Từ Từ Suy Lý

chương 45: kẻ tình nghi mất tích (8)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhìn gương mặt của bộ tử thi đó, tất cả mọi người đều lạnh người, khiếp sợ.

Cao Lâm nhìn xuống tấm ảnh trên tay anh ta, gương mặt nạn nhân và người bọn họ đang muốn tìm, Tưởng Văn Văn, giống nhau như đúc.

Cho dù Từ Tĩnh không ở hiện trường, Cao Lâm dựa vào kinh nghiệm cũng có thể đoán ra được người chết không chỉ mới ngày một ngày hai. Cô ta mặc chiếc váy đỏ, nằm cuộn mình ở bên trong, thân thể đã lạnh lẽo.

Tất cả đều có chung một câu hỏi: Nạn nhân là ai?

Trong phòng ngoại trừ chiếc vali này thì hoàn toàn không còn đồ vật hoặc dấu vết nào khác, nghĩa là Tưởng Văn Văn sau khi để hành lý ở đây rồi lập tức rời đi.

Sau khi chụp ảnh hiện trường, Cao Lâm chuyển hành lý về Cục cảnh sát, giao sang phòng pháp y cho Từ Tĩnh, tiến hành nghiệm thi.

Quay về đội, anh ta đưa ảnh hiện trường cho Từ Hoãn Hoãn.

Từ Hoãn Hoãn nhìn gương mặt người phụ nữ nằm trong vali, trợn tròn mắt kinh ngạc. Cô nhìn bức ảnh ước chừng gần một phút, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Cao Lâm: “Cô ta …”

Cao Lâm khẽ gật đầu, giọng nghiêm túc: “Giống Tưởng Văn Văn như đúc. Tôi đã hỏi qua tiếp tân, lần này cô ta không ngụy trang. Tôi đưa ảnh Tưởng Văn Văn cho anh ta coi, anh ta xác nhận chính người này đến đặt phòng, bỏ lại chiếc vali rồi rời đi.”

Hai người, một khuôn mặt.

Các đội viên suy đoán: “Có khi nào nạn nhân chính là chị em song sinh với Tưởng Văn Văn không?”

Cao Lâm cũng không dám khẳng định: “Chờ kết quả DNA là biết liền!”

Chờ đến khi Từ Tĩnh cầm báo cáo nghiệm thi vào đội hình sự, ai nấy đều nhìn về phía anh.

Cảnh viên đứng gần Từ Tĩnh nhất lên tiếng trước: “Pháp y Từ, nạn nhân có phải là chị em sinh đôi với Tưởng Văn Văn không?”

Từ Tĩnh đưa báo cáo cho Cao Lâm, khẽ trả lời: “Không phải!”

Cao Lâm nhận tài liệu, trang đầu tiên chính là kết quả kiểm nghiệm DNA, “Nạn nhân không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào với Tưởng Văn Văn.”

Mọi người đều không tin vào mắt mình: “Không phải sinh đôi làm sao có thể giống đến vậy? Tựanhư là một người!”

Nắm được điểm này, Cao Lâm lại quan tâm đến vấn đề khác. Anh ta nhìn Từ Tĩnh, nhíu mày: “Từ Tĩnh, nạn nhân chết ít nhất đã qua năm tháng. Thời gian lâu như vậy sao thi thể không có hiện tượng phân hủy?”

Từ Tĩnh nghiêng người, tựa vào cạnh bàn, giải thích: “Vì thi thể đã được xử lý qua bước chống phân hủy. Nếu ngay sau khi chết, tiến hành xử lý xác theo phương cách đó có thể duy trì được trạng thái của thi thể như vừa mới qua đời.”

Cao Lâm khẽ gật đầu, phát hiện tin tức phía dưới càng khiến người ta khiếp sợ: “Nạn nhân là phụ nữ có thai?”

Khuôn mặt Từ Tĩnh vẫn lạnh tanh: “Khi chết đang mang thai được một tháng, sau khi tử vọng, bụng bị mổ ra, sau đó khâu lại.”

