẽ phì nhiêu này.Trên đường có qua các hương thôn, thành thị thuộc lãnh thổ Tử Xuyên gia, chiếu theo thân phận Bạch Xuyên, nàng hoàn toàn có thể đưa ra chứng kiện, quan viên và quý tộc đương địa cũng sẽ rất vui vẻ tiếp đãi một Hồng y kỳ bản từ Viễn Đông đến.Nhưng Bạch Xuyên xuất thân quân nhân nên có cảm giác chán ghét sự giả dối che giấu trong quan trường, nàng thích giao tiếp với người hào sảng thẳng thắn, không thích phải dùng lời nói sáo rỗng vô vị để ứng phó.Dọc đường đi, nàng và đoàn tùy hành đều tá túc ở nhà dân hoặc lữ quan, không có kinh động chính phủ đóng ở đó.Theo Bạch Xuyên quan sát, so với đông nam và các nơi bị luân hãm, dân tâm tây bắc hoàn toàn ổn định, không có xuất hiện tình trạng nạn dân chạy loạn đại quy mô, trật tư thành thị vẫn được bảo trì bình thường.Dân chúng tây bắc vẫn đầy niềm tin vào quân đội gia tộc, bọn họ không hề có ý nghĩ Đế đô sẽ bị ma tộc đánh hạ, nhất là sau khi Đế đô báo tin chiến thắng về.Trên đường ghé vào quán ăn hay nhà nghỉ nào cũng nghe đàm luận về chiến tranh, dân chúng tây bắc tỏ ra rất lạc quan, khi Bạch Xuyên hỏi thử cách nhìn của bọn họ về cuộc chiến, đa phần đều cho rằng ma tộc vô pháp đoạt được Đế đô.Nhưng rất kỳ diệu là lão bách tính lại có một dạng dự cảm, tây bắc sẽ phải đón một tràng đại chiến, đại chiến mang tính quyết định với ma tộc sẽ diễn ra ở tây bắc, có hẳn các diễn đàn thảo luận như: “Chiến tranh khi nào đến?”.“Chiến tranh chắc chắn đến đây!”.Khi Bạch Xuyên chạy đến biên cảnh thì phát hiện có dấu vết của một lượng khổng lồ người ngựa ở phụ cận biên cảnh, y phục, trướng bồng, đồ dùng vứt bừa bãi như một bãi rác khổng lồ.Nàng hỏi sĩ binh Biên phòng quân đóng chốt ở đây, nhận được hồi đáp: “Đại nhân, nếu ngài đến sớm hai ngày, ngài sẽ chứng kiến một cảnh tượng chưa từng thấy, người chạy nạn phủ kín mặt đất, tiếng khóc than dậy trời”.Ước chừng hơn trăm vạn dân chúng Đế đô từ đông nam địa khu chạy nạn về hướng tây, lúc đầu Biên phòng quân còn tổ chức ngăn chặn, nhưng dân chúng chạy nạn càng lúc càng nhiều, như cơn lũ dữ quét đến biên cảnh.Đối diện đao thương của Biên phòng quân, những người già, phụ nữ và trẻ em mở to mắt sợ hại, bọn họ sợ đao thương của binh sĩ trước mặt, nhưng càng sợ ma tộc ở đằng sau hơn, không chịu rời đi.Cả trăm vạn người chiếm hết khoảng trống, bọn họ thiếu ăn, thiếu thuốc men, chẳng có gì che chắn mưa nắng, ngày bị nắng thiêu, đêm bị mưa dầm, tiếp đó là ôn dịch lây lan, vô số người chết bởi đói và ôn dịch. Mỗi ngày xác chết sắp hàng lớp lớp, thảm không nỡ nhìn.Nhìn thấy tình hình đó, thống lĩnh Biên phòng quân Minh Huy đến thị sát cũng kìm không được nước mắt.“Chúng ta vô năng, không thể ngăn cản ma tộc, khiến con dân gia tộc phải bỏ nhà lưu vong tha hương, đây là sỉ nhục của quân nhân Tử Xuyên, không phải là cái sai của dân chúng, chúng ta không có quyền gì ngăn cản con đường đào sinh của bọn họ”.Lão hạ lệnh cho Biên phòng bộ đội rút phòng thủ, lại đích thân đi thương nghị với Lưu Phong Sương, khẩn thỉnh nàng tiếp nhận nạn dân Tử Xuyên gia nhập cảnh, Lưu Phong Sương dễ dàng đáp ứng.Bạch Xuyên rất kinh ngạc: “Minh Huy đại nhân đang muốn làm gì?”.Thả đại đa số dân chúng vượt cảnh, lại tự động câu thông với tướng địch, một trong hai hành động cũng đủ khiến Minh Huy phải ra Quân sự pháp đình rồi.Trong lòng Bạch Xuyên, Minh Huy trước giờ là một tướng quân gắn liền với lo xa và thất bại, vô luận là đối phó với ma tộc hay đối phó Lưu Phong Sương, hạ tràng duy nhất của lão là thảm bại và bỏ chạy.Vào thời khắc nguy nan này, một con người vốn yếu nhược bỗng nhiên xuất hiện mặt dũng cảm, điều này khiến Bạch Xuyên thất kinh.Nhưng so với Minh Huy, nàng càng bội phục Lưu Phong Sương.Tuy tây bắc địa khu giàu có, lương thực dồi dào, nhưng cả trăm vạn nạn dân cùng đến, chắc chắn mang lại đủ loại phiền phức cho Quản hạt khu của Lưu Phong Sương, trật tự trị an, y liệu, lương thực, sinh hoạt dụng phẩm đều thiếu thốn, sự tình nào cũng khiến người quản lý đau đầu.Lưu Phong Sương mở rộng cửa tiếp nạp dân chúng vô thân vô cố từ địch quốc, chuyện này không chỉ khoan dung hay khảng khái, mà phải dùng cụm từ “Hiểu rõ đại nghĩa” để hình dung.Từ Đế đô xuất phát, trải qua bảy ngày lặn lội, Bạch Xuyên đã đến biên cảnh Lam thành ở tây bắc.Dưới rừng bạch hoa đặc sắc của tây bắc, một đội sĩ binh Lưu Phong quân tiến hành kiểm tra bọn họ.Bạch Xuyên từ trước đến giờ chưa đến tây bộ, nàng là lần đầu nhìn thấy sĩ binh Lưu Phong gia, trong lòng rất tò mò về họ.Không biết phải chăng cố tình để biểu lộ phong thái của quốc gia, sĩ binh Biên phòng quân của Lưu Phong gia đều cao lớn mạnh mẽ, bọn họ vận chế phục đỏ rực, một sợi dây choàng màu trắng nổi bật trên nền vải đỏ, kéo dài từ vai phải vắt xéo xuống hông trái, mã đao đeo xéo bên hông, sĩ binh đội Biên phòng tuần tra ngồi trên ngựa, mắt không nhìn lệch, uy phong lẫm lẫm, khí khái nam nhân tràn trề.Trong quá trình kiểm tra, Biên phòng quân phát hiện Bạch Xuyên mang theo vũ khí, bọn họ tức giận cảnh cáo: “Mang theo vũ khí tiến nhập Lam thành là phạm pháp, chúng ta không cho qua!”