Tử Vong Khai Đoan

quyển 2 chương 9-2: khốc liệt và trở về! (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bùi Kiêu sững sờ nhìn cây rìu lớn trước mặt. Đây là một cây rìu dài trên dưới tới m, toàn thân vàng kim xán lạn, giống như được đúc hoàn toàn từ vàng ròng vậy. Trên phần lưỡi rìu có một biểu tượng hình đầu bò đang gào thét, còn trên thân và cán rìu thì được chạm khắc đủ loại kỳ hình quái trạng hoa văn và đồ hình, toàn thân nó tản mát ra một loại khí tức mênh mang, cổ xưa. Không chỉ vậy, Bùi Kiêu còn cảm nhận được một cỗ ý chí thuần khiết phát ra từ cây rìu này, đó là… Phẫn nộ!

Đúng vậy, giống như ý chí của Anh Dũng Súng là anh dũng, cây rìu này cũng tản mát ra một cỗ ý chí, chỉ khác là ý chí của nó càng thuần khiết hơn, càng mạnh mẽ hơn, đó chính là cảm xúc phẫn nộ một cách trần trụi. Cảm giác này quả thật giống như đang đứng ngay trước mặt một cường giả Chân Ma cấp, chỉ khác là không có sự áp chế gây ra bởi trường khí thế. Nhưng chỉ riêng về mặt ý chí thì nó lại càng mạnh mẽ và thần khiết hơn!

Bùi Kiêu chỉ biết ngây dại nhìn cây rìu lớn trước mặt, nỗi đau đớn trong cõi lòng cũng không hay không biết mà vơi đi một phần. Rồi khi mà hắn còn chưa kịp tỉnh táo lại, cây rìu khổng lồ màu vàng kim cùng với ánh sáng rực rỡ của nó đã rơi ngay xuống trước mặt hắn. Một tiếng “rầm” trầm đục vang lên, cây rìu lớn rơi xuống làm bụi đất bốc lên mù mịt. Về phần Bùi Kiêu, khi mà tro bụi còn chưa tan hết, hắn đã duỗi tay ra theo bản năng, chạm vào cây rìu lớn đó.

“Bạo Viêm…”

Ngay khi những đầu ngón tay của Bùi Kiêu chạm vào cây rìu lớn này, hai chữ “Bạo Viêm” lập tức hiện ra trong đầu hắn. Hai chữ này chính là tên của thanh Thiên Sinh Vũ Khí cự phủ () này rồi, một cây rìu tràn đầy ý chí giận dữ… Bạo Viêm.

Ngay lúc này, từ phía rất xa bên ngoài chợt vang lên một loạt những động rất nhỏ. Tuy những âm thanh này rất nhỏ, nhưng hiện tại cả chiến trường đang vô cùng yên tĩnh, vậy nên chỉ một tiếng động rất nhỏ cũng đủ để khiến Bùi Kiêu chú ý. Hắn quay phắt lại, cố gắng đưa cây súng trong tay lên thì lại phát hiện ra một điều, hóa ra kẻ gây ra tiếng động không phải là quỷ quái, mà là hai bóng người, một nam một nữ đang dìu nhau đi tới… Dương Húc Quang và Nhậm Trăn.

Đúng vậy! Dương Húc Quang và Nhậm Trăn đều còn sống! Chỉ có điều, bề ngoài của cả hai đều quá mức thảm hại. Dương Húc Quang thì đã không còn một cánh tay và một cái đùi, còn Nhậm Trăn thì đã mất cả hai tay. Thế nên, giờ cánh tay còn lại duy nhất của Dương Húc Quang đang khoác lên vai Nhậm Trăn, còn Nhậm Trăn thì cố gắng lê từng bước tiến về phía trước. Chỉ nhìn qua cũng biết là hai người họ đến đi lại cũng khó khăn.

Vừa nhìn thấy hai người họ, Bùi Kiêu lập tức thấy hai mắt mình nóng lên, chút nữa thì rơi lệ. Nhưng cũng còn may là tính cách hắn cũng mạnh mẽ, thế nên đã nhanh chóng ổn định tâm trạng, rồi cững bắt đầu lết từng bước về phía hai người họ. Đúng vậy, tuy trừ Cung Diệp Vũ ra thì Bùi Kiêu cũng chả có mấy cảm tình với những người khác, nhưng lúc này đây, điều đó chả hề ảnh hưởng tới cảm xúc vui sướng của hắn.

Sau một cuộc chiến sinh tử chấm dứt, bỗng nhiên phát hiện tất cả những người khác đều đã chết hết… từ kẻ địch, cho tới người cùng phe, tất cả đã biến mất, vậy thì người duy nhất còn sống sót chắc chắn sẽ không thể nào cảm thấy vui sướng gì, mà trái lại, chỉ còn lại sự lạc lõng và mất phương hướng. Cảm xúc của Bùi Kiêu lúc này chính là như thế, vậy nên khi thấy hai người kia còn sống thì điều duy nhất mà hắn cảm thấy là quá đỗi vui mừng.

