Tình huống này diễn ra quá mức đột ngột, nó đã làm cho kế hoạch mà mọi người xắp xếp xong xuôi đột nhiên hỏng bét, cả đám bỗng cảm thấy lúng túng, không biết phải làm sao.
“Trước kia chúng ta cũng đã gặp chuyện quỷ quái tiến giai như thế này vài lần, quá trình đó đều là khi quỷ quái có loại hình khác nhau tiến hành chém giết, cắn nuốt lẫn nhau, sau đó trở nên càng mạnh mẽ hơn. Có điều những trường hợp quỷ quái tiến giai mà chúng ta gặp trước kia đều là Nhập Ma cấp tiến giai thành Chân Ma cấp... Chưa bao giờ thấy Chân Ma cấp tiến giai thành Ma Vương Cấp như lúc này. Vậy nên lần này, có lẽ... chúng ta gặp phải phiền toái lớn rồi đây.”
Sau khi nghe thấy tiếng gầm của con quỷ quái dường như đã vượt qua Chân Ma cấp từ nơi xa xôi nào đó truyền lại thì mọi người đều ngồi xuống bàn bạc với sắc mặt hết sức nặng nề. Trên thực tế, ngoài trừ Cung Diệp Vũ đang có cái ý tưởng muốn chạy ngay tới chém giết một phen với con Ma Vương cấp kia thì suy nghĩ của những người còn lại đều đơn giản hơn nhiều... đó là lập tức rời khỏi ảo giới Phong Đô!
Về cơ bản thì Bùi Kiêu vẫn được xem là một tay mơ, những hiểu biết của hắn về giới linh hồn và ảo giới đều rất có hạn, vậy nên lúc này hắn mới hỏi: “Dù nó là quỷ quái Ma Vương cấp thật, nhưng chúng ta cũng có thể đi vòng qua chứ? Mà nếu phải rời khỏi ảo giới này cũng không có gì khó khăn cơ mà.”
Mọi người nghe vậy thì đều nhìn về phía hắn, sau đó cả đám lập tức cười khổ, Dương Húc Quang liền nói thẳng: “Không đơn giản như vậy đâu. Người biết vì sao thực lực Ma Vương cấp vẫn luôn chỉ là suy đoán trên lý thuyết thôi không? Thứ nhất là vì không có một Cao Đẳng Tránh Thoát Giả nào đạt được tới cấp độ đó. Thứ hai là vì cả trong ảo giới cũng chưa từng thấy quỷ quái đạt tới cấp này... Một con quỷ quái muốn tiến giai thì sẽ phải cắn nuốt một số lượng lớn quỷ quái cùng giai hoặc Tự Do Linh Hồn. Thế nhưng dù là các loại thủ lĩnh lớn, nhỏ thì cũng chưa chắc đều là Chân Ma cấp. Nói cách khác là nếu Chân Ma cấp quỷ quái không thể cắn nuốt được lượng lớn quỷ quái cùng giai và Tự Do Linh Hồn thì không thể nào tiến giai được. Nhưng nếu như Chân Ma cấp tiến giai thì... nói cách khác là nơi này tồn tại số lượng lớn Chân Ma cấp quỷ quái!”
Bùi Kiêu nghe vậy thì toàn thân run lên. Số lượng lớn Chân Ma cấp quỷ quái? Đừng nói là số lượng lớn, nếu mười lăm người bọn họ gặp phải nhiều hơn ba con Chân Ma cấp thì khả năng tử vong của cả bọn đã cao hơn % rồi! Đó có phải rau cái trắng đâu cơ chứ? Là Chân Ma cấp hàng thật giá thật kia mà!
Cung Diệp Vũ đứng lên nhìn ra phía xa một hồi lâu, sau đó hắn mới trầm giọng nói với mọi người: “Không sai. Húc Quang nói chính xác. Đúng là ta cảm nhận thấy có ít nhất hai mươi con quỷ quái Chân Ma cấp trở lên, bọn chúng đều bao quanh con quỷ quái Ma Vương cấp kia, đoán chừng là ở phía bên kia.” Nói xong, Cung Diệp Vũ liền chỉ về một phía xa bên ngoài.
