"Qua vài ngày nữa cái vết bầm trên tay các cậu sẽ giống như thế này." Một giọng nữ non nớt vô cùng trong trẻo từ phía sau truyền tới khiến cả bọn giật mình. "Đây, các cậu nhìn kỹ đi." Phương Anh, cũng chính là nhân vật nữ diễn chính từ bàn dưới nhoài người lên, chìa cổ tay trắng nõn về phía cả năm người.
Lãng chăm chú nhìn chằm chằm cái hình màu đen giống như quân nhép trong bộ bài tây nổi bật trên làn da trắng nõn của cô bạn, cái hình kia thật đến mức như thể được thợ săm điêu luyện nhất săm lên. Nghĩ đến chỉ qua vài ngày nữa, cái vết thâm lờ mờ trên tay hắn có khả năng sẽ trở thành một quân nhép như thế kia, da gà da vịt nổi khắp cả người hắn.
"Cả bọn tớ cũng có nữa." Mặc kệ sự kinh ngạc của năm người, ba người còn lại ngồi ở phía dưới cũng nhoài người chìa cổ tay của mình ra. "Hai ngày trước nó cũng chỉ là một vết bầm lờ mờ như vết bầm trên tay các cậu, và hiện tại thì trở nên rõ ràng sắc nét như thế này đây." Hoa, một người trong nhóm bổ sung thêm thông tin.
"Gì chứ, các cậu dừng ngay cái trò đùa vớ vẩn này đi." Sơn bĩu môi tỏ vẻ biết tỏng trò đùa của bốn người kia. "Chắc các cậu vừa đi săm hình chứ gì, mà săm gì không săm lại săm cái quân nhép xấu xí này. Chẹp, mắt thẩm mỹ của các cậu thật kém." Vừa nói hắn vừa lúc lắc cái đầu.
Trong kịch bản, nhóm bốn người kia sau khi nhân vật Sơn nói vậy thì nhìn nhau bối rối, bởi cả bốn cũng tự hiểu điều mà bọn họ vừa nói rất phi thực tế. Lúc này trong bốn người chơi kia chỉ có hai người chơi diễn chính là kỹ năng diễn có hồn nhất, bọn họ đưa mắt nhìn nhau đầy rối rắm, mười ngón tay bám chặt lấy thành bàn học, lúc thì buông lỏng, khi lại xiết chặt. Hai người còn lại biểu cảm trên khuôn mặt rất gượng gạo, có vẻ thời gian bọn họ lăn lộn trong thế giới trò chơi này không lâu hơn Lãng là bao.
Sau khoảng hai mươi giây, như thể đã trao đổi xong bằng ánh mắt, Đức, nhân vật nam diễn chính lên tiếng: "Các cậu nói vậy bọn tớ thật sự không biết phải giải thích như thế nào cho các cậu hiểu, khi mà chẳng có một ai trong bốn đứa tớ biết tại sao cái vết bầm này lại xuất hiện trên tay cả bọn. Thôi thì nếu mấy ngày nữa nếu vết bầm trên cổ tay các cậu có biến đổi, lúc đó chúng ta nói tiếp vẫn chưa muộn.” Hắn dừng lại, cặp mắt đen nhánh đầy ẩn ý nhìn từng người một trong nhóm. “Nhưng thực sự tớ vẫn hy vọng, vết bầm của các cậu chỉ là vết bầm bình thường, bởi tớ có linh cảm vết bầm này mang đến điềm gở cho người sở hữu nó." Câu thoại này của hắn, giống như một lời tiên đoán về vận rủi của những kẻ được lựa chọn.
"Ồ, bây giờ cậu chuyển luôn sang làm thầy bói đấy hả Đức?" Khánh cười híp mắt, tranh thủ quan sát cả nhóm bốn người kia một lượt.
Bởi trong kịch bản nhóm người của Lãng và bốn người kia không chơi thân, lại thêm đang ở độ tuổi mới lớn. Cho nên sau khi nghe được câu hỏi có phần cười nhạo của Toàn béo, cả bốn vừa tự ái, vừa tức giận, mím chặt môi quay về chỗ ngồi, tiếp tục bàn luận vấn đề đang bàn dở ban nãy, như thể giữa hai nhóm chưa hề có cuộc trò chuyện nào về cái vết bầm kỳ lạ kia.
"Ok, fine!" Phương Anh nhún vai tỏ vẻ chẳng sao cả. "Coi như tụi này chưa từng nói gì với mấy cậu đi ha." Nói rồi cô nàng rụt người trở lại, ngồi phịch xuống ghế. Ba người kia ngầm hiểu ý, không ai nói thêm bất cứ đều gì nữa.
