Tử Việt Lan San

Chương 62: Đại kết cục

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đại kết cục

Ban đêm, một nhóm người vô cùng náo nhiệt ăn bữa cơm.

“Nha, Đoạn Đoạn cho ngươi ăn cái này!” Gia Cát gắp một miếng xương sườn đến bên môi Đoạn Tinh:“Ngon không?”

Đoạn Tinh gật đầu, cười híp mắt nhìn bảo bối của mình.

“Ta không cần cà rốt, cũng không muốn ăn cà, rau cũng không cần…… Đây là cái gì?” Thần Tử Việt mở to mắt nhìn thứ Dạ Lan San gắp vào trong bát mình.

Dạ Lan San tốt tính giải thích:“Bạch ma cô*.”

*nấm trắng

“A?” Thần Tử Việt nghi hoặc:“Sao lại dài như vậy?”

“Nấm có đủ loại hình dạng, dài như vậy có gì kỳ quái .” Dạ Lan San lấy thìa đưa đến bên miệng hắn:“Ngoan, a a xem.”

Thần Tử Việt “A a” một cái nuốt vào miệng, nhai hai cái mặt liền đưa đám:“Ngươi lại gạt ta, ta không ăn củ cải trắng…… Trù tử Hoàng cung thật biến thái, cải củ tại sao còn khắc thành hình nấm……”

“Phải ăn nhiều món!!” Dạ Lan San trừng hắn:“Còn kén ăn về sau mỗi ngày chỉ được ăn bánh bao!”

Hoa Thiên Lang nhìn bọn họ ngay cả ăn cơm cũng không yên liền bật cười, lấy một bát súp đưa cho Lâm Hạo Dương, nhỏ giọng nói:“Đây, ta cố ý căn dặn trù tử làm, về sau trước khi ăn thì uống một bát, dưỡng vị.”

Lâm Hạo Dương chớp mắt mấy cái, cúi đầu lấy thìa ăn canh.

Lãnh Tịch Chiếu chun mũi khụt khịt, rầu rĩ —– Một mình mình cô đơn a……

Ăn được một nửa, Dạ Lan San cầm chén rượu đến trước mặt Hoa Thiên Lang, thật tâm nói câu đa tạ.

Hoa Thiên Lang cười cười, cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch.

“Đại ca, ngươi khi nào thì thành thân nha, ta có hơi nhớ nhà, nhưng ta muốn chờ ngươi thành thân xong mới trở về ~” Thần Tử Việt nghiêng đầu nhìn Hoa Thiên Lang:“Không bằng ngươi nhanh chóng cùng Dương Dương thành thân đi ~”

“Khụ khụ……” Lâm Hạo Dương bị sặc, Lãnh Tịch Chiếu ở bên cạnh đồng tình vỗ vỗ lưng hắn:“Hạo Dương ngươi không cần quá kích động……”

Hoa Thiên Lang cuồng gật đầu, quay đầu nhìn Lâm Hạo Dương:“Dương, ngươi nói được không?”

Lâm Hạo Dương tiếp tục ăn canh, rầu rĩ “Ân” một tiếng.

…… Đáp ứng rồi?!! Hoa Thiên Lang đầu tiên là sửng sốt, sau đó bắt đầu cười hắc hắc, tức phụ của mình cũng không tệ nha, cứ tưởng phen này sẽ gặp chút khó khăn, nhưng không ngờ gặp chuyện đại sự vẫn rất dứt khoát nha!

Ba ngày sau, Lâm Trung Đường đang ở hậu hoa viên chơi đùa con Kim Cương anh vũ* mà Lâm Hạo Phong đặc biệt nhờ người mang về cho mình, chợt nghe phía sau truyền đến thanh âm:“Cha, con đã trở về!”

*nói hoa mỹ vậy thôi chứ nó là con két ý :v

“Tiểu tử ngươi còn biết trở về!” Lâm Trung Đường tiếp tục uy điểu, cũng không quay đầu lại:“Đứa con bất hiếu!”

“Cha, gần đây con rất bận rộn mà.” Lâm Hạo Dương chớp mắt mấy cái, trong thanh âm đầy vẻ lấy lòng.

“Lão tử ta sinh ngươi dưỡng ngươi, kết quả là con ta nuôi lớn cư nhiên một tiếng chào hỏi cũng không nói đã chạy theo người khác.” Lâm Trung Đường dựng râu trừng mắt xoay người:“Xú tiểu tử ta đánh…… Hoàng Thượng……”

“Lâm đại nhân.” Hoa Thiên Lang đem Lâm Hạo Dương kéo ra phía sau cười dài:“Ngươi muốn đánh Hoàng Thượng?”

