Mất tích?” Từ Hoãn Hoãn nheo mắt nghĩ thầm: Trùng hợp thế sao?
Cao Lâm quan sát nét mặt nghiêm nghị của cô, vuốt cằm lên tiếng: “Đúng! Trong nhà công ty không tìm được Cố Hạ. Theo như đồng nghiệp nói hôm qua Cố Hạ vẫn đi làm bình thường, hôm nay lại không đến, cũng không gọi điện thoại xin nghỉ, điện thoại thì không gọi được, trong nhà thì không có ai, khôngai biết hành tung của hắn.”
Những biểu hiện này cho thấy hắn đã chạy trốn.
Không có ai …. Từ Hoãn Hoãn nhớ ra Cố Hạ đã có gia đình, vậy …. “Vợ Cố Hạ đâu?”
Cao Lâm lắc đầu: “Cũng không liên lạc được. Vợ của Cố Hạ tên Tưởng Văn Văn, là nội trợ, nhưng lại không có ở nhà. Chúng tôiqua nhà hàng xóm hỏi thêm tình hình, tất cả đều khai không thường tiếp xúc với vợ chồng nhà này nên không biết, cũng chẳng ai để ý có gặp bọn họ hay không.”
Cả hai vợ chồng đều không liên lạc được, người chồng lại là tình nhân của nạn nhân Lưu Niệm, nằm trong danh sách nghi phạm … Quá mức kỳ lạ.
Đúng lúc này, Chu Tề Xương phát hiện một tin quan trọng: “Đội trưởng! Em đã điều tra, hai vợ chồng bọn họ có đặt vé xe lửa ngày đi thành phố Y, đã đặt khách sạn.”
Nghe tin này, một đội viên trong đội lập tức nhớ ra: “Đúng rồi, em có liên lạc một người bạn của Tưởng Văn Văn, cô ta khai hôm qua Tưởng Văn Văn có khoe ngày sẽ đi du lịch với chồng, nghe nói là đi giải sầu.”
Chu Tề Xương siết chặt hai bàn tay, hét lên: “Mẹ nó! Chẳng lẽ Lưu Niệm bị cả hai vợ chồng nhà này sát hại! Quá mức kinh khủng.”
Cảnh viên khác đưa ra một khả năng: “Hoặc có thể nói Lưu Niệm bị Cố Hạ giết, hắn thẳng thắn thừa nhận với vợ. Vợ hắn tha thứ nên cùng hắn bỏ trốn.”
Cao Lâm trầm tư, đưa ra suy đoán bước đầu: “Xác thực tồn tại các khả năng này. Bọn họ không dám bỏ trốn khỏi thành phố S ngay vì sợ bị nghi ngờ. Do đó, sau khi thi thể được phát hiện cả nửa tháng trời, bọn họ mới dám đặt vé xe lửa. Thế nhưng trưa nay, Lưu Mẫn giết chết Hồng Dịch Văn đã phá vỡ mọi kế hoạch của bọn họ. Sau khi xem xong đoạn băng, Cố Hạ sợ Lưu Mẫn khai ra mối quan hệ của hắn và nạn nhân nên buộc phải trốn trước thời hạn.”
Từ Hoãn Hoãn đứng bên cạnh Từ Tĩnh vẫn không lên tiếng, cô nghiêng đầu mím mím môi, suy tư, mãi một lúc lâu sau mới mở miệng không nói ra suy đooán của mình, mà là: “À …. Đội trưởng Cao, tôi có thể qua nhà Cố Hạ xem qua một chút không?”
“Được!” Cao Lâm cũng muốn qua nhà Cố Hạ cẩn thận lục soát một lần nữa. Anh ta lệnh cho Chu Tề Xương báo với cảnh sát thành phố Y tiến hành tra xét khu vực nhà ga xe lửa và khách sạn hai vợ chồng Cố Hạ đã đặt trước, còn anh ta và Từ Hoãn Hoãn đến nhà của hắn.
Nửa tiếng sau, xe dừng trước tiểu khu nhà Cố Hạ.
Hiện tại vẫn chưa liên lạc được vợ chồng nhà này, hành tung không rõ, Chu Tề Xương báo lại không tra được ghi chép bọn họ lên máy bay hay xe lửa vào ngày hôm nay, cảnh sát Y cũng không tìm ra được hai người ở nhà ga hay khách sạn.
Đây là tiểu khu kiểu cũ, không có thang máy, Cao Lâm và Từ Hoãn Hoãn đi thang bộ lên đến nhà . Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, cửa không có dấu hiệu bị cạy mở, trong nhà không có dấu vết xô xát.
