"Hai người đừng có thì thầm to nhỏ với nhau nữa, uống với mọi người đi." Tần Thư Thụy rót đầy ly bia cho Tống Thanh Chấp, nhân cơ hội hỏi: "Học bá báo danh trường nào?"
Tống Thanh Chấp còn chưa kịp trả lời, A Đông đã nói: "Chuyện này còn phải hỏi sao? Học bá chắc chắn báo danh B đại."
Mọi người đều nhìn về phía Tống Thanh Chấp, đặc biệt là Úy Nhiên, trợn mặt to đến nỗi muốn lòi con mắt ra ngoài, cô vỗ cánh tay Hứa Tinh Lạc nói: "Cậu khá ghê, mấy người quen toàn là nhân trung long phượng [1]."
[1]: Rồng phượng giữa loài người, ý chỉ người kiệt xuất, tài giỏi giữa những người bình thường.
Không phải Q đại thì là B đại.
Còn là con nhà giàu đó, Hứa Tinh Lạc nghĩ thầm.
"Đúng." Tống Thanh Chấp cầm ly bia cười cười, uống hai ngụm: "Mọi người đi đâu?"
Trên bàn cơm rốt cuộc cũng nói đến chủ đề tương lai đi đâu học, Chu Giang Minh giơ tay đầu tiên nói: "Tôi học nơi khác." Không khí lập tức trở nên trầm trọng, tiếp theo hắn lại nói: "Chỉ ở kế bên thôi mà."
"Mẹ nó." Thành phố kế bên thì tính nơi khác gì, mọi người lần nữa cười rộ.
"Thành tích tao kém quá." A Đông nói: "Mấy trường tốt thì không vào được, nên tính đi học nghề, con kế nghiệp cha."
"Chúc mừng chúc mừng." Đều là trong nhà có kinh doanh, cũng tốt.
"Thành tích của tôi cũng không tốt, tôi đến Z đại." Tần Thư Thụy thở dại một tiếng, có chút nuối tiếc nói với mọi người.
Mọi người lập tức mắng cậu ta: "Tần thiếu, trường đó tốt lắm rồi đó."
Rất nhiều người muốn học còn không được.
"Lâm Khác, mày thì sao?" Chỉ có một mình Lâm Khác là người duy nhất bi3n thái, mọi người đều nhìn hắn: "Chắc là mày sẽ đến Z đại chứ ha?"
Chỉ có Hứa Tinh Lạc biết, Lâm Khác sẽ học Z đại.
"Không phải." Nhưng Lâm Khác lại nói không, hắn nhướng mày, nghe thấy gã nói: "Tao muốn ra nước ngoài học, học chút gì đó."
Lúc nói lời này, Lâm Khác nhìn thoáng qua Hứa Tinh Lạc, hai bên nhìn nhau, Hứa Tinh Lạc còn tưởng rằng đối phương lại muốn cạnh tranh với mình, ai ngờ không phải, Lâm Khác cầm ly rượu lên ra hiệu, sau đó uống một ngụm: "Cảm ơn giáo bá Hứa đã dẫn dắt, giúp tao cảm thấy giáo bá chúng ta cũng có thể trở thành học bá."
Gì?
Tròng mắt Hứa Tinh Lạc sắp lòi ra đến nơi, cái quỷ gì, Lâm Khác không ở lại Z đại, vậy gã cùng Tần Thư Thụy......
Lăng Vấn Kỳ thì sao?
"Ừm." Tần Thư Thụy cũng uống một ngụm: "Em cảm thấy anh ra nước ngoài rất tốt, đến lúc được nghỉ ảnh không về được thì chúng ta có thể qua đó thăm ảnh."
Lâm Khác xoa đầu Tần Thư Thụy, trong ánh mắt đong đầy tình yêu thương.
Hứa Tinh Lạc thấy hơi xúc động, haizz, cảm giác này như người cha già nhìn thấy đứa con của mình cuối cùng cũng lớn khôn, trong hơn nửa năm này, Lâm Khác đã ngày một trưởng thành hơn.
