Đệ thập bát chương
Tác giả: Phượng Triệt
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Ta đang nghĩ, liệu có phải chúng ta vẫn luôn ở trong một vở hí kịch hay không.
Cũng có thể căn bản là chúng ta chưa từng trải qua một màn kịch có sự sống kia.
Mà vẫn luôn ở trong màn kịch về cái chết bi ai do mình tự suy diễn.
Hoa Khuynh,
Nên như thế nào mới có thể nghĩ đến ngươi mà không cần phải đau đớn như vậy?
Cửa đóng là lại trở về với thế giới thuộc về mình. Tựa người vào khung cửa nhìn gian phòng, tầm nhìn mờ mịt nhất thời vẫn chưa thích ứng được, mơ mơ hồ hồ một lúc, đường nét mới từ từ rõ ràng lên.
Chầm chậm đi đến trước bàn trang điểm, ngồi xuống nhìn mình trong gương đồng trước mặt. Chiếc cằm vốn mượt mà, thời khắc này lại nhọn đi rất nhiều, càng hiển lộ cả khuôn mặt đã không còn một chút nhân tình, tựa hồ chỉ có băng lạnh mới thích hợp với mình nhất, loại tình cảm nóng cháy kia cũng chỉ đối với Hoa Khuynh mới có thể.
Cầm lấy chiếc lược nhẹ nhàng chải tóc, mái tóc mềm mượt rất dài, là bởi vì nàng nói thích ta để tóc dài, cho nên ta mới luôn nuôi giữ, hơn nữa còn rất cẩn thận bảo hộ từng sợi tóc.
Ngồi trước bàn trang điểm dường như có thể nhìn thấy hình người nhỏ xinh kia đang đứng phía sau chăm chú nhìn ta trong gương.
“Vãn Ca, ngươi giúp ta vẽ lông mày được không?” Giọng nói mềm nhẹ truyền vào trong tai, là giọng nói của nàng.
“Ừ, ngươi ngồi đi.” Ta vội đứng dậy nhường nàng ngồi xuống trước gương, mình thì lại đứng ở phía trước, che đi khuôn ngực nàng, tinh tế tô vẽ hàng lông mày cho nàng. Lông mày của nàng rất đẹp, nhu hòa tựa như một vầng trăng trên bầu trời kia, màu sắc nhàn nhạt, mỗi lần đều chỉ cần nhẹ nhàng tô vẽ một chút là đẹp rồi.
“Lông mày của ngươi rất đẹp.” Ta nhìn nàng, khẽ cười.
Hoa Khuynh ngạc nhiên nhướn nhướn đầu mày, kinh ngạc nhìn ta nói: “Oa, Vãn Ca cũng biết khen người khác sao?”
Nhìn lông mày quái dị trên mặt nàng, ta đưa tay ra gõ nhẹ một cái lên đầu nàng, “Thế nào, ta trước kia chưa từng khen Hoa Khuynh sao? Có phải Hoa Khuynh đã quên rồi không?”
Hoa Khuynh bất mãn bĩu môi nhìn ta nói: “Không quên đâu, ngươi lúc trước chưa từng khen ta.” Dứt lời liền quay đầu đi không thèm để ý đến ta nữa.
“Hoa Khuynh tức giận rồi.” Ta ôm chầm lấy eo nàng, vòng eo tinh tế rất mềm mại, kề bên tai nàng khe khẽ nói: “Ta sau này mỗi ngày đều khen ngươi, được không? Đừng giận a.”
“Nhột quá.” Hoa Khuynh cười đẩy ta ra, lấy tay ôn nhu xoa vành tai.
“Hết giận rồi?” Ta chăm chú nhìn nàng hỏi.
“Ừ.”
“Vậy còn muốn vẽ lông mày không a?” Ta nhìn lông mày nàng cười nói.
“Không cần nữa, vẽ nữa liền thành như nam nhân mất.” Nàng nhìn mình trong gương, lập tức xoay người lại đứng dậy, kéo ta ngồi lên ghế, cúi xuống vai ta nhìn người trong gương, nói, “Ta giúp Vãn Ca chải tóc được không?”
Chải tóc, thành thực mà nói khi nghe những lời này của nàng, ta thực sự hoảng sợ. Tóc của ta cũng không được sửa sang tốt, còn muốn giúp ta chải tóc, bất quá nếu nàng đã chủ động, đương nhiên không thể phủi đi ý tốt của nàng, vì thế liền gật đầu.
“Vãn Ca, tóc của ngươi rất đẹp a, ngươi xem.” Hoa Khuynh cầm một bó tóc đặt ở trước mặt ta nói.
“Thật sao? Không đẹp bằng ngươi.” Ta cố ý thở dài.
“Nào có, tóc của ngươi rất đẹp, còn là màu đen, không giống ta, màu lửa đỏ, tựa như hồ ly vậy.” Hoa Khuynh bĩu môi.
“Ai nói, ai nói Hoa Khuynh của ta là hồ ly a, nếu như Hoa Khuynh là hồ ly, vậy cũng là hồ ly mị hoặc của ta.” Ta nhìn mái tóc nàng, nói như vậy.
“Ừ ừ… Chính là hồ ly mị hoặc của ngươi.” Hoa Khuynh cười vuốt bả vai ta, thân thể cũng có chút run rẩy, thực sự buồn cười như vậy sao?
“Vãn Ca, ta rất thích tóc của ngươi, nhớ rõ không được cắt nha.” Hoa Khuynh nghiêm trang nói với ta: “Nếu như cắt rồi ta sẽ không để ý tới ngươi nữa.”
