Sau khi tan tiệc, Cố Trường Hạ say khướt lái xe về nhà. Lên lầu, đứng trước cửa, ông ta rút chìa khóa trong túi, nheo nheo mắt tra khóa vào ổ. Cạch một tiếng, cửa mở ra.
Ông ta rút chìa, lảo đảo đi vào nhà, chìa khóa đụng vào cửa phát ra một chuỗi tiếng vang. Cố Trường Hạ tiện tay ném chìa khóa lên tủ giày, thay dép, nới lỏng cà vạt.
Trong nhà đen kịt một màu, không gian cực kỳ yên tĩnh. Cố Trường Hạ nghĩ chắc con gái đã ngủ, không muốn đánh thức con nên không mở đèn. Miệng ông ta khô không khốc, bước chân liêu xiêu đi thẳng vào nhà bếp.
Chất cồn ngấm trong người khiến ông ta có cảm giác mơ mơ hồ hồ. Ông ta vỗ vỗ đầu vài cái cho tỉnh. Nhờ ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, ông ta đã tìm thấy tủ lạnh.
Cố Trường Hạ mệt mỏi dựa vào vách tường, mở ngăn đá. Ánh đèn tủ lạnh hơi sáng, ông ta nheo nheo mắt, mấy giây sau thích ứng áng sáng mới từ từ hé mắt, ngay lập tức "món đồ" nằm trong tủ lạnh đập vào mắt
Là đầu của con gái ông ta.
Đây là lần đầu tiên Từ Hoãn Hoãn đến hiện trường án mạng. Cô đứng bên cạnh Từ Tĩnh, nhận găng tay từ anh.
Từ Hoãn Hoãn có phần phấn khích nhưng cũng có chút hồi hộp, loay hoay mãi vẫn chưa đeo xong. Từ Tĩnh phát hiện, liền đặt thùng y cụ xuống, không nói tiếng nào, giúp cô đeo găng tay.
Từ Hoãn Hoãn nhẹ giọng: "Cám ơn!"
Thanh âm của anh vang lên phía trên đỉnh đầu: "Vào thôi!"
Từ Hoãn Hoãn đi cùng Từ Tĩnh qua đường cảnh giới, vào trong nhà. Đến phòng khách, Từ Hoãn Hoãn nhìn thấy một thi thể đàn ông trung niên.
Từ Tĩnh ngồi xổm bên cạnh tử thi, Từ Hoãn Hoãn hít sâu một hơi, tiến về phía thi thể hai bước. Cô nhìn xuống, quan sát tình huống tử thi. Phần đầu nạn nhân bị thương, bên cạnhcó một vũng ói, trên ngực cắm một con dao găm. Hai bàn tay đều bị cắt đứt từ đoạn cổ tay, một mảng máu lớn thẫm màu.
Cao Lâm ở cửa bếp trông thấy Từ Hoãn Hoãn, vẫy vẫy tay gọi cô qua, sắc mặt anh ta khá nặng nề: "Cố vấn Từ, cô qua đây nhìn một chút!"
Từ Hoãn Hoãn liếc mắt nhìn Từ Tĩnh đang chăm chú nghiệm thi sơ bộ, cô nhẹ nhàng đứng dậy, đi về phía Cao Lâm.
Cao Lâm nghiêng người để Từ Hoãn Hoãn có thể nhìn rõ được tình huống bên trong.
Một giây sau, cảnh tượng trước mắt khiến cô rùng mình. Ngay tầng thứ nhất nơi ngăn đá chứa đầu một cô gái. Mắt trái đã bị móc ra, máu loang lổ nửa bên mặt, khóe miệng bị khoét mất, rồi khâu lại nên trông tử thi như đang toét miệng cười.
Phần đầu ấy nhìn khá giống với búp bê một mắt kia.
"Revenge."
Mọi người quanh đó đều quay đầu nhìn Từ Hoãn Hoãn.
Phần thân còn lại của cô gái được đặt ở trên giường ngủ. Trên tường xanh lam vấy máu. Rất rõ ràng, đầu cô ta bị chặt sống ở đây.