Hai người kia rõ ràng cũng rất mừng rỡ, chỉ có điều, trong sự mừng rỡ của họ còn có một tia đắng chát. Đến khi Bùi Kiêu đi tới trước mặt hai người họ, Nhậm Trăn liên thoát khỏi tay của Dương Húc Quang, đi nhanh hai bước tới nói: “Cung Diệp Vũ đâu rồi?”

Bùi Kiêu cười đầy đắng chát: “Ta cũng không biết. Ở thời điểm gần cuối của trận chiến, Cung Diệp Vũ bị Ngưu Đầu ném bay mất. Tuy sau đó ta đã giải quyết được Ngưu Đầu tại thời khắc cuối cùng, nhưng lại không rõ tung tích của Cung Diệp Vũ ra sao… Nhưng có thể là hắn đã lành ít dữ nhiều rồi. Nếu không thì đã lâu như vậy rồi, hắn đáng ra đã phải xuất hiện rồi chứ.”

Vừa nói xong thì hắn liền thấy hai người trước mặt bỗng nhiên bầy ra bộ dạng “thở phào một hơi”. Dương Húc Quang thì nhảy một chân tới trước mặt hắn hỏi: “Ngươi có khẳng định là không tận mắt nhìn thấy Cung Diệp Vũ tiêu tán không? Vậy là tốt rồi… Chấp niệm của cường giả Chân Ma cấp rất mạnh mẽ, chỉ cần không bị công kích vào ngay lúc chấp niệm đang bị chấn động thì sẽ không thể tiêu tán được. Chắc chắn là Cung Diệp Vũ đang nằm một chỗ nào đó chịu đựng thống khổ! Thời gian chấn động chấp niệm của cường giả Chân Ma cấp dài hơn rất nhiều so với Nhập Ma cấp như ngươi.”

Bùi Kiêu hơi sửng sốt, trong đầu cố gắng nhớ lại những kiến thức về giới linh hồn đã từng nghe bọn hắn nói qua. Đúng là ngay cả chấp niệm của Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả cũng đã vô cùng cứng rắn, không thể bị tiêu tan bởi công kích thông thường. Ngay cả Nhập Ma cấp còn như vậy thì chả lẽ một cường giả Chân Ma cấp như Cung Diệp Vũ lại dễ dàng tiêu tán đến vậy hay sao? Nói cách khác… hiện giờ hắn đang ở một nơi nào đó gắng gượng chịu đựng cơn thống khổ cực độ đó sao?

Còn chưa để cho Bùi Kiêu tính ra điều gì thì Dương Húc Quang đã thả ra lượng lớn năng lượng tiêu chuẩn từ trong cơ thể mình, chỉ thoáng chốc đã bao phủ Bùi Kiêu vào trong đó, đồng thời còn nói: “Ngươi mau chóng khôi phục thực lực đi! Tuy nơi này vừa được tẩy lễ bởi một trận đại chiến của toàn Chân Ma cấp và Ma Vương cấp, nên trong thời gian ngắn chắc sẽ không có quỷ quái mò tới, nhưng để phòng bất chắc, chúng ta vẫn cần phải có thể sử dụng được năng lực Giải Phóng của ngươi khi cần thiết.”

Bùi Kiêu liền cười khổ, rồi vừa hấp thụ năng lượng tiêu chuẩn vừa nói với Dương Húc Quang: “Giải Phóng ư? Nếu đến lúc cận kề sống chết thực sự thì ta chắc chắn sẽ không keo kiệt! Nhưng chấp niệm của bản thân ta đã chỉ còn lại khoảng đơn vị mà thôi. Nếu còn tiếp tục thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn nữa, có lẽ không sớm thì muộn ta cũng sẽ thiêu đốt bản thân đến chết thôi…”

Dương Húc Quang lập tức sững sờ, sau đó cũng cười khổ nói: “Đúng rồi. Ngươi không có trường khí thế nên không thể thiêu đốt trường khí thế để duy trì trạng thái Giải Phóng. Vậy nên ngươi đã thiêu đốt chấp niệm của bản thân để duy trì nó đúng không? Bây giờ ngươi chỉ còn lại khoảng đơn vị chấp niệm à? Ài! Ngươi cũng thật quá may mắn đấy!”

Bùi Kiêu nghe vậy thì hơi tức giận: “Ngươi cho rằng vì sao mà lúc này ta chỉ còn lại đơn vị chấp niệm? Không phải là tại cái trận chiến chết tiệt này sao! Vậy mà ngươi còn bảo may mắn cái khỉ gì?”