Một thi thể hai sinh mạng, hung thủ sát hại một người phụ nữ có thai, lại còn mổ bụng nạn nhân ra… muốn kiểm tra thai nhi chưa thành hình kia sao?

Cả văn phòng đều rơi vào trầm mặc, sự tàn độc của hung thủ khiến người ta giận sôi người ….

Sau đó Từ Tĩnh tiếp tục đọc lên kết quả nghiệm thi: “Nguyên nhân cái chết là do đầu bị một vật cứng tác động tạo nên tổn thương, vết thương đã được hung thủ khâu lại. Cũng là xử lý sau khi tử vong.”

Cao Lâm nhìn ảnh sau gáy của nạn nhân, có thể trông thấy vết thương được khâu lạikhá cẩn thận; phần bụng mổ ra, cũng khâu lại …. Hung thủ làm rất nhiều hành động đáng nghi, nhìn qua còn có hơi vớ vẩn.

Nạn nhân đã chết, khâu lại vết thương xuất phát từ nguyên nhân gì?

Từ Hoãn Hoãn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, đứng cách Từ Tĩnh không xa … Vì đang trong giờ làm việc nên cô cân nhắc vẫn gọi anh là pháp y Từ: “Có dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ không?”

Ánh mắt Từ Tĩnh nhìn sang cô, lắc đầu: “Không có!”

“À …” Có được đáp án, cô cúi đầu, lẩm bẩm: “Thời gian tử vong ít nhất đã được năm tháng …” Từ Hoãn Hoãn tập hợp tất cả các manh mối trong đầu.

Hai năm sau kết hôn, vì Cố Hạ có tình nhân nên ly hôn, thời gian tử vong hơn năm tháng, mang thai được một tháng, ly hôn được nửa tháng thì đến thành phố T, bốn tháng sau quay về, thay thứ cho hành động của Cố Hạ, tái hôn, sát hại Lưu Niệm và Cố Hạ, hai người có khuôn mặt giống nhau.

Tất cả đều đã thông suốt, Từ Hoãn Hoãn ngẩng đầu, đưa ra một suy đoán lớn mật: “Tưởng Văn Văn chết rồi!”

Nghe đến đây ai nấy đều nhìn về phía Từ Hoãn Hoãn, Chu Tề Xương ồ lên khiếp sợ: “Từ đại thần, chị nói gì cơ?”

Từ Hoãn Hoãn nheo mắt, ngữ điệu chắc nịch: “Tưởng Văn Văn thật đã chết cách đây năm tháng rồi, người chúng ta muốn tìm chính là kẻ giả mạo Tưởng Văn Văn.”

“Làm sao có chuyện đó được.”

Không tham gia quá trình đội hình sự tra án, Từ Tĩnh hiếm thấy lại có tiếng nói: “Cố vấn Từ nói không sai, đã so sánh DNA của thai nhi trong bụng nạn nhân và DNA của Cố Hạ, bọn họ có quan hệ cha con.”

Phát hiện những suy đoán của mình có chứng có cớ, Từ Hoãn Hoãn nhìn sang Từ Tĩnh khẽ nở nụ cười.

“Bởi vậy …”

Từ Hoãn Hoãn đã có những phán đoán hoàn chỉnh cho toàn bộ vụ án, cô đứng lên: “’Tưởng Văn Văn thật’ khi ly hôn với Cố Hạ thì đang mang thai, nhưng cả hai đều không biết. Sau khi ly hôn không được bao lâu cô ta bị sát hại.” Ngừng một chút rồi tiếp lời: “Đi thành phố T không phải là cô ta mà chính là người chúng ta cần tìm ‘Tưởng Văn Văn giả’. Ở thành phố T cô ta chỉnh hình, do vậy cần ở đó bốn tháng để dưỡng bệnh; hơn nữa, ngụy trang thành một người khác cũng cần phải chuẩn bị. Sau khi đã hoàn toàn biến thành Tưởng Văn Văn, cô ta quay trở về thành phố S, thay thế Tưởng Văn Văn, nằng nặc đòi quay lại với Cố Hạ, không phải yêu, không phải si tình mà chỉ vì muốn giết chết hắn.”