“A……” Lâm Trung Đường giật mình run run, vừa định hành lễ thì được Hoa Thiên Lang đỡ dậy:“Đừng, ngày ta đăng cơ đã nói ngài lão không cần quỳ, hôm nay làm sao vậy?”

Lâm Trung Đường trong lòng âm thầm kêu khổ —– Xong rồi xong rồi, hai xú tiểu tử này, né tránh mười mấy năm vẫn là không tránh được, làm sao bây giờ a làm sao bây giờ……

“Lâm đại nhân, ta hôm nay tới là có chuyện muốn nói, không biết đại nhân có rảnh không?” Hoa Thiên Lang vẻ mặt chân thành.

“Ách……” Lâm Trung Đường xoay người bước đi:“Ta đột nhiên nhớ tới còn có việc, Hoàng Thượng người cứ tự nhiên……”

“Cha.” Lâm Hạo Dương câm nín:“Người chạy thì chạy, ôm cái lồng điểu kia theo làm gì?”

Lâm Trung Đường trán đổ đầy mồ hôi, tâm nói đây chính là vật hiếm lạ, ta còn chưa chơi đủ, vạn nhất bị Hoàng Thượng coi trọng mang đi thì làm sao bây giờ……

“Lâm đại nhân.” Hoa Thiên Lang giữ chặt hắn mở lời:“Ta muốn thành thân cùng Hạo Dương.”

“A?” Lâm Trung Đường vẻ mặt đưa đám, trong đầu còn chưa nghĩ ra phải nói gì, con anh vũ trong lòng liền bổ nhào vào lồng sắt hoan hô nhảy nhót:“Trên giường, két két!”

Hoa Thiên Lang kinh hỉ nhìn con anh vũ kia.

“Này……“Lâm Trung Đường nhanh chóng ôm chặt lồng sắt:“Hạo Dương nó là nam nhân…… Nam làm Hoàng hậu…… Này quả thực chính là……”

“Trời sinh một đôi!” Con anh vũ bị ống tay áo rộng thùng thình của Lâm Trung Đường che mất ánh sáng, dưới tình thế cấp bách bắt đầu hót bậy.

“Lâm Trung Đường vẹt này của ngươi không tệ nha!” Hoa Thiên Lang càng thêm vui vẻ, cầm lấy lồng sắt trêu chọc nó:“Cùng trẫm hồi cung vài ngày?”

“……!!!” Lâm Trung Đường nhìn con anh vũ kia rồi lại nhìn nhìn tiểu nhi tử, cắn răng:“Hoàng Thượng ta cảm thấy sơ bát tháng sau không tệ, ngày hoàng đạo!”

“A?” Hoa Thiên Lang sửng sốt, đầu óc không kịp vận động theo.

Anh vũ nhìn thấy ánh sáng, lại thấy gương mặt anh khí của Hoa Thiên Lang, kích động cuồng nói:“Đại gia, xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim!”

“Ha ha……” Hoa Thiên Lang vui vẻ:“Cùng trẫm đi về!”

“Không được!” Lâm Trung Đường nghe vậy chấn động:“Con ta cùng điểu của ta, người chỉ có thể mang đi một!”

Lâm Hạo Dương trừng to mắt —– Nguyên lai ở trong lòng cha ta ta cùng điểu đồng giá ……

Hoa Thiên Lang phản ứng lại, kinh hỉ nhào tới ôm Lâm Hạo Dương:“Cha ngươi đáp ứng rồi!”

Lâm Hạo Dương ôn nhu cười cười, lấy tay giúp y chỉnh tóc.

Lâm Trung Đường thấy bộ dáng hai người ngọt ngào mật mật, trong lòng thở dài, mang theo điểu chậm rãi trở về.

“Lâm đại nhân.” Hoa Thiên Lang gọi Lâm Trung Đường lại, cung kính cúi đầu với ông:“Ta biết ngươi để ý cái gì…… Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để cho hắn trở thành kẻ trong lời nói của thiên hạ. Ta sẽ cùng hắn hiếu kính với ngài.”

Trong lòng Lâm Trung Đường dễ chịu không ít, cười gật đầu:“Người là một Hoàng đế tốt, năm ba tuổi nhìn thấy người, ta đã biết người là một hảo hài tử.”

“Cha……” Lâm Hạo Dương tiến lên:“Đa tạ người.”

