Là khi dễ, nhưng cái loại khi dễ này, phải nói như thế nào đây?
Khuôn mặt nhỏ của Tàn Nguyệt càng đỏ, thẹn thùng gục đầu xuống, một chữ cũng không dám nói.
“Được lắm, nương, người nói thêm gì đi nữa, thật có thể làm đói cháu nội ngoan của người. . . .”
Nhìn Tàn Nguyệt xấu hổ, Địch Mân vội vàng lại đây giải vây cho Tàn Nguyệt.
Nhìn bọn họ hòa hợp, trong mắt Hàn phi, hiện lên một tia chua sót. Nàng nhẹ cười, ai có thể biết, nụ cười của nàng miễn cưỡng cỡ nào?Là lòng tham của nàng, Địch Mân có thể còn sống tốt, con trai của nàng có thể hảo hảo còn sống, vậy không phải đã tốt lắm sao?
“Nương nương. . . . . .”
Kéo tay Địch Mân, Tàn Nguyệt đi đến bên người Hàn phi, săn sóc đỡ lấy nàng, vui vẻ cười nói:
“Nương nương, cho hắn thời gian, Mân kỳ thật vẫn luôn rất thích người. Thời điểm trước kia, Mân từng nói với Nguyệt Nhi, nói nương nương rất dịu dàng, cũng rất thương hắn, giống như là nương của mình. . .”
Địch Mân gục đầu xuống, trên mặt bị lây một tầng màu đỏ nhàn nhạt, hắn cũng không biết tại sao mình có thể như vậy. Đối với nương này, hắn kỳ thật cũng không có bao nhiêu bài xích.
“Nguyệt Nhi, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi ở bên cạnh Mân nhi, cám ơn ngươi. . . .”
Hàn phi cảm động lôi kéo Tàn Nguyệt, hai mắt nhìn Địch Mân, nước mắt mờ mịt hai mắt nàng.
Bữa tiệc, cũng không có phức tạp như trong tưởng tượng, Tàn Nguyệt là đối tượng cần bảo vệ, cái gì cũng không cần làm, bát cơm trước mắt, chỉ chốc lát sau đã bị hai nương gắp đồ ăn tràn đầy, Địch Mân một bên cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, giống như ở trong này, căn bản cũng không có phần của tướng công là hắn này.
“Nương, nương nương, Tàn Nguyệt không ăn hết nhiều như vậy. . . . . .”
Tàn Nguyệt đỏ mặt, từ nhỏ đến lớn, nàng khi nào thì được hoan nghênh như vậy?
“Nguyệt Nhi, bây giờ ngươi hai người rồi, phải ăn nhiều một chút. Ngươi ăn nhiều một chút, đứa nhỏ mới không bị đói, mới có thể cường cường tráng tráng . . .”
Địch lão phu nhân cười nhẹ, Hàn phi cũng cười nói:
“Đúng vậy, mang thai phải ăn nhiều một chút, đứa nhỏ mới có thể mau lớn. . . .”