Ngồi trên máy bay trở về, Mã Duyệt không tự chủ mà nhớ tới Hạ Quân Hàng. Đêm qua lật xem phần giới thiệu của một loại phép thuật trong bí pháp mới phát hiện thì ra việc hắn ta biến mất cũng không giống như kiểu hoà vào nước mình đã nghĩ, mà là hút linh hồn. Hiển nhiên, ‘Hạ quân Hàng’ này chắc chắn đã sớm chết, nên sau khi linh hồn bị hút vào nước liền hoá thành tro, biến mất trong nước.
Loại chú thuật này chỉ được giới thiệu đơn giản, đây là thứ bị liệt vào cấm chú sơ cấp, Mã gia không cho phép người đời sau sử dụng, bởi vì nếu sử dụng thì một ngày nào đó sẽ gây ra tai hoạ mất mạng.
Mã Duyệt suy nghĩ cẩn thận, hắn ra tay tương đối nặng, nhưng cũng không đến nỗi chết, cho nên linh hồn của tên ‘Hạ Quân Hàng’ ấy tất nhiên sẽ có thể tìm ra một thân thể khác, vậy chẳng phải là sẽ điều tra lại từ đầu sao?
Mã Duyệt khẽ chau mày, chuyện phiền phức như vậy, thật sự là khiến người ta rất chán ghét.
Mã Duyệt xách hành lý gọi một chiếc taxi, vô cùng tự nhiên đọc ra địa chỉ nhà Hàn Khải, đương nhiên là ngay cả hắn cũng có chút kinh ngạc.
Mãi cho tới khi đến nơi, phần ngạc nhiên này lại bị tức giận thay thế, thứ chào đón hắn là cánh cửa nhà đóng chặc.
Hàn Khải này, thật sự không coi cái mạng của mình ra gì cả.
Sau khi gọi điện thoại, cuối cùng Mã Duyệt cũng xác nhận được Hàn Khải đã đến văn phòng thám tử. Mặc dù có Chu Tước đi cùng, nhưng bây giờ Mã Duyệt vẫn chưa thể khẳng định rằng ‘Hạ Quân Hàng’ có động vào cậu hay không, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Xách hành lý, Mã Duyệt không ngừng chạy tới văn phòng thám tử của Hàn Khải.
Không biết có phải là do gần đây không có nhiều án hay không mà cả ba người của văn phòng thám tử đều ở đó. Mã Duyệt đứng ngoài cửa nhìn cô gái tên là Lý Tẩm bắt lấy con bồ câu trắng đùa nghịch cười không ngừng, hắn gần như có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép của Liệt.
“A, ngài là… Phải rồi, tôi nhớ lần trước có gặp anh, anh và Hàn Khải đã từng đến đây.” Lý Tẩm nhìn Mã Duyệt nói.
Mã Duyệt mỉm cười gật đầu, nhìn vào trong phòng làm việc: “Cậu ấy đâu?”
“Đang ở bên trong, có muốn tôi gọi anh ấy ra không?”
“Không cần.”
Mã Duyệt đưa mắt hỏi Liệt vì sao để cho Hàn Khải ở một mình.
Bồ câu trắng trợn mắt, yên tâm đi, tôi đã hạ chú lên người cậu ta rồi, không sao đâu.
Mã Duyệt không nói gì, đẩy cửa bước vào, sau đó đóng lại.
Lý Tẩm không ngừng vuốt ve lông vũ của con bồ câu trắng, nhỏ giọng nói: “Anh ấy thật đẹp…”
“Đồ mê trai.” Tần Dịch Thiên vẫn luôn im lặng lạnh như băng ném ra một câu.
“Này…”
“Tôi nói sai à?”
“Tôi tình nguyện mình mê trai.”
“Cô tình nguyện nhưng chỉ sợ người ta không vui lòng.” Tần Dịch Thiên nhìn cánh cửa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nghĩ rằng Hàn Khải đang bận mà Mã Duyệt lại đi vào, sau đó sẽ mắng mình một trận đến nơi đến chốn.