Lâm Trung Đường khoát tay:“Buổi tối ở lại ăn cơm đi, đại ca ngươi cũng không ở nhà, sau này nếu rảnh về nhà bồi nương ngươi.”

Lâm Hạo Dương gật đầu, ba người trong lúc nhất thời im lặng có chút xấu hổ, con anh vũ đảo tròng mắt, cảm thấy nhàm chán:“Tiếp khách……”

“Cha người dạy nó nói cái gì đó!” Lâm Hạo Dương dở khóc dở cười.

Lâm Trung Đường đầu đầy hắc tuyến:“Ô ô ô…… Hoàng Thượng ta không cần con điểu này, điểu người mang đi đi, trả con lại cho ta……”

“Không được!” Hoa Thiên Lang kinh hãi, ôm Lâm Hạo Dương:“Không cần chờ tháng sau, năm ngày sau chúng ta sẽ thành thân!”

Anh vũ lúc này thoáng nhìn Lâm Hạo Dương, một bên chảy nước miếng ào ào một bên phao mị nhãn:“Tiểu dạng nhi đã chờ không kịp sao……”

Trong thành Tử Tang phía tây nam, Lâm Hạo Phong uống đến hai mắt mông lung, to tiếng vỗ vỗ bả vai một nam tử bên cạnh:“Ngươi…… Đa tạ ngươi đem…… con điểu đó cho ta…… Bằng không ta……sinh thần cha ta…… ta thật sự không biết…… phải tặng cái gì!”

Thanh Thương đệ nhất thanh lâu lão bản Tử Tang thành vẻ mặt mất hứng:“Không phải ta đưa! Rõ ràng là do ngươi cướp đi, ta dạy thật lâu mới dạy được nó nói chuyện ……”

Hai ngày sau, khắp thiên hạ thiếp* Hoàng Bảng, thiên tử đại hôn, phổ thiên đồng khánh**.

*dán

**khắp nơi ăn mừng cùng vui

Sáng sớm ngày đại hôn, đội ngũ nghênh thân* liền chậm rãi xuất phát từ Hoàng cung, Hoa Thiên Lang thân long bào màu đỏ, thêu chìm Cửu Trảo Kim Long, đai lưng thêu hoa văn Hoàng gia cực kỳ tinh xảo, trên người đeo mảnh ngọc bội màu xanh, mày kiếm tung bay, mắt tinh ngưng thần, thân hình cao to che phủ cả ánh nắng ánh mặt trời, khiến trong lòng ngàn vạn nữ tử Thịnh Kinh không thể không đuổi theo. Một đội nhân mã đúng giờ lành đến trước cửa Lâm phủ, Lâm Hạo Dương đồng dạng một thân cẩm y màu đỏ bước ra gia môn, quỳ một gối xuống, từ trong tay Lâm Hạo Dương tiếp nhận Song Long Bội, , đại hảo giang sơn vi môi**, thiên quân vạn mã kết thân, từ nay về sau sau, kề vai sát cánh, không bao giờ rời xa.

*rước dâu, vì Dương Dương là nam nên mình không để rước dâu mà để nguyên từ hán việt

**vi môi: làm mối – được cả giang sơn làm mối

Nhìn ánh mắt kiên định lại thâm tình của Lâm Hạo Dương, Hoa Thiên Lang hắng giọng cười to, một tay nâng hắn lên lưng ngựa, giơ roi thúc ngựa bỏ xa đội ngũ nghênh thê, một đường giục ngựa băng băng, cảnh sắc bên đường thay đổi như tia chớp, trong lúc này, thiên địa cái gì cũng không còn trọng yếu, chỉ còn lại sự ấm áp dị thường chân thật.

Trình tự Đại hôn rườm rà lại phức tạp, hai người bị gây sức ép suốt một ngày rốt cục đến lúc màn đêm buông xuống cũng hoàn thành xong mọi thứ, tay nắm tay động phòng, Hoa Thiên Lang thương tiếc lau mồ hôi cho hắn:“Rất mệt?”

Lâm Hạo Dương miễn cưỡng gật đầu, nhỏ giọng than thở:“ Mệt chết đi được……”

Hoa Thiên Lang cười cười, tay nâng cằm hắn lên:“Hôn một cái được không?”

Lâm Hạo Dương cắn cắn môi, nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở của y ngày càng gần……

“Tiểu Hắc sao ngươi che mắt ta!” Thần Tử Việt giận dữ:“Hôn nhẹ cũng không được xem sao!”

