Từ Hoãn Hoãn cau mày, tiếp tục kéo xuống dưới, nhưng email đã kết thúc ở đây. Một bức ảnh quỷ dị và một đoạn văn miêu tả cảnh cắt lưỡi dưới địa ngục.
Cho dù năng lực phân tích của cô tốt đến mức nào cũng không thể đoán ra ý nghĩa cụ thể trong lá thư này, quan trọng nhất chính là cô không biết mục đích hắn gửi lá thư này cho cô xem để làm gì?
Không phải đơn giản chỉ muốn dọa cô đấy chứ?
Thôi kệ! Cũng giống như tám mươi email trước, cô không có ý định hồi âm. Cô đóng hộp thư, mở file word, chuẩn bị viết chương mới.
Có lẽ do nhìn chằm chằm bức ảnh kia quá lâu, lâu đến mức từng chi tiết nhỏ đều khắc sâu trong đầu cô, đặc biệt gương mặt cô bé ấy...
Từ Hoãn Hoãn buông thõng cơ thể, khép mắt, khuôn mặt cô bé và búp bê trên tay đan chồng lên nhau, tạo nên gương mặt quỷ dị hơn rất nhiều.
Điều này đã giúp cô có thêm linh cảm viết lách, đợi đến khi hoàn tất chương mới, đọc lại một lần, Từ Hoãn Hoãn lần đầu tiên trong cuộc đời bị chính những từ ngữ mình viết ra dọa đến mức nổi hết gai ốc. Cô cảm giác cô bé đó đang đứng ngay phía sau lưng, im lặng, nhìn chằm chằm cô.
Từ Hoãn Hoãn: "..."
Ba Từ lại đi du lịch rồi, Từ Hoãn Hoãn lúc này cảm thấy cực kỳ yếu đuối, nhớ đến nhà sát vách ... Con mèo kia...
Từ lúc Từ Hoãn Hoãn về nhà đến giờ vẫn chưa nghe thấy tiếng mở cửa của nhà hàng xóm, điều này chứng tỏ Từ Tĩnh chưa về nhà.
Mạn Mạn ở nhà một mình chắc sẽ sợ lắm nhỉ!!!
Tự tìm một lý do hợp lý, Từ Hoãn Hoãn không hề do dự cầm chìa khóa dự phòng, mở cửa nhà .
Meoooo~~~~~
Nghe tiếng động, mèo con hùng hục chạy lại.
Từ Hoãn Hoãn đổi dép, ngồi chồm hổm xuống nhìn con mèo con, cười hì hì: "Mạn Mạn! Chị đến chơi với em!"
Vốn tưởng rằng là chủ nhân mình về, phát hiện là một người khác, mèo con nghiêng đầu một cái, bỏ đi.
Từ Hoãn Hoãn: "..." Ngay cả mèo cũng ghét cô?
Từ Hoãn Hoãn đi vào phòng khách, ngồi trên sofa, mở điện thoại di động xem phim. Cô liếc nhìn đồng hồ " giờ phút", xem xong một bộ phim điện ảnh hơn hai tiếng, lúc đó có lẽ Từ Tĩnh đã trở về, khi ấy cô sẽ ra về.
Thế nhưng, ngày hôm ấy, hai giờ sáng Từ Tĩnh mới về đến nhà. Anh tra chìa khóa vào ổ, mở cửa. Đèn huyền quang bật sáng. Đang chuẩn bị thay giày, Từ Tĩnh liền phát hiện đôi giày của nữ chỉnh tề ở trước mắt, anh biết là giày của Từ Hoãn Hoãn.
Hơi khựng lại một chút, liếc mắt nhìn vào trong, không mở đèn. Anh đổi dép, nhẹ nhàng đi vào, dựa vào ánh sáng ở huyền quan, anh chỉ cần đưa mắt đã trông thấy Từ Hoãn Hoãn đang nằm ở sofa, cô cuộn người, phía trên phủ chiếc áo khoác nhung của cô.
Từ Tĩnh bước tới, cúi người, cô ngủ rất say.
Meooo~~~
Anh nghe tiếng mèo kêu mới nhận ra sự tồn tại của Mạn Mạn, mèo con đang nằm dưới chân Từ Hoãn Hoãn, cảm nhận được chủ nhân đã về, nó kêu lên một tiếng chào đón.
"Suỵt!" Từ Tĩnh giơ ngón trỏ lên môi, lấy tay kia xoa xoa đầu nó.
Mạn Mạn hiểu ý chủ, nó ngoan ngoãn không kêu meo meo, nằm lại vào ổ.
Tầm mắt Từ Tĩnh chuyển lên khuôn mặt của Từ Hoãn Hoãn, ánh mắt lạnh lẽo dần tan, chỉ còn lại sự ấm áp mà ngay cả bản thân Từ Tĩnh cũng không phát hiện.