Bọn họ đi thẳng tới phòng ngủ, lật coi trong tủ quần áo, có lấy đi vài bộ. Từ Hoãn Hoãn chậm rãi lui về sau vài bước, ngẩng đầu nhìn nóc tủ, phía trên có mấy hộp giày, nửa vị trí còn lại để trống.
Từ Hoãn Hoãn bước chân lên ghế nhưng vẫn không nhìn được bên trên, cô đành lên tiếng gọi Cao Lâm: “Đội trưởng Cao, anh có thể kiểm tra phần nóc tủ giúp tôi được không?”
Cao Lâm bước lên ghế, có thể nhìn rõ được tình huống, bên trên không được lau dọn nên bám đầy bụi. Anh ta phát hiện một chút dấu vết, rõ ràng có vết bánh xe, Cao Lâm nháy mắt nghĩ ra một vật: “Phía trên này có lẽ đã đặt một chiếc vali lớn.”
“Vali ….” Từ Hoãn Hoãn nhớ ra Chu Tề Xương có tra được cách đó một tuần Cố Hạ có mua một chiếc vali cỡ lớn.
Cao Lâm nhìn vẻ mặt Từ Hoãn Hoãn: “Cố vấn Từ, cô nghĩ đến điều gì?”
Từ Hoãn Hoãn không trả lời câu hỏi: “Đội trưởng Cao, anh có thể tra giúp tôi ngày hôm qua Tưởng Văn Văn còn kể chuyện gì với cô bạn không?”
“Được!” Cao Lâm lập tức gọi cho đội viên, sau khi nghe xong, anh ta quay sang Từ Hoãn Hoãn: “Tưởng Văn Văn nói buổi tối muốn ra ngoài mua ít đồ, bạn cô ta hỏi có cần đi cùng không, cô ta nói không cần.”
Quả thế!
Từ Hoãn Hoãn nheo mắt, tất cả các manh mối đều xâu chuỗi lại được với nhau, cô đã có thể phán đoán …. Cô ngẩng đầu nhìn Cao Lâm: “Đội trưởng Cao, ở Cục anh suy đoán: Cố Hạ vì xem được đoạn băng Lưu Mẫn giết Hồng Dịch Văn, hắn sợ quan hệ giữa hắn và nạn nhân bị lộ ra ánh sáng nên vội vã đào tẩu. Vợ của hắn cũng có thể là đồng lõa nên cùng nhau trốn … Suy đoán này xác thực rất hợp lý!” Cô ngẩng đầu lên, duỗi một ngón tay: “Thế nhưng, tôi còn phát hiện ra một khả năng khác.”
Cao Lâm chờ cô nói tiếp.
Từ Hoãn Hoãn trước tiên đưa ra một giả thiết: “Nếu như Cố Hạ trước đó không có động tĩnh, không chạy trốn là vì cái chết của Lưu Niệm không hề liên quan đến hắn thì sao?”
Cao Lâm nhíu mày, tự nhiên có nghi vấn: “Nếu không có quan hệ, vậy tại sao ngay đúng ngày hôm nay lại mất tích?”
Từ Hoãn Hoãn chậm rì tì nói tiếp: “Hay là do Lưu Mẫn giết chết Hồng Dịch Văn, hắn xem đoạn clip, lo lắng mối quan hệ của mình và Lưu Niệm phanh phui, bị kết vào dạng tình nghi... hoặc hắn sợ người không phải cảnh sát đến tra hỏi hắn chuyện vụ án của Lưu Niệm.”
Từ Hoãn Hoãn ngừng một chút, hỏi ngược lại Cao Lâm: “Đội trưởng Cao, anh nói xem chiếc vali lớn như vậy có thể nhét vừa một người không?”
Nghe đến đây, Cao Lâm kinh ngạc: “Trong vali nhét vừa một người? Ý của cô là không phải dùng để đồ mà là dùng để chứa thi thể?”
Từ Hoãn Hoãn trịnh trọng gật đầu: “Đúng!”
Cao Lâm ngẫm nghĩ: “Lớn như vậy chắc được!”
Kết hợp với đoạn trên của Từ Hoãn Hoãn, anh ta nhanh chóng hiểu rõ tình hình, giọng lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Ý của cô là Cố Hạ giết vợ mình?”