Từ Hoãn Hoãn chứng kiến cảnh tượng đẫm máu này, sắc mặt trắng bệch, cảm giác nôn nao dâng lên, cô rời khỏi phòng ngủ.
Từ Tĩnh đã hoàn thành phần kiểm tra sơ bộ tử thi nam giới. Cô ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt lãnh đạm của anh, đột nhiên có cảm giác yên ổn.
Ánh mắt Từ Tĩnh nhìn cô vài giây, sau đó mới dời sang Cao Lâm, lạnh lùng lên tiếng: "Phần đầu của nạn nhân bị đánh trọng thương, nhưng vết thương trí mạng là bị dao đâm vào ngực. Hai bàn tay bị cắt đứt trước khi chết. Thời gian tử vong từ một đến hai giờ sáng. Nhìn phần nạn nhân nôn ra, ắt hẳn trước đó đã uống rất say."
Cao Lâm nghe xong: "Nói cách khác thời gian tử vong gần như cùng khoảng thời gian với nạn nhân nữ của vụ án trước đó."
Từ Tĩnh gật đầu, thay găng tay mới, hướng về phía phòng ngủ nạn nhân nữ.
Sau khi Từ Tĩnh rời đi, Cao Lâm quay sang nói với Từ Hoãn Hoãn: "Vẫn chưa tìm thấy bàn tay của ông ta. Hai nạn nhân có quan hệ cha con, chúng tôi đã tra ra thân phận của bọn họ. Nạn nhân nam tên Cố Trường Hạ, tuổi. Nạn nhân nữ tên Cố Duyệt Đình, mới tuổi."
Từ Hoãn Hoãn nhìn về phòng ngủ Cố Duyệt Đình. Từ góc độ của cô có thể trông thấy một tủ kính, bên trong trưng bày cúp, và giấy khen. Cô thở hắt ra một hơi: "Chắc là báo thù. Hung thủ sắp đặt con của ông ta giống như dáng vẻ búp bê."
Cao Lâm gật gật đầu, căn cứ vào những chứng cứ vừa thu được, sơ bộ có thể xác định: "Con của ông ta về nhà trước, liền bị sát hại. Khi ông ta về nhà, hung thủ vẫn còn ở bên trong. Khi ông ta ra bếp, mở cửa tủ lạnh, trông thấy đầu của con gái mình, ngay lập tức bị vật cứng nện mạnh vào đầu. Hàng xóm xung quanh không nghe thấy bất kỳ tiếng động lạ nào. Hung thủ ra tay hung ác, nhưng cũng khá cẩn thận. Thăm dò kỹ lưỡng quy luật sinh hoạt của nạn nhân mới ra tay. Hai vụ án mạng đột nhập vào nhà giết người, khẳng định là có kế hoạch từ trước."
Từ Hoãn Hoãn suy đoán: "Có lẽ hắn có hẳn một danh sách đối tượng cần báo thù."
Bắt đầu từ Phó Xuân Mai, bây giờ là Cố Trường Hạ. Cô cảm giác cuộc báo thù này vẫn chưa kết thúc, còn có những người khác.
Cao Lâm im lặng trong chốc lát, đột nhiên nhớ ra điều gì. Anh ta nhìn Từ Hoãn Hoãn: "Cố vấn Từ, cônghĩ hắn còn đồng bọn không?"
"Ý anh nói Ngôn Lạc?" Từ Hoãn Hoãn hỏi ngược lại, nhưng sau đó lắc đầu.
"Cô không cho rằng như vậy sao?" Cao Lâm chau mày, anh ta lại nghĩ khả năng này rất cao: "Hắn có ảnh chụp hiện trường án mạng, còn báo thù.... Nói không chừng hắn cũng chính là người muốn báo thù bọn họ."