Hoá ra tên này đang ngủ, cũng khó trách Liệt không muốn trông chừng cậu ta. Có ngọc hộ thân của mình, nếu Hạ Quân Hàng muốn vào giấc mơ của Hàn Khải để tìm cậu ta thì cũng không thể.
Mã Duyệt kiểm tra một chút, xung quanh Hàn Khải thật sự có kết giới do Liệt bài trí, Mã Duyệt giơ tay phá kết giới.
Nếu như là trước đây, Mã Duyệt sẽ cảm thấy bảo vệ một người như thế này cũng đã đủ. Nhưng sau khi biết được thực lực của Hạ Quân Hàng, Mã Duyệt có chút lo lắng.
Chẳng lẽ phải như hắn nói, gắn bó như hình với bóng?
Không thể nào, ngoại trừ bảo vệ Hàn Khải ra, bây giờ Mã Duyệt còn phải điều tra ‘Hạ Quân Hàng’ bởi vì hắn ta đã nói ra một cái tên cấm kị, điều này khiến cho Mã Duyệt bắt đầu cảm thấy bất an.
Dường như cảm nhận được có người khác trong phòng, Hàn Khải cũng từ từ mở mắt.
Sau khi thấy rõ người trước mắt, Hàn Khải mỉm cười.
“Về lúc nào?” Hàn Khải ngồi dậy dụi mắt.
Một bụng tức tối của Mã Duyệt bỗng chốc biến mất, chỉ khẽ cười một cái, nói: “Mới xuống máy bay, tôi lặn lội ngàn dặm đi làm việc, cậu thì ngược lại, rất nhàn nhã.”
“Hả?” Hàn Khải đang buồn ngủ hoàn toàn tỉnh táo, “Vậy sao?”
“Ừm, phải nói là có phát hiện ra một vài thứ, nhưng không tính là tin tốt.”
“Thế nào?”
“Tôi đả thương hắn ta, trong một thời gian ngắn hắn ta sẽ không có động tác gì, nhưng hắn ta vẫn chưa thu thập đủ máu người, nhất định sẽ ra tay lần nữa, phiền phức nhất là…tôi không biết hình dáng hiện tại của hắn ta.”
Mã Duyệt đơn giản kể lại những việc mình đã làm, đương nhiên là lược bỏ bớt một phần mà hắn không muốn Hàn Khải biết.
Hàn Khải nghe xong, vẻ mặt có hơi trắng bệch: “Ý của cậu là hắn ta sẽ dùng cơ thể của người khác?”
“Ừm, nhưng muốn thoả mãn điều kiện của phụ thân chú cũng không dễ, ngoại trừ ngày tháng năm sinh và thiên thời địa lợi ra, ý chí của người bị dính phụ thân chú cũng rất quan trọng. Nên tạm thời hắn ta sẽ không vội tìm một thân thể mới.”
“Vậy… lại mất thêm một cái mạng?”
“Phải, nhưng tôi đành bó tay. Tôi từng thử nhưng cũng không điều ra được linh hồn của hắn ta, có lẽ là hắn ta trốn ở nơi nào đó đặc biệt.” Mã Duyệt ngồi trên ghế salon nói.
“Tôi không trách cậu.” Hàn Khải vội vàng nói.
“Tôi biết,” Mã Duyệt cười một tiếng, “là do tôi học nghệ không tinh, không thể trách người khác, tôi mệt rồi, cho tôi mượn salon của cậu nghỉ ngơi một chút.”
“Mã Duyệt…” Hàn Khải còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại thấy Mã Duyệt đã nhắm mắt lại, lập tức im lặng.
Hàn Khải đứng lên, đi đến bên bàn làm việc, do dự một chút, sau đó cầm điện thoại lên.
“Anh hai.”
“À, A Khải, có chuyện gì?”
“Các anh có manh mối của vụ án kia chưa?” Hàn Khải hỏi.
“Vẫn chưa,” Âm thanh của Hàn Nhật Chiêu khi xa khi gần, giống như đang bận, “Nhưng hai ngày nay không phát hiện thêm thi thể mới, số lượng thi thể bây giờ là mười hai.”