“Thiếu gia ngươi nhỏ giọng chút a……” Dạ Lan San ba chân bốn cẳng bụm miệng hắn lại, Thần Tử Việt tránh né, Dạ Lan San lại nhào tới, dưới chân lại đúng lúc trượt một cái, vì thế hai người “Đông” một tiếng ngã xuống đất.

“Tiểu Việt ngươi không sao chứ!” Dạ Lan San cuống quít nâng hắn dậy giúp hắn phủi bụi.

“Ô ô ô…… Ngươi người ngồi trên người ta……” Thần Tử Việt ứa nước mắt.

“Ta không kịp phản ứng a……” Dạ Lan San xoay vòng hắn kiểm tra:“Có đè hỏng luôn không?”

“Khụ khụ……” Bên cạnh truyền đến tiếng ho khan, hai người mới phản ứng lại, ngượng ngùng quay đầu lại cười:“Hoàng Thượng……”

“Đứng trên xà nhà cảm giác thế nào?” Hoa Thiên Lang dở khóc dở cười nhìn hai người.

“Cũng không tệ lắm……” Thần Tử Việt khúm núm cười làm lành, quay đầu trừng Dạ Lan San:“Tiểu Hắc ngươi không có chuyện gì lại kéo ta tới xem người ta “ân ân a a”! Sắc lang!”

“Rõ ràng là chính ngươi nháo muốn tới……” Dạ Lan San nghiến răng nghiến lợi.

“Cái kia…… Dạ Bảo chủ……” Hoa Thiên Lang đứng lên vỗ vỗ vai y:“Ra cửa quẹo phải đi thẳng có một Cung ôn tuyền, không biết ngươi có hứng thú hay không?”

“Rất có hứng thú!” Dạ Lan San nghe vậy mặt tươi như hoa, xoay người khiêng Thần Tử Việt chạy ra ngoài.

“Nha! Ta không muốn đi ôn tuyền! Nội thương của ta còn chưa khỏi! Ta muốn hộc máu hộc máu!” Thần Tử Việt khóc rống.

Hoa Thiên Lang bật cười, xoay người nhìn Lâm Hạo Dương cũng ý cười đầy mặt, tiến lên hôn nhẹ:“Chúng ta cũng đi tắm được không?

Lâm Hạo Dương đưa tay, ngoan ngoãn để y cởi y phục, ôm đi đến ngọc trì phía sau.

“Dương……” Tay Hoa Thiên Lang lướt qua thắt lưng mềm dẻo của hắn, xúc cảm tốt giống như gấm vóc bậc nhất, nghe thanh âm đầy lưu luyến si mê của y, Lâm Hạo Dương cười khẽ, chủ động bước lên hôn y.

Dưới ánh nến, cây nến đỏ trên bàn chiếu lên hình ảnh triền miên lưu luyến của hai người, một đêm không ngủ.

Hai ngày sau, nhóm người Dạ Lan San rời khỏi Hoàng cung, hướng về phía Tây Bắc trở về Vân Sát Bảo.

Nửa tháng sau, Thiên Nguyệt Lâu lại một lần nữa tung tin tức ra khắp thiên hạ, Vân Sát Bảo Bảo chủ Dạ Lan San cùng Tiểu thiếu gia Thần Tử Việt tháng sau thành thân.

Trước ngày thành thân, Thần Tử Việt ôm gối đầu đuổi Đoạn Tinh đi, cọ cọ Gia Cát :“Làm sao bây giờ ta hảo khẩn trương……”

Gia Cát cười thầm, cảm thấy cực kỳ vui sướng khi người khác gặp họa:“Bình thường nga, có ai đó lúc trước nói tân nương tử đều khẩn trương như vậy!”

Thần Tử Việt mặt xám xịt, nghiến răng nghiến lợi nhìn y —– Thư ngốc! Thù dai!

Hai canh giờ sau, Gia Cát mí mắt nặng nề nhìn Thần Tử Việt vẫn tỉnh như sáo đánh cái ngáp:“Tiểu Việt ngủ được không? Ngươi ngày mai sẽ mệt chết đó.”

“Ta ngủ không được……” Thần Tử Việt đập đầu:“Dựa vào cái gì không phải là ta thú y!”