.Bạch Xuyên không thể không trình xuất chứng kiện: “Các vị trưởng quan, bọn tôi là quân quan của Tử Xuyên gia, vũ khí là bọn tôi mang theo phòng thân, xin cho phép thông qua”.“Quân quan Tử Xuyên gia?”. Nhìn Bạch Xuyên, đám sĩ binh mở to mắt, bọn họ thật khó liên hệ vị cô nương xinh đẹp này với một quân nhân.Sĩ binh hiếu kỳ lật xem chứng kiện của Bạch Xuyên, đọc chậm từng chữ: “Bạch Xuyên, Viễn Đông quân, Hồng y kỳ bổn...”.Các sĩ binh phát xuất tiếng kinh thán, bọn họ biết, Hồng y kỳ bản là chức quan lớn, còn lớn hơn sư trưởng ở Lưu Phong gia, cấp nhân vật này bình thường khó gặp, không phải là hạng quân quan tép riu như bọn họ có thể so sánh.Trong mục quang của bọn họ, đã có thần sắc kính trọng.Quân quan cung kính trả chứng kiện cho Bạch Xuyên: “Thất lễ rồi, đại nhân, ngài từ Viễn Đông đến, ở đó rất gian khổ phải không?”.“Đúng thế, Viễn Đông đang rất gian nan, nhưng chúng tôi vẫn kiên trì”. Bạch Xuyên tiếp lấy chứng kiện cất cẩn thận, nói tiếp: “Thỉnh quý quan thông báo giùm, chúng tôi là tín sứ của Tử Xuyên gia, muốn cầu kiến Lưu Phong Sương điện hạ”.“Đại nhân, nguyên soái điện hạ thân phận tôn quý, không phải hạng người chúng tôi có thể tiếp xúc, nhưng tôi có thể nhờ thông báo, cho hỏi ngài là do vị đại nhân nào phái đến? Chúng tôi sẽ nói rõ khi nhớ báo lên điện hạ”.“Nhờ quý quan thông báo, sứ giả do thống lĩnh Viễn Đông phái đến”.“Ngài là sứ giả của Tử Xuyên Tú đại nhân?”.Nghe nói danh tự của Tử Xuyên Tú, các sĩ binh bỗng nhiên nghiêm túc, bọn họ nhất tề xuống ngựa, thi lễ với Bạch Xuyên.Không đến ba tháng trước, Tử Xuyên Tú đánh bại quân đội Lưu Phong Sương ở Lãng thương giang, cho đệ nhất danh tướng Lưu Phong Sương nếm thất bại đầu tiên, trận chiến đó đã bài danh Tử Xuyên Tú lên số một trong hàng ngũ danh tướng đương đại.Tiếp đó, gã vào lúc nhân loại nguy nan đứng ra đảm nhiệm chức thống lĩnh Viễn Đông, soái lĩnh cô quân ở Viễn Đông độc lực chống cự ma tộc, anh dũng đại nghĩa, là biểu tượng kháng cự ma tộc của nhân loại, sĩ binh Lưu Phong gia dù từng là kẻ địch cũng rất kính trọng gã.Thấy thanh danh của Tử Xuyên Tú vang động như thế, ngay cả sĩ binh Lưu Phong gia nghe tên cũng chấn động, Bạch Xuyên cảm thấy rất tự hào, thần sắc rạng ngời.Lập tức, có người dẫn đường cho Bạch Xuyên tiến vào Lam thành.Tiến nhập Lam thành, Bạch Xuyên thất kinh mở trừng mắt, trên đường xe ngựa như nước, hành nhân như nêm, thương nghiệp phồn hoa.Đây hoàn toàn không phải cảnh tượng của một thành thị biên cảnh, nhìn quang cảnh lẫn nhân khẩu, nó chẳng hề thua kém Đế đô thời toàn thịnh.Bạch Xuyên tán thán: “Lam thành lại phồn hoa như thế, chúng tôi quả thật không ngờ đến”.Quân quan dẫn đường cười nói: “Các hạ quá khen rồi. Kỳ thật chúng tôi hoàn toàn nhờ phúc của quý quốc, rất nhiều tài nguyên và nhân số là từ quý quốc chuyển sang sau khi ma tộc xâm nhập”.Bạch Xuyên lúc này mới hiểu ra, thời thế bất an, Viễn Kinh chính trị bất ổn, Đế đô thì đang đánh trận, bóng ma ma tộc ám ảnh cả đại lục, cơn ác mộng đang rình rập trên đầu mọi người.Lưu Phong Sương là danh tướng xuất sắc của nhân loại, tin tưởng nàng ta có thể ngăn cản ma tộc, Lam thành vốn là tòa thành quân sự trở thành điểm đến an toàn, dân chạy nạn mang theo đủ dạng tài nguyên vật tư chạy đến tòa thành biên cảnh này, biến nó trở thành thành thị phồn vinh.Ngay cửa tổng đốc phủ Lam thành, một thanh niên quân quan nghênh đón Bạch Xuyên. Vị quân quan này thân hình cao ốm, thần tình sáng sủa, gương mặt anh tuấn, Bạch Xuyên không kìm được nhìn y mấy lần.Nhìn mỹ mạo Bạch Xuyên tràn đầy sức sống, quân quan đó mắt phát sáng, y tự giới thiệu: “Quý khách từ viễn phương đến, hết sức hoan nghênh. Hạ quan là đoàn trường Cảnh vệ kiêm Trung doanh chỉ huy sứ Anh Mộc Lan dưới trướng nguyên soái điện hạ. Ngày trước hạ quan từng có duyên với quý thượng Tử Xuyên Tú, chịu ơn không giết của ông ấy, đến nay chưa có cơ hội hồi báo”.Bạch Xuyên hồi lễ đáp: “Anh Mộc tướng quân quá khách khí rồi. Tú Xuyên đại nhân cũng từng nhắc đến các hạ với chúng tôi. Ở chiến dịch Lãng thương giang, các hạ tuy thân lâm cảnh bất lợi nhưng vẫn chiến đấu đến cuối cùng, đại nhân nhà tôi rất kính phục các hạ, ngài ấy thường nói, là quân nhân nên lấy các hạ làm gương”.Nghe được Tử Xuyên Tú khen ngợi bản thân, Anh Mộc Lan biểu hiện rất cao hứng, y cười nói: “Tú Xuyên đại nhân coi trọng như thế, hạ quan thật không dám đương! Nếu nói đến tấm gương cho quân nhân, tôi nghĩ Tú Xuyên đại nhân mới là người chân chính a!”.Hai bên khiêm tốn một lúc, Bạch Xuyên mới đi vào chính đề: “Cho hỏi Lưu Phong Sương điện hạ đang ở đâu? Hạ quan muốn cầu kiến ngài ấy”.“Nguyên soái không có ở trong phủ”. Nhìn biểu hiện thất vọng của Bạch Xuyên, Anh Mộc Lan mỉm cười: “Nhưng chúng tôi đã phái người đi thông báo. Bạch Xuyên các hạ dọc đường đã mệt, xin mời ở lại trong phủ nghỉ ngơi một đêm”.