Dịch: Orange
Biên: Shun
Trương Hằng...
Trương Hằng được sinh tại một bệnh viện nào đó của Nam Kinh. Lúc sinh ra, trong phòng không có hương thơm lạ xuất hiện, cũng không có Linh Chi mọc lên khắp nơi, càng chẳng có rồng thiêng sa từ trên trời xuống, nói tóm lại, hắn chỉ là một đứa bé rất bình thường...
Cha mẹ của hắn đều là thương nhân, là những người đã từ chức rồi xuống miền biển làm ăn sau khi bắt đầu thời kì mở cửa cải cách. Đến những năm thì gia sản đã có mấy triệu, ở cả Nam Kinh và Thượng Hải đều có nhiều đất đai và cửa hàng, đã được coi là giàu có. Đó chính là hoàn cảnh lớn lên của Trương Hằng. Tuy vì bận rộn việc làm ăn nên cha mẹ đúng là không quan tâm hắn nhiều, nhưng rất may là từ nhỏ thì tính cách Trương Hằng đã thuộc loại vô tư vui vẻ, cởi mở hòa đồng, vậy nên hắn cũng không cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo gì và có thể lớn lên một cách bình thường, trở thành một người bình thường với tâm tính bình thường.
Thế nhưng tính cách của hắn lại có một điểm rất không hay! Đó chính là làm gì cũng không bền lòng…
Trương Hằng! Trương Hằng! Cha mẹ đặt cho hắn cái tên này là vì mong muốn sau này hắn sẽ biết sống một cách kiên nhẫn, nhưng ai ngờ sự đời không như mong muốn. Có lẽ bởi vì tính cách vô tư, có lẽ bởi vì tính tình cởi mở, thoải mái, không câu nệ nên ngược lại, chẳng thể có lòng kiên nhẫn như những kẻ cố chấp. Thông thường, dù chỉ mới làm một việc gì đó không bao lâu, mà bỗng gặp phải khó khăn, thì hắn sẽ lập tức buông tay đầu hàng. Vậy hóa ra lại hoàn toàn trái ngược với ý nghĩa cái tên của hắn. Điều đó cũng đã khiến cho cha mẹ hắn vô cùng bất ngờ.
May mà gia đình Trương Hằng xem như thuộc vào tầng lớp giàu có, gia sản lên đến mấy triệu tại thời điểm những năm , đối với thời đại đó gia đình như vậy đã coi như là giàu sang rồi. Hơn nữa, cha mẹ Trương Hằng cũng không phải kiểu người có tiền thì nảy sinh thói hư tật xấu. Ngược lại, họ vẫn luôn luôn duy trì bản tính tiểu thương, mua bán cẩn thận, đầu tư tích lũy, chính vì thế mà gia đình Trương Hằng ngày càng trở nên giàu có. Nhờ đó mà tính cách thiếu quyết tâm của Trương Hằng cũng không tạo ra ảnh hưởng gì quá lớn đối với hắn, nên đi học thì đi học, nên kết hôn thì kết hôn, nên kế thừa gia nghiệp thì kế thừa gia nghiệp, nhân sinh như thể một đường quỹ tích đã được vẽ ra sẵn, hắn chỉ việc cứ vậy mà đi theo là được.
Cho đến khi gặp cô ấy...
Đó là một lần gặp gỡ tình cờ trong trường đại học, tại một bữa liên hoan tụ tập rất nhiều sinh viên. Bởi vì tính cách Trương Hằng rất nhiệt tình và cởi mở cho nên các mối quan hệ trong trường của hắn không tệ. Hơn nữa gia đình Trương Hằng giàu có, tính tình hắn cũng hào phóng rộng rãi, thế nên những dịp liên hoan thường đều do hắn đặt chỗ và liên lạc với các bạn học, có thể xem như là chủ trì kiêm luôn việc lên danh sách những người tham gia.
Lần đó hắn liên lạc với các tân sinh viên mới nhập học, do đã là “lớp đàn anh” sinh viên năm nên Trương Hằng rất nhiệt tình đối với những chuyện như vậy, hắn đã chọn được một nơi để tổ chức tiệc đứng từ trước, người tham dự chỉ cần nộp ba mươi tám đồng là có thể tiệc tùng thoải mái. Liên hoan như vậy không có gì là quá xa xỉ, thế cho nên chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn Trương Hằng đã tụ tập được mười mấy sinh viên lớp dưới. Mọi việc vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch, cho đến khi gặp một nữ sinh lớp dưới.