“Trời ạ! Em nổi hết da gà rồi đây!” Chu Tề Xương chà sát hai cánh tay của mình.

Nghĩ lại thật sự quá kinh khủng, thay đổi hình dạng mà xung quanh không một ai biết. Tưởng Văn Văn kia không còn là Tưởng Văn Văn của ngày xưa, mà Cố Hạ đã tái hôn với một người đã lập mưu giết hắn từ lúc bắt đầu, phỏng chừng hắn chết cũng vẫn chưa hiểu được nguyên nhân vì sao.

Vẻ mặt của các đội viên khác cũng không khác nhau là mấy, tất cả đều có chung tâm trạng.

“Vấn đề hiện tại chính là ai hại chết Tưởng Văn Văn?”

Chu Tề Xương ngả người ra phía sau, sờ sờ cằm: “Hẳn là người đã giả trang thành Tưởng Văn Văn giết rồi, như vậy mới có thể thay thế được cô ta, mới có thể lập nên kế hoạch giết người.”

Cao Lâm lắc đầu phủ định quan điểm này của Chu Tề Xương: “Tôi lại cho rằng không phải. Nếu đúng là cô ta giết, cô ta sẽ không tiếp tục ngụy trang dẫn dắt chúng ta đến nhà nghỉ, bỏ lại vali chứa thi thể Tưởng Văn Văn thật ở đó. Phương thức hành xử này của nghi phạm đã tự tố cáo cô ta chính là giả, còn Tưởng Văn Văn thật đã chết rồi.”

Từ Hoãn Hoãn cũng lên tiếng: “Tôi tán thành ý kiến của Đội trưởng Cao, cô ta không phải là hung thủ sát hại Tưởng Văn Văn mà chỉ hi vọng chúng ta tra ra được hung thủ là ai.”

“Cô ta chỉnh hình giống gương mặt Tưởng Văn Văn chỉ có một mục đích duy nhất: Báo thù.” Từ Hoãn Hoãn kiên định: “Chính là báo thù cho Tưởng Văn Văn. Trở thành Tưởng Văn Văn không phải là mục tiêu của cô ta, mà chính là thủ đoạn; bởi vì, người này muốn giết chết tất cả những người trực tiếp hay gián tiếp làm tổn thương đến Tưởng Văn Văn.”

Cô khẳng định người này đã từng nghĩ: Nếu như không bởi Cố Hạ mèo mỡ, thì Tưởng Văn Văn đã không ly hôn, đã không chết khi đang mang thai. Những đau thương và thù hận đã dẫn đến hành động lập kế hoạch báo thù của cô ta.

Sau khi Từ Hoãn Hoãn nói xong, Cao Lâm bổ sung thêm: “Cho nên cô ta lần lữa không rời khỏi thành phố S là vì Tưởng Văn Văn bị sát hại ở đây, và cô ta cảm thấy hung thủ nhất định vẫn còn ở thành phố S.”

Chu Tề Xương nhìn Cao Lâm: “Đội trưởng! Nghĩa là bây giờ chúng ta phải tìm hai hung thủ.”

Cao Lâm vẫn cau chặt mày, gật đầu: “Không sai! Còn nữa, nếu cô ta muốn chúng ta điều tra cái chết của Tưởng Văn Văn thì nhất định sẽ không tự ý đụng vào thi thể. Do vậy, quá trình khâu và chống phân hủy đều do hung thủ gây ra.”

“Có một điểm rất kỳ lạ, tại sao người này trông thấy thi thể của Tưởng Văn Văn lại không lập tức báo cảnh sát chứ?” Đây cũng là điểm mọi người đều không thể lý giải, Tưởng Văn Văn chết đã hơn năm tháng, nếu như muốn bắt hung thủ thì phải báo cảnh sát ngay, càng để lâu manh mối càng mất dần, xác suất bắt được hung thủ càng nhỏ, cực kỳ bất lợi cho việc phá án.

Cao Lâm thở dài, sắc mặt nghiêm túc: “Cô ta không tin cảnh sát, nghĩ rằng phải do chính tay mình bắt hung thủ.”