Đêm đến, trong tổng đốc phủ của Lưu Phong Sương, Anh Mộc Lan thiết yến khoản đãi Bạch Xuyên. Có không ít tướng lĩnh dưới trướng Lưu Phong Sương tham gia yến tiệc, bao gồm Chỉ huy sứ của Thập tự quân tiền doanh là thiếu tướng Mông Na, Tư lệnh thủy sư hạm đội là trung tướng Vưu Kim, quân trưởng Quốc phòng nhị thập bát quân là trung tướng Tiêu Nguyên, quân trưởng Quốc phòng nhị thập thất quân là trung tướng Phí Gia, tư lệnh Vệ thú quân Lam thành là thiếu tướng Tằng Trữ...Quân hàm thiếu tướng của Lưu Phong gia tương đương với Kỳ Bản của Tử Xuyên gia, trung tướng tương đương với Hồng y kỳ bổn. Những người này đều có thanh danh vang dội, cho dù Bạch Xuyên nhiều năm chỉ ở Viễn Đông cũng nghe đến tên bọn họ.Khi Anh Mộc Lan giới thiệu từng người với nàng, nàng liên tục khách sáo: “Cửu ngưỡng cửu ngưỡng, thất kính thất kính...”.Vì chào đón nàng, Lưu Phong gia lại xuất động nhiều tướng lĩnh cấp bậc cao như thế, Bạch Xuyên được xem trọng mà cảm thấy hơi kinh hãi.Trước buổi tiệc, Anh Mộc Lan đọc một tràng chúc tửu từ: “Địch nhân hôm trước, lại là bằng hữu của chúng ta hôm nay. Hôm nay, chúng ta hoan nghênh tướng quân Bạch Xuyên từ Viễn Đông đến, tướng quân là đại diện cho Tú Xuyên thống lĩnh đại nhân ở Viễn Đông, cho hỏi đối với Tử Xuyên Tú đại nhân, chư vị ngồi đây có ai không biết không?”.Trong bàn tiệc liền xuất hiện một tràng cười hữu hảo, có người đáp: “Sao có thể không biết? Sau khi từ Lãng thương giang trở về, mông đít của ta đến giờ vẫn còn đau!”.“Trước kia, Lưu Phong và Tử Xuyên là huynh đệ nương tựa, phát sinh thủ túc tương tàn, quả thật khiến người đau lòng. Nhưng ai cũng không thể che giấu sự thật, chúng ta đều là nhân loại, chúng ta đều là hậu duệ của Quang minh hoàng triều. Đối diện ma tộc xâm nhập, vì bảo vệ quang minh của nhân loại, chúng ta và Tử Xuyên gia sẽ cùng đứng chung chiến tuyến. Chung rượu này là kính dâng đến các chiến sĩ Tử Xuyên gia đang đổ máu chiến đấu ở Viễn Đông, Áo Tư, Đế đô! Chúc bọn họ thắng lợi, chúc bọn họ sớm ngày trục xuất địch khấu khỏi quốc thổ! Vì thắng lợi của nhân loại, cạn ly!”.“Cạn ly!”. Các tướng lĩnh nâng chung rượu hướng về Bạch Xuyên, từng người lần lượt cụng chung với nàng.Bất kể là trung niên thân sĩ đầu bạc, nghi thái đoan trang, hoặc giả tuổi trẻ khí huyết phương cương, Bạch Xuyên có cảm giác chung, trên người các tướng lĩnh dưới trướng Lưu Phong Sương, có một khí khái nam tính kiêu bạt.Cử động ngôn hành của bọn họ đều tự tin tiêu sái, đây là đặc chất của quân nhân từng trải chiến trận, mười năm nay, bọn họ thắng lợi rất nhiều, chiến thắng chồng chất đã bồi dưỡng nên tôn nghiêm và phong độ cho bọn họ.“Bạch Xuyên các hạ, cô từ Viễn Đông đến, có mang theo nhiều tin tức mới không? Hình thế tiền tuyến có chuyển biến tốt chưa?”. Trong tiệc, quân trưởng Tiêu Nguyên có tuổi lớn nhất lên tiếng hỏi.Chúng vị tướng quân đều ngừng đũa, nhãn tình phát sáng nhìn sang nàng.Bạch Xuyên lúc này mới minh bạch, bản thân hoàn toàn tự tác đa tình, thì ra bọn họ không phải kéo đến vì nàng, bọn họ là vì muốn biết tin tức chiến trường mới nhất mà đến.Chiến hỏa liên miên cách tuyệt giao thông giữa đông bộ địa khu và tây bắc, muốn có được tin tức từ tiền tuyến là rất khó, người như Bạch Xuyên từng qua cả chiến trường Viễn Đông, chiến trường Áo Tư, chiến trường Đế đô là rất hiếm gặp, tin tức về chiến cuộc, nàng là người phát ngôn đáng tin cậy.Bạch Xuyên lựa chọn ngôn từ, rất cẩn thận hồi đáp: “Hiện tại, các bộ quân tôi anh dũng chiến đấu, nhưng rất bất hạnh, ma tộc vẫn đang nắm quyền chủ động, để chuyển biến được cục thế, chúng tôi còn phải khổ chiến lâu dài”.Tiêu Nguyên nhíu mày: “Chẳng lẽ, đại thắng ở chiến trường Đế đô không mang lại trợ giúp lạc quan nào cho quý quân ư?”.“Đế Lâm tướng quân đã giáng một đòn mãnh liệt vào ma tộc quân dưới Đế đô thành, tiêu diệt phân nửa lực lượng của chúng, cải biến hình thế chiến trường Đế đô có lợi cho quân tôi. Nhưng ma tộc vẫn chiếm ưu thế về mặt chiến lược toàn cục, không phải chiến thắng một trận mà có thể thay đổi được. Quân tôi hiện đang lo lắng nhất là, các đại quân đoàn như Đông nam quân đoàn của Tư Đặc Lâm đại nhân, Viễn Đông quân đoàn của Tử Xuyên Tú đại nhân, Đế đô quân đoàn của Đế Lâm đại nhân đều bị ma tộc chia cắt, không thể hô ứng phối hợp. Mà ngược lại, ma tộc quân lại có quyền cơ động, bọn chúng kiểm soát các mạch giao thông chính, vô luận gặp bất lợi ở chiến trường nào, ma tộc cũng có thể nhanh chóng điều động quân tăng viện. Càng đáng sợ đó là, ma tộc thậm chí có thể dồn quân tập trung vào một chiến trường để mưu đồ tiêu diệt cả một đại quân đoàn của chúng tôi”.Ngồi ở đây đều là các chiến tướng có kinh nghiệm, không cần giải thích tường tận, bọn họ đều gật đầu biểu thị hiểu ý của Bạch Xuyên.Tiêu Nguyên mỉm cười nói: “Theo ta biết, hiện nay, ma tộc đang để hai quân đoàn đối phó với Viễn Đông quân đoàn của Tử Xuyên Tú đại nhân, hai quân đoàn đang quấn chân Đông nam quân đoàn của Tư Đặc Lâm đại nhân, còn ở Đế đô, bọn chúng lại tập trung lực lượng của bảy quân đoàn. Chính như Bạch Xuyên các hạ nói, bọn chúng muốn dốc lực phá hủy Đế đô quân khu, đánh thông con đường dẫn đến tây bộ”.Anh Mộc Lan chen lời: “Đế Lâm đại nhân nổi lửa thiêu chết phân nửa quân lực ma tộc, bọn chúng tổn thất thảm trọng không thể không điều thêm quân từ các chiến trường khác đến, tôi nghĩ, lúc này chắc Tử Xuyên Tú đại nhân và Tư Đặc Lâm đại nhân đã có hành động rồi!”