“Thật xin lỗi, tôi muốn dành thời gian buổi tối để đọc sách.”
Đây là một thiếu nữ thanh tú, hầu như không có gì xuất sắc, chỉ có thể dùng hai chữ bình thường để hình dung. Cô có mái tóc dài đen bóng như nhung rất bắt mắt, nhưng da dẻ hơi ngăm ngăm và thô ráp, dường như thường xuyên phải dầm mưa dãi nắng. Mà cô cũng không hề tô mày kẻ mắt, son môi nước hoa các loại cũng không sử dụng, trang phục trên người đơn giản nhưng rất sạch sẽ. Gợi nên trong tâm trí người khác hình ảnh về đóa sen trên mặt nước, không màu mè không rực rỡ, mặc cho mưa nắng khắc nghiệt vẫn luôn tươi đẹp, thuần khiết không một tì vết...
Bản tính vui vẻ của Trương Hằng khiến cho người khác có ấn tượng rằng hắn là một người phóng khoáng vã đĩnh đạc, nhưng thực tế thì đầu óc của hắn cũng là khá tinh tế. Vừa nhìn thấy thiếu nữ này là hắn đã đoán ngay được nguyên nhân cô từ chối... Đó chính là ba mươi tám đồng lệ phí tham gia. Đối với hắn, hoặc là đối với phần lớn những người khác cũng vậy, đó chỉ là một số tiền rất nhỏ, ăn một bữa cơm hết ba mươi tám đồng thực sự là không đắt. Nhưng đối với thiếu nữ này mà nói, ba mươi tám đồng rất có thể chính là tiền chi tiêu ăn uống trong vòng một tuần rồi. Trương Hằng nhìn xem trang phục sạch sẽ trên người nàng, có một số chỗ bị giặt giũ nhiều đến mức bạc màu, xem ra bộ quần áo này cũng đã được mặc rất lâu...
“Nhưng mà tôi lỡ trả tiền rồi! Dự tính bao nhiêu người tham gia thì tôi đã thanh toán trước bấy nhiêu tiền. Vốn dĩ mục đích lần liên hoan này là để chào mừng tân sinh viên, lẽ dĩ nhiên là do các sinh viên khóa trên chúng tôi mời. Mà bạn không đi thì chủ quán cũng sẽ không trả lại tiền cho tôi, như vậy sẽ rất là lãng phí. Thế nên bạn hãy nghỉ ngơi một ngày đi, không đọc sách một ngày cũng không sao, cùng mọi người liên hoan ăn uống vui vẻ một bữa, sau khi nghỉ ngơi sẽ tiếp tục đối mặt với cuộc sống trong trường đại học.”
Trương Hằng chạy theo thiếu nữ, hắn vừa cười vừa nói, trong lòng đã quyết định sẽ tự bỏ tiền túi ra nộp lệ phí tham gia thay cho cô.
Quả nhiên, thiếu nữ thoáng sững sờ khi nghe Trương Hằng nói vậy. Đúng như hắn đã đoán, với tính cách tiết kiệm của cô, hiển nhiên là không thể để lãng phí chút nào. Tuy vừa mới từ chối xong, nhưng sau khi đắn đo cân nhắc một lúc lâu, cô cuối cùng cũng đồng ý với đề nghị của Trương Hằng, quyết định tham gia vào buổi liên hoan.
Chuyện sau đó thì có vẻ như đã không cần Trương Hằng phải lo lắng nữa, bởi hắn làm đến mức như vậy thì đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Thế nhưng trái lại, Trương Hằng có vẻ như còn tiếp tục lo nghĩ nhiều hơn nữa. Tính cách hắn vốn khoáng đạt, cởi mở, có vẻ ngoài lịch lãm, tùy hứng; tuy nhiên, bên dưới vẻ ngoài thư sinh nho nhã đó còn ẩn chứa một tấm lòng hào hiệp đầy nhiệt huyết, chẳng thể ‘nhắm mắt làm ngơ’ khi thấy chuyện ‘bất bình’. Tuy hiện tại thiếu nữ kia còn chưa gặp phải chuyện gì bất bình, nhưng Trương Hằng đã cảm thấy cần phải suy tính xa hơn mới được.
