Cảnh Nghi cung buổi sớm đầu hạ trong xanh, thơ mộng, những chậu dạ yến thảo thơm ngát đã trổ nụ thành hoa.
Bướm bay dập dờn, chim hót líu lo, đây giống như một ngự uyển cát thu nhỏ.
Trong gian phòng rộng lớn, mỹ nhân diễm lệ lười biếng tựa cằm lên bệ cửa sổ nhìn những khóm mẫu đơn tươi tốt ở bên dưới.
Làn tóc đen mượt của nàng được nam nhân anh tuấn chăm chút tỉ mỉ, đã lâu rồi khung cảnh này mới lặp lại.
Chỉ khác là nàng bây giờ đã ở tuổi hai mươi lăm.
So với các thiếu nữ đồng trang lứa, có lẽ họ đã sinh được vài đứa trẻ trắng trẻo mập mạp rồi.
Hoạ Y bất chợt thở dài, đời người như mộng, mới đó đã đi được phân nửa đoạn đường năm mươi năm.
Lữ Vỹ Kỳ mê mẩn hương tóc của Hoạ Y, tay cầm lượt mà tưởng rằng đang bơi trong cánh đồng cỏ xanh bạt ngàn.
Đây không phải lần đầu chải tóc cho nàng nhưng hắn vẫn như ngày đầu ngơ ngơ ngẩn ngẩn say đắm trong hương sắc trời ban trước mắt.
Lữ Vỹ Kỳ có lẽ là vị Thái y độc nhất vô nhị trong lịch sử, công việc ở Thái y viện hắn chẳng làm, mà hằng ngày đều ở Cảnh Nghi cung chải tóc cho Hoàng thượng, mặc long bào cho nàng, dùng bữa cùng nàng.
Một Thái y không hề biết chữa bệnh cứu người, mà chỉ tồn tại để chữa lành vết thương trong tim cho nữ hoàng đế.
Hoạ Y có thể cho hắn làm hầu cận như lúc trước để kề cận bên mình nhưng nàng muốn cho hắn một danh phận để chẳng ai cười chê hắn thấp hèn, cũng để hắn đỡ tủi thân.
Đi bên cạnh nàng cũng chẳng ai dám đánh giá thân phận của hắn.
Lữ Vỹ Kỳ búi cho nàng một búi tóc nhỏ, cài trâm cúc hoạ mi màu trắng nhụy vàng, nàng như một thiếu nữ mười chín, đôi mươi thướt tha trong tà váy the màu ngọc bích.
Nàng rời bệ cửa sổ đi đến Di Hoà điện để nghe quần thần báo cáo chuyện chính sự.
Lữ Vỹ Kỳ đi theo sau nàng lặng lẽ nhìn tà váy nàng phấp phới theo từng nhịp chân, sau lớp khăn che mặt, môi hắn cong lên một đường hạnh phúc.
Hắn nhớ ngày này bốn năm về trước, cũng với bóng lưng này, ánh nắng xuyên qua những tán cây này, mà hắn đã đem lòng xao xuyến người mà cả thiên hạ phải cúi đầu kính nể.
Bạch Trạch Dương vào điện báo cáo về tình hình hạn hán ở những khu vực đồng bằng, ruộng lúa chết cháy, đất nứt nẻ khô cằn, khiến cho cây lúa không phát triển được.
Ở những nơi này thiếu nước sạch để sinh hoạt, nước không đủ tưới cho cây, mà thời tiết mùa này rất lâu mới có một trận mưa đổ xuống.
- Bẩm Hoàng thượng, người dân ở những vùng này đang đối mặt với những thách thức lớn.
Nước sinh hoạt đã thiếu, nay còn phải chống chọi với nạn hạn hán nặng nề nhất từ trước đến nay.
Việc dẫn nước về làng vẫn là một vấn đề hết sức nan giải.
Hoạ Y đau đầu ngẫm nghĩ, nước cạn thì xây giếng, mà đã đào không biết bao nhiêu lớp đất rồi vẫn không tìm được nguồn nước, thì phải làm sao cho thoả đáng.
- Bạch thượng thư, trước mắt cứ duy trì vận chuyển nước ở những vùng lân cận đến cho những nơi thiếu nước trước đã, vài ngày nữa trẫm sẽ đi thị sát xem như thế nào.
Hoạ Y gửi cho Bạch thừa tướng vài hộp nhân sâm, tiện thể hỏi thăm ông vài câu.
- Dạo này sức khỏe của Bạch thừa tướng thế nào rồi?
Bạch Trạch Dương nhẹ giọng trả lời.
- Bẩm Hoàng thượng, phụ thân vẫn thường hay đau lưng mất ngủ, đều là những triệu chứng của người lớn tuổi.
Hoạ Y gật gù thấu hiểu, dạo gần đây Thái thượng hoàng cũng bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu này rồi.
Nàng nhìn nam nhân phong trần ở phía dưới, y là tri kỉ của nàng đã gần hai mươi năm, sau này còn nhiều việc phải nhờ tới y.
Hoạ y mở lời dẫn lối.
- Bạch thượng thư cũng nên cân nhắc việc thay thế tước vị của Bạch thừa tướng được rồi, ai ở tuổi lão niên cũng mong được an nhàn hưởng thụ.
Bạch Trạch Dương đắng chát gượng cười, trước đây chỉ có phụ thân thúc giục y, nay nàng cũng lên tiếng bảo y nhậm chức tại vị, y nhẹ thở dài, ngẩng mặt nhìn Hoạ Y, nói ra lời từ tận đáy lòng.
