“Chanh, đã làm phiền ngươi, cám ơn . . . . . .”
Tàn Nguyệt thản nhiên cười, Chanh Sát gục đầu xuống, vội vàng xua tay:
“Không được, không được. . . . . .”
“Làm ơn đi, ô ô, xem như ta cầu xin ngươi được không?”
Như thế nào cũng không khuyên được Chanh Sát, Tàn Nguyệt ra đòn sát thủ, nước mắt lưng tròng đáng thương nhìn nàng.
“Được rồi được rồi, ta phục ngươi. Hi!”
Thở dài, Chanh Sát đi đến trước cửa lao thái tử, giọng điệu không vui gọi:“Đưa ta!”
“Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi ? Hừ, Liễu Tàn Nguyệt, Cường Nhi cũng bị ngươi làm hại thảm như vậy, ngươi còn muốn làm cái gì?”
Liễu Hạo Nguyệt đứng lên, khẩu khí thậm chí không vui trừng mắt Tàn Nguyệt.
“Tàn Nguyệt, ngươi cũng thấy đấy, không phải ta không xem, là Mẫu Dạ Xoa này không cho ta xem. . .”
Chanh Sát cười ha ha, nàng vốn là không muốn xem, vừa vặn có thể tránh được.
“Chanh, tính nàng như vậy, Hạo Nguyệt không phải ý này. Thái tử, ngươi tin ta không? Ta thật xin lỗi, ta chỉ muốn. . . .”
Thái tử xoay đầu lại, mang chua xót nhàn nhạt trên mặt:
“Tàn Nguyệt, ta tin ngươi.”
Vừa nói, vừa đi đến bên cửa lao, đưa đứa bé ra ——
Nàng đối với mình, cuối cùng vô ý, cho tới bây giờ đều không có ý, bằng không, sẽ không thản nhiên với đứa nhỏ của hắn và nữ nhân khác như vậy.
Tàn Nguyệt vội vàng tiến lên, vươn tay tiếp nhận đứa nhỏ, Chanh Sát xem thường, vươn tay không quá dịu dàng bắt lấy đứa nhỏ, hỏa lớn trừng mắt Hạo Nguyệt. . . .
“Thái tử, sao ngươi có thể đem con của chúng ta cho nàng? Ngươi cũng biết, Cường nhi bị nàng làm hại. . . .”
Hạo Nguyệt hai mắt đẫm lệ, đến bây giờ, tướng công của nàng, còn chưa buông Tàn Nguyệt sao?
Tàn Nguyệt sắp hại chết bọn họ, sắp hại chết !
“Đủ rồi, ngươi câm miệng cho ta. . . . . .”
Thái tử nhíu mày rậm, lớn tiếng giáo huấn.
Tàn Nguyệt thở dài, vì sao đẫ đến bây giờ, Hạo Nguyệt vẫn thích ăn dấm chua bậy ?
Cho tới giờ nàng không hề yêu thái tử, cho tới bây giờ không hề yêu hắn.
Nhưng Hạo Nguyệt không tin, cho tới bây giờ cũng không tin.