Từ Hoãn Hoãn mím môi, gật đầu: “Không sai! Điều Cố Hạ sợ không phải cảnh sát tìm ra hắn, hỏi về mối quan hệ của mình và Lưu Niệm. Thứ hắn sợ chính là cảnh sát sẽ phát hiện hắn giết vợ mình. Chiếc vali lớn kia dùng để chứa thi thể vợ hắn. Tôi phát hiện quần áo bị lấy đi một ít, đồ trang điểm của vợ hắn vẫn còn. Không mang đi quá nhiều thứ, vậy tại sao cần hành lý lớn như thế. Trùng hợp vali lại mua vào tuần trước.”
Trên cõi đời này không có nhiều điều trùng hợp đến thế, có chăng chỉ là do con người tỉ mỉ sắp xếp.
“Nếu như không phải vì lý do Lưu Mẫn giết Hồng Dịch Văn, tôi có suy nghĩ kế hoạch ban đầu của Cố Hạ là thế này: hắn đã lên kế hoạch giết Tưởng Văn Văn ổn thỏa, mua xong vali để đựng thi thể. Tuy nhiên những việc này vẫn chưa đủ, giết một người rất dễ, phi tang tử thi cũng đơn giản, cái khó chính là làm sao để không bị phát hiện. Nếu như thi thể được phát hiện ra, hắn phải có chứng cứ thoát khỏi tình nghi … như vậy lên kế hoạch vợ hắn mất tích là tốt nhất.”
Từ Hoãn Hoãn nghĩ đến khả năng này la do trước đây cô từng gặp một vụ án, chồng giết vợ sau đó ngụy trang thành bộ dạng của vợ mình, mặc áo khoác, đội mũ, đi giày cao gót, tối hôm đó kéo thi thể người vợ trong vali ra ngoài, cố tình cho bảo vệ cổng bắt gặp.
Sau khi xử lý xong thi thể bà vợ, hắn phi tang toàn bộ quần áo. Quay trở về nhà mình, sau đó giả bộ hớt hải hỏi bảo vệ có trông thấy vợ mình không. Anh bảo vệ cho rằng người anh ta gặp trước đó là vợ hắn, nên kể lại việc trông thấy người vợ cầm hành lý đi rồi. Ông chồng ra bộ thống khổ, nói chắc chắn vợ hắn bỏ đi, và bà vợ đương nhiên chẳng bao giờ quay về.
Ông chồng không hề báo cảnh sát, không có chuyện gì phát sinh. Mấy tháng sau mới phát hiện ra thi thể của bà vợ, trên thi thể lưu lại DNA của hung thủ, và DNA hoàn toàn trùng khớp với ông chồng, lúc đó hắn mới bị bắt, khai nhận hành vi phạm tội của mình.
Cha mẹ Cố Hạ đều qua đời, bạn bè có rất ít, Cố Hạ khẳng định chỉ cần qua một quãng thời gian, không phát hiện tung tích, không tìm thấy thi thể thì chuyện vợ anh ta mất tích sẽ dần rơi vào quên lãng.
Tiếp đó, Từ Hoãn Hoãn nói về vé xe lửa: “Sở dĩ Cố Hạ mua hai tấm vé xe ngày , lại còn đặt trước khách sạn, tôi cho rằng không phải là chạy trốn mà hắn muốn cho cảnh sát thấy quan hệ của hai vợ chồng họ rất tốt, còn dự định cùng nhau đi du lịch, hạ xuống thấp nhất khả năng nằm trong diện tình nghi. Nếu đúng như vậy, người trò chuyện với bạn của Tưởng Văn Văn không phải là cô ta mà là Cố Hạ.”
Cao Lâm nhớ đến chuyện Từ Hoãn Hoãn hỏi về cuộc trò chuyện của Tưởng Văn Văn: “Vì vậy, cô ta nói buổi tối muốn ra ngoài chính là do Cố Hạ tung tin?”
Từ Hoãn Hoãn vuốt cằm: “Tưởng Văn Văn có lẽ chết ngay đúng thời điểm đó, Cố Hạ tạo hiện trường giả Tưởng Văn Văn mất tích. Vốn dĩ hắn muốn sáng nay sẽ báo cảnh sát, nhưng khi xem được đoạn clip kia, hắn xác định bản thân sẽ rất nguy hiểm, hắn sẽ lọt trong dạng tình nghi của vụ án Lưu Niệm. Bây giờ nếu cảnh sát phát hiện luôn chuyện vợ hắn mất tích, vậy hắn càng bị nghi ngờ hơn … Vậy hắn phải làm sao bây giờ?”
Từ Hoãn Hoãn nheo mắt, kết luận: “Hắn chỉ còn cách chạy trốn.”