Để chắc chắn hơn Hoạ Y nhấp thử một ngụm, đúng là cái vị này, dù nước này nhìn có vẻ sạch nhưng thực chất đã bị nhiễm phèn.
Có thể người dân vì sử dụng nguồn nước này để uống lâu ngày nên mới bị bệnh.
Lão Cửu không phục lên tiếng.
- Đây là nước hôm qua các vị cứu trợ cho chúng tôi, bình thường để tiết kiệm chúng tôi còn phải pha với nước dưới giếng để uống.
Nếu nước này cũng không sạch, vậy thì nước nào mới sạch?
- Cửu thúc cứ bình tĩnh, thật ra uống loại nước này lâu chỉ gây đau bụng tiêu chảy, không thể phát bệnh như lệnh ái.
Nguyên nhân là do mọi người pha nước phèn ở dưới giếng vào uống, lâu ngày thành bệnh, tùy vào cơ địa mỗi người mà bệnh phát nhanh hay chậm.
Bệnh này ban đầu khó phát hiện đến khi phát ra triệu chứng thì đã bước đầu chuyển nặng, cộng với việc không uống thuốc chữa trị sẽ làm bệnh nặng thêm.
Lữ Vỹ Kỳ tuy không rành về y thuật nhưng có thể tự tin trị được căn bệnh này, bởi vì ngày xưa khi còn ở Quang Dao quốc, chứng bệnh này cũng đã từng xuất hiện nhưng không đến nông nỗi như Tiểu Khiết mà thôi.
A Tiêu nghĩ lại cũng thấy đúng, hai tháng nay người dân ở đây toàn pha nước để uống nên có thể đây là nguyên nhân, bây giờ thần y đã lên tiếng rồi thì chắc chắn là đúng.
- Vậy bây giờ chúng ta trị bệnh bằng cách nào?
- Dược liệu rất dễ tìm chỉ cần có nhân trần, vọng cách, gừng khô, quế thông, ý dĩ, thần khúc sắc lên uống mỗi ngày hai lần sẽ nhanh chóng khoẻ lại, còn những người chẳng may không qua khỏi có lẽ trong người đã có sẵn bệnh khác nên mới trở nên biến chứng.
Lữ Vỹ Kỳ nói một mạch không vấp từ nào làm Hoạ Y rất tự hào, đúng là phu quân của nàng có khác.
Nhìn chàng như vậy thật hảo soái.
Nụ cười tán dương của Hoạ Y đã lọt vào con ngươi sâu thẳm của Bạch Trạch Dương, y ganh tỵ và y đau lòng, y quay mặt đi không muốn nhìn nữa.
Ở đây không có sẵn dược liệu, những y quán gần đây dù có nhưng không nhiều, không đủ cho tất cả mọi người được.
Trước mắt có bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu.
Bạch Trạch Dương được lệnh thu gom dược liệu, Hoạ Y đi cùng Lữ Vỹ Kỳ tới thêm nhiều nhà khác để kiểm tra thêm.
Hầu hết triệu chứng đều giống với Nguyệt Tư, nếu thuốc thang đầy đủ không bao lâu sẽ khỏi bệnh, mà bệnh này một khi đã khỏi thì sẽ khó mà mắc lại.
Dược liệu về tới họ cùng nhau sắc thuốc chia cho mọi người uống, đợi tiếp viện từ Sở Tiêu tới tình hình sẽ chuyển biến tốt hơn.
Hoạ Y quạt lửa giúp Lữ Vỹ Kỳ, căn bếp nhỏ chỉ có hai người bầu bạn, thấy nàng tóc nàng rơi trước trán hắn chùi sạch tay vén lên cho nàng.
- Để ta quạt cho, nàng sẽ bị đau tay đấy.
Lữ Vỹ Kỳ lấy cây quạt từ tay Hoạ Y nhưng nàng không cho hắn như ý nguyện.
- Tới gươm ta còn cầm được, cây quạt này nặng bao nhiêu chứ.
Lữ Vỹ Kỳ choàng tay qua người nàng lấy lại cho bằng được.
- Nàng ở chiến trường là đế vương của Hoàng Hoa quốc, nàng có thể cầm giáo, cầm gươm, cầm đầu của giặc nhưng nàng ở đây là nương tử của ta, nàng làm nặng ta xót.
Lữ Vỹ Kỳ quạt lửa, Hoạ Y nhìn chàng cặm cụi, lửa đỏ soi sáng khuôn mặt nàng, mùi khói, mùi thuốc, cảm giác này thật ấm áp.
Nàng ở sau lưng tựa đầu vào lưng Lữ Vỹ Kỳ, hắn mỉm cười giữ nguyên như vậy cho nàng nghỉ ngơi, hôm nay nàng vất vả rồi.
Đằng xa kia, trong một bụi cây nhỏ có giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Nam nhân anh tuấn, dáng vóc hiên ngang nhìn đôi uyên ương ở đằng kia mà lệ tuôn không ngừng.
