Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển : Vệ quốc chi chiến.
-----oooo-----
Chương : Đế đô cáo cấp (hết).
Nhóm dịch: Tú XuyênSưu Tầm by nguoibantot --- vn.eu
Sau khi lên xe ngựa, Tử Xuyên Trữ trầm mặc rất lâu, sự suy thoái của dân chúng vừa rồi đã gây ấn tượng rất mạnh đối với nàng, nàng hỏi: "Giám sát trưởng đại nhân, cho hỏi tôi có quyền lực tuyên bố Đế đô tiến nhập giới nghiêm thời chiến hay không?"
Đế Lâm mỉm cười đáp: "Điện hạ, ngài hiện tại là người kế thừa của gia tộc, là giám quốc lưu thủ Đế đô, cũng là Quân đoàn trưởng Trung ương quân, ngài dùng thân phận nào cũng có thể phát bố nghiêm lệnh".
"Vậy tốt. Ngài giúp tôi truyền đạt mệnh lệnh đến cho quân đội và Trị bộ thiếu, Đế đô tiến nhập Quân sự hóa giới nghiêm. Nếu như đột nhập nhà ăn cắp, cướp bóc, cố ý làm hại người, phao đồn tin nhảm, cổ động nhân tâm làm loạn an toàn công cộng, các hành vi đó đều bị xử quyết tại chỗ". Nói xong, nàng còn có điểm không an tâm, hỏi Đế Lâm: "Như thế, liệu có gì không ổn không?"
Đế Lâm thần sắc bình tĩnh: "Tuân mệnh, điện hạ. Loạn thế phải dùng nghiêm luật, quyết sách của ngài là anh minh. Hiện tại là thời kì phi thường, gian tế ma tộc trà trộn vào phần tử bại hoại hoạt động khắp nơi, cho phép hạ quan cử hiến binh bộ đội đến bảo vệ trang viên ngài".
"Được, làm phiền ngài rồi, Giám sát trưởng đại nhân".
Trên trời lóe lên mấy đường điện quang loằn ngoằn cùng tiếng sấm rền rĩ, mưa cuối cùng đã đổ xuống.
Trong màn mưa loang loáng, xe ngựa chạy qua quảng trường trung ương.
Đèn đã thắp sáng, quảng trường vang danh toàn đại lục xán lạn trong đăng hỏa.
Tử Xuyên Trữ đột nhiên lên tiếng: "Ngừng xe!"
Xe ngựa dừng lại, nàng nhảy xuống xe, đội cơn mưa nặng hạt đi bộ đến quảng trường trung ương rộng lớn.
Quảng trường rộng đến ngàn bước, trống không tịch mịch, toát lên nét trang nghiêm. Trong bụi mưa mờ mờ dưới ánh đèn, quốc kì Hắc sắc phi ưng lẫm liệt tung bay khiến người ta nảy sinh cảm giác nhỏ bé, hoảng hốt trước uy nghiêm quốc gia.
Đây là nơi quen thuộc của ngàn vạn thần dân gia tộc, là biểu tượng trải qua ba trăm năm phong vũ của một Đế quốc vĩ đại.
Ngẩng đầu nhìn bức điêu tượng Tử Xuyên Vân khổng lồ đặt ở trung tâm quảng trường, Tử Xuyên Trữ ngẩn ngơ xuất thần, Đế Lâm lặng lẽ đứng bên không lên tiếng, cả hai cứ vậy đứng trong mưa gió.
Qua một hồi lâu, Tử Xuyên Trữ nghiêng đầu chậm rãi nói với Đế Lâm: "Tôi vô pháp tưởng tượng, nếu bọn ma tộc đặt chân lên quảng trường này, tình cảnh sẽ như thế nào! Chỉ cần nghĩ như thế, tâm tôi đã đau như cắt!" Trong mắt nàng tinh quang lấp lánh, không biết là mưa hay là lệ, "Đây là thành thị mà tôi lớn lên, tôi quen từng con đường, góc phố. Nơi này có những thứ mà tôi yêu mến, tuyệt không thể để a tộc phá hoại! Nếu như thành phá, tôi sẽ không triệt thối, quyết ý tồn vong với Đế đô!"
Đế Lâm nhìn nàng rất lâu, không lên tiếng.
Trong cơn mưa, từng đội bộ đội theo đại đạo, công lộ, dã chiến cầu, tiểu lộ trong rừng, xuyên qua rừng già và thôn trang, vượt qua dốc núi, mọi mũi hành quân đều nhắm về Đế đô.
Quân đội vội vàng hành quân về Đế đô, có ma tộc quân, cũng có quân đội nhân loại.
