Lãng vừa thoát ra khỏi bảng thuộc tính cá nhân, tiếng chuông cửa không báo trước bất ngờ vang lên. Đối với việc có người tìm tới hắn không bất ngờ cho lắm, hắn đoán chắc hẳn Khánh cũng đã đọc xong tin mới trên kênh khu vực nên đến tìm hắn. Đúng như dự đoán, cánh cửa vừa mở, hình ảnh một gã thanh niên mặc áo phông trắng, quần jean bạc màu vô cùng năng động đập vào tầm mắt của hắn.
"May quá anh dậy rồi!" Khánh vui mừng reo lên. "Anh đọc tin mới trên kênh khu vực chưa? Em vừa đến nhà tìm chú A Qua, còn chưa ngồi nóng chỗ thì đọc được cái tin kia, nên vội chạy tới xem anh dậy chưa." Nói đến đây nét vui mừng trên mặt hắn được thay thế bằng sự bất an. "Chú A Qua bảo nếu anh dậy rồi thì mau đến nhà chú ấy, chúng ta cần bàn bạc kỹ lưỡng về vấn đề sẽ mang theo những vật phẩm gì trong trò chơi mấy ngày sắp tới."
"Ừ anh cũng vừa đọc xong." Lãng nhấc chân bước hẳn ra ngoài, bàn tay phải ngoặt lại đóng cánh cửa đang mở phía sau lưng. "Anh đang tính đi tới nhà chú ấy thì em tới tìm, giờ mình đi ngay thôi kẻo chú ấy phải đợi lâu."
"Dạ vâng." Khánh xoay người nhằm thẳng hướng nhà A Qua bước tới. "Em có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi chú ấy, ban nay em hỏi thử thì chú nói đợi anh đến rồi chú giải thích một thể, làm em nóng hết cả ruột."
Lãng nghe vậy khoé môi hơi cong lên, hắn hiểu cảm giác bức bối hiện tại của Khánh, bởi chính bản thân hắn cũng có rất nhiều khúc mắc về nơi này, nhất là đoạn đối thoại ban nãy hắn thấy trên kênh khu vực. Điều làm hắn khó hiểu là tại sao họ lại dự đoán về lần đoàn diệt tiếp theo của phòng chờ số , bên trong chắc hẳn có một câu chuyện dài đang chờ hắn tìm hiểu.
Hai người vừa bước tới cửa chính của căn nhà màu vàng, Khánh đang định đưa ngón trỏ lên nhấn chuông thì cánh cửa bật mở.
"Vào đi hai đứa." Giọng A Qua vọng ra từ cái loa bé xíu gắn ngay cạnh nút nhấn chuông.
Khánh nhìn cánh cửa vừa được mở ra đầy vẻ khó hiểu, hắn không rõ bằng cách nào ông chú kia biết bọn họ đến, hơn nữa cánh cửa lại còn tự động mở. Ban nãy rõ ràng đợi đến khi hắn nhấn chuông xong ông chú kia mới ra mở cửa, chứ đâu có hiện tượng kỳ lạ như thế này. "Chẳng nhẽ xung quanh đây có lắp đặt camera giám sát?" Hắn lầu bầu tự hỏi, hai mắt nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới xem có cái camera nào không.
Lãng lại chẳng hề ngạc nhiên trước những điều đó, ở thế giới của hắn, cửa tự động mở là loại cửa cổ lỗ sĩ đã bị thải từ nhiều năm trước, loại cửa đang thịnh hành hiện tại là cửa điện từ. Khả năng của nó vô cùng ưu việt, khách đến nhà chơi chỉ cần đứng trước cửa một giây đồng hồ, hệ thống an ninh của cánh cửa trong một giây ngắn ngủi đó quét qua toàn phần cơ thể, hơi thở, tần xuất nhịp tim đập của vị khách. Nếu trùng khớp với dữ liệu mà chủ nhà lập trình cho nó, cánh cửa sẽ tự động mở, còn nếu không, vị khách kia sẽ bị liệt vào danh sách có ý đồ xâm nhập trái phép. Nhưng cũng vì khả năng ưu việt đến cứng ngắc như thế, nên có rất nhiều câu chuyện dở khóc dở cười xoay quanh loại cửa điện từ này. Trước ngày hắn bị người của nữ hoàng bắt đi, hắn có đọc được một bài báo nói về nhóm người phát minh ra loại cửa điện từ kia đã tìm được phương án khắc phục điểm yếu của nó, không biết hiện tại bọn họ làm đến đâu rồi, liệu có khắc phục được thật không hay lại lỗi chồng lên lỗi.