Dương Húc Quang vội mỉm cười nói: “Đừng nóng! Lời ta nói không có chút ý châm chọc nào cả, chỉ có sao nói vậy mà thôi… Ngươi chắc cũng biết chấp niệm của bản thân thật ra chính là vật chất cơ bản nhất làm nên cấu tạo của linh hồn, một linh hồn được cấu tạo nên do chính chấp niệm của họ, và khi chấp niệm của một linh hồn hạ xuống thấp hơn đơn vị thì nó sẽ khó mà tồn tại được trong thế giới hiện thực. Đương nhiên là trong ảo giới thì vẫn có thể duy trì được sự tồn tại, nhưng dù sao cũng không thể ở lỳ mãi trong ảo phải không nào?”

Nói tới đây thì trong nụ cười của Dương Húc Quang liền có thêm một chút cẩn thận, hắn nói: “Tại nước Anh từng có một thanh niên cũng giống như ngươi, có thể thiêu đôt chấp niệm để đạt được trạng thái Giải Phóng. Đó là thời điểm cách đây hơn hai mươi năm, khi đó hắn đã được coi là kẻ mạnh nhất dưới cường giả Chân Ma cấp. Rồi không lâu sau đó, toàn bộ Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả trên toàn thế giới tập hợp để khai hoang Ác Ma Thành. Trong trận chiến đó, người kia đã mặc sức sử dụng Giải Phóng, làm cho chấp niệm bản thân hắn giảm xuống dưới đơn vị. Đúng rồi, nhắc đến nên cũng nói luôn, Thiên Sinh Vũ Khí của Nhậm Trăn chính là lấy được từ trận chiến đó đây.”

Tâm trạng của Bùi Kiêu đã bắt đầu thay đổi… Nhưng thay đổi này lại là một loại cảm giác ‘nghĩ mà sợ’. Hắn vội hỏi: “Kết quả thì sao? Chẳng lẽ sau đó người thanh niên kia đã tiêu tan hoàn toàn?”

Dương Húc Quang cười khổ gật đầu: “Không sai. Ngay sau khi ra khỏi Ác Ma Thành, trước cái nhìn chăm chú của tất cả chúng ta, hắn đã tan ra thành hư vô từ từ từng tấc một. Tuy lúc đó có mấy linh hồn đặc thù ở đó có thể biến Thiên Sinh Vũ Khí thành thực phẩm chấp niệm nhưng sự việc diễn ra quá nhanh, không ai kịp phản ứng, cũng bởi không ai biết rằng hắn sẽ tan vỡ như vậy. Vậy là, kẻ mạnh nhất dưới Chân Ma cấp cứ như vậy mà tiêu tan… Nhưng vận khí của ngươi thì đúng là không tệ đấy, chấp niệm của ngươi còn chưa giảm xuống dưới mức ‘giới hạn tiêu tan’, vậy nên sau khi rời khỏi ảo giới thì ngươi cũng chỉ bị rơi vào trạng thái ‘không minh mẫn’ một thời gian thôi. Tuy nhiên thu hoạch của chúng ta lần này cũng rất khổng lồ, đủ để chúng ta có thể lấy ra lượng Thiên Sinh Vũ Khí có tổng dung lượng hơn đơn vị để đem đổi thành thực phẩm. Khi đó thì có thể bổ sung đủ phần chấp niệm bản thân ngươi đã tiêu hao rồi.”

Nói tới đó thì Dương Húc Quang như bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn lập tức nói thêm một câu: “Đúng rồi, hiệu suất hấp thụ chấp niệm từ những thực phẩm kia đều căn cứ vào chất lượng của chấp niệm đấy. Với khả năng chứa được hai đơn vị năng lượng tiêu chuẩn của mỗi đơn vị chấp niệm, có lẽ hiệu suất hấp thụ của ngươi sẽ cao hơn bọn ta khoảng % đấy.”

Tới lúc này, Bùi Kiêu mới có thể thực sự thở phào một hơi, rồi lại chợt nhớ tới ý định ban đầu khi tiến vào ảo giới Phong Đô: bọn hắn cốn định vào Phong Đô để kiếm một lượng lớn Thiên Sinh Vũ Khí. Tuy trên thành trình đã xảy ra nhiều sự việc ngoài ý muốn, nhưng mục tiêu ban đầu hóa ra vẫn hoàn thành vượt cả chỉ tiêu…

“Đúng rồi. Ở kia có một thanh Thiên Sinh Vũ Khí do Ngưu Đầu tiêu tan rồi thực thể ra, tên nó là Bạo Viêm Cự Phủ. Hình dáng của nó quá lớn, tuy ta còn chưa kiểm tra dung lượng của nó là bao nhiêu nhưng cây rìu lớn này chắc chắn không phải thứ tầm thường. Mặt khác, không biết Mã Diện và đám Chân Ma cấp không hoàn chỉnh kia có thực thể hóa ra Thiên Sinh Vũ Khí hay không.”