.Không khí bàn tiệc sôi nổi, các tướng quân thảo luận nhiệt tình, phán đoán phương hướng chủ công của ma tộc quân, phán đoán Tư Đặc Lâm, Đế Lâm, Tử Xuyên Tú sẽ đối phó thế nào, Bạch Xuyên ngồi bên yên lặng lắng nghe.Thế gian này lúc nào cũng có mặt đối lập nhau. Ở tiền tuyến, các chiến sĩ đêm ngày chiến đấu đổ máu mất mạng thì trao đổi, bàn tán với nhau về gia đình, về quê hương. Còn những người đang ngồi ở hậu phương thì khoái trà rượu tranh luận về chiến tranh, kích động như đang dấn thân vào chiến trường vậy.Tuy không có ai nói ra miệng, nhưng mơ hồ trong bàn tiệc đã có một ý chung, mọi người trong lòng đều có dự cảm không tốt, đều cảm thấy chiến tranh với ma tộc là không thể tránh khỏi.Lại có người quay sang thỉnh giáo Bạch Xuyên, đánh nhau với ma tộc thì dùng vũ khí gì thì có lợi nhất? Là đao kiếm cận thân chiến đấu, hay là cung tiễn nỗ cơ công kích viễn trình?Bạch Xuyên suy nghĩ một lúc mới hồi đáp: “Ma tộc quân kiên dũng thiện chiến, rất có ưu thế dã chiến xáp lá cà. Trong ấn tượng của tôi, mấy lần chiến thắng ma tộc đều dựa vào trùng kích lực cường đại của kỵ binh. Đối phó ma tộc binh, cận thân chiến đấu không phải là ưu thế của bộ đội nhân loại, tốt nhất là dùng tổ hợp trận hình đối kháng, lấy tổ chức đánh với vô tổ chức. Ngoài ra, ma tộc tuy cũng có cung tiễn binh nhưng cung tiễn vũ khí của chúng đơn giản lạc hậu, lực sát thương không so được với cung tiễn của nhân loại. Về vũ khí viễn trình, nhân loại chiếm ưu thế”.Anh Mộc Lan phát biểu ý nghĩ: “Nói như thế, cường cung bộ đội của Hà khâu Lâm thị chính là khắc tinh thiên sinh đối với ma tộc”.Thiếu tướng Mông Na không khách khí đáp: “Đám rùa già Hà khâu gan nhỏ khiếp nhược, muốn bọn chúng tham chiến, khó!”.Trong tiệc nổi lên một tràng cười, Hà khâu tiến hành ám toán Lưu Phong Sương, bắt nàng ta giao cho Tử Xuyên gia. Hiện tại nhắc đến Hà khâu, các bộ hạ của Lưu Phong Sương dĩ nhiên có thái độ xem thường.“Hà khâu dạo này rất ngoan ngoãn, hai lão già Lâm Duệ và Lâm Hiền cứ vài ngày lại chạy đến nịnh nọt nguyên soái”.“Đám yếu đuối đó sợ hãi ma tộc nhưng lại không dám đánh trận, bọn chúng đương nhiên muốn dựa vào nguyên soái chúng ta rồi!”.“Một đám tiểu nhân gió chiều nào nghiêng chiều ấy, nghe lời bọn chúng, có ngày bị đâm sau lưng”.“Chư vị, tôi thì hy vọng Lâm Duệ thường xuyên đến đây”. Anh Mộc Lan nghiêm túc nói.“Vì sao?”.Anh Mộc Lan ám muội cười nói: “Như thế thì chúng ta có thể thưởng xuyên được thưởng thức hải sản ngon rồi”.Thiếu tướng Mông Na bất động thanh sắc bổ sung: “Nhất là món tôm hùm a!”.Cả bàn tiệc phát lên một trận cười sảng khoái, Bạch Xuyên không hiểu ý, Anh Mộc Lan giải thích cho nàng. Vào tháng sáu năm bảy tám bốn, nếu như nói Đế đô nằm ven Ngõa niết hà là tiêu điểm tiền tuyến đối kháng với ma tộc, thì trọng trấn quân sự Lam thành ở tây bắc lại trở thành tiêu điểm đấu tranh chính trị. Cho dù vừa thất bại trước Tử Xuyên Tú ở Lãng thương giang, nhưng uy tín của Lưu Phong Sương vẫn không hề bị tổn hại.Lúc này, Lưu Phong Sâm bị phản quân của Lưu Phong Thanh và Lưu Phong Minh kìm chế, quân sự ở Hà khâu lại bạc nhược, trong các thế lực ở đại lục, chỉ có Lưu Phong Sương là có thực lực ảnh hưởng đến đại cục. Lưu Phong Sương lúc này đang là tâm điểm chú ý của cả đại lục, mọi người đang phán đoán động hướng sắp tới của nàng.Tín sứ từ Hà khâu, Đán nhã, Đế đô, Viễn kinh kéo đến, gián điệp tụ tập ở Lam thành, đủ dạng nhân vật đến đi liên tục, cả ma tộc cũng có người đến đánh tiếng với Lưu Phong Sương, bọn chúng bắn tin: “Chiến tranh lần này hoàn toàn là ân oán giữa Tử Xuyên gia và thần tộc, thỉnh Lưu Phong Sương điện hạ đừng chen vào”.Vì mua chuộc Lưu Phong Sương, lễ phẩm từ các nơi đổ đến chất đống như núi, kỳ trân dị bảo, mỹ phẩm trang sức chất đầy thương khố tư nhân của Lưu Phong Sương, thậm chí Hà khâu mỗi ngày còn phái khoái mã đem hải sản quý hiếm tươi sống đến cho nàng.Ở trong Lam thành mà lại được thưởng thức bào ngư tôm hùm tươi rói, Bạch Xuyên cảm thán Hà khâu vì lấy lòng Lưu Phong Sương mà không tiếc công tiếc sức.Nàng lo lắng bất an. Nàng đại ý đoán được dụng ý của Tử Xuyên Tú phái nàng đến gặp Lưu Phong Sương. Thế nhưng, bản thân bất quá chỉ là một Hồng y kỳ bổn, lại không giỏi mồm mép, kêu bản thân đi thuyết phục Lưu Phong Sương, không phải là trêu nàng hay sao? .Yến hội chào đón kết thúc lúc mười một giờ đêm, các quân quan lịch sự chào Bạch Xuyên trước khi ra về, đám quân quan trẻ tuổi anh tuấn thấy Bạch Xuyên xinh đẹp thì bu lại tán tỉnh, mở miệng là tán thưởng nàng xinh đẹp, nói cái gì mà “Cô là đại biểu cho Tử Xuyên gia, tôi là đại biểu cho Lưu Phong gia, để tôi tận tình chủ nhà, mời cô đi dạo đêm cùng tôi...”.