Mười mấy năm ôm một giấc mộng, ôm một nỗi tương tư đã bao lần thổ lộ thành lời, y cái gì cũng có, chỉ có trái tim nàng là mãi mãi không có được.
Y cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu nhân duyên vạn kiếp chẳng tu bồi.
Bạch Trạch Dương đơn phương yêu nàng hơn mười năm, lại chẳng bằng một lang băm vô danh tính.
Y thua rồi, thua thật rồi.
Bạch Trạch Dương rời đi nằm vắt vẻo trên một cành cây to khóc cả đêm không chợp mắt.
Nào phải chỉ có người bị yêu thương phụ bạc mới đau khổ, ôm mộng tương tư không được hồi đáp, lại chẳng dứt ra được có đau kém gì đâu.
Tối đêm qua Hoạ Y nghỉ lại nhà của A Tiêu, bình minh chưa ló dạng đã thức giấc giúp mọi người nấu thuốc.
Mặt trời vừa lên, nàng bàn bạc với những người đào giếng hôm qua, tập hợp hết tất cả những trai tráng trong làng, tìm người có kinh nghiệm xác định mạch nước ngầm rồi tiến hành đào giếng.
Bọn họ không biết bốn người lạ mặt này là ai nhưng họ đem tới cho họ lương thực, nước uống, giúp họ chữa bệnh, còn cho họ tiền, nếu có thể quyết định, họ nhất định sẽ bầu cho những người này làm quan cho dân đỡ khổ.
Chuyện người dân trong làng tự ý đào giếng sai nơi định sẵn đã tới tai Châu Thâm, ông ta sai người tới tận nơi để kiểm tra tình hình, xem thử là kẻ nào dám to gan làm trái lệnh.
Quan Tri Phủ của tỉnh bên cạnh đợi gần hai ngày không thấy thuộc hạ mang vàng trở về thì sinh lo lắng, ông ta nghĩ bọn chúng đã ém số vàng bán nước sạch, rồi bỏ trốn nên đích thân đem lính đi bắt về xử cho thật nặng tay.
Hoạ Y cùng mọi người hì hục cả buổi sáng, giếng đào khoảng thước đã thấy mạch nước ngầm, họ đào thêm một thước nữa thì đã có nước sạch.
Ai cũng reo mừng phấn khích, tỉnh Lục Ngạn này không phải bị trời hại mà là do quan hại, nếu ông ta không cố chấp thì người dân đâu khổ như bây giờ.
- Ai cho các người tập trung đông đúc ở đây, dám trái lời ta tự ý đào giếng sao, lính đâu trói chúng lại hết cho ta.
Lính tráng xông tới toan bắt dân làng, một thanh kiếm được rèn dũa sáng loáng cắm thẳng trước mặt của Châu Thâm, ông ta xanh mặt lắp bắp nói.
- Kẻ nào...!là kẻ nào dám ám sát ta?
- Là ta.
Hoạ Y bước ra ngoài, Lữ Vỳ Kỳ và Bạch Trạch Dương hộ tống ở đằng sau.
Khí thế của ba người họ làm cho Châu Thâm hơi hoảng loạn nhưng ông có đông người, lại là quan thì có gì phải sợ.
- Bọn ngươi to gan lắm, các ngươi là người ở đâu tới dám ở đây mị dân làm càn?
- Bọn ta từ triều đình tới.
Gió thổi vạt áo của Hoạ Y bay phấp phới, giọng nàng thanh thoát, tay phải nàng chắp sau lưng, tay trái cầm lệnh bài đế vương đưa trước mặt.
Lưng nàng thẳng tắp, mắt không chuyển khí thế bức người nhìn thấu Châu Thâm.
Châu Thâm nhìn thấy lệnh bài mặt mày tái mét vội vàng dập đầu.
- Thánh thượng vạn tuế, hạ quan có mắt như mù không nhận ra Người đang ở đây.
Xin Hoàng thượng thứ lỗi, xin Hoàng thượng thứ lỗi.
- Đúng là mắt ngươi bị mù nên mới dám ăn ăn chặn lương hỗ trợ cho người dân, sai người đào giếng ở những nơi không có nguồn nước sạch để xin chi viện ngân khố từ triều đình.
Người dân ở đó thấy Châu Thâm quỳ cũng trở bên hoảng hốt quỳ theo, thì ra mấy ngày nay người giúp họ lại chính là Hoàng thượng, sự việc này đúng là không lường trước được.
- Bẩm Hoàng thượng, hạ thần thật sự oan ức, do tìm không mấy mạch nước sạch nên phải đào nhiều nơi, mà đào như vậy rất tốn kém, hạ thần chỉ làm đúng chức trách của mình thôi.
Loại người như Châu Thâm ném vào miệng giếng đóng chặt lại ba ngày ba đêm cũng chưa xứng đáng.
- Nói dối, lão già nói dối......