"Good!" Tuyên cũng nhún nhún hai vai đáp trả. "Tụi này cũng đâu thèm nhớ mấy chuyện tào lao của các cậu cho mệt óc." Lời thoại của hắn bộc lộ ra vẻ bất cần, nhưng thực chất trong lòng hắn đang khóc không ra nước mắt. Nhân vật hắn nhập vai chỉ là một nhân vật phụ, ngay từ lúc đọc xong kịch bản hắn đã tính toán sẽ theo sát người chơi nhập vai nhân vật chính, hy vọng được họ bảo hộ an toàn rời khỏi thế giới trò chơi, ngờ đâu kịch bản lại thiết kế cho hắn là kẻ không tin vào lời cảnh báo của nhân vật chính, thành thử kế hoạch của hắn đến giờ vẫn dậm chân tại chỗ.
"Thôi, tụi mình quay trở lại bàn tiếp về vụ trang phục hoá trang đi." Thấy tình huống của hai bên căng thẳng, nhân vật Lãng nhập vai lên tiếng khiến bầu không khí dịu lại.
Trong lòng hắn đang tính toán xem làm thế nào có thể thu thập được thông tin có liên quan đến sự kiện chính, trong khi nhân vật của hắn được thiết kế không thèm tin vào những lời cảnh báo của nhóm bốn người kia. Nhưng có vẻ hiện tại không hề có phương án nào khả thi, bởi nhân vật của hắn không tin là có quỷ hồn, nên nếu lúc này hắn thu thập thông tin có liên quan đến cái thứ thuộc phạm trù thần bí này, chắc chắn sẽ gây ra NG. "Đành phải đợi đến khi màn hai bắt đầu rồi tính tiếp vậy." Hắn thở dài, trong lòng tự nói với chính mình.
Bên này, người chơi nhập vai nhân vật Loan cũng đang tính toán đủ mọi phương án trong đầu. Trong nhóm năm người, nhân vật của cô là đứa kỹ tính nhất, lời cảnh báo của nhóm người kia khiến nhân vật cô nhập vai cảm thấy hơi lo lắng, nhưng vì chưa bao giờ gặp phải những hiện tượng ma quái, nên con bé Loan cũng không hề tin vào những gì nhóm người kia nói.
"Này mấy cậu." Cô hơi cúi người xuống, thì thầm với bốn người kia. "Chuyện mấy đứa kia vừa nói rất khó tin, nhưng tớ lại cảm thấy bọn nó không giống như đang đùa, cho nên nếu có ai trong chúng ta gặp phải chuyện kỳ lạ gì, nhất định phải thông báo cho những người còn lại biết, mọi người thấy thế nào?" Sau một hồi suy đi tính lại, cô quyết định nói ra câu thoại tự nghĩ đầu tiên của mình. Đúng như suy đoán, vì nhân vật của cô là một con nhóc kỹ tính, nên khi cô lên tiếng dặn dò bốn người trong nhóm, hành động đó không hề gây ra NG, thế nhưng điểm thưởng bị trừ tận những điểm khiến cô tiếc đứt ruột. Mà mục đích cô làm vậy là để ngầm nhắn với những người chơi khác, rằng nếu có gặp chuyện bất thường nhất định phải báo cho nhau, để cả bọn cùng tìm hiểu và tính toán phương án hành động hợp lý. Bởi cô tin rằng, cả nhóm cùng làm việc sẽ hiệu quả hơn một người làm đơn lẻ. Chỉ là không biết mấy người chơi kia có hiểu ý của cô hay không.
Nghe xong ý kiến của Loan, Lãng và ba người còn lại vô cùng sửng sốt, bởi lời thoại đó không hề có trong kịch bản.
Là một kẻ có đầu óc nhanh nhạy, Lãng lập tức đọc được thông điệp của cô gửi cho mọi người trong nhóm thông qua lời thoại tự nghĩ. Hắn vừa bất ngờ, vừa vui mừng, vì trong nhóm người chơi mới lại xuất hiện một người có tiềm năng như vậy.
"Ý kiến được đấy, có gì lạ tớ sẽ báo luôn cho cậu và mọi người." Hắn hạ giọng, đáp lại thông điệp của cô.
"Tớ cũng vậy." Khánh cười khì nhìn từng người trong nhóm. Vì nhân vật hắn nhập vai là một thằng nhóc có phần hơi tưng tửng, cho nên trong trường hợp đang bàn chuyện nghiêm túc như thế này, hắn vẫn phải pha thêm cái vẻ mặt hơi hâm khùng cho khớp với nhân vật của mình.