Đối với bọn thanh niên tự nhận bất phàm này, Bạch Xuyên dở khóc dở cười không biết đối phó thế nào. May mà có Anh Mộc Lan đứng ra giải quyết, đám sắc lang đó mới chịu rút đi, tránh cho Bạch Xuyên một phen khó xử.Nghỉ ngơi trong tổng đốc phủ của Lưu Phong Sương rất an toàn, đi đường mệt mỏi, Bạch Xuyên rất nhanh ngủ ngon.Nửa đêm, một tiếng sấm rền chấn tỉnh nàng dậy, mưa tháng sáu kéo đến rất nhanh. Bạch Xuyên tĩnh giấc bước đến song cửa, mưa lớn rầm rập đổ xuống, mây đen nghìn nghịt khung trời, Bạch Xuyên bất chợt buồn bã.Bất tri bất giác, ly khai Viễn Đông rất nhanh đã qua một tháng, nàng rất nhớ những chiến hữu kề vai chiến đấu với mình, càng lo lắng đến chiến tình ở Viễn Đông. Cho dù nhận được đối đãi rất tốt ở Lam thành, ăn ngon ngủ ngon, nhưng nàng vẫn hoài niệm những món ăn đơn giản ở Viễn Đông, nhớ về các chiến sĩ Bán thú nhân thô lỗ. Nghĩ đến những thứ này, nàng hận không thể chấp cánh bay về Viễn Đông.Lúc này, có người gõ cửa phòng ngủ, có thanh âm lễ phép hỏi vào: “Bạch Xuyên các hạ, đã ngủ chưa? Nguyên soái điện hạ vừa trở về, cô có muốn đi gặp ngài ấy ngay không?”.Mưa càng lúc càng lớn, tiếng sấm rền rĩ liên miên, dưới ánh chớp sáng, Bạch Xuyên vội đổi y phục, theo thị vệ đi trên hành lang uốn khúc xuyên qua một hoa viên rất lớn, đi đến một đình các nằm trong hoa viên.Vừa vào đình các, Bạch Xuyên đầu tiên là thấy một nữ tử dựa lưng vào song cửa đình các đang nhìn mình, cửa không đóng cánh, gió mạnh lùa vào thổi tán loạn mái tóc của nàng, khiến cho hình dáng của nàng trở nên yếu ớt, sét chớp nháng ngoài không trung, không gian khi tối khi sáng bất định, tất cả cấu thành một cảnh tượng khiến người nhìn khó quên được.Bạch Xuyên quay sang nhìn thị vệ dẫn đường, thấy nhãn tình xác định của y, Bạch Xuyên khẳng định chắc là Lưu Phong Sương, cung kính chào: “Tham kiến nguyên soái điện hạ!”.Thiếu nữ yểu điệu rời khỏi khung cửa sổ, đi đến đối diện Bạch Xuyên.“A!”. Bạch Xuyên không tự chủ phát ra tiếng tán thán, trong chớp mắt, nàng có cảm giác như bị hoa mắt.Nàng sớm đã nghe tả, Lưu Phong Sương là mỹ nữ hiếm có, nhưng nàng cho rằng, đây bất quá là quan binh Lưu Phong gia phóng đại. Đối với nữ tử có tài năng kiệt xuất, chỉ cần tướng mạo nàng ta đáp ứng được tiêu chuẩn bình thường thì cũng đã là nổi trội rồi.Giờ chính mắt nhìn thấy, nàng không thể không thừa nhận, chỉ có bốn chữ “Khuynh quốc khuynh thành” mới hình dung được nữ tử trước mặt mình. Da dẻ trắng nuột như ngọc thạch, mi mày thanh tú như vẽ, hai mắt trong trẻo như hồ thu, sống mũi cao vút, dù cho nữ tử nào có tính ghen tỵ cao nhất cũng không thể chỉ ra được tỳ vết trên gương mặt xinh đẹp đó.“Bạch Xuyên tướng quân phải không? Cô từ Viễn Đông xa xôi vượt ngàn dặm đến đây, trên đường chắc rất gian khổ”. Lưu Phong Sương cười quyến rũ, thần thái ôn nhu thân thiết: “Đêm trễ thế này còn làm phiền cô, rất xin lỗi”. Rất kỳ quái là dù đang mưa gió sấm chớp rền rĩ, Lưu Phong Sương chỉ nói nhẹ nhàng, nhưng lời nói của nàng lại kỳ diệu truyền rõ ràng vào trong tai Bạch Xuyên.“Phải xin lỗi nên là tôi mới đúng. Điện hạ ngài trăm công nghìn việc, thời gian quý báu, tại hạ mạo muội đến tìm, đã quấy rầy điện hạ rồi”.Lưu Phong Sương bật cười hai tiếng, đáp: “Mọi người đều cho rằng ta rất bận rộn, kỳ thật đây hoàn toàn là hiểu lầm. Phần lớn công việc là do bộ hạ của ta đảm đương, kỳ thật, ta là người rất lười biếng, cô đến tán gẫu với ta, ta rất cao hứng”.Bạch Xuyên cũng cười, buông bỏ tâm tình khẩn trương. Hai người tùy ý tìm chỗ ngồi xuống. Lưu Phong Sương không có lập tức hỏi mục đích Bạch Xuyên đến đây, cũng như các tướng quân, nàng hỏi các tin tức chiến cục ở Viễn Đông và nội địa, Bạch Xuyên lựa lời hồi đáp ngắn gọn.Lúc Bạch Xuyên tường thuật, Lưu Phong Sương lắng nghe rất chăm chú, hai mắt như bất động, rõ ràng rất xem trọng nội dung Bạch Xuyên nói, biểu hiện đó khiến Bạch Xuyên cảm thấy bản thân được tôn trọng: xem này, cả Lưu Phong Sương cũng chuyên tâm lắng nghe ta nói!Tiếp đó, Bạch Xuyên phát hiện bản thân ấu trĩ: là chủ nhân, Lưu Phong Sương thập phần tùy hòa, nhưng ẩn sau sự ân cần bề ngoài là sự kiêu ngạo tinh tế. Nữ tử này có gia thế và thực lực vượt xa người thường, rất đáng để kiêu ngạo, nàng không biểu hiện bản thân là vì lo nếu bản thân quá ưu việt sẽ khiến nữ khách nhân cảm giác thua sút, từ đó dẫn đến đàm luận không tự nhiên.Bất giác, Bạch Xuyên đem Lưu Phong Sương so sánh với Tử Xuyên Trữ. Hai người đều có thân phận công chúa tôn quý, đều là mỹ nữ hiếm có, nhưng trong ấn tượng của Bạch Xuyên, Tử Xuyên Trữ còn quá ngây thơi, yếu ớt, thiện lương, giống như một đóa hồng trước giờ được nâng niu bỗng nhiên bị quăng ra cuồng phong bão tố, phải toàn lực chống cự, kiên trì không để bị vùi dập.Còn Lưu Phong Sương hoàn toàn khác, tuy nàng ta biểu hiện thập phần ôn nhu, lễ mạo, tùy hòa, nhưng thỉnh thoảng trong mắt lại thoáng qua sự sắc bén, ngữ khí tự nhiên có sự tự tin, thần thái hiên ngang vững chãi, khí chất tự lộ sự cao ngạo, không chịu khuất phục dưới ý chí của người khác, bản thân có bá khí chẳng kém bậc mày râu.Nếu Tử Xuyên Trữ phải cố gắng vùng vẫy chống cự trong cuồng phong, thì Lưu Phong Sương lại ngẩng đầu hiên ngang kháng cự cuồng phong.Nghe Bạch Xuyên thuật xong tình hình, Lưu Phong Sương lộ xuất thần sắc lo lắng: “Bạch Xuyên tướng quân, như lời cô nói, Viễn Đông hiện tại đang giằng co, bộ đội Viễn Đông của Tử Xuyên gia và quân đoàn trấn áp của ma tộc chưa biết ai chết về tay ai, chưa bên nào có được ưu thế quyết định”.