Tử Tù Của Nữ Vương

chương 87: 87: nghi ngờ thân phận

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không lâu sau bọn tham quan bị đem ra xử tử thị chúng để làm gương cho kẻ khác, ngoài Châu Thâm còn có đồng bọn hơn người đều là quan Tri phủ ở các vùng khác nhau.

Vụ tham ô này là vụ tham ô lớn nhất từ trước tới nay, bòn rút ngân khố của triều đình đã phải mang án tử, nay chúng còn kết bè phái ăn chặn lương thực cứu trợ của nhân dân, gây ra bao cảnh tang thương, người dân đói khổ.

Vụ việc lần này Hoạ Y chỉ định tội, còn lại giao cho Bạch Trạch Dương toàn quyền xử lí.

Bạch Trạch Dương sau khi xử xong vụ án liền về triều bẩm báo lại với Hoạ Y, nàng ngồi trên cao gật gù khen ngợi.

- Khanh làm tốt lắm, sau này theo lệnh của trẫm, mỗi quý trực tiếp tới tận nơi lấy ý kiến người dân về tình hình quan lại, tránh tình trạng này lặp lại lần nữa.

- Tuân lệnh.

Lúc này Lữ Vỹ Kỳ mang trà vào cho Hoạ Y, hắn không biết Bạch Trạch Dương cũng ở trong này nên tự nhiên đi vào.

Đến khi lỡ bước chân đến ngưỡng cửa thấy người thì không kịp quay đầu nữa.

Bạch Trạch Dương nhíu mày nhìn một Thái y không ở Thái y viện nghiên cứu thuốc thang, mà lại đi làm công việc của một cung nữ, nhìn hắn lúc này rất giống, rất giống với Lữ Vỹ Kỳ lúc trước nhưng hắn đã chết rồi mà.

Lữ Vỹ Kỳ khẽ cúi đầu chào hỏi Bạch Trạch Dương, hắn không muốn lưu lại đây lâu vì biết y đang nghi ngờ hắn.

Lữ Vỹ Kỳ đặt tách trà lên bàn rồi nhanh chóng rời đi, còn chưa tới được cánh cửa Bạch Trạch Dương đã lên tiếng.

- Hạ thái y xin dừng bước.

Hoạ Y cũng ngước lên nhìn, không biết Bạch Trạch Dương gọi chàng ấy làm gì.

- Bạch thượng thư có gì chỉ bảo.

- Tại hạ có quen một thần y y thuật cao thâm, có lẽ sẽ trị được vết bớt trên mặt của Hạ thái y đây.

Lữ Vỹ Kỳ biết Bạch Trạch Dương có ý gì, y là đang muốn kiểm tra dung mạo thật của hắn.

Bạch Trạch Dương tuy không phải là do Trương thái úy sinh ra nhưng tính cách cương trực, thẳng thắn không khác một chút nào, luận về việc căm thù nòi giống của Quang Dao thì không tìm ra được sự khác biệt.

Lữ Vỹ Kỳ giấu cảm xúc của mình vào trong, giọng điệu hoà nhã âm trầm vang lên.

- Đa tạ Bạch thượng thư đã quan tâm nhưng vết bớt này là một phần hình hài do phụ mẫu ta để lại nên ta cũng không muốn nó mất đi, việc không thể làm được thì hy vọng làm chi để thêm thất vọng.

Hoạ Y ở trên này nhấp một ngụm trà, không xen vào cuộc đối thoại của hai nam nhân dưới kia, sợ nói ra lại khiến Bạch Trạch Dương thêm nghi ngờ.

Bạch Trạch Dương cong môi cười, nụ cười không chút khách khí, việc Lữ Vỹ Kỳ năm lần bảy lượt khước từ lộ mặt càng làm y nghi ngờ thêm.

- Hạ thái y không thử thì làm sao biết có được hay không, việc sống bằng chính dung mạo của mình chắc chắn sẽ tốt hơn việc chui rúc trong chiếc mặt nạ kia cả đời.

- Bạch thượng thư, cả Hoàng thượng còn cho phép ta sống theo cách mà ta muốn, tại sao ngài lại năm lần bảy lượt muốn ta làm theo ý của ngài.

Cuộc đối thoại trở nên căng thẳng, Bạch Trạch Dương đang muốn khiêu khích Lữ Vỹ Kỳ, Hoạ Y cũng không thể im lặng nữa, nàng nhẹ nhàng hoà giải.

- Bạch thượng thư chỉ có ý tốt, Hạ thái y nên biết kiềm chế một chút nhưng mà Bạch khanh, mỗi người có một cách sống khác nhau, Hạ thái y che mặt cũng chẳng ảnh hưởng tới ai cả, hai khanh đừng vì chuyện không đáng mà xảy ra hiềm khích.

Một người là lang quân của nàng, một người là tri kỉ của nàng, hai người đối với nàng đều rất quan trọng.

Nàng không muốn họ đối đầu với nhau.

Bạch Trạch Dương ngước nhìn Hoạ Y, ánh mắt nàng dành cho y trước nay đều như vậy nhưng đối với tên lang băm này nàng rõ ràng dành cho hắn một sự trìu mến khác.

Y ganh tị nhưng y còn đủ lí trí nhận thấy nàng đang che giấu một điều gì đó.

- Hoàng thượng, hạ thần ngoài ý tốt ra, còn muốn biết được thân phận thật sự của hắn ta là ai nữa kìa.

Một câu của Bạch Trạch Dương làm cả Hoạ Y và Lữ Vỹ Kỳ giật mình, có phải y đã đoán ra được điều gì rồi hay không?

- Hạ thái y, thứ cho ta được nói thẳng, ta nghi ngờ ngài và tên tội phạm của thiên triều là cùng một người.

Nếu ngài muốn chứng minh bản thân trong sạch, vậy thì tháo khăn che mặt để khẳng định lời của ta nói là sai đi.

- Bạch khanh, đây là người có công cứu giá, được đích thân ta mang về cung, chẳng lẽ việc ta để ai ở lại bên cạnh mình cũng cần phải thông qua sự kiểm tra của khanh sao?

Hoạ Y đập bàn đứng lên lớn tiếng, nàng không muốn làm thế này với tri kỉ hơn mười năm của nàng nhưng nếu mọi chuyện bại lộ thì nàng và Lữ Vỹ Kỳ khó có thể ở cạnh nhau nữa.

Một kẻ chết dưới mũi gươm của nàng, lại xuất hiện ở đây và làm Thái y riêng của nàng, quần thần biết được sẽ không để chàng sống yên ổn, nếu không muốn nói là chết.

Nàng xa chàng gần đủ thu, không thể mất chàng thêm lần nào nữa..

Truyện Chữ Hay