Nói tới việc có liên quan tới vấn đề làm gia tăng chấp niệm cho mình nên lập tức Bùi Kiêu vội vàng hỏi kỹ hai người, đồng thời vừa nói chuyện hắn còn vừa chỉ về hướng cái hố to ở tít bên ngoài xa, ý bảo đó là nơi mà Ngưu Đầu đã tiêu tán.

Dương Húc Quang cười khổ chỉ vào cái chân đã ‘bay’ mất của mình: “Này đại ca! Ngươi cảm thấy ta còn có năng lực nhạy bén để đi tìm Thiên Sinh Vũ Khí nữa sao? Thực ra thì ta còn sống được đã là quá may mắn rồi đấy! Còn nữa, ngươi nhìn bộ dạng của Nhậm Trăn xem, tuy nàng cử động vẫn có vẻ linh hoạt nhưng lại không có tay để cầm lấy Thiên Sinh Vũ Khí! Vậy nên vẫn phải nhờ cậy người khỏe mạnh nhất là ngươi thôi! Đi tìm Thiên Sinh Vũ Khí rồi mang tới đây, sau khi chúng ta rời khỏi Phong Đô sẽ tính công lao của mỗi người trong trận này để chia đống Thiên Sinh Vũ Khí này. Dù sao thì lần này cũng có thu hoạch lớn đấy.”

Bùi Kiêu ngẩn ra, rồi hỏi lại mà không suy nghĩ: “A! Tàn phế rồi? Thế còn Lưu Vân đâu?” Nói được mấy chữ thì giọng hắn cũng thấp dần, sau đó lập tức kịp phản ứng, ngập miệng không nói nữa

Quả nhiên, vẻ mặt hai người kia lập tức tràn đầy đau thương. Rất hiển nhiên... cái vị đại thúc tên là Lưu Vân - kẻ có năng lực đặc thù khôi phục tứ chi - hắn đã tiêu tan mất rồi...

Bùi Kiêu liền không nói thêm gì nữa, chỉ để hai người đã tàn phế nửa cơ thể lại chỗ đó, rồi một mình đi khắp chiến trường tìm kiếm, chốc chốc lại lôi ra từ dưới lòng đất hay những cái hố to nhỏ đủ loại Thiên Sinh Vũ Khí.

Nói tới đây thì không thể không nói tới một việc: không hiểu tại sao mà lúc này Bùi Kiêu lại có thể cảm nhận được ý chí do Thiên Sinh Vũ Khí phát ra. Chẳng lẽ là vì lúc trước đã sử dụng được Giải Phóng của Anh Dũng Súng? Không ngờ bây giờ hắn lại có thể cảm nhận được rõ ràng ý chí của Thiên Sinh Vũ Khí, điều này làm cho tốc độ tìm kiếm Thiên Sinh Vũ Khí của hắn nhanh hơn rất nhiều. Chỉ vài giờ sau, cả chiến trường rộng lớn đã bị hắn đào xới tất tật, hắn tìm được tổng cộng hơn ba mươi món Thiên Sinh Vũ Khí, không ngờ trong số đó còn có hai món Thiên Sinh Vũ Khí phòng ngự là một đôi giày và một chiếc nhẫn.

“Nhưng mà Ngưu Đầu lại làm cho người ta phải thất vọng! Trừ thanh rìu lớn kia ra thì không hề thực thể hóa ra bất cứ thứ gì khác. Hơn nữa, dung lượng của cây rìu này cũng chỉ có đơn vị mà thôi.”

Sau khi Bùi Kiêu hoàn thành việc tìm kiếm tất cả Thiên Sinh Vũ Khí thì lập tức kéo lê cây rìu khổng lồ về phía hai người Dương Húc Quang bằng tốc dộ cao nhất... Không cần phải nghi ngờ về việc cây rìu dài tới m này có tuân theo quy tắc vật lý hay không. Theo lẽ thường thì dù kéo kiểu nào Bùi Kiêu cũng không thể làm cho một vật lớn tới vậy nhúc nhích, nhưng Thiên Sinh Vũ Khí lại cũng không phải là thứ tuân theo quy tắc vật lý. Trước khi được nạp đầy năng lượng tiêu chuẩn thì cây rìu lớn này hoàn toàn không có cái đại lượng gọi là “trọng lượng”. Sở dĩ Bùi Kiêu phải “kéo” thực ra là vì làm vậy mới dễ di chuyển.

Lần thu dọn chiến trường này tìm được tổng cộng hơn ba mươi món Thiên Sinh Vũ Khí, hai món Thiên Sinh Vũ Khí loại phòng ngự. Tuy cả ba mươi mấy món đều chỉ có dung lượng cỡ – đơn vị, cao nhất là Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng đơn vị, về phần hai món đồ phòng ngự thì dung lượng chỉ hơn đơn vị mà thôi, thế nhwung đây đã là một món tài sản khổng lồ đến khó có thể tưởng tượng rồi!

