Hoạ Y sau khi tách khỏi mọi người thì quất ngựa chạy thẳng đến cuối bìa rừng, nàng ngẩng mặt nhìn ngọn núi trước mắt.
Trên ngọn núi này là nơi mẫu phi của nàng được chôn cất nhưng chẳng may trận sạt lở năm ấy đã vùi đắp hết mọi thứ, khiến mộ của mẫu phi bị vùi trong lòng đất mất tăm.
Hoạ Y nhìn xung quanh một hồi, bảo đảm không có ai đi theo mình, nàng bỏ ngựa lại đi ngược lên ngọn đồi.
Nơi đây mỗi năm đều bị sạt lở, đất ở đây rất xốp, rễ của cây cối cũng không cắm được sâu dưới lòng đất.
Nàng đi mãi đi mãi tìm đến khoảng đất trước đây đã chôn cất mẫu phi nhưng đến lúc mặt trời sắp xuống núi rồi nàng vẫn không tìm được gì.
Cây cối mọc um tùm nằm nghiêng ngã không theo một trật tự nào, đoán chừng chỉ cần có một trận mưa lớn, nơi đây sẽ bị sụp lún thêm lần nữa.
Trên núi mặt trời xuống rất nhanh, chẳng mấy chốc cả khu rừng đã phủ một màu tối đen.
Hoạ Y nhắm mắt rồi chớp chớp mấy cái để nhìn rõ đường xuống núi nhưng đi một vòng rồi cũng quay về chỗ cũ.
Hoạ Y ngồi xuống một mỏm đá, đi suốt nửa ngày hai chân nàng đã sưng tấy đỏ hỏn, Hoạ Y tháo giày thả hai chân đung đưa trên mặt đất.
Đôi mắt sáng như ánh sao nhìn đông nhìn tây tìm lối ra nhưng bốn bề chỉ một màu đen thăm thẳm.
Dù mới chỉ vào đầu mùa hè nhưng lúc này trên đỉnh đồi mây đen đã kéo đến, vài hạt mưa nhỏ đã lất phất rơi xuống bờ vai của nàng.
Hoạ Y không trú mưa mà ngồi im ngẩng mặt lên trời.
Bỗng một tiếng nổ đùng đoàng giữa trời, kèm theo một tia sét dài kéo ngang.
Hoạ Y giật mình rúc vào giữa hai chân mình, bờ vai nhỏ chợt run lên.
Hoạ Y có thể nghe thấy tiếng mưa dẫm lên lá khô kêu sột soạt, mưa đã bắt đầu nặng hạt nhưng vai nàng vẫn còn khô ráo.
Nàng từ từ ngẩng mặt lên, thì ra có một bóng đen đang che chắn cho nàng.
Trước mặt Hoa Y là một người mặc y phục đen, che kín đầu và mặt, trên tay còn cầm theo một chiếc ô che trên đầu nàng.
Hoạ Y bất động nhìn nam nhân áo đen quay mặt đi hướng khác, ngã hết phần ô che về phía mình, mà vai của hắn đã ố một mảng nước.
Hoà với tiếng mưa tí tách, nam nhân thần bí kia cất tiếng trầm giọng.
- Đi theo ta.
Hoạ Y không nghi ngờ đứng bật dậy đi theo, chân còn chưa kịp xỏ giày, đi được vài bước người phía trước đột ngột dừng lại, làm Hoạ Y cũng giật mình dừng lại theo.
Hắn quay lại mỏm đá kia, xách theo giày bị Hoạ Y bỏ lại rồi ngồi xổm xuống cho nàng leo lên lưng mình.
Hoạ Y mím môi leo không hỏi gì chỉ lặng lẽ leo lên lưng của hắn, tay cầm theo ô che chắn cho cả hai.
Nàng cũng không ngại ngùng mà tựa cằm vào bờ vai rộng, hương hoa từ người hắn len lỏi vào chóp mũi, khiến Hoạ Y cứ nhắm mắt vùi mặt sâu vào lớp áo của hắn.
Mưa ngày một lớn, hai người họ đi vào một lối mòn nhỏ, tiếng sấm chớp vẫn vang lên không ngừng, cả đoạn đường không ai lên tiếng nói với ai câu nào.
Phía xa kia là một căn nhà tranh nhỏ, có thể nhìn thấy ánh đèn leo lét ở bên trong.
Nam nhân áo đen y phục ướt sũng, hắn vào nhà rót cho nàng một ly nước ấm, rồi đưa cho nàng một cái khăn để lau mặt, còn cẩn thận mang ra một chậu nước để nàng rửa chân.
Xong xuôi, hắn đi vào trong để thay y phục ướt.
Hoạ Y ngồi trên một tấm phản bằng gỗ đưa mắt nhìn căn nhà một lượt, ở đây không có nhiều vật dụng, vừa đủ cho một người ở, mọi thứ được sắp xếp rất gọn gàng.
Lúc lướt qua phía trên của căn nhà, nàng chợt rùng mình khi thấy có một bài vị được đặt ở kệ cao.
Hoạ Y nhìn không chớp mắt, trái tim nàng như bơm không đủ máu, nên não cũng không thông, tưởng chừng như nàng sẽ có bao nhiêu thắc mắc để nói thành lời nhưng hiện giờ đầu óc nàng trống rỗng.
Nam nhân kia thay y phục trở ra, trên đầu và mặt vẫn trùm kín như cũ, theo hướng của nàng hắn nhìn lên trên bài vị.
Sau lớp mặt nạ kia là một cơ mặt cực kỳ căng thẳng.
Hắn lén đưa mắt nhìn nàng, hàng mi nàng dù dài nhưng vẫn không che được con ngươi đen đang bị sương mờ che phủ.