"Sẽ không. Nếu như hắn muốn báo thù, hắn chỉ hành động một mình." Từ Hoãn Hoãn đã nghiên cứu Ngôn Lạc hai năm, cô hiểu rõ tâm lý của hắn, hình thức gây án, hắn sẽ làm gì, không làm gì. "Có thể Ngôn Lạc biết rõ mục đích của hung thủ, thậm chí còn có luôn cả danh sách giết người của hắn. Nhưng tuyết đối Ngôn Lạc sẽ không phối hợp với chúng ta để truy bắt hung thủ. Vì vậy, hắn mới gửi email cho tôi, đưa ra lời nhắc nhở. Việc này với hắn mà nói chỉ là một trò chơi."
Trong vụ án liên hoàn này: hung thủ, người bị hại, cảnh sát đều là những nhân vật của một trò chơi, còn hắn là người khống chế.
Từ Tĩnh đã tiến hành nghiệm thi sơ bộ nạn nhân nữ. Đúng như bọn họ suy đoán, cô gái này chết trong khoảng từ mười một giờ đến mười hai giờ đêm qua. Ly sữa cô gái uống trước khi ngủ có thuốc mê. Hung thủ chờ sau khi nạn nhân ngủ say, liền ra tay tàn nhẫn.
Camera ở nhà Cố Trường Hạ đã bị phá, vì lẽ đó không thu được manh mối nào của hung thủ. Hai cỗ thi thể được mang về phòng pháp y tiến hành nghiệm thi. Hoàn thành công tác lấy chứng cứ tại hiện trường, Từ Hoãn Hoãn cũng theo nhóm Cao Lâm về Cục cảnh sát.
Thông tin của nạn nhân nhanh chóng được tra ra: "Nạn nhân Cố Trường Hạ, tuổi, là ông chủ khách sạn S. Chín năm trước đã ly hôn với vợ, con gái giao cho ông ta nuôi. Không thể điều tra thông tin nào từ vợ ông ta vì bà ta đã chết từ hai năm trước do mắc bệnh ung thư."
Chu Tề Xương đẩy gọng kính, anh ta có phát hiện mới: "Đội trưởng! Ngày hôm qua, Cố Trường Hạ tham gia một bữa tiệc, người tham dự đều là ông chủ lớn. Bọn họ đã từng hẹn hò trước đó tại quán Tân Phong Tửu. Em đã xem camera, bữa tiệc kết thúc lúc mười một giờ hơn. Cố Trường Hạ bắt taxi về, theo camera khu vực gần đó, khoảng mười hai giờ rưỡi ông ta về đến nhà."
"Được! Điều tra coi Phó Xuân Mai và Cố Trường Hạ có liên quan gì không?"
Chu Tề Xương lắc đầu: "Trên căn bản bọn họ không quen biết gì, cả phương diện sinh hoạt hay công việc làm ăn."
Cao Lâm gật đầu: "Cậu tiếp tục điều tra đi!"
Nghe cuộc đối thoại của hai người, Từ Hoãn Hoãn thò đầu ra từ phía sau Cao Lâm: "À! Tra giúp tôi cách đây mười mấy năm bọn họ đã từng phát sinh chuyện gì đó mà chạm mặt không!"
Cô luôn cảm giác bức ảnh mười hai năm về trước có một liên hệ nào đó.
"Được!"
Đúng lúc này một cảnh viên vội vã chạy vào: "Đội trưởng! Bạn của Cố Trường Hạ đến rồi!"
Cao Lâm khẽ gật đầu, quay sang Từ Hoãn Hoãn: "Cố vấn Từ, chúng ta đi thôi!"
Cao Lâm và Từ Hoãn Hoãn quan sát bạn của Cố Trường Hạ, Dư Hoa, qua tấm kính một chiều. Ông ta hói đầu, bụng bia, không chăm chút vẻ ngoài như Cố Trường Hạ nên trông ông ta có vẻ già hơn, thực chất ông ta nhỏ hơn Cố Trường Hạ hai tuổi.
Cao Lâm tiến vào trong, tiến lên phía trước bắt tay Dư Hoa: "Chào ông Dư. Cám ơn ông đã đến đây!"
Dư Hoa lắc đầu một cái, ngồi xuống ghế: "Không sao. Chỉ hi vọng cảnh sát mau chóng tóm được hung thủ."