Riêng người chơi nhập vai Sơn, vì e ngại điểm thưởng bị trừ quá nhiều, hắn chỉ gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời. Còn người chơi nhập vai Tuyên, hắn chẳng tỏ thái độ gì cả, vì trong thâm tâm hắn nhận định, chỉ có đi theo những người nhập vai nhân vật diễn chính mới có cơ may sống sót, nên đối với hắn đám người chơi nhập vai nhân vật diễn phụ này chỉ là một lũ tép bỏ đi.
Bên nhóm người của phòng chờ số cũng đang thông qua kênh đội nhóm trao đổi kế hoạch sắp tới. Trong lớp kịch của hai người diễn chính, có một đoạn nhỏ nhắc tới quá khứ của cả hai, đó là chị và anh trai của bọn họ hai năm trước cũng vào thời gian này mất tích một cách bí ẩn, đến bây giờ cảnh sát vẫn không có bất cứ thông tin gì về bọn họ. Có lời đồn thổi cho rằng, hai người kia bị nhóm người bắt cóc lấy nội tạng bắt đi, nhưng trong thâm tâm bọn họ biết chắc chắn vụ mất tích kia liên quan đến quỷ hồn ở trong thế giới này, vì vậy cả bọn đang thảo luận kế hoạch lục tìm lại kỷ vật của hai người mất tích kia xem có manh mối gì không. Đặc biệt là trong kịch bản có một đoạn ngắn viết rằng, chị gái của nhân vật Phương Anh, trước ngày mất tích một tuần có nói qua với con bé về những quân bài, nhưng lúc đó con bé mải chơi game trên di động nên không để tâm lắm. Đến hôm nay quân nhép màu đen xuất hiện trên cổ tay của mình, nên con bé bắt đầu láng máng nhớ lại chuyện cũ, và nghi ngờ cái thứ kỳ lạ xuất hiện trên tay mình và những quân bài mà chị gái từng nói tới có khả năng liên quan đến nhau. Cho nên hiện tại người chơi nhập vai nhân vật Phương Anh, hoàn toàn có lý do chính đáng để triển khai kế hoạch thu thập thông tin cho cả nhóm.
Còn hai người chơi của phòng chờ số và những người chơi mới, cả bọn thống nhất ý kiến sẽ mặc xác bọn họ. Bởi trước khi vào thế giới trò chơi, cô quản gia đã nhiều lần dặn đi dặn lại rằng, nếu muốn sống sót nhất định phải tránh xa người chơi của phòng chờ số ra, vì bọn họ đã bị dính nguyền rủa. Bất cứ ai hợp tác hay giúp đỡ họ đều sẽ bị nguyền rủa dính lên người, và kết cục đương nhiêm chỉ có thể là một từ, chết. Cho nên bốn người cho rằng, mấy người chơi mới kia chắc chắn cũng đã dính nguyền rủa lên người, hơn nữa bọn họ cũng chẳng phải người chơi của phòng chờ số , thành thử cũng được gộp vào nhóm những người chơi bị cô lập.
Lãng và người trong nhóm không hề biết bản thân bị bốn người kia cho vào danh sách đen. Mà nếu biết, có khi chỉ có người chơi nhập vai Tuyên tuyệt vọng, chứ những người khác chưa hề có tâm lý dựa dẫm vào bất ai, tin tức đó với họ chỉ như tiếng gió bên tai.
Khi phút của tiết thể dục kết thúc, tiếng trống hết tiết, đồng thời cũng là tiếng trống tan học vang lên. Lãng nhanh chóng dút vội đống sách vở vào trong ba lô, rồi khoác nó lên vai, bước nhanh về phía cửa ra vào của lớp học.
"Này Tuấn, chờ tớ với nào." Khánh vừa di chuyển thân hình béo ục ịch, vừa gọi với theo Lãng. "Không phải cậu định bỏ bom tớ đấy chứ hả?"
Lúc này Lãng mới nhớ ra là Khánh đi nhờ xe của mình, hơn nữa nhóm năm người bọn họ vốn luôn đi về cùng nhau, cho nên hắn thả tốc độ chậm lại chờ bốn người đi tới.
"Cậu làm gì mà đi nhanh như ăn cướp thế hả?" Sơn lên tiếng trêu trọc. "Hay là hôm nay có hẹn với em gái nào? Mau khai thật đi."
"Sao trong đầu cậu chỉ nghĩ được toàn mấy chuyện vớ vẩn như thế hả!" Lãng đập nhẹ vào vai hắn. "Do hôm qua dính mưa, cho nên hôm nay tớ cảm thấy hơi khó chịu. Muốn về nhà nhanh một chút, tranh thủ ngủ một lát rồi dậy đi học thêm. Hắt xì!" Một tiếng hắt hơi kết thúc lời thoại, như thể là bằng chứng chứng minh cho mấy đứa bạn thấy hắn thật sự không khoẻ.