Lời Hoạ Y nói thắp bừng lên hy vọng của Y Nguyệt, chỉ cần Lưu Nam Di đồng ý thì không ai cản được nàng nữa vì Hoàng tỷ cũng đã đồng ý rồi.
Y Nguyệt rời khỏi Cảnh Nghi cung, mang theo tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
Người đó.
Người đó có phải là...?
Y Nguyệt nhìn thấy đằng trước có một nam nhân che mặt, cùng Tiểu Châu mang thức ăn cho Hoàng tỷ dùng bữa, dáng dấp của nam nhân đó rất quen thuộc, cảm giác quen thuộc đến nỗi nàng phải nín thở để nhìn theo.
Bàn chân Y Nguyệt đột ngột chuyển hướng, nàng không tới nội vụ phủ nữa mà quay lại Cảnh Nghi cung.
Y Nguyệt trở lại làm ai cũng ngoái nhìn, nàng thấy Tiểu Châu trở ra nhưng gian phòng chính đã im lìm đóng cửa.
Nàng giữ Tiểu Châu lại tra hỏi.
- Người lúc nãy đi cùng ngươi là ai vậy?
- Bẩm tứ công chúa, đó là Hạ thái y, ân nhân cứu mạng của Hoàng thượng.
Ân nhân cứu mạng, nàng có nghe hoàng tỷ bị lạc ở trên núi được một người cứu giúp, là người này sao nhưng hình dáng đó quen thuộc lắm, chẳng lẽ...không thể nào, Lữ Vỹ Kỳ đã chết rồi mà.
Y Nguyệt muốn gõ cửa nhưng cuối cùng cũng dằn lại được sự tò mò của mình, nàng quay lưng đi không cố tìm hiểu nữa.
Nếu sai thì không nói làm gì nhưng nếu đúng thì mong rằng họ đừng bị chia cắt nữa.
Nàng đã từng cho rằng tình cảm của mình dành cho Lữ Vỹ Kỳ là mãnh liệt nhất, nàng xứng đáng được đáp lại nhất nhưng khi nhìn thấy Hoàng tỷ mỗi đêm ôm tro cốt của Lữ Vỹ Kỳ ngồi uống rượu ở ngự hoa viên, nàng thấy tình yêu của mình thật tầm thường.
Nửa tháng sau, lễ sắc phong tân thừa tướng được diễn ra.
Hoạ Y tự tay mình trao mão quan cho Bạch Trạch Dương, y vẫn bộ dáng nghiêm trang, không cười không nói.
Mão trao xong rồi thì quỳ xuống tạ ơn.
Hoàng Hoa quốc nổ ba hồi pháo mừng thừa tướng mới, yến tiệc cũng được mở để triều thần cùng chung vui.
Bạch Trạch Dương lấy lý do đã say nên xin kiếu trước, lúc rời Nguyệt Quang điện thì thấy Hoạ Y đang ngắm trăng ở bên ngoài, trăng hôm nay tròn vành vạnh, sáng như đôi mắt của nàng.
Thân ảnh này bao đêm y mơ được ôm lấy nhưng hôm nay đã thuộc về người khác rồi.
Nghe tiếng bước chân Hoạ Y quay đầu, Bạch Trạch Dương thu tầm mắt hành lễ rồi quay đi.
- Bạch thừa tướng chờ một chút đã.
Đôi chân Bạch Trạch Dương dừng lại, thu cơ mặt của mình sao cho bớt nỗi u sầu rồi kính cẩn nói.
- Hoàng thượng có gì dặn dò.
Hoạ bước tới gần một chút thở dài lên tiếng.
- Khoảng cách giữa ta và khanh không thể như lúc trước được nữa hay sao, ái tình là chuyện không thể cưỡng cầu nhưng nghĩa tình tri kỷ làm sao vì một chuyện nhỏ nhặt mà đánh mất, trẫm và khanh quen biết nhau từ nhỏ hà cớ gì lại vì chuyện tầm thường kia mà ngoảnh mặt làm ngơ.
Hoạ Y trằn trọc mỗi đêm không ngủ được, tri kỉ là tình nghĩa lâu năm đúc kết được, nàng hay y đều trải qua sống gió cùng nhau, thứ tình cảm sao nói dứt là dứt, chẳng lẽ không luyến lưu hay sao?
Đối với nàng chuyện tình cảm ấy chỉ là một chuyện tầm thường thôi sao? Y ôm mộng tưởng thời gian dài như vậy cuối cùng nàng lại xem nó như một chuyện nhỏ nhặt chẳng đáng vào đâu.
Nhưng nàng nói đúng, có lý gì tình cảm không được đáp lại ủ dột trách than, y không có lỗi nàng càng không có lỗi.
- Hoàng thượng, là hạ thần nhỏ mọn nghĩ chẳng tới, sau này hạ thần sẽ suy nghĩ thấu đáo hơn về hành động bồng bột nhất thời của mình.
Hạ thần xin phép cáo lui trước.
Họa Y thở dài rồi cũng quay bước, nàng biết y nói vậy nhưng lòng vẫn chưa thể buông xuôi.
Hoạ Y nương theo ánh trăng về lại Cảnh Nghi cung, Nguyệt Quang điện náo nhiệt bao nhiêu nơi này lại tĩnh lặng bấy nhiêu.
Hoạ Y vào phòng, Lữ Vỹ Kỳ đã chải chăn đợi sẵn, thấy nàng trở về liền đi tới xoa bóp cho nàng.
- Nàng không vui chuyện gì sao?
- Không có gì, chỉ là hôm nay uống rượu nên hơi đau đầu.
Lữ Vỹ Kỳ nhếch môi cười bế bổng nàng lên ranh ma nói.
- Để ta giúp nàng giải rượu.
Hoạ Y đấm vào ngực hắn, càng ngày chàng ấy càng biến thái hơn rồi.
Lữ Vỹ Kỳ vừa đi vừa hôn lên môi nàng, vừa dồn dập vừa mãnh liệt.
Hắn đặt Hoạ Y lên giường hôn không biết mệt, ngón tay điêu luyện vuốt ve cơ thể nàng.
Lữ Vỹ Kỳ thấy còn chưa đủ hắn lật nàng lại hôn dài xuống lưng.
Hơi nóng phả vào da thịt mềm mại của nàng đưa cả hai vào mê cung của chốn thiên thai ảo mộng.
Hoạ Y sờ vào vết sẹo nhỏ trên ngực của Lữ Vỹ Kỳ, nơi này và ở bên trong này sẽ là của nàng mãi mãi.
- Nàng có muốn ta khắc tên của nàng giống như Bạch thái úy khắc tên của nhị công chúa không?
Hoạ Y nhìn kỹ vết sẹo tròn, chớp mắt trả lời.
- Thiếp không muốn giống người khác, đây là dấu tích khác biệt thiếp dành tặng cho chàng.
Hoạ Y kéo cổ Lữ Vỹ Kỳ chủ động đặt lên một nụ hôn, cả hai vờn nhau suốt đêm như mới lần đầu còn tò mò tìm hiểu.