Anh muốn đưa tay, muốn vén những sợi tóc vương trên gương mặt cô. Anh miết miết môi, động tác có chút do dự.
Ngay khi sắp chạm vào, điện thoại của Từ Hoãn Hoãn đột nhiên sáng đèn, rọi lên mặt cô và bàn tay của anh.
Từ Tĩnh giật mình, run lên một cái, rồi nhanh chóng thu tay về. Anh mím môi, cẳng thẳng, quay phắt đầusang hướng khác.
Mười mấy giây sau, màn hình đi động tối lại, Từ Tĩnh liếc mắt, phát hiện Từ Hoãn Hoãn không bị đánh thức, vẫn đang ngủ say sưa.
Từ Tĩnh thở phào nhẹ nhõm nhưng không dám đụng vào cô nữa. Anh về phòng ngủ cầm một tấm chăn dày, cẩn thận đắp lên người Từ Hoãn Hoãn. Nhận được sự ấm áp, Từ Hoãn Hoãn khẽ ưm ưm hai tiếng.
"Từ Tĩnh!" Từ Hoãn Hoãn đột nhiên gọi tên anh.
Tưởng rằng Từ Hoãn Hoãn đã tỉnh, Từ Tĩnh sững người, nhìn vào mắt cô. Đôi mắt ấy vẫn nhắm nghiền.
"Bánh bao xá xíu!"
Từ Tĩnh: "..."
Sáng sớm hôm sau, Từ Hoãn Hoãn thức dậy, mắt đối mắt với cặp mắt tròn xoe.
Meoooo~~~~
Mạn Mạn đang nằm trên người cô, nhìn cô chằm chằm.
Từ Hoãn Hoãn vẫn đang nửa tỉnh nửa mê, nheo mắt nhìn bốn phía. Mấy phút sau, cô há to miệng, lập tức bật dậy, cô đưa mắt nhìn cửa sổ, trời đã sáng và cô vẫn đang ởtrong nhà Từ Tĩnh. Có nghĩa là cô ở nhà anh ngủ cả đêm!
Cô cúi đầu, có tấm chăn phủ trên người mình. Mạn Mạn đương nhiên không thể đắp cho cô, vậy chỉ còn một khả năng, Từ Tĩnh đã về nhà.
Từ Hoãn Hoãn vỗ mạnh gáy mình, tại sao xem phim mà ngủ quên mất cơ chứ? Ngủ thì cũng được đi, vậy mà Từ Tĩnh về cũng không biết.
Còn tự thuyết phục bản thân là bị bức ảnh dọa không dám ngủ nữa đấy!
Từ Hoãn Hoãn nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ, cô liếc sang phòng ngủ, Từ Tĩnh chắc đã đi đến Cục cảnh sát, không biết hôm qua anh về mấy giờ.
Bỏ chân khỏi sofa, ngồi thẳng dậy, Từ Hoãn Hoãn trông thấy một tờ giấy đè dưới tách trà.
"Trên bàn ăn có bánh bao xá xíu và sữa đậu nành."
Bánh bao xá xíu....
Từ Hoãn Hoãn nuốt nước miếng. Cô đi dép chạy tới bàn ăn. Quả nhiên trên bàn có hai cái bánh bao và một ly giữ nhiệt, từ từ mở ra, là sữa đậu nành còn bốc hơi nghi ngút.
Từ Hoãn Hoãn nhoẻn miệng cười, ngồi xuống nhấm nháp bữa điểm tâm. Dọn dẹp gọn gàng, cô cho mèo ăn, rồi mới rời khỏi nhà Từ Tĩnh.
Được ăn no, Từ Hoãn Hoãn ngâm nga một khúc ca, cô ngồi trước bàn làm việc, mở máy, thừa dịp tâm tình cực tốt sẽ viết đại cương "Bậc thầy tội phạm " cho hoàn chỉnh. Vừa đăng nhập email, lại nhận được một lá thư mới.
Mở đầu vẫn là bốn chữ kia, vẫn là một đoạn thơ nước ngoài. Từ Hoãn Hoãn chậm rãi kéo xuống phía dưới, không kịp đề phòng, một tấm ảnh ập vào đáy mắt.
Một người phụ nữ trung niên nằm trên nền đất, cô ta mặc một chiếc váy trắng nhưng đã bị máu nhuộm đỏ tươi, bụng của cô ta bị xé ra, nhét vào bên trong một con búp bê, đầu nó lòi ra ngoài, đối diện màn ảnh.
Búp bê hỏng một mắt, chỉ để lại một hố đen sâu hoắm.
Người phụ nữ đã chết, mặt quay sang một bên, hai mắt trợn trắng dã, mặt vô cảm, nhưng con búp bê trong bụng thì đang mỉm cười