Theo như lời Dương Húc Quang thì cả một vài quỷ quái Nhập Ma cấp trong ảo giới cũng có thể thực thể hóa ra Thiên Sinh Vũ Khí có dung lượng dưới đơn vị sau khi chúng tiêu tan. Những Thiên Sinh Vũ Khí đó được coi là loại thông thường, chính phủ ít ra cũng có cả đống, chuyên phát cho Tự Do Linh Hồn để bọn họ sử dụng làm nhiệm vụ. Còn Thiên Sinh Vũ Khí có dung lượng từ đơn vị trở lên thì đã là đồ quý trọng hiếm thấy, về phần Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng đơn vị trở lên thì chính là những món cực phẩm vô cùng, vô cùng hiếm mà thậm chí cả đa số Tránh Thoát Giả cũng không có được, càng không cần phải bàn tới Thiên Sinh Vũ Khí loại phòng ngự, độ hiếm có của chúng cao đến mức khoa trương.

“Tóm lại, thật ra chúng ta vừa may mắn lại vừa xui xẻo. Theo như lẽ thường, quỷ quái Chân Ma cấp là rất khó tìm được, và Thiên Sinh Vũ Khí do chúng thực thể hóa ra đều là những vũ khí cực mạnh có dung lượng từ đơn vị trở lên. Còn về Thiên Sinh Vũ Khí do quỷ quái Ma Vương cấp thực thể hóa... Ta đoán chắc dung lượng phải cỡ đơn vị nhỉ?”

Dương Húc Quang vừa xem xét hơn ba mươi món Thiên Sinh Vũ Khí trên mặt đất vừa nói. Hóa ra hắn không thu chúng vào cơ thể như mọi lần mà đang giám định và chiêm ngưỡng từng món: “Dù sao thì chúng ta cũng chưa từng gặp quỷ quái Ma Vương cấp thực sự, nên cũng không biết được tình hình lúc chúng tiêu tán sẽ thế nào... Còn nói chúng ta may mắn, là bởi vì tất cả quỷ quái Chân Ma cấp mà chúng ta gặp lần này đều chưa hoàn chỉnh, nếu không thì chỉ cần bất kỳ ba con Chân Ma cấp hoàn chỉnh nào cũng đã đủ đoàn diệt chúng ta rồi.Ngươi đừng tưởng chỉ có linh hồn Chân Ma cấp như Cung Diệp Vũ mới biết sử dụng Giải Phóng. Một vài quỷ quái Chân Ma cấp mạnh mẽ cũng biết sử dụng Giải Phóng!”

“Chính vì đám quỷ quái Chân Ma cấp này không hoàn chỉnh nên chúng ta mới có thể may mắn sống sót. Nhưng cũng chính vì lý do đó mà Thiên Sinh Vũ Khí do chúng thực thể hóa ra cũng không đạt tới được mức độ mà quỷ quái Chân Ma cấp hoàn thiện cho ra. Ví dụ như lúc một con Chân Ma cấp hoàn thiện tiêu tán thì ít nhất sẽ thực thể hóa ra một thanh Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng từ – đơn vị, nhưng ở đây lại cho ra ba, bốn thanh Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng hơn đơn vị. Ngươi đừng tưởng rằng tổng dung lượng như nhau thì giá trị cũng như nhau! Nếu ngươi mang một thanh Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng – đơn vị tới đổi cho bất kỳ tổ chức linh hồn nào, thì ít nhất cũng phải đổi được bảy, tám thanh Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng hơn đơn vị đấy!”

Dương Húc Quang nói tới đây thì trên mặt mũi vui vẻ nói: “Nhưng dù sao đi nữa, đây cũng đã là một khoản tài sản khổng lồ quá sức tưởng tượng rồi. Hơn nữa, nếu dùng đống Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng – đơn vị này đi đổi lấy thực phẩm chấp niệm thì chúng ta cũng sẽ không quá mức đau lòng… Đúng rồi! Còn có thanh Bạo Viêm Cự Phủ này nữa! Mặc dù thứ này đúng là hơi quá lớn, nhưng mà với dung lượng tới đơn vị, nó mới thực sự là Thiên Sinh Vũ Khí mạnh nhất! Thiên Sinh Vũ Khí mạnh nhất thế giới!”

Đúng rồi! Thực phẩm chấp niệm… Đó mới là lý do chính khiến Bùi Kiêu ra sức tìm kiếm Thiên Sinh Vũ Khí. Ngay lúc này, hắn chỉ có hơn đơn vị chấp niệm, cho dù là chất lượng của chấp niệm có cao đến đâu nhưng chỉ cần chưa đạt tới Chân Ma cấp, chưa có trường khí thế để thiêu đốt thay cho chấp niệm, vậy thì con số đơn vị chấp niệm này vẫn là một ranh giới cực kỳ nguy hiểm!