Quân đội tăng viện ở các nơi đang đổ về Đế đô tập kết, bọn họ có bộ đội còn sót lại ở Đạt khắc thành vừa bị ma tộc phá, cũng có bộ đội từ Áo tư đột vây triệt thoái về Đế đô.
Quân đội nhân loại gấp gáp triệt thoái về Đế đô, vừa chạy vừa đánh, bộ đội đi sau không ngừng tấn công ma tộc quân để yểm hộ cho bộ đội đi trước, ý đồ không để ma tộc giành mất công lộ, không để ma tộc đến tường thành Đế đô trước.
Nhưng trong tràng tranh giành quyết đấu này, ma tộc với lợi thế kị binh bộ đội làm tiền phong, bộ binh tinh duệ chạy theo sau, lấy đệ thập lục đoàn do nhân loại bại hoại tạo thành dẫn đường, bọn chúng quen thuộc địa thế dẫn đến Đế đô, do đó hành quân rất thần tốc.
Ma tộc kị binh vượt khỏi bộ đội Tử Xuyên gia đang triệt thối, bỏ bọn họ đằng sau, vào sáng sớm ngày mười bảy tháng năm đã đến dưới tường thành Đế đô.
Từ xa ngắm tòa cự thành nguy nga trong ánh nắng mai ngời ngợi, vô số đỉnh tháp nhọn chọc lên trời, vô số kiến trúc cao tầng chen chúc như rừng trải dài ngút mắt.
Lần đầu nhìn thấy thành tựu vĩ đại của nền văn minh nhân loại, đội ngũ ma tộc kéo dài hơn mười dặm bạo phát tiếng hoan hô cuồng nhiệt kinh thiên động địa: "Tắc mục hắc lâm!"
Vân Thiển Tuyết cưỡi ngựa trước trận, cũng giống như sĩ binh, gã cũng bị tòa cự thành trước mắt chấn nhiếp.
Gã biết Đế đô là đại thành thị, nhưng lại chưa từng nghĩ nó vĩ đại đến trình độ này, đem so sánh, Ma thần bảo giống như một tiểu hương trấn! Không chỉ nói ma tộc vương quốc không có một tòa thành thị nào hoành tráng như thế, e là đi khắp thiên hạ cũng không tìm được tòa thành thị đồng dạng thứ hai.
Tưởng tượng đến việc chinh phục được tòa thành thị vĩ đại giàu có trước mặt, đám tướng lĩnh ma tộc nhiệt huyết phi đằng, ngẩng đầu hưng phấn gào lên: "Ô ô ô..."
Từng đoàn đội lần lượt cất tiếng hô, cuối cùng, một trăm hai mươi đoàn đội ma tộc đồng thanh cao hô, tiếng hô khiếu vang dội kéo dài cả mười mấy dặm, mấy chục vạn người cuồng bạo hô rung không khí, tạo thành một phong bạo đáng sợ, sóng âm vượt khỏi tường thành truyền vào trong thành như báo hiệu cho quân dân Đế đô: Đại quân hủy diệt của thần tộc đã đến, phàm nhân loại cự tuyệt thần phục, chỉ có đường chết.
Quân trưởng đệ tứ quân Á Ca Mễ hưng phấn giục ngựa đến trước mặt Vân Thiển Tuyết: "Vũ lâm tướng quân, ngoài Tư Đặc Lâm, thần tộc chúng ta chẳng ngại ai! Hiện tại Tư Đặc Lâm đã bị sa lầy ở Áo tư không thể thoát thân, còn có ai có thể ngăn cản đại quân chúng ta?"
Vân Thiển Tuyết khẽ gật chào: "Tước gia nói rất đúng, nhưng chúng ta cũng không thể chủ quan".
Gã cười thâm sâu: Á Ca Mễ quên mất một người, ngoài Tư Đặc Lâm và Tử Xuyên Tú, Tử Xuyên gia còn có một vị danh tướng khác, mà người này, bản thân cả đời cũng không thể quên.
Người này so với Tư Đặc Lâm càng cương nghị kiên định hơn, so với Tử Xuyên Tú càng túc trí đa mưu hơn, hắn lãnh tĩnh giảo trá, tàn khốc vô tình, danh tự của hắn khiến sĩ binh ma tộc táng đởm kinh tâm. Hắn là sát nhân vương khiến người ta nghe đến là rùng mình ớn lạnh!
"Đế Lâm đại nhân, đã lâu rồi! Cách biệt ba năm, ngươi liệu có còn mạnh mẽ như xưa?"
Sáng sớm ngày mười bảy tháng năm năm bảy tám tư, trận chiến bảo vệ Đế đô tàn khốc thảm liệt nhất đã bắt đầu.
-oo-