Ngẫm nghĩ một chút, Từ Hoãn Hoãn tiếp lời: “Nếu như hung thủ là người bên cạnh Tưởng Văn Văn, cô ta cho rằng chỉ khi nào thân phận Tưởng Văn Văn một lần nữa xuất hiện lại sẽ khiến hung thủ tự bại lộ, có thể đây là mục đích của cô ta.”

Đột nhiên mấy tháng sau lại nhìn thấy người chính tay mình đã giết, một chuyện hoang đường như vậy chắc chắn sẽ khiến cho hung thủ hoang mang, rồi cố gắng đi tìm kiếm nguyên nhân, nên có thể sẽ bại lộ hành tung.

“Xem ra, hung thủ không phải là người bên cạnh Tưởng Văn Văn.”

Một đội viên lấy tay chặn ngực: “Hừm, có lẽ Tưởng Văn Văn giả cũng phát hiện điều này, cô ta biết không có cách nào tìm ra hung thủ nên mới tung chiêu này.”

Từng bước từng bước, cô ta tốn rất nhiều tâm tư dẫn dắt cảnh sát đào bới được chân tướng đang ẩn giấu, Từ Hoãn Hoãn có lý do tin rằng, mục tiêu chính của cô ta là tìm ra hung thủ đã ra tay tàn nhẫn với Tưởng Văn Văn, đó ắt hẳn là chuyện cuối cùng cô ta muốn làm.

Hành tung của Tưởng Văn Văn giả không biết nơi phương nào, nếu như tìm được hung thủ giết Tưởng Văn Văn thật có thể dụ được cô ta ra; vì thế, Cao Lâm quyết định điều tra vụ án giết người của Tưởng Văn Văn trước.

Phác họa chân dung tội phạm, Từ Tĩnh dựa trên chuyên môn của bản thân, đưa ra ý kiến: “Một người có thể có cách thức chống phân hủy rất chuyên nghiệp, các mũi khâu cũng ngay ngăn, chứng tỏ hung thủ có nền tảng kiến thức y học hoặc bối cảnh công việc có tiếp xúc qua chất bảo quản.”

Cao Lâm gật gật đầu, sau đó anh ta nghĩ ra một chuyện, lập tức quay sang Chu Tề Xương: “Chu Tề Xương, cậu tra thử xem đã từng xảy ra vụ án tương tự không: nạn nhân bị mổ bụng, khâu lại, hơn nữa nạn nhân có thể là phụ nữ đang mang thai.”

Cao Lâm muốn xác định coi đây có phải là vụ án giết người liên hoàn hay không. Nếu như là án liên hoàn, việc chọn lựa người ra tay nhất định sẽ cố định.

Từ Hoãn Hoãn bổ sung thêm: “Còn nữa, nạn nhân được phát hiện ở trong vali đỏ, mặc váy đỏ.”

Chiếc váy đó không hề có dính máu chứng tỏ do hung thủ mặc vào cho người chết. Hơn thế, mọi thứ đều là màu đỏ nhất định sẽ có ý nghĩa nào đó với hung thủ.

Chu Tề Xương tra tìm một chút, không ngờ anh ta thật sự tìm được ra được tin khiến anh ta trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Trơi ơi! Thật đúng là có vụ án tương tự! Hơn nữa còn chưa tìm ra hung thủ!”

Anh ta liếc qua phần báo cáo nghiệm thi, nuốt nước miếng, đọc lớn lên những đoạn quan trọng: “Phát sinh hai tháng trước có một vụ giết người, nạn nhân là một người phụ nữ trẻ, tuổi, bụng bị mổ ra rồi khâu lại, lúc đó nạn nhân đang mang thai hai tháng.”

Lại là phụ nữ có thai, tổng cộng cả thảy bốn mạng.

Từ Hoãn Hoãn nhìn tấm ảnh chụp hiện trường, nạn nhân mặc váy đỏ, nằm cuộn mình trong chiếc vali đỏ … Hệt như tình huống của Tưởng Văn Văn.

Cũng kiểu đầm đỏ giống nhau, cũng chiếc vali đỏ như nhau.

Truyện Chữ Hay