"Chúc mày mọi điều thuận lợi." Hắn cũng bưng ly lên ra hiệu, sau đó một ngụm uống cạn.Trên bàn vang lên tràng vỗ tay, không chỉ là bởi vì Hứa Tinh Lạc uống cạn trong vọng một hơi, còn bởi vì sự đồng cảm của hai giáo bá.
Tống Thanh Chấp cũng vỗ tay theo, thật tình thật lòng.
"Cảm ơn." Lâm Khác nhìn hai người họ, mỉm cười.
Thật ra gã đã biết sớm rồi, gay radar rất lợi hại, hồi còn đi học Hứa Tinh Lạc cùng Tống Thanh Chấp chẳng giấu diếm gì, ngày nào cũng ra vào có đôi, gã muốn không biết cũng khó.
Chỉ là không biết bây giờ hai người có chuyện gì. Truyện Nữ Phụ
Điều duy nhất mà Lâm Khác biết đó là, Tống Thanh Chấp giống như gã, là người không thể có được thứ mình muốn.
Nếu nói ra thì người khác sẽ cho rằng sao có thể, nhưng đó là sự thật.
Tối nay bọn họ uống rượu không muộn, gần 9 giờ đã tan cuộc, sau khi tạm biệt ở ven đường thì lần lượt leo lên xe đi về, Hứa Tinh Lạc là vai chính mời khách đương nhiên phải là người ở lại cuối cùng, sau khi nhìn mọi người lên xe rời đi, hắn nhìn Tống Thanh Chấp còn chưa đi: "Cậu cũng gọi xe về hả?"
"Uống rượu." Tống Thanh Chấp nói.
"Vậy để tôi giúp cậu gọi xe." Hứa Tinh Lạc nói, giơ tay vẫy chiếc taxi từ xa đang tới gần.
Tống Thanh Chấp ôm lấy eo hắn từ phía sau, gương mặt cậu dựa vào vai hắn: "Cậu lên xe với tôi không?"
Sau khi bị ôm lấy, cả người Hứa Tinh Lạc cứng đờ, hắn nói: "Nhanh về tắm rửa rồi ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có."
Tống Thanh Chấp cười lớn, lồ ng ngực run run ảnh hưởng nghiêm trọng đến Hứa Tinh Lạc, hắn lớn tiếng: "Buông ra nhanh lên, xe đến rồi kìa, mẹ nó cậu có bệnh sao? Trên đường lớn......"
"Ừ, tôi có bệnh đó," Âm thanh Tống Thanh Chấp nghẹn ngào không rõ: "Nếu không tôi cũng nghĩ đến cậu mãi làm gì, lúc ăn cơm cũng nhớ, lúc ngủ cũng nhớ, ngày nào cũng làm thật nhiều việc nhưng đều vô ích, tôi rất nhớ cậu."
Bộ quần áo mùa hè mỏng manh không thể ngăn được dòng nước ấm từ đôi mắt của học bá, Hứa Tinh Lạc không biết phải nói gì, cảm thấy những giọt nước mắt khiến cái nóng giữa hè sôi sục.
Chẳng có giá trị gì có biết không, hắn muốn nói thế.
Tiếng bíp còi vang lên hai lần, tài xe taxi nhìn bọn họ, giống như đang hỏi hai người ôm nhau đủ chưa? Rốt cuộc là có lên xe không.
Xấu hổ quá.
Hứa Tinh Lạc cởi cánh tay Tống Thanh Chấp quấn bên eo mình, kéo cậu đến bên xe taxi, mở cửa ra rồi nhét người vào: "Về nhà ngủ một giấc đi."
"Cậu vào đi." Tống Thanh Chấp lắc đầu, bàn tay nắm chặt lấy tay Hứa Tinh Lạc không muốn buông ra.
Ánh sáng trong xe không tốt lắm nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của học bá và vẻ mặt cho thấy cậu đã đánh mất chính mình.
Đây không phải Tống Thanh Chấp.
Nhưng ai lại có quyền phủ nhận đây không phải Tống Thanh Chấp, đến cả cậu cũng đã chấp nhận một bản thân như vậy, người khác có tư cách gì không chấp nhận.
"Haizzz." Hứa Tinh Lạc phiền lòng thật sự.
Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu hắn, bao gồm giáo dục đối phương và tự kiểm điểm bản thân, nhưng cuối cùng hắn vẫn leo lên xe taxi, không bởi vì sao, bởi vì tài xế tức giận.
"Rốt cuộc là hai đứa có đi không?" Người kia quát, ai mà dám không lên.
Nhìn thấy gương mặt thúi hoắc của Hứa Tinh Lạc, Tống Thanh Chấp phụt một tiếng bật cười, thuận tiện giơ ngón tay cái cho chú tài xế.
"Cậu còn cười được hả?" Hứa Tinh Lạc cũng quát.
Chú tài xế lập tức nhìn qua gương chiếu hậu: "Làm gì đấy làm gì đấy? Đừng có cãi nhau trên xe tôi, muốn cãi mướn cái phòng mà cãi."
"......" Hứa Tinh Lạc tức đến phát điên, trừng mắt một hồi đành phải nghẹn trở về.
"Thế mới đúng, có chuyện gì cứ từ từ nói." Chú tài xế dường như đã nhìn thấy nhiều, không quá kinh ngạc đối với việc hai người họ là con trai, ngược lại tốt bụng khuyên nhủ: "Mấy đứa nhóc như hai đứa, ở bên nhau vốn đã không dễ, nếu không phải chuyện gì lớn thì đừng cãi nhau, phải thương nhau nhiều hơn chứ, có phải hay không?"
"Vâng." Tống Thanh Chấp vội gật đầu: "Chú nói đúng lắm, chú nói thêm mấy câu nữa đi."
"Cũng đâu có gì ghê gớm đâu đúng không?" Có người cổ vũ, chú tài xế nói thêm: "Chú đã sống hơn nửa đời người rồi, có điều gì mà chưa từng thấy đâu? Haizz, con người khi sắp xuống mồ ra mới thấm được một đạo lý."
"Đạo lý gì ạ?" Tống Thanh Chấp tiếp lời.
"Một ngày khóc sẽ ít đi một ngày cười." Chú tài xế nói nói: "Một ngày cười sẽ kiếm được thêm một ngày, nhóc con, đừng làm người mình thích khóc, sẽ gặp báo ứng đó."
Nửa câu sau dường như là nói Hứa Tinh Lạc nghe.
"Chú nói đúng." Tống Thanh Chấp ngồi kế bên, hắng giọng khàn của mình nói: "Nghe thấy chưa?"
Hứa Tinh Lạc giả chết, nghĩ thầm, chú làm sao quan tâm, đến lúc đó gà bay trứng vỡ ai chịu trách nhiệm?
Một lớn một trẻ nhà họ Tống nghe nói sức khỏe còn không tốt, bên ngoài còn một đống truyện rách nát, hai người Tống Thanh Chấp cũng không đủ thu dọn, mang cả mình vào để cùng Tống Thanh Chấp lớn lên, cuối cùng còn chưa chắc là người được chọn.
Hắn là cái thứ gì?
Lôi Phong sống hả?
Hứa Tinh Lạc không đáp cũng không ảnh hưởng chú tài xế trò chuyện suốt dọc đường, đúng là ông chú đã vào nam ra bắc, nói đạo lý rất rõ ràng, cuối cùng Hứa Tinh Lạc mới nhớ ra dường như bọn họ còn chưa báo địa chỉ.
Mẹ nó?
Lúc này, xe dừng lại ở ven đường, chú tài xế nói: "Ồ, tới rồi, khách sạn tốt nhất gần đây, không cần cảm ơn chú, đưa 10 tệ là được."
"???" Đầy mặt Hứa Tinh Lạc toàn là dấu chấm hỏi.
"Cháu cảm ơn chú," mà Tống Thanh Chấp lập tức lấy điện thoại ra trả tiền: "Chú là người tốt, chúc chú năm nay phát đại phát tài."
"Làm gì đấy?" Hứa Tinh Lạc rất kiên đinh, "Muốn xuống xe thì tự cậu xuống, tôi phải về nha."
"Về đâu?" Tống Thanh Chấp nói: "Vậy cậu nói địa chỉ cho chú đi."