"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức." Cao Lâm ngồi xuống đối diện ông ta. Từ Hoãn Hoãn ngồi bên cạnh.
Cao Lâm xác nhận lại lần nữa: "Ông Dư, ông và ông Cố Trường Hạ là bạn bè hai mươi mấy năm thật sao?"
"Đúng. Chính xác là hai mươi lăm năm. Là bạn thân nhất!" Dư Hoa thở dài, gương mặt nhuốm màu bi thương.
Cao Lâm tiếp tục lên tiếng: "Do vậy, ông chắc chắn sẽ biết nhiều chuyện của ông ta."
Dư Hoa gật đầu.
"Ông nghi ngờ ai là người sát hại ông Cố nhất. Hoặc ông Cố có từng đề cập đến chuyện gây thù chuốc oán với ai không?"
Dư Hoa suy nghĩ một chút: "Không! Ông ta không có kẻ thù!"
"Vậy ông đã từng nghe đến tên Phó Xuân Mai chưa?" Cao Lâm nghĩ nếu như là bạn thân, có thể đã nghe qua cái tên này.
"Phó Xuân Mai?" Vẻ mặt của Dư Hoa rõ ràng là lần đầu nghe thấy cái tên này, ông ta lắc đầu: "Không có ấn tượng!"
Cao Lâm cho ông ta coi một bức ảnh, cũng có cùng câu trả lời.
"Mười hai năm trước, ông nhớ đã từng xảy ra chuyện gì không?"
Mấy giây sau, Dư Hoa nuốt nước miếng, lắc lắc đầu: "Không! Không có!"
Từ Hoãn Hoãn nhìn phương hướng nhãn cầu của Dư Hoa, cô nheo mắt, từ tốn lên tiếng: "Bây giờ trong đầu ông đang nghĩ đến điềugì?"
Nghe câu hỏi của Từ Hoãn Hoãn, Dư Hoa sững người, rõ ràng bắt đầu căng thẳng, ngữ điệu gấp gáp: "Cái gì? Đầu tôi... không nghĩ gì hết!"
Gặp chuyện liền ấp úng, Từ Hoãn Hoãn khẳng định: "Ông đang nói dối, rõ ràng là ông nghĩ đến chuyện gì đó!"
"Tôi... tôi...." Dư Hoa nhiều lần xoa nhẹ tay mình, không mở miệng.
Cao Lâm đoán chắc Dư Hoa biết bí mật nào đó, nhưng không muốn nói. Anh ta nghiêng người về phía Dư Hoa, nói câu đầy ẩn ý: "Ông Dư, chúng tôi muốn bắt được hung thủ phải biết được toàn bộ sự việc. Hi vọng ông có thể phối hợp với chúng tôi, đừng giấu diếm."
Dư Hoa ngẩng đầu nhìn anh ta, rồi lại cúi đầu, xoắn xuýt: "Nhưng... chuyện đã mười mấy năm rồi, làm sao có liên quan đến chuyện ông ta bị sát hại?"
Đúng lúc này, Từ Hoãn Hoãn lên tiếng: "Có phải có liên quan đến con gái ông ta?"
"Cô... làm sao cô biết?" Dư Hoa trợn tròn mắt, không thể tin được.
"Vậy tức là có liên quan!"
Bức ảnh cô gái, báo thù, cho dù Cố Trường Hạ đã chết, Dư Hoa cũng phải ẩn giấu... kết hợp những thông tin đó lại, Từ Hoãn Hoãn đại khái đã đoán ra được.
Cao Lâm: "Mời ông nói!"
Dư Hoa thở hắt ra một hơi, dùng tay vuốt mặt, cân nhắc mãi mới lên tiếng: "Ông ta... Ông ta lúc còn trẻ có một sở thích, rất thích "chơi" những cô gái còn trẻ, đặc biệt là bé gái. Đó là do một lần say rượu, ông ta kểtôi nghe!"
"Mười hai năm trước, ông ta "chơi chết" một cô bé!"