Từ sắc mặt xanh xao của thiếu nữ thì có thể đoán rằng thường ngày cô ăn uống chắc rất tiết kiệm. Mà lần tiệc đứng này, mặc dù lệ phí tham gia chỉ là ba mươi tám đồng, nhưng mà thức ăn đồ uống, rượu bia thịt cá, trên cơ bản là muốn gì cũng có. Nếu như ở một dịp khác, hẳn là thiếu nữ còn có thể kiềm chế, nhưng hiện tại là tiệc buffet đã nộp tiền sẵn, vậy thì chắn chắn cô sẽ mặc sức ăn uống thỏa thích. Thực ra thì vậy cũng không có gì là sai, nhưng mà người thành phố bình thường, ai lại ăn nhiều như vậy chứ? Nếu chí có một mình cô ở đó mặc sức đánh chén thịt cá, thì sau này, sẽ khó mà không làm cho người ta nhìn vào bằng ánh mắt kỳ thị…
Do vậy, trong bữa tiệc lần đó, cách Trương Hằng ăn uống còn gây chú ý hơn thiếu nữ nhiều, vơ vét liên tục như hổ đói, trên tay đầy thịt cá, đồ nướng chiên xào gì cũng bỏ bụng tới tấp, hết món này sang món khác, vì vậy mà đã thu hút gần như toàn bộ sự chú ý của những người tham gia. Về phần thiếu nữ, cô ngồi ở một góc vắng, vừa nhìn Trương Hằng, vừa yên lặng ăn đồ ăn...
“… Ta cảm thấy, trong vòng mười năm tới, chỉ cần nuốt phải chút dầu mỡ là sẽ nôn ọe ngay lập tức.”
Ngày hôm sau, Trương Hằng thầm nghĩ khi vừa xoa bụng vừa đi từ nhà vệ sinh ra. Nhưng lúc đó, lại có một chuyện khiến cho hắn cảm thấy ngạc nhiên. Thiếu nữ kia đang cầm một cái bọc nhỏ đứng bên cạnh sân thể dục, đợi khi Trương Hằng vừa bước ra từ nhà vệ sinh, cô liền đi tới một cách tự nhiên rồi đưa cái bọc nhỏ đang cầm trong tay cho hắn.
“Cầm lấy đi. Đun cái này lấy nước uống sẽ giúp hỗ trợ tiêu hóa và chữa đau bụng… Và, cám ơn vì chuyện ngày hôm qua.”
Thiếu nữ cười nói với Trương Hằng với vẻ rất tự nhiên.
Tuy dung mạo của người thiếu nữ này thực sự rất bình thường, cùng lắm thì có thể xem là xinh xắn, mà Trương Hằng cũng không phải chàng khờ chưa từng yêu đương – từ lúc học cấp ba thì hắn đã quen biết với mấy người bạn gái rồi, đến khi học đại học cũng có hẹn hò, nhưng cũng vì tính cách dễ chán nản nên cứ sau một thời gian là lại chia tay đường ai nấy đi. Có điều là hắn còn trẻ tuổi, ngoại hình cũng không tệ, tiền bạc không thiếu mà tính cách cũng tốt, vậy nên bạn gái hắn xưa nay đều có thể coi là người đẹp. Vậy nên, nếu theo tiêu chuẩn chọn bạn gái xưa này thì thiếu nữ này rõ ràng là chưa đủ lọt vào mắt xanh của hắn.
Thế nhưng, giờ phút này, đôi mắt sáng trong tinh khiết cùng với vẻ cười nói vô tư của người thiếu nữ lại khiến Trương Hằng cảm thấy một loại cảm giác vô cùng mông lung và rất khó hình dung, giống như vừa bị điện giật, làm cho hắn chỉ biết đứng ngây ra. Mãi đến khi thiếu nữ ấn cái bọc vào tay hắn rồi từ từ bỏ đi, hắn mới như bừng tỉnh, mở cái bọc ra xem thì thấy bên trong đúng là một đám các loại lá thuốc...