“Tình huống đúng như thế, điện hạ”.“Cô giữ chức vụ gì ở dưới trướng Tử Xuyên Tú vậy, Bạch Xuyên tướng quân?”.“Bẩm cáo điện hạ, được đại nhân nhà tôi ưu ái, hạ quan là Quân đoàn trưởng Viễn Đông đệ nhị quân, cho phép hạ quan giải thích một chút, Viễn Đông địa khu có bốn quân đoàn, bao gồm Viễn Đông đệ nhất quân, đệ nhị quân, đệ tam quân và bộ đội đại bản doanh, quân đoàn của chúng tôi có binh đoàn đơn vị tương đương với Biên phòng quân tây bắc, có mấy chục đoàn đội”.Nghe được Bạch Xuyên thân là nữ tử lại là chỉ huy trưởng của quân đoàn gần mười vạn bộ đội, Lưu Phong Sương khẽ nhíu mày, hứng thú nhìn Bạch Xuyên: “Hôm nay mới biết, ngoài ta ra, thì ra Tử Xuyên gia cũng có nữ tướng quân ưu tú”.Bạch Xuyên khiêm tốn cúi đầu đáp: “Điện hạ quá khen, hạ quan rất xấu hổ”.Nhìn lướt qua Bạch Xuyên, Lưu Phong Sương phảng phất như tùy tiện hỏi: “Quý thượng Tử Xuyên Tú các hạ gần đây thế nào? Gã có khỏe không?”.“Đại nhân mọi thứ đều tốt, thân thể an khang”.Nghe được tin Tử Xuyên Tú bình an, Lưu Phong Sương lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, nàng thư thái tựa người vào ghế: “Như thế, gã phái cô đến, đây là vì chuyện gì chứ?”.“Điện hạ, ngài chắc biết, hình thế của nhân loại hiện tại phi thường nguy cấp, khí thế ma tộc hung hăng, ở trước Đế đô thành đang tụ tập hơn năm mươi vạn ma tộc quân. Một khi Đế đô luân hãm, nửa giang sơn nhân loại sẽ rơi vào tay ma tộc, nếu Tử Xuyên gia chiến bại, ma tộc quân đội sẽ xông đến tây bắc, điện hạ, kế sách hiện tại, chỉ có...”.“Đợi chút: “Lưu Phong Sương đột nhiên lên tiếng ngắt lời, nghi hoặc nhìn Bạch Xuyên: “Đây là nguyên lời của Tử Xuyên Tú thống lĩnh ư?”.“A!”.Bạch Xuyên đớ lưỡi, nhãn tình lúng túng chớp chớp, cuối cùng ủ rũ cúi đầu đáp: “Không. Nguyên soái điện hạ, đây là lời do hạ quan nghĩ ra nói”.Lưu Phong Sương mỉm cười nói: “Ta cũng nghĩ thế. Bạch Xuyên tướng quân, cô trí dũng song toàn, có lẽ là một chỉ huy quân sự nhất lưu, nhưng lại không hợp làm thuyết khách. Cứ đem nguyên lời của Tử Xuyên Tú nói ra, đừng thay đổi”.Bạch Xuyên lộ thần sắc khó khăn: “Điện hạ, lời của đại nhân nhà tôi e là có điểm không được lễ mạo...”.“Ta không để ý, cứ nói đi”.Bạch Xuyên hít sâu một hơi, bắt chước ngữ điệu của Tử Xuyên Tú: “Bạch Xuyên, lần này cô trở về, thuận đường đi đến tây bắc Lam thành, giúp ta đi gặp Lưu Phong Sương. Ma tộc đánh đến dưới Đế đô thành rồi, bà nương đó sao lại co đầu rút cổ hệt như con rùa thế, nói với bà nương đó, mau động thủ đi. Còn không chịu ra tay thì đừng trách lão tử a!”.Nghe Bạch Xuyên nói, Lưu Phong Sương đầu tiên là há hốc miệng, tiếp đó là bật cười khanh khách, cười rất thoải mái, cười đến mức rung rinh cả ghế.Bạch Xuyên rất xấu hổ, gương mặt đỏ hồng: “Đại nhân nhà tôi xuất thân quân ngũ, trước giờ quen thô lỗ. Xin lỗi, thất lễ rồi, hy vọng điện hạ không trách cứ”.“Ta không có trách gã”. Lưu Phong Sương cười đến chảy nước mắt, khó khăn lắm mới nhịn được cười: “Cái con người đó, trước đây cứ tưởng cũng tư văn ôn nhu, thì ra cũng thô lỗ như thế”.“Điện hạ, vậy ngài...”.“Trở về gặp đại nhân cô, báo là ta đã biết rồi, lập tức sẽ xuất binh cứu viện Tử Xuyên gia”.“A!”. Lần này đến phiên Bạch Xuyên há hốc miệng, nàng không dám tin, cố gắng hỏi lại: “Điện hạ nói thật ư?”.Lưu Phong Sương tươi cười: “Đương nhiên là thật, Tử Xuyên Tú đại nhân của cô hung hăng như thế, ta sao dám không đáp ứng chứ?”. Nói đến đây, nàng lại không nhịn được phì cười, thần thái vô cùng quyến rũ, Bạch Xuyên dù là nữ tử cũng không tránh khỏi bị thu hút ngơ ngẩn.Lưu Phong Sương bỗng khôi phục thần sắc lo lắng: “Kỳ thật, ta không phải lo lắng ma tộc, ma tộc đơn thuần là bộ lạc dã man sở trường bạo lực, chỉ chiếm được ưu thế ở giai đoạn đầu cuộc chiến, nhưng càng về sau càng xâm nhập vào sâu nội địa nhân loại, khuyết điểm không đủ binh lực của bọn chúng sẽ bộc lộ ra, chỉ cần nhân loại cầm chân chúng ở mỗi chiến trường, như thế nhân loại có thể sử dụng ưu thế nhân khẩu, địa thế, tiềm lực để tiêu diệt chúng. Chỉ cần kiên trì một thời gian, chiến thắng cuối cũng sẽ thuộc về nhân loại”.“Nguyên soái điện hạ tầm nhìn cao xa, phát triển của chiến cục đều nằm trong sở liệu của ngài. Điện hạ sớm ngày xuất chiến, chúng ta càng nắm chắc chiến thắng ma tộc”.“Ta không lo lắng ma tộc, ta lo lắng chính là Hà khâu Lâm thị”.“Lâm thị gia tộc ở Hà khâu?”. Trong ngữ khí của Bạch Xuyên chứa đầy kinh ngạc: “Điện hạ đang lo lắng bọn họ? Bọn họ bất quá là một đám thương nhân mà thôi, một đám người yếu ớt không dám đánh trận, với thần vũ hùng tài của điện hạ, vì sao lại coi trọng bọn họ như thế?”.“Hà khâu là bọn yếu nhược ư? Cô có biết, thực lực quốc phòng của Hà khâu thế nào không, quy mô quân đội thế nào không, có những loại vũ khí nào, huấn luyện ra sao, có khả năng triệu tập bao nhiêu quân?”