Gia Cát thở dài, có thể nói Tiểu Việt còn khẩn trương hơn mình lúc trước……

Giằng co hơn nửa đêm, Thần Tử Việt rốt cục cũng ngủ, Gia Cát đắp chăn cho hắn, cũng cố gắng khiến mình tỉnh táo, nhìn phía đông dần dần hiện ra các tia sáng, bước ra khỏi phòng đóng cửa lại, lại nhìn thấy Bạch Nhược Manh đang ngồi trên mái nhà nhìn bầu trời, vì vậy cũng nhảy lên ngồi cạnh nàng:“Bạch tỷ.”

Bạch Nhược Manh quay đầu:“Tiểu Việt an tâm?”

“Ân.” Gia Cát gật đầu:“Khẩn trương xong rồi, đang ngủ.”

“Tiểu Việt Việt cũng thành thân rồi, lúc ta thấy hắn là thời điểm hắn vừa chơi nắn đường nhân* vừa khóc um trời……” Bạch Nhược Manh lắc đầu cười khẽ.

*đồ chơi làm bằng đường (dùng đường loãng thổi thành hình nhân, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn) – như tò he nước mình í

“Bạch tỷ……” Gia Cát thật cẩn thận mở miệng:“Ngươi lần này cùng Tây Đằng Lâm……”

Bạch Nhược Manh cong cong khóe môi:“Không có việc gì .”

“A?” Gia Cát kinh hỉ.

“Lúc trước ta và hắn đều sai…… Bất quá hiện tại đã không còn việc gì, hắn qua vài ngày nữa sẽ đến Vân Sát Bảo.” Trên gương mặt Bạch Nhược Manh hiện lên màu sắc hoa đào nhàn nhạt, khóe môi không tự giác cong lên:“Ta thật sự rất vui, nhiều năm chờ đợi như vậy không hề uổng phí, đúng hay không?”

Gia Cát gật gật đầu, cùng vui vẻ theo.

Lúc trời vừa tảng sáng, Dạ Lan San cầm hỉ phục gấp gáp chạy vào phòng, nhìn thấy Thần Tử Việt còn đang nằm trên giường ngủ khò khò, nhịn không được cười cười, ngồi bên giường nắm lấy cái mũi thanh tú nhỏ nhắn của hắn.

“Ngô……” Thần Tử Việt nhíu mày, mơ mơ màng màng mở mắt:“Tiểu Hắc……”

“Ngoan, dậy đi.” Dạ Lan San lôi hắn từ trong chăn ra ôm vào trong lòng hôn nhẹ.

Thần Tử Việt lắc lắc đầu cho tỉnh táo, ôm Dạ Lan San cọ cọ:“Tiểu Hắc ta khẩn trương……”

“Có cái gì mà khẩn trương.” Dạ Lan San giúp hắn thay y phục:“Ta sẽ vẫn cùng ngươi, khẩn trương cái gì?”

“Chính là có ngươi mới khẩn trương……” Thần Tử Việt lầm bầm thở dài……

Dạ Lan San bật cười, làm bộ không có nghe thấy, cầm dây cột tóc màu đỏ giúp hắn chải đầu:“Ngươi còn nhớ hay không, lúc nhỏ mỗi lần đến tết luôn là ta giúp ngươi mặc y phục.”

“Ân.” Thần Tử Việt gật đầu, ngược lại tức giận:“Ngươi còn gạt ta hôn ngươi!”

“Vậy hiện tại bồi thường cho ngươi?” Dạ Lan San ôm hắn vào trong lòng hôn hôn.

Ngày hôm nay, cả Vân Sát Bảo huyên náo đến đêm khuya, hương rượu lượn lờ cùng với tiếng cười sảng khoái, thật lâu không tán.

Chạng vạng, Dạ Lan San cùng Thần Tử Việt ra sau núi, vai kề vai đứng trước hồ nước dưới Trúc Lâu.

“Tiểu Hắc.” Thần Tử Việt cười tủm tỉm nhìn mặt hồ:“Hồi nhỏ ở đây lúc ta giận ngươi, ngươi còn nhớ không?”

Dạ Lan San nhướng mày:“Đương nhiên, ngươi còn xô mạnh ta xuống hồ.”

Thần Tử Việt ôm cổ Dạ Lan San:“Đó là bởi vì ta thích ngươi nga……” Còn chưa nói xong đã bị Dạ Lan San dùng môi cắt lời, hôn triền miên.

Mặt hồ yên ả như được tắm ánh trăng, chiết xạ ra những tia sáng nhỏ vụn mờ ảo, thủy quang hậu trọng* như tơ nhung.

*dầy cộm, nặng

Đêm nay, ngay cả cơn gió cũng thấy say ……

. : .

Truyện Chữ Hay