“Đôi mắt ấy… Có lẽ, từ lâu lắm rồi, điều ta vẫn luôn chờ đợi chính là chủ nhân của đôi mắt ấy…”
Sau đó là quá trình chủ động theo đuổi của Trương Hằng – rất khó tin nhưng dường như chỉ vì một nụ cười. Nhưng thiếu nữ kia thì lại có vẻ như rất bàng hoàng và sợ hãi, cô không ngừng trốn tránh sự theo đuổi của Trương Hằng. Chuyện như vậy khiến cho các bạn cùng phòng của cô đều cảm thấy rất khó hiểu, họ liền cố gắng tạo cơ hội cho Trương Hằng và cô ở gần nhau. Nhưng người thiếu nữ lại dường như có một trái tim sắt đá, cô tránh né thẳng thừng những sự quan tâm và theo đuổi của Trương Hằng. Tới cuối cùng, cô thậm chí còn không thèm tỏ thái độ phản ứng với Trương Hằng nữa.
Cho đến thời điểm này, cái tính cách dễ bỏ cuộc của Trương Hằng dường như đã biến mất không chút dầu vết. Không hiểu là vì quá si mê thiếu nữ, hay vì điều gì khác mà hắn có thể ‘mặt dày’ theo đuôi, chẳng thèm để ý tới thái độ lãnh đạm của người ta, cứ vậy mà lằng nhằng không thôi... Mối quan hệ giống như ‘oan gia’ của hai người cứ duy trì như vậy, đuổi đuổi trốn trốn suốt hai năm. Cho đến khi... thiếu nữ nhận được kết quả chẩn đoán ung thư.
“Đừng lo! Hiện nay khoa học đã rất tiến bộ, chắc chắn có phương pháp chữa được. Em hãy lạc quan lên, đừng suy nghĩ nhiều. Anh nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho em!”
Trương Hằng vừa đi đi lại lại vừa kêu gào trong phòng bệnh. Lúc này, vẻ lịch lãm, tùy hứng trước nay của hắn đã biến đâu mất, thay vào đó là thái độ điên cuồng chưa từng thấy, giống như sẵn sàng nhảy vào cắn xé ai đó ngay lập tức. Tuy liên tục theo đuổi hai năm mà thiếu nữ chưa từng chấp nhận, nhưng Trương Hằng cũng đã rất thân quen với cô, những tình cảm mơ hồ ban đầu cũng đã trở thành yêu thương tha ngày càng khắc sâu trong lòng. Giờ phút này, chợt nghe tin thiếu nữ đã mắc phải căn bệnh vô phương cứu chữa, trong lòng hắn chỉ cảm thấy đau đớn vô hạn, dường như ngay cả linh hồn cũng run rẩy, chính nỗi thống khổ đến cực điểm này đã khiến hắn rơi vào trạng thái điên cuồng như vậy.
Mà lúc này, không biết là do bệnh tật ảnh hưởng hay đang sợ hãi mà sắc mặt của thiếu nữ cũng đã tái nhợt. Thế nhưng cử động của cô thì vẫn nhanh nhẹn, hoạt bát, không có vẻ mệt mỏi ốm yếu gì. Cô nhẹ nhàng ôm lấy Trương Hằng từ phía sau, miệng thì thào nói:
“Dừng lại đi, đừng như vậy nữa. Như thế này không giống anh ngày thường chút nào...”
“Ngày thường, mặc dù luôn tỏ ra lãnh đạm, nhưng mà sự cố gắng của anh, sự kiên trì của anh, sự dịu dàng của anh... tất cả những điều đó, em đã khắc ghi trong lòng từ lâu... Em đã thích anh từ lâu rồi, nhưng anh biết tại sao em lại phải trốn tránh không? Bởi vì... chúng ta sẽ mãi mãi chẳng thể được ở bên nhau, mãi mãi không thể...”
“Em là một đứa trẻ lớn lên từ xóm núi, giống như những đứa bé vùng sâu vùng xa anh vẫn hay thấy nói đến trên sách báo ấy. Em chính là một trong số đó! Hơn nữa, nơi em lớn lên còn khó khăn hơn, nghèo khổ hơn... Học phí của em có được là nhờ làng xóm cùng nhau gom góp lại mà có, là làng xóm cười tiễn em rời khỏi núi, là những người dân nghèo khổ không biết đến một chữ đó mong em trở về. Vậy thì làm sao em có thể lưu luyến sự phồn hoa nơi phố thị này được? Em phải quay về, nhất định phải về, mang kiến thức về cho quê nhà, cho bọn trẻ. Em muốn dạy học cho lũ trẻ, để càng có nhiều trẻ em được bước chân ra khỏi vùng núi kia như em. Vậy nên, dù em có thích anh nhiều đến thế nào, em cũng không thể ở lại với anh được... không thể được...”