“Hoa Khuynh thực sự nói thích, ta nhất định sẽ không cắt.”
“Ừ, nhớ kỹ nha, về sau ta muốn chải tóc cho ngươi.”
“Được.”
“Ta đây cũng sẽ vẽ lông mày cho ngươi.”
“Ừ, được a.” — “Không được nuốt lời đó.”
“Ừ, sẽ không.”
Còn nhớ rõ cơn phẫn nộ của mình năm đó khi ở trên chiến trường bị tên phó tướng kia tước xuống một bó tóc, khi kiếm trong tay huy về phía cổ hắn, nhìn thấy hốc mắt mở rất lớn của hắn trước khi chết, ta không có một chút biểu tình, ở trong lòng lại vì bó tóc kia mà đau lòng không thôi, bởi vì đó là thứ mà ngươi thích nhất, hắn sao có thể đụng vào chứ.
Cẩn cẩn dực dực bảo vệ mái tóc như vậy chỉ vì một câu nói thích của nàng mà thôi.
Nếu như ngươi không thích nữa, vậy những sợi tóc đen này ta sẽ không chút do dự mà cắt xuống.
“Ba” một tiếng, chiếc lược trên tay rơi xuống mặt đất, là ai trong gương có sợi tóc bạc trắng kia?
Là mình, sợi tóc bạc, mái tóc mà mình trân trọng bảo vệ như vậy, lúc này lại đã nhiễm lên sắc bạc.
Đã qua bao nhiêu năm rồi?
Mái tóc màu đen khi xưa đã trở thành màu trắng.
Hoa Khuynh.
Ta đi theo ngươi đã bao nhiêu năm?
Còn nhớ rõ khi đó ngươi mới mười tuổi, mà ta thì đã mười sáu. Trong thời gian mười lăm năm như vậy, ta đã già rồi, mà ngươi lại đã trưởng thành.
Gảy một sợi tóc màu đen đã chuyển bạch kia, nắm ở trong tay dụng lực bứt ra, đau đớn nhỏ vụn tản mác trên da đầu. Nhìn một sợi tóc trắng trên tay kia, từng hình ảnh của những năm gần đây hiện ra, thời gian dường như đã trôi qua rất, hình ảnh đẹp như vậy cũng đã bị nghiền nát rồi.
Hiện giờ ngay cả mái tóc mà ngươi thích nhất cũng không còn đen như trước nữa, ta còn lại cái gì?
Cuối cùng nhìn chính mình trong gương, bất đắc dĩ mà đứng lên mặc quần áo. Mở cửa ra, vẫn là một phiến tuyết trắng như trước, chỉ là tuyết trên nhánh cây đã tan ra, từng giọt từng giọt từ trên mái hiên lạc điệu rơi xuống, vỡ tan trên mặt đất, phát ra thanh hưởng rất nhỏ, cũng có thể dẫn khởi sự chú ý của ta.
Mùa xuân cũng sắp đến rồi.
Không biết mình đã chậm trễ bao lâu, tăng tốc nhịp bước hướng về phía cung điện của Tử Mặc, hi vọng không phải quá trễ.
Khi đi qua cây cầu liếc nhìn hồ nước kia, bỗng nhiên phát hiện trong hồ nước đã có sắc xanh của chồi non mới mọc, mặc dù cách có chút xa, nhưng vẫn có thể thấy được một chút lục ý.
Hiện tại cũng đã đâm ra chồi non, nếu lại thêm một trận phong tuyết nữa tới, vậy phải làm sao bây giờ?
Ta biết là mình đã nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là không biết tại sao gần đây lại luôn suy nghĩ nhiều như vậy, rất nhiều, những chuyện của trước kia cũng thường xuyên nhớ tới. Mọi người đều nói trước khi chết mới có thể suy nghĩ nhiều như vậy, nguyên do là bởi vì ta đã chết rồi sao?
Thế nhưng rõ ràng là vẫn còn sống.
Còn sống cũng không bằng chết đi nhẹ nhõm, sẽ không còn thống khổ, cũng không còn nhớ mong.
Cuối cùng liếc mắt nhìn lướt qua hồ nước một cái, liền vội vã đi nhanh, nếu không mau đi thật sự sẽ bị muộn rất nhiều.
Tiếng bước chân đạp trên thành cầu rất tịch mịch, mang theo một mạt cảm giác thê lương.
Bước xuống cầu rồi lại đi thêm một đoạn đường nữa là đến cung điện của Tử Mặc.
Còn chưa tiến vào trong chính điện, đã ngửi thấy từng trận hương hoa, hương thơm gay mũi.
Ta không thích hoa, những đóa hoa quá mức diễm lệ, quá mức chói mắt.
“A Nhan.”
Còn chưa tiến vào giữa cung điện đã nghe thấy thanh âm ôn hòa của Mặc công tử kia.
Ta không trả lời, bởi vì vẫn còn cách rất xa, muốn trả lời sẽ phải nói thật lớn, chính là cổ họng không tốt, cho nên liền chạy từng bước nhỏ về phía trước. Tiến vào trong cung điện rồi mới nhìn thấy hắn vẫn nằm trên nhuyễn ỷ hôm qua, trên người vẫn là một kiện áo lông cáo kia, cả đầu đều rúc vào bên trong, mái tóc màu lam nhạt lộ ra ở bên ngoài.
Ta bất đắc dĩ nhìn hắn, vì sao hắn và Nguyệt Nhiễm lại có nhiều khác biệt lớn như vậy?
__Hết chương __