Dương Húc Quang gật đầu nói: “Đúng là như vậy, trước kia cũng thấy trong tư liệu về việc quỷ quái tiến giai có nhắc tới. Một khi quỷ quái tiến giai thì đầu tiên chúng sẽ cắn nuốt toàn bộ quỷ quái cùng loại bên cạnh mình. Ví dụ như quỷ quái lại cương thi sau khi tiến giai thì sẽ cắn nuốt toàn bộ quỷ quái cương thi ở bên cạnh nó, các nhà khoa học cho rằng đó là biện pháp chúng dùng để củng cố thực lực của mình. Vậy nên chắc chắn đám Chân Ma cấp kia đang vô cùng đề phòng con Ma Vương cấp, thậm chí hai bên đang ở vào thế đối địch, điều này vừa hay trở thành cơ hội cho chúng ta. Chúng ta có thể đi đường vòng tới khe nứt không gian để trở về thế giới thực. Đây không còn là nơi mà thực lực như chúng ta có thể đối mặt nữa rồi.”
Tất cả đều đưa mắt nhìn về phía Cung Diệp Vũ. Ai cũng có thể thấy được trong lòng Cung Diệp Vũ đang rất khó chịu, nhưng dù sao thì Cung Diệp Vũ cũng là người hiểu được điều gì là quan trọng với đại cục, sắc mặt hắn trầm xuống nói: “Tốt! Chúng ta trở về thế giới thực thôi. Thực lực hiện tại của chúng ta quả thật chưa thể đối mặt được nơi này... Một con quỷ quái Ma Vương cấp và hơn hai mươi con quỷ quái Chân Ma cấp! Có trời mới biết cái ảo giới này đã xảy ra kịch biến gì? Rõ ràng là chỉ thoáng một cái mà đã xảy ra biến động lớn đến vậy.”
Dương Húc Quang đắng chát cười: “Không phải. Có lẽ không chỉ có cái ảo giới này mới xảy ra kịch biến thôi đâu. Đội trưởng, các vị, các ngươi còn nhớ sự kiện kịch biến cách đây nửa năm không? Lúc đó chẳng phải đã đột nhiên xuất hiện lượng lớn Chân Ma cấp quỷ quái tập kích thế giới hiện thực đó sao? Lần này tình hình cũng giống như lúc đó rồi. Có lẽ đúng như các nhà khoa học đã dự báo, càng gần tới ngày tháng năm thì sự thay đổi này sẽ càng ngày càng lớn... Ta rất lo lắng cho thế giới hiện thực.”
Cung Diệp Vũ và Bùi Kiêu liếc nhìn nhau một cái, sắc mặt của cả hai đều tái đi, vì người nhà của bọn hắn đều đang ở Bắc Kinh mà không giống người nhà của các Tránh Thoát Giả khác đều phân tán trong cả nước. Nếu thế giới hiện thực cũng xảy ra biến đổi lớn như cái ảo giới này... Ở đây thì bọn hắn còn có thể trốn tránh được, nhưng ở thế giới hiện thực thì sao đây? Nhất là khi mà bọn hắn vừa rời khỏi Bắc Kinh, nếu lúc đó bỗng xuất hiện lượng lớn quỷ quái thực thể hóa thì sao đây?
“Đi! Lập tức trở về thế giới hiện thực!”
Sau khi Cung Diệp Vũ ra lệnh một tiếng thì tất cả mọi người đều lập tức thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn trong cơ thể để tăng tốc, dựa theo bản đồ mà Dương Húc Quang vẽ ra để đi về địa điểm có thể rời khỏi áo giới Phong Đô này.
Khác biệt lớn nhất của ảo giới cấp cao và cấp thấp không phải là ở thực lực của quỷ quái mà là ở ở việc ra vào ảo giới. Nếu ảo giới cấp thấp thì luôn có thể rời khỏi ảo giới tại nơi đã tiến vào thì khi tiến vào ảo giới cấp cao rồi thì lối ra sẽ tự động bị dịch chuyển tới vị trí khác, cần phải tìm kiếm trong ảo giới mới có thể đến được khe nứt không gian để trở về thế giới hiện thực.