"Mình vào thôi anh." Khánh lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
"À... à ừ." Hắn gật nhẹ bước theo sau Khánh. Hắn thật không ngờ trong giờ phút này mình lại còn tâm trí quan tâm đến cái nhóm phát minh của nợ kia, chắc tại đầu óc căng thẳng quá độ nên tự động nghĩ tới những tin tức lặt vặt để xả stress đây mà.
"Hai đứa ngồi đi." A Qua bước ra từ phòng bếp, một tay ông cầm cái bình thuỷ tinh đựng cà phê đang bốc khói nghi ngút, tay còn lại chỉ về phía cái sofa màu cam ở giữa phòng khách. "Lãng uống cà phê hay trà? Khánh thì chắc vẫn uống trà tiếp chứ nhỉ?"
"Cho cháu một tách cà phê ạ." Lãng khom lưng ngồi xuống ghế sofa, hai tay hắn đặt hờ trên hai đầu gối.
"Vâng, cháu vẫn trà thôi chú ạ." Khánh gãi đầu cười khì. Vì làm ngành y nên hắn hiểu chất nicotine có trong cà phê rất hại cho cơ thể, thành thử thức uống quen thuộc của hắn chỉ có trà và nước lọc.
"Mà Lãng cũng đặt nickname rồi đấy hả, tên nick đặc biệt ghê ha." A Qua nhìn lướt mắt qua phía trên đỉnh đầu hắn.
"Ồ, tử tù mã , công nhận nickname của anh đặc biệt thật đấy." Khánh há hốc mồm nhìn chằm chằm đỉnh đầu của hắn.
Đến lúc này đến đứa đần cũng hiểu ra vấn đề huống chi là kẻ có đầu óc nhanh nhạy như Lãng, hắn cũng quét mắt nhìn qua đỉnh đầu của hai người đối diện. Trên đỉnh đầu của Khánh có dòng chữ màu xanh lá "Huyết công tử", còn của A Qua là "Giàng A Qua". Thì ra nickname của người chơi sẽ xuất hiện trên đỉnh đầu, có vẻ nguyên lý cơ bản của trò chơi này cũng giống nguyên lý của các trò chơi trên mạng internet, điểm khác biệt duy nhất của hai loại này có lẽ là nội dung trò chơi và người chơi trò chơi.
"Họ của chú họ Giàng hả chú?" Lãng tò mò lên tiếng hỏi, vì hắn chưa nghe thấy họ này bao giờ.
"Ừ, chú họ Giàng." A Qua đặt tách cà phê mới rót xuống trước mặt hắn. "Chú là người H"mông, sống ở vùng Tây Bắc. Nếu không có cái biến cố kia, chắc giờ chú vẫn còn đang ở trong bản trồng táo mèo ấy chứ." Giọng ông nhàn nhạt pha chút bi thương khi nói về những sự việc đã sảy ra trong quá khứ.
"Biến cố gì vậy chú?" Khánh bị thu hút bởi câu chuyện, không nhận sự bất thường trong lời nói của ông, nên hắn thuận miệng lên tiếng hỏi.
Lãng hiểu biến cố mà A Qua nói đến chắc là nói về lý do vì sao ông bị đưa đến nơi này. Biết đây là chuyện buồn của ông, nên hắn cũng không định đào sâu về cái biến cố đó, ngờ đâu thanh niên kia lại không kiềm chế được tò mò, thành thử cái không định của hắn bị đánh cho tan tác.
"À, chuyện kể ra cũng khá dài." A Qua nhấp một ngụm trà.
Năm đó có một tốp thợ hồ được cử lên sửa sang lại con đường bị sạt lở của bản, mang theo rất nhiều đồ dùng điện tử hiện đại mới lạ, khiến mọi người tò mò kéo tới xin được nhìn thử. Vì lúc đó điện trong bản mới kéo về chưa được lâu, nên đồ dùng điện tử ngoài cái ti vi đen trắng ở nhà ông trưởng bản thì chẳng còn thứ gì khác, thành thử khi được xem phim full hd qua màn hình máy tính xách tay, mọi người vô cùng thích thú nên kéo đến xem ngày càng đông.