.Bạch Xuyên không đáp được một vấn đề nào.Lưu Phong Sương thở dài, không nói tiếp.Thế nhân đa phần bảo sao nghe vậy, đồn đãi Hà khâu yếu ớt vô lực, nhưng có được mấy người hiểu rõ về thực lực của Hà khâu đây? Nàng đích mắt chứng kiến, Hà khâu có Cường cung quân đoàn cực kỳ đáng sợ, cung tiễn binh tinh duệ vô song. Được tích tụ qua hai trăm năm, Hà khâu trở nên giàu có nhất thiên hạ, quân đội tự nhiên không thiếu trang thiết bị vũ khí, hơn nữa đều là tinh phẩm.Binh tinh nước giàu, lúc này chính là lúc tranh bá.Ma tộc quân tuy hung tàn cường hãn, nhưng đó dù sao cũng là địch nhân ngoài sáng, đao thật thương thật giao chiến, Lưu Phong Sương không sợ bọn chúng, nàng chỉ lo lắng thanh chùy thủ Lâm thị đang âm thầm chĩa vào sau lưng mình.Lần ngộ hiểm trong cảnh nội Lâm thị vào hai năm trước vẫn canh cánh trong lòng nàng. Đối với việc thiết lập cạm bẫy, nắm rõ hành động của nàng, phục kích chu mật, Lưu Phong Sương tin chắc ca ca của mình không thể có năng lực này.Nếu không phải có Tử Xuyên Tú xuất hiện ngoài ý muốn, đương thời bản thân đã không có khả năng đào sinh.Trải qua hơn hai năm điều tra, Lưu Phong Sương càng lúc càng hoài nghi kẻ đứng sau là Lâm thị.Bỏ tiền ra thuê hắc bang ám sát nàng, đây là tác phong thưởng thấy của bọn thương nhân Hà khâu, Cẩn thận và tàn độc, vô luận việc thành hay bại đều không có manh mối lần đến chúng.Lưu Phong Sương càng về sau càng nghi ngờ, Lâm thị gia tộc không hề giống như biểu hiện bên ngoài của chúng.Che giấu sau phong cách tham tiền của thương nhân chính là tầng tầng bí mật, dù sao đây cũng là hậu duệ của Quang minh hoàng triều, đâu đâu cũng ngửi thấy mùi vị thần bí mạc trắc.Lâm thị và Tử Xuyên gia trước giờ quan hệ hữu hảo, Hà khâu cũng tự nhận là người kế thừa chính thống của Quang minh hoàng triều, hành động xưa nay luôn lấy quang minh chính đại làm chuẩn. Nhưng ma tộc đại cử xâm nhập, cả Lưu Phong gia cũng cảm thấy môi hở răng lạnh, Hà khâu sao có thể an tâm án binh bất động chứ?Lâm Phàm có thể không hoảng, là bởi vì Hà khâu ẩn tàng thế lực cường hãn, không sợ ma tộc, hoặc là lão đã ngầm ước định với ma tộc? Hoặc là Hà khâu đang dồn lực lượng để chuẩn bị đánh ma tộc vào lúc cuối cuộc chiến, định đục nước béo cò?Nếu bản thân xuất binh chi viện Tử Xuyên, đợi ma tộc thối lui, tinh duệ bộ đội của Tử Xuyên gia và Lưu Phong gia đã hy sinh gần hết, Hà khâu lúc đó mới bộc phát, bản thân sẽ phải đối phó thế nào?Nhìn Bạch Xuyên ở trước mặt, Lưu Phong Sương đột nhiên nảy sinh ý nghĩ táo bạo: “Bạch Xuyên, đợi kích bại ma tộc, Tử Xuyên gia nguyên khí đại thương, chẳng còn sức chấn nhiếp các đại tướng cầm quân. Bạch Xuyên, khi đó đại nhân nhà cô hùng cứ Viễn Đông, binh mã dồi dào, gã có tính toán thế nào?”.Bạch Xuyên trầm tư một chút, đáp: “Tôi nghĩ, ngài ấy sẽ tiếp tục làm thống lĩnh Viễn Đông. Ngài ấy đã được người Viễn Đông thừa nhận, muốn ngài ấy biến Viễn Đông thành vùng đất an bình. Vì tiền nhiệm thống lĩnh Ca Ứng Tinh, vì trưởng lão thánh miếu Bố Đan, cũng vì chiến sĩ các tộc đã ngã xuống dưới cờ Quang minh vương, đại nhân nhà tôi nhất định sẽ tận lực bảo hộ Viễn Đông”.“Bạch Xuyên tướng quân, đại trượng phu lấy thiên hạ làm chí! Thiên hạ động đãng bất an, lúc này chính là lúc kiến công lập nghiệp. Với hùng tài của Tử Xuyên Tú, khó thể chỉ bó hẹp ở Viễn Đông được”.Nghe ra ý tứ trong lời nói của Lưu Phong Sương, sắc mặt Bạch Xuyên dần biến: “Nguyên soái điện hạ, lời của ngài, hạ quan nghe không hiểu”.Bình tĩnh nhìn Bạch Xuyên, Lưu Phong Sương ngữ khí khẳng định nói rõ từng chữ: “Gã nếu có chí thiên hạ, ta nguyện dốc sức tương trợ”.Bạch Xuyên bỗng đứng bật dậy, Lưu Phong Sương vẫn điềm nhiên như không, mục quang hai người đối thị, không trung phảng phất như xuất hiện điện quang hỏa hoa.Im lặng đối thị một lúc, Bạch Xuyên mới ngồi xuống, khôi phục thần thái, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao?”.Lưu Phong Sương khép hờ mi, hơi xấu hổ hỏi: “Tử Xuyên Tú không có nói gì với cô sao?”.“Ngài ấy nói ‘Lưu Phong Sương là người mình, không cần giấu giếm cô ấy chuyện gì’, ngoài ra, ngài ấy chẳng nói gì thêm”.“Người mình!”. Lưu Phong Sương lẩm nhẩm lặp lại, cảm nhận một niềm ngọt ngào dâng lên trong lòng.Bạch Xuyên là người mà gã phái đi gặp nàng, như thế nàng ta nhất định là tâm phúc thân tín của Tử Xuyên Tú, vì thế Lưu Phong Sương cũng chẳng hề cố kỵ, nói thẳng: “Tử Xuyên Tú hai lần cứu tính mệnh của ta, ân tình của gã, cả đời ta khó quên, ở bờ Lãng thương giang, ta và gã đã cùng ước hẹn cùng kháng cự ma tộc xâm lăng, chúng ta là sinh tử chỉ giao”.Nói đến cái tên Tử Xuyên Tú, Lưu Phong Sương trở nên thập phần ôn nhu, ánh mắt mông lung lấp lánh, tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào, Bạch Xuyên nhìn ra, đó là ánh mắt của người đang yêu, quan hệ giữa Tử Xuyên Tú và Lưu Phong Sương, e là không đơn giản chỉ là ân cứu mạng.Nàng tò mò nhìn Lưu Phong Sương, trong mục quang chất đầy sự kinh ngạc không thể tả nổi, dưới ánh mắt chăm chăm của nàng, Lưu Phong Sương dần dần ửng hồng mặt, rồi đỏ bừng cả mặt, cuối