Mỗi khi có người tiến vào trong ảo giới này thì vị trí lối ra sẽ di chuyển đi một lần. Đây chính là lý do vì sao cần tiến hành trinh sát bước đầu và khai hoang trong ảo giới, trừ việc cần nắm rõ nơi phân bố của quỷ quái, số lượng thủ lĩnh và thực lực của quý quái, v.v... thì còn phải đi tìm được những vị trí mà khe hở không gian sẽ dịch chuyển tới, nếu không rất có thể sẽ xuất hiện tình trạng sau khi tiến vào thì không tìm thấy nơi để rời khỏi...
Khi mọi người đi về hướng có thể có khe nứt không gian để thoát ra thì Bùi kiêu cũng cầm tấm bản đồ kia nhìn kỹ vài lần. Phần bản đồ này được vẽ cực kỳ kỹ càng, cả vị trí hiện tại của hắn cũng được đánh dấu trên đó, nhưng điều làm hắn thấy kỳ quái là trên bản đồ này lại có tới năm điểm được đánh dấu rõ ràng là lối ra. Lúc đầu hắn còn tưởng mình hiểu lầm, nhưng sau đó hỏi thăm Dương Húc Quang mới được hắn trả lời là mình không hề nhầm.
“Nói cách khác là có thể chúng ta sẽ phải tìm tới năm lần mới có thể tìm được nơi để có thể rời khỏi đây hả?” Bùi Kiêu lập tức hỏi một cách kinh ngạc.
Dương Húc Quang nghe vậy thì cười khổ: “Nếu vận khí mà tốt thì có khi chỉ một, hai lần là sẽ tìm được lối ra, nhưng nếu như vận khí không tốt... Vậy thì có khi tìm cả năm điểm này cũng không thấy lối ra đâu. Dù sao thì cái ảo giới Phong Đô này cũng quá lớn, tuy lối ra chỉ di chuyển ở bốn phía khu ngoài nhưng cũng vẫn còn những vị trí mà chúng ta chưa tìm được. Nếu trường hợp đó xảy ra thì chúng ta cũng chỉ có thể chờ ở đây mười ngày... Còn nhớ trước khi tiến vào ảo giới Phong Đô này không? Lúc đó chúng ta đã ghi lại trong mục theo dõi của Phong Đô rồi, ở đó đã ghi là thời gian của nhiệm vụ này là mười ngày. Vậy nên sau mười ngày mà chúng ta chưa trở về thì cơ quan giám sát sẽ cử Tự Do Linh Hồn tiến vào trong ảo giới Phong Đô, như vậy thì vị trí cửa ra sẽ dịch chuyển một lần nữa, khi đó nó có thể sẽ xuất hiện ở một trong năm vị trí mà chúng ta đã biết.”
Bùi Kiêu nghe thấy vậy thì trong lòng sợ run. Lúc này hắn đang nóng lòng muốn quay về nhà không khác gì ngồi trên đống lửa. Sau khi biết thời điểm cuối năm có thể sẽ xuất hiện số lượng lớn quỷ quái thực thể hóa, rồi hoàn cảnh của cái ảo giới trước mặt lại biến đổi kịch liệt như vậy, đây rất có thể là dấu hiệu báo trước một đợt quỷ quái lớn tập kích thế giới hiện thực. Hắn rất lo lắng người nhà có thể gặp phải chuyện khong hay, thế mà lúc này lại nghe có thể phải ở lại đây hơn mười ngày... Trong lòng hắn lúc này đã lo lắng như thể một con mèo đang bị ngứa ngay trong móng vuốt. ()
Bùi Kiêu nhìn về mọi người vài lần, liền phát hiện trừ hắn và Cung Diệp Vũ ra thì chỉ còn ba gã Tránh Thoát Giả có sắc mặt lo lắng, rất có thể ba người này cũng có người nhà tại Bắc Kinh cho nên cũng thấy lo lắng như vậy. Còn chín tên Tránh Thoát Giả còn lại thì sắc mặt bình tĩnh hơn nhiều, có lẽ dùng một câu để hình dung chính xác về bọn họ thì là ‘đứng trên cao nhìn việc không liên quan đến mình’... “Đợi đã! Chín tên Tránh Thoát Giả ư?”