Nhà A Qua thuộc dạng khá giả nhất bản, nên gần một nửa nhóm thợ hồ ở trọ tại nhà ông. Ông còn nhớ rất rõ, tối hôm định mệnh đó vì trời mưa rất lớn, nên chỉ có mấy thanh niên trai tráng trong bản là bạn của thằng con cả của ông kéo đến xem phim. Anh thợ hồ có máy tính xách tay nói, hôm nay sẽ mở phim hài cho mọi người xem, nên ông vốn không khoái vụ phim ảnh lắm cũng mon men xúm lại cùng cả bọn. Ông thấy anh thợ hồ kia vào mục Youtube, gõ gõ xoá xoá một hồi mới tìm được cái bộ phim mà anh ta nói là hài nhất vịnh bắc bộ. Tên phim do đã nhiều năm trôi qua nên ông không còn nhớ rõ nó tên là gì, ông chỉ nhớ đó chính là bộ phim hài đầu tiên và chắc cũng là cuối cùng mà ông xem. Khi đến mục quảng cáo, bất chợt một đoạn video kỳ quặc đột ngột xuất hiện choán toàn màn hình máy tính, anh thợ hồ định di chuột tắt đi, nhưng thấy nội dung video khá thú vị nên anh để lại cho cả nhóm xem hết.
Khi đoạn video vừa kết thúc, tất cả mọi người có mặt trước màn hình máy tính hôm đó lập tức bị kéo vào bên trong trò chơi. May mắn là cả bọn đều là dân lao động chân tay, nên số người giữ được mạng sống vượt qua trò chơi cũng khá nhiều, trong số đó có ông và con trai của ông. Nhưng ở cái thế giới này sống chết của con người giống như bị ngăn cách bởi một sợi tóc mỏng manh, lần thứ ba tham gia trò chơi, con trai ông bị con quỷ trong thang máy giết chết, còn một kẻ già cả như ông lại may mắn vượt qua được. Lúc đó ông cảm thấy ông trời thật khéo trêu ngươi, ông thà bản thân mình chết để con trai được sống, chứ chẳng hề muốn gặp cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Và cũng từ đó trở đi, ông được lựa chọn trở thành quản gia của phòng chờ số cho đến ngày hôm nay.
Từ ngày trở thành quản gia, ông không phải lăn lộn trong thế giới trò chơi nữa, thay vào đó ông phải ôm đồm toàn bộ mọi chuyện từ lớn đến bé của phòng chờ. Nhưng sau mỗi lần phòng chờ bị đoàn diệt, ông phải đích thân tiến vào trò chơi, giúp đỡ những người chơi mới có tiềm lực vượt qua màn thử thách đầu tiên.
Chức vụ quản gia này nghe qua thì có vẻ vô cùng nhàn nhã, nhưng thực chất lại không hề như vậy. Bởi những người được Bố Trẻ chọn làm quản gia, sẽ bị tước hết vật phẩm và điểm thưởng, thành thử thực lực của họ luôn luôn dừng lại ở thời điểm ngày đầu tiên trở thành quản gia. Nếu những người chơi trong phòng chờ họ quản lý là những người có thực lực, thì xác thực họ rất nhàn nhã, nhưng nếu không, cuộc sống của họ còn bấp bênh hơn người chơi lăn lộn trong thế giới trò chơi rất nhiều.
Chẳng hạn như A Qua, theo tình trạng hiện tại của phòng chờ số , cứ vài ba tháng ông lại phải tay không tấc sắt vào thế giới trò chơi đón người chơi mới. Thành thử thần kinh của ông luôn trong trạng thái căng thẳng, bởi mỗi lần tiến vào những thế giới trò chơi có cấp độ khó dễ khác nhau, những nguy hiểm mà ông phải đối mặt cũng hoàn toàn không giống nhau. Mà ông lại không hề có bất cứ vũ khí gì để phòng thân, ngoài một chút thành tựu về giác quan thứ sáu và cường hoá cơ thể. Nếu gặp phải kịch bản phưu lưu, khám phá thì không sao, nhưng nếu gặp phải kịch bản linh dị ông không dám chắc bản thân có thể an toàn quay trở về phòng chờ chứ nói gì đến việc giúp đỡ người chơi mới.