“Còn về cây rìu bự này nha…” Dương Húc Quang nhìn cây rìu vàng kim chói lọi trên mặt đất, rồi lắc đầu nói: “Chắc vẫn nên giữ lại. Để ngươi sử dụng chắc là hợp lý nhất, dù sao thì khi ngươi sử dụng Giải Phóng của Anh Dũng, hình thể sẽ trở nên to lớn, cũng chỉ có hình thể lớn như vậy mới có thể sử dụng được cây rìu lớn đến như thế này.”

Khi ba người vừa hưng phấn, vừa hơi buồn rầu kiểm tra hơn ba mươi món Thiên Sinh Vũ Khí này thì một vị trí các đó khoảng km bỗng bùng lên một ánh chớp màu tím. Sau chút giật mình ban đầu, cả ba lập tức trở nên mừng rỡ, chỉ thấy Dương Húc Quang đứng phắt dậy, một tia sáng trắng lóe lên, cây trường thương màu bạc xuất hiện trên tay hắn, tiếp theo, hắn phóng thật mạnh cây thương lên bầu trời. Lập tức, một tia sáng bạc lóe lên trên bầu trời, giống như một quả pháo hoa nổ tung trên bầu trời.

Sau đó, ba người cũng không phải chờ bao lâu thì đã thấy Cung Diệp Vũ xách theo thanh Tử Lôi Đao giờ đã trở về nguyên trạng chạy tới. Có trời cao chứng giám! Trong trận chiến vừa rồi, hắn còn tiêu hao lớn hơn nhiều so với Bùi Kiêu! Thế mà giờ nhìn tinh thần hắn vẫn sung mãn đến như vậy, thậm chí cả dấu hiệu suy yếu do thiếu hụt năng lượng tiêu chuẩn cũng không hề thấy! Bộ dạng hắn giống như còn muốn tìm tên nào đánh tiếp một trận, vừa chạy vừa hò hét cái gì đó. Bùi Kiêu nhìn bộ dạng của hắn mà hâm mộ không thôi… có trời chừng giám, giờ phút này thân thể Bùi Kiêu suy yếu tới mức nào, cứ như người vừa mới trải qua một trận bệnh nặng thập tử nhất sinh vậy!

Cung Diệp Vũ vừa chạy tới bên ba người thì liền cười lớn ha ha. Vì Dương Húc Quang và Nhậm Trăn ở gần hơn nên hắn tóm lấy hai người này trước, ôm lấy ôm để đến cả một giây. Sau đó mới bỏ họ ra, rồi cũng chạy lại ôm chầm lấy Bùi Kiêu. Loại biểu hiện cảm xúc nóng bỏng đến như vậy thật giống như của những người chiến hữu gặp lại nhau sau nửa đời không gặp. Bùi Kiêu cũng bị hắn làm cho cảm động muốn khóc.

Sau khi đã ôm ấp xong một lượt, Cung Diệp vũ mới mở miệng hỏi thăm về diễn biến lúc sau của trận chiến với Ngưu Đầu, khi hắn biết Bùi Kiêu đã đánh lén thành công, giết chết Ngưu Đầu tại thời khắc cuối cùng thì lại ra sức đập mạnh vai Bùi Kiêu một cái, ngay sau đó biết được Lưu Vân và Lý Vân Kỳ đã chết thì lại lập tức đau thương vô cùng. Tuy ngay từ đầu đã nghĩ tới việc sẽ có người chết, nhưng khi đã xác nhận kết quả chính xác rồi, Cung Diệp Vũ vẫn lập tức trở nên trầm lặng. Không biết bao lâu sau, tiếng thở dài nào nề của hắn mới vang lên

“Cuối cùng… vẫn không cứu được sao? Ngược lại, chỉ vì ta đi cứu mà chết thêm người khác…”

Lúc này, Bùi Kiêu đang ngồi ngay bên cạnh Cung Diệp Vũ, thế nên cũng chỉ có hắn nghe được tiếng thở dài trầm thấp như đang thì thầm của Cung Diệp vũ. Ngay khi Bùi Kiêu còn đang quá sợ hãi, nghi ngờ Cung Diệp Vũ có còn là chính mình hay không, có còn giữ được ‘đạo’ của hắn hay không, thì âm thanh oang oang của Cung Diệp Vũ lại vang lên từ cuống họng của hắn. Nhưng lần này, lời hắn nói không còn chút chần chừ nữa nữa.