Thiếu nữ thấp giọng khóc, mặc dù cô đang âm thầm thút thít sau lưng, Trương Hằng vẫn có thể tưởng tượng được khuôn mặt tuyệt vọng của cô lúc này... Hắn chưa bao giờ thấy cô khóc. Trong suốt hai năm qua, cho dù cô gặp phải khó khăn đến mức nào, dù Trương Hằng có làm phiền cô ra sao, cô cũng chưa bao giờ khóc. Cô vẫn luôn kiên cường như đóa hoa dại trên đỉnh núi cao, trong gió lạnh thấu xương vẫn âm thầm nở rộ...
Nhưng giờ đây, cô đã tuyệt vọng tới rơi lệ...
“Em đã luôn cố chống lại. Dù là chống lại sự cám dỗ của những phồn hoa nơi thành thị hay chống lại sự theo đuổi của anh, em chưa bao giờ đầu hàng, vẫn luôn tình nguyện chịu khổ, vẫn mong muốn trở về xóm núi kia. Nhưng mà... nguyện vọng này không thể thực hiện được nữa rồi. Tất cả mọi người đều đang chờ em trở về, nhưng em đã không thể trở về được nữa. Trương Hằng, em không về được nữa...”
Trương Hằng chỉ biết yên lặng đứng đó. Trên lưng áo hắn, đã ướt đẫm nước mắt, ngấm vào da của hắn, máu thịt hắn, linh hồn hắn...
Bưng hộp tro cốt của thiếu nữ trên tay, Trương Hằng mặc kệ tất cả những nỗ lực phản đối của cha mẹ, thậm chí mặc kệ việc cha mẹ dọa sẽ hủy bỏ quyền thừa kế của mình, hắn dứt khoát bước lên con đường thiếu nữ đã để lại... đi đến xóm núi nơi cô sinh ra, trở thành một thầy giáo tiểu học của một xóm núi nghèo khó, hàng ngày dạy dỗ đám trẻ nhỏ của thôn này và một thôn khác còn khó khăn hơn ở gần đó. Chớp mắt, đã trôi qua năm năm.
Lãng quên tính cách dễ đầu hàng, chỉ còn nhớ lòng quyết tâm. Lãng quên phồn hoa chốn thành thị, chỉ còn nhớ xóm núi nghèo chất phác. Lãng quên đi những phù phiếm hoa lệ, chỉ còn nhớ những khuôn mặt ngăm ngăm tươi cười... Trương Hằng có thói quen vuốt một vật đặt trong túi áo ngực của mình. Đó là một tấm ảnh, tấm ảnh duy nhất chụp chung giữa hắn và cô trước khi cô mất. Lúc đó, biết được quyết định của Trương Hằng, cô đã cười rất tươi, rất động lòng người. Dù cho lúc đó đầu cô đã rụng hết tóc, dù cho người đã gầy gò tựa như chỉ còn da bọc xương, nhưng nụ cười yên bình ấy vẫn khiến cho Trương Hằng như sống lại giây phút mình nhận được bọc lá thuốc trên sân trường ngày đó...
Xinh đẹp động lòng người. Dường như, cả cuộc đời này của ta cũng chỉ là để chờ đợi chủ nhân của đôi mắt ấy...
Xuân đến, tuyết tan, những cây cầu gỗ nhỏ mà người trong thôn bắc qua suối đều gãy đổ, Trương Hằng chỉ còn cách cõng mấy đứa nhỏ qua suối. Một lần, đúng lúc hắn qua suối như vậy thì bỗng có dòng nước xiết cuốn tới, khiến cho cả hắn và mấy đứa nhỏ đều bị cuốn đi. Lúc đó, hắn chỉ kịp lấy hết sức đẩy đứa nhỏ vào bờ, còn bản thân thì bị dòng nước cuốn đi, trôi về phía hạ du...
“Vương Tuyết Liên, người yêu của anh... Lần này, anh nhất định sẽ kiên trì. Lần này, anh sẽ không đầu hàng, trừ khi anh đã chết. Đến lúc đó, khi ta gặp lại nhau, anh mới dám ngẩng cao đầu cười thoải mái, giống như dáng vẻ của anh khi theo đuổi em trước kia. Có như vậy, anh mới không thấy thẹn với lương tâm...”
“Vì thế, anh sẽ mãi kiên trì, cho đến khi chết...”