“Có gì đặc biệt sao?”
“Không có gì, chín thi thể trước là nam, nhưng từ thi thể thứ mười trở đi lại là nữ, với lại rất kỳ quái, thi thể nữ không bị rút máu.”
“Vậy sao…” Hàn Khải như đang suy nghĩ.
“Đúng rồi, Mã Duyệt về chưa? A Khải, e rằng chuyện này không đơn giản như vậy, em đừng nhúng tay vào quá nhiều.”
“Anh…”
“Anh đang bận, cúp trước.”
Không đợi Hàn Khải trả lời xong Hàn Nhật Chiêu đã cúp điện thoại, anh bận cũng không phải vì cái gì khác, mà là vì vụ án kỳ quái đó có nói ra cũng không ai tin, bài báo cáo này nên viết như thế nào? Phạm nhân vẫn chưa bắt được, thậm chí ngay cả manh mối hữu dụng cũng không có, mặc dù bây giờ tạm thời không xuất hiện thêm thi thể mới, nhưng ai có thể bảo đảm rằng sau này cũng không có? Vụ án này thật sự muốn phá cũng không thể phá, muốn kết thúc cũng không thể kết thúc, tóc trên đầu Hàn Nhật Chiêu cũng sắp bị bứt hết sạch.
Hàn Khải nhìn chằm chằm cuộc gọi đã bị anh hai mình ngắt, cười khổ một cái.
Cậu cũng không phải đồ ngốc, làm sao không biết chuyện này có vấn đề? Nhưng biết thì sao, đó không phải chuyện cậu có thể giải quyết, việc cậu có thể làm chính là cố gắng không để mình biến thành gánh nặng của người khác mà thôi.
Quay đầu nhìn Mã Duyệt đang ngủ say trên ghế salon, Hàn Khải có chút không đành lòng, chắc chắn mấy ngày nay hắn đã mệt đến sắp chết. Mặc dù nói hơi qua loa, nhưng Hàn Khải có thể chú ý đến Mã Duyệt có hơi nắm chặt đấm tay khi đang miêu tả mọi chuyện. So với được người khác bảo vệ, Hàn Khải càng mong Mã Duyệt coi mình là bạn bè. Không phải Hàn Khải không biết Mã Duyệt che giấu rất nhiều chuyện, nhưng nếu hắn không muốn nói, vậy mình cần gì phải hỏi.
Hàn Khải đi đến bên cửa sổ lười biếng duỗi thắt lưng.
Quên đi! Dù sao trời có sập xuống cũng không đến lượt mình gánh, nếu đã như vậy thì cứ để cho nó như vậy.
Đến lúc mặt trời sắp xuống núi, rốt cuộc Mã Duyệt cũng tỉnh lại, nhìn thời gian đã gần bảy giờ.
“Trễ thế này rồi, sao cậu không gọi tôi dậy.”
“Không sao, tôi gọi về nhà cho chị dâu dặn chị chừa cơm cho chúng ta tồi.” Hàn Khải lấy áo khoác trên ghế tựa đưa cho Mã Duyệt, “Đi thôi, về nhà.”
Mã Duyệt hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Hàn Khải, nở một nụ cười nhàn nhạt: “Ừm.”
Hàn Khải không hỏi Mã Duyệt muốn ở trong nhà mình đến khi nào, Hàn Nhật Chiêu cũng coi như không biết. Thái độ của họ giống như là Mã Duyệt vẫn luôn sống trong căn nhà này, mà gần như ngay cả Mã Duyệt cũng cho là như vậy.
Hàn Khải cũng biết, Mã Duyệt không rời khỏi nghĩa là chuyện này còn tiếp tục.
Lúc vào cửa cũng đúng lúc Dương Tử bày món ăn ra bàn, thấy hai người vào lập tức ra đón.
“Chị còn tưởng hai người không kịp về ăn cơm, đã chừaa thức ăn. Nhật Chiêu, vào bếp bưng hết thức ăn ra đi.”