“Thương tổn của ta không lớn lắm, chỉ có thời điểm bị chấn động chấp niệm lúc trước là nguy hiểm nhất, nhưng may mà xung quanh đây đều là chiến trường của đám quỷ quái Chân Ma cấp và Ma Vương cấp kia, nên bọn tiểu quỷ không dám đến gần nơi này. Thế nên ta đã vượt qua được thời điểm suy yếu nhất một cách bình yên. Nếu giờ đã tìm được toàn bộ Thiên Sinh Vũ Khí ở gần đây rồi thì chúng ta lập tức lên đường rời khỏi cái ảo giới Phong Đô này thôi.”

Nói xong, Cung Diệp Vũ liền xách đao đứng dậy, đồng thời cũng bảo Dương Húc Quang thu lại tất cả Thiên Sinh Vũ Khí, để sau khi rời khỏi Phong Đô rồi sẽ chia phần. Sau đó, hắn một thân một mình, tiêu sái dẫn đầu đi trước, vừa cảnh giới xung quanh vừa bước tiếp mà không xoay đầu nhìn lại.

(… Trong lòng có điều không hiểu ư? Hay là bắt đầu nghi ngờ đạo của chính mình? )

Bùi Kiêu cảm thấy vừa sợ hãi, vừa hiếu kỳ, nhưng cũng không làm sao để chạy tới hỏi thẳng Cung Diệp Vũ được. Còn Cung Diệp Vũ, sở dĩ cách đám Bùi Kiêu một đoạn có lẽ vì muốn được yên tĩnh một mình, thế nên cuối cùng Bùi Kiêu cũng chỉ có thể im lặng tiếp bước Dương Húc Quang và Nhậm Trăn, tiếp tục bám theo sau Cung Diệp Vũ. Đồng thời, Bùi Kiêu cũng như hiểu ra, hai người Dương Húc Quang và Nhậm Trăn bên cạnh cũng đang đầy lo lắng, chỉ có điều bọn họ cũng giống hắn, yên lặng không nói lời nào.

Hành trình nặng nề như vậy cũng không kéo dài bao lâu, sau khi đi được mấy giờ, cả bọn vừa rời khỏi phạm vi của chiến trường kia không bao lâu thì gặp phải một đám mấy trăm con quỷ quái khô lâu màu đỏ… Đương nhiên chúng không thể nào là Chân Ma cấp rồi, tất cả đều là Nhập Ma cấp và chưa tới cả Nhập Ma cấp. Dưới thế công kích như đang trút giận của Cung Diệp Vũ, cả đám đó nhanh chóng biến thành năng lượng tiêu chuẩn, và cũng phải tới lúc này, tâm trạng của hắn có vẻ mới trở lại bình thường. Hắn hiên ngang đi tới trước mặt ba người hỏi lối ra ở đâu.

Tới lúc này thì Dương Húc Quang và Nhậm trăn mới có thể thở phào một hơi, còn trong lòng Bùi Kiêu thì cảm thấy lại hiểu được Cung Diệp vũ nhiều hơn một chút.

( Phóng khoáng, bá đạo, luôn tin tưởng vào ‘nhân’ và ‘đạo’ của chính mình… Tả hắn như vậy, không bằng nói là lỗ mãng còn hợp lý hơn, nếu là nói khó nghe chút nữa, thì có thể hình dung chính là một kẻ không tim không phổi…)

Mặc kệ ra sao thì Cung Diệp Vũ cũng đã lấy lại được tâm trạng bình thường, điều này thật sự khiến cho bọn ba người Bùi Kiêu thở nhẹ ra một hơi. Hiện tại cả ba đều gần như không có sức chiến đấu đáng kể nào. Nếu như Cung Diệp Vũ vì hoài nghi ‘nhân’ và ‘đạo’ của chính mình mà làm cho thực lực của hắn bị tụt khỏi Chân Ma cấp thì sẽ phiền phức lớn lắm đó…

Cứ như vậy, bốn người vừa tìm kiếm, vừa dò đường, tốn thêm mất bốn, năm ngày thời gian ở lại trong Phong Đô, dọc đường giết vô số quỷ quái bình thường, thậm chí nhặt được cả hai thanh Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng dưới đơn vị. Tuy nhiên lại không hề gặp phải một con Chân Ma cấp nào cả, có lẽ hai mươi mấy con quỷ quái lúc trước chính là toàn bộ số lượng quỷ quái Chân Ma cấp tại khu ngoài Phong Đô này rồi. Vậy nên, từ đó về sau, cả bọn không gặp phải bất cứ nguy hiểm nào, cho tới lúc tìm được một lối ra tại gần cầu Nại Hà.

Trước lúc rời khỏi Phong Đô, Bùi Kiêu có thể nhìn thấy cây cầu Nại Hà nổi tiếng trong truyền thuyết ở phía xa xa… Đó là một cây cầu theo kiểu hình vòm () cổ đại với kích thước khổng lồ tới mức khó tin. Tuy có kiểu dáng hình vòm cổ xưa nhưng cái cầu này lại rộng tới ít nhất km! Nó còn rộng hơn bất cứ một con đường nào trong thế giới hiện thực! Không chỉ có chiều rộng, cây cầu này còn dài không biết tới bao nhiêu. Ít nhất là trong tầm mắt của Bùi Kiêu, không thể thấy được đầu bên kia của cây cầu ở chỗ nào. Cái thứ này mà là cầu gì chứ? Rõ ràng là loại công trình nhân tạo khổng lồ vượt biển thì có!