cùng, nàng ta xấu hổ cúi mặt, tay lúng túng vân vê tà áo.Cùng là nữ nhân, rất nhiều lời không cần nói ra miệng cũng đã hiểu được. Lúc này, chẳng còn có nữ danh tướng đệ nhất uy chấn đại lục, chỉ có một thiếu nữ bình phàm đang xấu hổ vì bị nhìn ra tâm sự, một thiếu nữ bình phàm biết hạnh phúc, biết lo lắng cho người yêu, biết khóc, biết thương.Quỷ khiến thần xui thế nào, đột nhiên Bạch Xuyên xuất hiện một ý nghĩ, cũng chỉ có dạng nữ tử xuất sắc thế này mới xứng đáng với Tử Xuyên Tú, nếu hai người bọn họ kết hợp, nếu khuyến cáo của Lưu Phong Sương trở thành sự thật...Trong đầu của Bạch Xuyên xuất hiện một cảnh tượng khủng bố: bộ binh Bán thú nhân đông chật đất kề vai cùng tiến với sĩ binh Thập tự quân, dọc đường công thành bạt trại, phá núi mở đường, đạp mọi chướng ngại dưới gót giày, Từ Xuyên, Lâm thị, Lưu Phong đều trở thành danh từ lịch sử, mà từ đại lục hoang tàn, một tân đế quốc được dựng nên. Nếu Tử Xuyên Tú và Lưu Phong Sương liên thủ, đó sẽ là một tổ hợp hoàn hảo, thực hiện điều này không phải quá khó.Vừa hay lúc này, thanh âm của Lưu Phong Sương cất lên: “Bạch Xuyên, với thực lực của đại nhân nhà cô, thuận thế đoạt lấy Tử Xuyên gia, lúc này chính là cơ hội! Cho dù gã không hạ thủ thì cũng có người khác làm, chẳng hạn như Đế Lâm sẽ không bỏ qua cơ hội này!”.Khôi phục tư duy bình thường, Bạch Xuyên nghiêm túc nói: “Lời của ngài tôi nhất định chuyển cáo đến đại nhân nhà tôi, còn quyết định thế nào, vậy phải xem đại nhân nhà tôi quyết đoán ra sao, nhưng hạ quan khá hiểu ngài ấy, hạ quan cho rằng ngài ấy sẽ không đồng ý”.“Vì sao?”.“Bởi vì đó chính là tính cách của đại nhân. Nguyên soái điện hạ, tôi hiểu tính cách của ông ấy, nếu như có người đem hoàng vị dâng lên, nói không chừng ông ấy sẽ ngồi. Nhưng muốn ông ấy phát động chiến tranh, giết người thây chất thành núi máu chảy thành sông, chín phần là ông ấy sẽ đáp: ‘Quá mệt, lão tử không làm! Làm hoàng đế có gì mà sướng, chi bằng làm tham quan lãnh lương ăn hối lộ còn sướng hơn! ‘“.Nói xong Bạch Xuyên tự phì cười, Lưu Phong Sương cũng không phản đối.Sau khi cười xong, Bạch Xuyên nói: “Nguyên soái điện hạ, đại nhân nhà tôi bề ngoài thích gì làm nấy, nhưng thực tế lại là người rất trọng trung nghĩa, ông ấy lập công vô số. Lại phải chịu oan khuất nhiều lần, đám bộ hạ chúng tôi cũng cảm thấy không chịu được, nhưng ông ấy vẫn nhẫn nhịn. Nguyên nhân chẳng gì mới, là vì gia tộc có ơn với ông ấy. Tử Xuyên gia có ân nhân, có huynh đệ, có vô số quan hệ tình cảm thân thiết với ông ấy, không thể nói dứt là dứt. Ông ấy không thể đánh nhau với hai hảo huynh đệ của ông ấy. Một năm trước, chúng tôi đuổi ma tộc khôi phục toàn cảnh Viễn Đông, đó là cơ hội tốt nhất để thoát ly Tử Xuyên gia, nhưng ông ấy thủy chung vẫn không làm, huống hồ gì hôm nay gia tộc đang gặp nạn, ông ấy nhất định không đứng nhìn”.Nghe Bạch Xuyên phân tích, Lưu Phong Sương lặng lẽ gật đầu, một cảm giác ấm nóng xộc lên đầu nàng: “Đúng, đó mới chính là con người của huynh ấy, xem trọng tình cảm, huynh ấy có tài năng hơn người nhưng không hề có dã tâm, tùy ngộ mà làm. Ở bên huynh ấy, bản thân có đủ mọi cảm xúc, hạnh phúc có, êm ái có, thư thái có, an tâm có. Nếu như huynh ấy dã tâm bừng bừng, bản thân liệu có xiêu lòng trước huynh ấy? Người trong lòng mình, chính là một nam tử chân chính a!”.Vào canh ba, mưa lớn chợt đột ngột ngừng, cuộc gặp mặt cũng đã đến lúc cuối.Trước lúc cáo từ, Bạch Xuyên hỏi: “Nguyên soái điện hạ, ngài có thư tín hoặc lời gì cần tôi chuyển cho đại nhân nữa không?”.Lưu Phong Sương gật đầu, trải một trang giấy trắng ra, trong đầu thiên ngôn vạn ngữ nhưng vô pháp viết được câu nào ra giấy.Ngẩng đầu nhìn bầu trời trong trẻo sau cơn mưa lớn, mây đen tan đi, thiên không như một tấm áo lớn đính kim sa nhấp nháy.Nhìn sao nhấp nháy, Lưu Phong Sương liên tưởng quá khứ, đêm đó ở Lãng thương giang, bầu trời cũng nhiều sao thế này. Nàng nâng bút, viết liền một mạch: “Thiên lang tây xạ, tinh hà xán lạn. Quân vọng Viễn Đông, ta vọng tây bắc. Sinh sinh khế ước, bất ly bất khứ. Vọng quân tảo quy, dữ tử huề thủ!”.Trịnh trọng giao thư cho Bạch Xuyên, Lưu Phong Sương nói: “Nhờ chuyển cáo đến đại nhân nhà cô, ước định ở Lãng thương giang, Lưu Phong Sương không dám quên, cũng mong ông ấy không quên lời hứa, nhất định bình an trở về gặp ta!”.Bạch Xuyên trịnh trọng bảo chứng: “Thỉnh điện hạ yên tâm, tôi sẽ chuyển cáo”.“Đa tạ, nhưng ta còn có một chuyện muốn nhờ cô”. Lưu Phong Sương nhỏ giọng nói: “Huynh ấy một mình gánh vác an nguy của Viễn Đông, ma tộc trăm mưu ngàn kế mưu hại tính mệnh huynh ấy, Viễn Đông cách quá xa, ta không thể kịp viện trợ, chỉ có nhờ vào cô”.Lưu Phong Sương bỗng cúi người bái Bạch Xuyên: “Bạch Xuyên, khẩn thỉnh cô, nhất định phải bảo vệ huynh ấy”.Bạch Xuyên chấn kinh, mũi cay xè muốn khóc, vội hồi lễ: “Nguyên soái điện hạ, ngài làm như thế, hạ quan làm sao dám đương? Thân là bộ hạ, bảo hộ đại nhân là chức trách của tôi, xin ngài yên tâm, dù tôi tan xương nát thịt, cũng không để ma tộc tổn thương chút nào đến đại nhân!”.
-oo-