- Hoàng thượng có thể trả lời hạ thần một câu có được không?
Hoạ Y nhẹ gật đầu.
- Nếu hạ thần là một Thừa tướng, thì cơ hội được cùng Người chung chăn sẽ gối là bao nhiêu?
Hoạ Y giật mình với câu hỏi thẳng thắn của Bạch Trạch Dương, nàng biết lý do y năm lần bảy lượt từ chối thăng chức là gì nhưng không ngờ chấp niệm của y lại sâu đến như vậy.
Hoạ Y không trả lời được, nàng nghiêm mặt.
- Bạch thượng thư, đây là nơi nghiêm trang, chú ý lời nói của mình.
Bạch Trạch Dương bật cười, nàng trốn tránh thật hay, từ chối cũng thật hay.
- Hoàng thượng thứ lỗi, là hạ thần nhất thời lỗ mãng.
Nhận lỗi xong Bạch Trạch Dương rời đi, đáy lòng như bị thứ gì gặm nhấm không buông.
Lữ Vỹ Kỳ mang trà cho Hoạ Y, vô tình nghe được cả một đoạn hội thoại dài, hắn hít sâu một hơi, không ngờ Bạch Trạch Dương lại si tình đến như vậy.
Bạch Trạch Dương bước khỏi ngưỡng cửa Di Hoà điện, bắt gặp Lữ Vỹ Kỳ đang nép ở bên ngoài nên lên tiếng chào hỏi.
- Hạ thái y, sao ngài lại ở đây?
Chẳng phải giờ này các Thái y đang cùng nhau ngâm cứu, điều chế thuốc ở Thái y viện sao, hắn tới đây làm gì?
Lữ Vỹ Kỳ bình tĩnh trả lời.
- Ta chỉ mang loại trà mới tới cho Hoàng thượng thưởng thức thôi, Bạch thượng thư đi cẩn thận.
Nói xong hắn bưng trà vào trong.
Bạch Trạch Dương nhìn theo bóng lưng của hắn rồi nhíu mày ngờ vực.
Tại sao hắn biết mình mang họ Bạch?
Tối hôm ấy Hoạ Y và Lữ Vỹ Kỳ ôm nhau trên giường, hắn vuốt vuốt cánh mũi của nàng không vui hỏi.
- Lúc ta không ở đây, có phải Bạch Trạch Dương luôn tìm nàng không?
Hoạ Y ngước lên nhìn Lữ Vỹ Kỳ, nàng có thể nghe ra sự ganh tị trong lời nói của hắn.
- Chàng ghen sao?
Hoạ Y bật cười trêu chọc, nàng không trả lời mà hỏi ngược lại hắn.
Lữ Vỹ Kỳ rầu rĩ nhưng lại ma mãnh gục mặt lên bầu ngực tròn của nàng làm bộ dạng ấm ức.
- Tuổi , của nàng, ta không được nhìn thấy nhưng Bạch Trạch Dương đã may mắn nhìn thấy hết rồi.
Lữ Vỹ Kỳ luôn tiếc vì mình đã không gặp nàng sớm hơn, đến khi được gần nàng rồi hắn lại bỏ hai năm hoang phí không được sớm hôm cùng nàng.
Đời người tồn tại được có bao nhiêu năm, mỗi một khắc bên nàng đều hết sức trân quý.
Lữ Vỹ Kỳ vừa nói vừa di chuyển bàn tay xoa nắn đôi gò bồng đầy đặn trắng muốt của nàng.
Hoạ Y nhắm mắt luồn tay vào tóc hắn, hưởng thụ sự kích thích chạy dọc khắp cơ thể.
Bàn tay hắn vuốt ve mạn sườn của nàng rồi dọc xuống vùng cấm dùng tay chọc vào, Hoạ Y chịu không nổi khẽ rên từng tiếng đứt quãng.
Những ngón tay của hắn tinh nghịch liên tục trêu chọc nàng, đến lúc Hoạ Y chấp nhận đầu hàng, hắn mới hòa nhập xác thân hoang lạc cùng nàng mây mưa.
Hoạ Y rướn người chịu sự giày vò của khoái cảm, đến khi cả hai đạt đến đỉnh điểm Lữ Vỹ Kỳ cho hết tất cả vào nàng, rồi gục luôn bên vai nàng.
Sau một hồi ổn định nhịp thở, Hoạ Y đẩy Lữ Vỹ Kỳ sang một bên, nàng mặc y phục vào rồi rời giường.
Lữ Vỹ Kỳ cũng đi theo sau, hắn thấy nàng đến bàn trang điểm lấy ra một lọ nhỏ được đậy kín mít.
Nàng rót một tách trà rồi nhỏ vài giọt trắng tinh từ trong lọ kia ra, pha vào trà để uống.
.
== T гЦмtгuуen.
VЛ ==
Lữ Vỹ Kỳ bước tới tò mò hỏi.
- Đây là thứ gì vậy?
Hoạ Y ngã lưng vào ghế để trà trôi qua cổ rồi mới trả lời.
- Là thuốc bổ thôi.
Lữ Vỹ Kỳ rất nhiều lần thấy nàng lặng lẽ uống thứ này sau mỗi lần cả hai thân mật nhưng hắn chưa từng hỏi nàng, hôm nay đột nhiên thắc mắc, có thật đây là thuốc bổ hay không?.