“ Đó chính là cầu Nại Hà, cũng là nơi mà hiện nay chúng ta còn chưa từng đi qua. Không biết đến cùng trên cái cầu đó có bao nhiêu Chân Ma cấp quỷ quái, hay là nó dài bao nhiêu, thậm chí là cái cầu đó có thật sự dẫn tới Phong Đô Quỷ Thành hay không chúng ta cũng không biết, nơi đó đã giống như một thế giới khác vậy…” Cung Diệp Vũ nhìn về phía cực kỳ xa xôi bên ngoài cầu Nại Hà với ánh mắt thâm sâu, rồi bỗng nhiên cười ha hả nói: “Nhưng một ngày nào đó, ta sẽ dẫn các ngươi đi qua chỗ đó! Trận chiến cùng Ngưu Đầu này đã cho ta rất nhiều lợi ích, tuy còn chưa thể đột phá tới Ma Vương cấp, nhưng lại cho ta thấy được một ánh sáng chỉ đường… Nói tóm lại, chắc chắn ta sẽ trở lại lần nữa!”

Bùi Kiêu nghe vậy cũng cảm thấy trong lòng dâng đầy hào khí. Hắn nhìn về phía cầu Nại Hà lớn đến mức khó mà tưởng tưởng ở phía xa, cũng gật đầu nói: “Ta cũng đã thu được nhiều lợi ích… Ba năm, chúng ta còn lại ba năm, nếu cả ảo giới cũng không thể bình định thì cũng không cần phải nghĩ tới kiếp nạn ba năm sau nữa! Thế nên, sớm thôi, ta chắc chắn cũng sẽ quay trở lại!” Nói xong, hắn liền tiến vào lối ra đầu tiên, trong lòng lúc này chỉ còn lại một cỗ hào khí vô cùng.

Ngay khi Bùi Kiêu vừa bước vào vết rách không gian thì cảm giác trời đát quay cuồng lại ập tới một lần nữa. Không biết bao lâu sau, khi hắn tỉnh táo lại thì điều đầu tiên lọt vào tầm mắt là ánh mặt trời ấm áp, hoàn toàn khác với khung cảnh âm u, hắc ám của ảo giới Phong Đô. Nơi này chính là thế giới hiện thực!

Và trước mặt hắn, ngoài Cung Diệp Vũ và ba người còn lại thì còn có một đoàn người bao gồm vài chục Tự Do Linh Hồn, Tránh Thoát Giả và cả người sống đứng chờ đợi. Đám người đó hình như vừa quá đỗi vui mừng mà hò reo, hoan hô gì đó. Rồi khi Bùi Kiêu còn chưa kịp đứng lên thì từ trong đám người đó đã đi ra mấy tên quân nhân người sống, cầm đầu chính là gã quan chức trung niên mà Bùi Kiêu đã từng gặp. Hắn lúc này đang mặc quân trang, nhìn qua có vẻ rất oai hùng.

Gã quan chức trung niên cũng không hề khách sáo gì, không đợi cho đám Cung Diệp Vũ kịp nói gì, hắn đã mở miệng nói trước, gấp gáp tới mức gần như quát lên: “Bắc Kinh xuất hiện một lượng lớn quỷ quái thực thể hóa! Trong thành phố hiện đã bị tàn phá một đêm! Tình hình thủ đô hiện đã vô cùng hỗn loạn, giao thông cũng đã bị cắt đứt,… ước tính đã có ít nhất mấy nghìn dân thường tử vong, còn có vô số dân chúng mất tích… Tổng bộ tổ chức của chúng ta cũng sắp bị công hãm. Theo như tin tức nhận được, Tránh Thoát Giả của vài quốc gia trên thế giới đều nói rằng cảm thấy có điều không ổn. Bọn hắn nói…”

“… Trong bầy quỷ quái có một con Chân Ma cấp đang từ từ hình thành! Ước chừng, trong ngày hôm nay sẽ hoàn toàn hình thành!”

Lời bình:

Vừa qua một trận tử chiến lại có ngay một trận đánh khác. Liệu thế giới hiện thực sẽ tổn thất thế nào? Gia đình của bọn Bùi Kiêu liệu có bị ảnh hưởng?

Mời đón đọc chương mới nhất của TVKD được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm!

Chú thích:

. Cầu hình vòm: loại cầu cổ của Trung Quốc, được làm từ các khối đá được xếp lên nhau. Hình dạng cong lên ở giữa.

Truyện Chữ Hay