Hàn Nhật Chiêu không nói gì, nhưng vẫn làm theo lời dặn dò của vợ mình.
“Nào nào, ăm cơm trước đi, lát nữa rồi hãy thu dọn hành lý.” Dương Tử vẫn mãi cười hì hì nói.
“Tâm trạng hôm nay của chị dâu rất tốt.” Hàn Khải vừa uống canh Dương Tử đưa vừa nói.
“A Khải.” Hàn Nhật Chiêu vẫn không nói gì đột nhiên mở miệng, “Anh và Dương Tử định tháng sau kết hôn, chỉ làm giấy chứng nhận, không mời tiệc.”
“Vì sao?” Hàn Khải hỏi.
“Em không đồng ý?” Hàn Nhật Chiêu có hơi ngạc nhiên.
“Không phải,” Hàn Khải vội vàng khoát khoát tay, “Em đang hỏi vì sao không mời tiệc.”
“À, em hỏi Mã Duyệt đi.” Hàn Nhật Chiêu làm dáng vẻ không sao cả chỉ Mã Duyệt.
“Tôi?” Mã Duyệt vừa mới bưng chén lên định ăn lại chợt nghe thấy tên mình.
“Con quỷ hút máu này đã bốc lột hết tiền của anh nên không có tiền mời tiệc.” Hàn Nhật Chiêu vùi đầu ăn cơm.
“…” Hàn Khải và Mã Duyệt đồng thời im lặng. Mã Duyệt bị oan, mười vạn kia vốn ngay cả một phân tiền cũng chưa lấy được nhưng lại chi ra ngoài không ít, đây vốn không phải là phong cách vẫn luôn vắt cổ chày ra nước của hắn.
“Đừng nghe anh em nói, anh ấy nói nhảm đấy.” Dương Tử mỉm cười giải thích, “Thật ra là do chị không muốn phiền phức, mời vài người bạn tốt cùng đến ăn một bữa cơm là được rồi. Chị và anh em…đều là người không có cha mẹ, không cần thể hiện ra ngoài để đối phó với người lớn.”
“À, em không có ý kiến, anh chị vui là được.” Hàn Khải gật đầu ý bảo đã hiểu, thật ra Dương Tử đã sớm hoà nhập vào cuộc sống của bọn họ, khác biệt thì cũng chỉ nằm ở chỗ có giấy chứng nhận hay không.
Mã Duyệt nói: “Tôi tốt xấu gì cũng đã ở đây lâu như vậy, hai người kết hôn mà tôi không tặng quà thì hình như có hơi không ra gì.”
Ba người ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy Mã Duyệt cười một tiếng, chậm rãi nói: “Như vầy đi, anh Hàn, số tiền anh nợ tôi coi như còn tám vạn. Món quà này cũng coi như khá lớn.”
“Tôi còn tưởng cậu sẽ tặng không.” Hàn Khải nghiêm túc nói.
“Tặng? Tặng cho ai? Tặng tôi cho cậu, cậu muốn không?” Mã Duyệt cười hỏi.
Hàn Khải thoáng cứng người, thật ra cậu rất muốn nói “Đương nhiên tôi muốn.”
Hàn Nhật Chiêu gật đầu: “Cậu rộng rãi thật đấy. Nhưng cũng đã nói xong rồi, sau khi chuyện này kết thúc rồi tính.”
“Tôi biết, đến lúc đó tôi sẽ không quên.” Mã Duyệt cười nói, sau đó còn nói thêm một câu trong lòng, nếu đến lúc đó tôi còn sống.
Bốn người câu được câu không nói về chuyện kết hôn của hai người kia, có hai người Dương Tử và Hàn Khải điều hoà bầu không khí, cũng coi như hoà thuận vui vẻ.
Ai cũng không ngờ rằng, trong một toà nhà không có vết tích con người ở sâu trên núi, bên dưới một miệng giếng cổ hoang phế, một luồng khí đen đang chậm rãi ngưng tụ….Hết quyển .