Thế chẳng phải là cậu sẽ biết sao, Hứa Tinh Lạc nghĩ thầm: "Vậy cậu đi về đi, tôi gọi xe khác."
Nói xong Hứa Tinh Lạc xuống xe, Tống Thanh Chấp cũng xuống xe, nắm chặt lấy tay hắn, nói gì cũng không buông.
"Nè cậu......" Hứa Tinh Lạc sốt ruột: "Cậu còn như vậy thì sau này đừng gặp tôi nữa, tôi trốn cậu còn không kịp."
"Tôi không như vậy cũng đâu có được gặp cậu." Tống Thanh Chấp nói.
"Cho nên bây giờ cậu đang bất chấp tất cả?" Hứa Tinh Lạc hỏi.
"Có thể coi là vậy," Tống Thanh Chấp nói: "Tôi rất khó chịu, cậu không hiểu."
"......" Hứa Tinh Lạc nghĩ thầm, cậu hiểu hơn tôi đó.
Không muốn lại bị vòng về, đề tài dừng ở đây, hắn bắt đầu tự hỏi, đứa nhỏ này sao lại bướng bỉnh như vậy?
Giằng co một lát, hắn nói: "Tôi đối xử với cậu không tốt, cậu cũng không nhìn thấy hy vọng từ tôi, cậu nói xem cậu muốn gì? Tìm một người yêu cậu như mạng đối với cậu không khó, còn dễ dàng hơn là tốn thời gian ở chỗ tôi."
"Nếu tôi biết đã tốt rồi." Tống Thanh Chấp miễn cưỡng mỉm cười: "Cậu cho rằng chỉ có mình cậu không thích bộ dáng hiện giờ của tôi sao?"
Bản thân cậu còn không thích, nhưng chuyện này, cậu thật sự không khống chế được.
"Tôi không tốt như trong tưởng tượng của cậu." Hứa Tinh Lạc nói: "Tôi là một người lạnh nhạt, ích kỷ, chỉ lo cho sống chết của mình mình, những điều này này cậu đều thấy được mà."
"Không sao, tôi rất thích." Tống Thanh Chấp lập tức đáp.
"......Cậu như vậy khiến tôi rất bối rối, Tống Thanh Chấp," Hứa Tinh Lạc lạnh mặt, lần đầu tiên nói nặng lời với cậu: "Giáo dưỡng của cậu đâu?"
"Bị chó ăn mất rồi." Tống Thanh Chấp không có bất kì cảm giác nào, cậu vẫn cứ nắm chặt cánh tay Hứa Tinh Lạc, cười càng miễn cưỡng: "Tôi vốn dĩ cũng không tốt như cậu nghĩ, cậu muốn nói gì cũng được."
"......" Hứa Tinh Lạc cạn lời.
"Chấp nhận người mình thích khó đến vậy sao?" Đuôi mắt Tống Thanh Chấp đỏ bừng nhìn hắn, tuy rằng đã không còn rơi nước mắt nhưng biểu cảm còn khó chịu hơn khóc.
"Không khó, tôi như nào cũng được," Hứa Tinh Lạc rốt cuộc cũng bị ép nói ra: "Tôi sợ cậu gặp phải chuyện gì sống hay chết cũng không thể vượt qua, giống như bây giờ, tôi mãi mãi phải là người thỏa hiệp với cậu."
"......" Tống Thanh Chấp không có cách nào phản bác.
Nhìn thấy cậu ngơ ngẩn, môi mấp máy, ai cũng thấy rất khó chịu.
Hứa Tinh Lạc bẻ bàn tay nắm chặt lấy cánh tay mình, thật lòng nói: "Chúng ta chỉ ở bên nhau có nửa năm, tôi không thể giết cậu."
Nhưng nếu dăm ba năm, vậy nói không chừng.
Hứa Tinh Lạc xoay người rời đi, bước chân vội vã, không phải là hắn sợ Tống Thanh Chấp đuổi theo, mà là sợ ý chí mình không kiên định.
Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng vẫn phải cùng nhau lớn lên.
Mối quan hệ thân mật chất lượng cao chưa bao giờ là mơ màng bỗng chợt ở bên nhau.