“Đợi một chút!” Bùi Kiêu bỗng nhiên gọi lớn. Đồng thời hắn cũng tháo cây súng đang đeo sau lưng của mình xuống, rồi nghiêm nghị quát hỏi: “Chúng ta có tổng cộng mười lăm Tránh Thoát Giả kia mà! Tại sao giờ chỉ còn có mười bốn người thế này? Một thành viên đã biến đi đâu mất rồi?”
Mọi người vốn đang vội vàng chạy trốn. Hơn nữa vì nguyên nhân có con quỷ quái Ma Vương cấp và hơn hai mươi con Chân Ma cấp kia tồn tại nên trong khoảng thời gian này tâm trạng của mọi người đã nôn nóng đến cực điểm, lúc này Bùi Kiêu lại bỗng nhiên hét lên như vậy làm cho có mấy người sợ tới mức toàn thân run lên, vội rút ra Thiên Sinh Vũ Khí của chính mình chĩa về phía Bùi Kiêu. Còn lại mấy người tuy biểu hiện có đỡ hơn nhưng cũng bị dọa tới sắc mặt đại biến, cả bọn đều nhìn chằm chằm một cách hung dữ về phía Bùi Kiêu, như thể chỉ cần Bùi Kiêu không thể nói rõ chuyện vừa rồi thì sẽ lập tức ra tay với hắn.
“... Quả nhiên là vậy! Đối với đoàn đội này thì ta dù thế nào cũng chỉ là một kẻ chen ngang mà thôi, không chỉ vậy mà còn đột nhiên trở thành phó đoàn trưởng để ngồi trên đầu bọn họ, vậy nên dĩ nhiên là mọi người sẽ không phục rồi. Tuy lúc trước ta đã đánh thắng một trận, làm bọn họ thấy được thực lực của ta nhưng vẫn chỉ là phục là ở ngoài mặt mà thôi. Nếu thực sự đến lúc sinh tử quan đầu (), trừ Cung Diệp ra... những người còn lại đều không đáng tin!”
Bùi Kiêu thầm thở dài trong lòng. Nhưng mà tình huống lúc này đang rất nghiêm trọng, thế nên hắn vẫn nghiêm túc nói: “Các ngươi cẩn thận đếm xem ở đây chúng ta có mấy người. Chỉ có mười bốn người mà thôi!”
Mọi người nghe vậy thì đều hoảng hốt nhìn lẫn nhau. Thế nhứng sau khi nhìn chán rồi thì trái lại, biểu hiện của cả bọn bỗng nhiên trở nên rất quỷ dị, không chỉ vậy, trên tay Đàm Trăn bỗng xuất hiện cây vĩ cầm của nàng, Dương Húc Quang cũng lấy ra một trường thương có chùm tua màu đỏ (). Tất cả đều nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Bùi Kiêu.
Cung Diệp Vũ không lấy ra Tử Lôi Đao của hắn, nhưng nét mặt thì nghiêm túc trước nay chưa từng thấy. Hắn nhìn Bùi Kiêu nói: “Ngươi chỉ thấy mười bốn người thật sao? Hay là ngươi quên đếm chính mình rồi? Hay là trong mười lăm người chúng ta, ngươi chỉ nhìn thấy... mười bốn người?”
Bùi Kiêu lập tức kinh hãi. Hắn vội vàng nhìn kỹ những người xung quanh một lần nữa... Không sai! Kể cả hắn thì ở đây chỉ có tổng cộng mười bốn người! Thế nhưng vì sao trong mắt những người khác thì lại có mười lăm người đây?
Chẳng lẽ... chuyện này có điều gì cổ quái?!
Lời bình:
Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao những gì Bùi Kiêu nhìn thấy lại khác với những người còn lại? Phải chăng cả đội đã rơi vào bẫy của kẻ địch mà không hề hay biết? Liệu cả đội có thể bình yên rời khỏi Phong Đô? Cùng đón xem chương mới nhất của TVKD được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm!
Chú thích:
. Mèo ngứa ở móng vuốt: Ý chỉ trạng thái bứt rứt, khó chịu, lo lắng nhưng lại không làm gì được, giống như con mèo ngứa ở móng vuốt nhưng không thể gãi nổi.
. Sinh tử quan đầu: Lúc sống và chết chỉ cách nhau trong gang tấc.
. Hồng anh trường thương: cây thương dài có chùm tua rua gắn ở phần giữa phần lưỡi sắc và cán cầm.