Hắn trầm ngâm một hồi rồi tiến tới thắp một nén hương, không rõ là hắn khấn gì trong miệng.
Bóng lưng hắn dài in trên vách lá, Hoạ Y miết chặt ly nước ấm trong tay, cố đẩy chữ lên thanh quản hỏi.
- Bài vị đó là của ai vậy?
Bài vị kia không có tên họ nhưng được đặt ở chỗ cao và quét dọn rất sạch sẽ, bên cạnh còn có một hũ sành nhỏ.
Nam nhân kia quay lưng về phía Hoạ Y, mặt đối mặt với nàng hắn không dám, hắn đứng đó thật lâu mới đè giọng lên tiếng.
- Là bài vị nhạc mẫu của tại hạ.
Tim Hoạ Y rung rinh kịch liệt, sóng mũi nàng bị một cơn cay xè sọc thẳng tới.
Mưa ngoài kia vẫn rơi không ngừng nghỉ, mưa trút xuống mái nhà tranh ồn ào xối xả, còn mưa trong tim nàng có thể đọng thành sông.
Nam nhân kia không nán lại cùng nàng, cũng không hỏi tại sao lại bị lạc đường.
Hắn đi vào trong nhóm lửa bắt nồi thổi cơm.
Hoạ Y ngồi tại chỗ bất động, một lúc sau mới đứng lên cúi đầu thắp một nén nhang lên bài vị, bàn tay nàng run run đưa lên rồi đặt xuống, lấy hết can đảm cũng không dám sờ vào hũ nhỏ kia, dù trái tim nàng mách bảo là đúng rồi nhưng nàng vẫn sợ lầm.
Hoạ Y hít một hơi rồi di gót đi đến khung cửa nhỏ ở giữa nhà.
Hắn không quay mặt lại nhìn nàng nhưng nàng có thể nhận thấy động tác tay chân của hắn đã trở nên luống cuống.
Mùi khói bếp hoà với mùi ẩm mốc của đất, Hoạ Y tựa vào vách lá ngắm bóng lưng ấy thật kỹ không rời đi.
Căn nhà nhỏ chỉ còn tiếng lạch cạch của đũa và nồi chạm vào nhau, lâu lâu dưới bếp lửa lại tí tách thêm một tiếng cho đỡ yên ắng.
Nam nhân đã chuẩn bị cơm nước xong, hắn mang ra một đĩa măng luộc, một đĩa nấm hương xào cay đặt lên bàn.
Hắn đẩy chén đũa về phía nàng rồi rủ mắt nhỏ giọng nói.
- Cô nương đến đây ăn một chút, sáng sớm mai tại hạ sẽ đưa cô nương xuống núi.
Đường núi bây giờ rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận có thể sẽ bị cuốn vào đất chết chẳng ai hay.
Hoạ Y ngồi vào bàn nhưng hắn vẫn trầm ngâm đứng đó, nàng ngước lên nhìn hắn vẫn một mực đưa lưng về phía nàng.
Nàng không khó chịu, cũng chẳng mời hắn dùng cơm chung.
Bàn tay xinh đẹp cầm đũa lên gấp một đũa nấm nhỏ cho vào miệng, vị rất vừa ăn, so với tay nghề của Lưu sư phụ ở Cảnh Nghi cung chẳng khác nhau là mấy.
Nàng không ăn nhiều chỉ gấp mấy lần món nấm xào rồi buông đũa, rót một ly nước uống cho trôi hết vị nấm đọng trong miệng, đoạn đưa mắt lên nhìn tấm lưng vững chắc ấy lần nữa nàng lên tiếng hỏi.
- Bài vị kia là của nhạc mẫu, vậy nương tử của huynh đâu, sao lại sống một mình ở nơi rừng sâu hoang vu thế này?
Giọng của nàng trong hơn tiếng mưa ngoài kia nhưng không ai biết lúc nàng mở miệng thanh quản đã rung lên cực kỳ lợi hại.
Nam nhân trước mặt cúi đầu lặng thinh, hắn cũng chẳng khác nàng là mấy, tâm thức hiện giờ đã vùi sâu mấy lớp đất.
Được một lúc hắn mới đè giọng trả lời bâng quơ.
- Nương tử của tiểu mỗ…đang có việc đi làm ăn xa, nay mai sẽ trở về.
Mưa kèm theo gió lớn làm căn nhà nhỏ hơi lắc lư, mà hắn ở đây hay nàng ngồi ở đó cũng rung rinh theo gió.
Hoạ Y đột nhiên bật cười, nụ cười khó coi như nếm phải thứ gì chua chát lắm, nàng cầm đũa vẽ một đường không nhất quán trên bàn, để che giấu sự mơ hồ trong lòng mình rồi lên tiếng hỏi.
- Chàng có nương tử khác rồi, vậy ta có tính là đại phu nhân không?
Hoạ Y vừa dứt lời thì ngoài kia một tiếng nổ vang lên sáng bừng cả một góc tối.
Nam nhân kia giật mình tay chân bủn rủn, không phải vì tiếng sấm chớp mà vì câu hỏi của Hoạ Y.
Hắn cúi đầu thật lâu không biết phải đối mặt với nàng như thế nào, hắn che chắn kỹ như thế rồi nàng vẫn nhận ra hắn.
Hoạ Y ngã vào lưng thế nghiêng đầu nhìn thẳng vào hắn như xuyên thấu tâm can của hắn, tai nàng còn chờ đợi hắn lên tiếng.
- Cô nương, có phải cô đã nhận nhầm người rồi không?
Hắn quay mặt vào trong, cố bình thản nhất để nói rồi bước nhanh vào bếp.
Hoạ Y bật cười thành tiếng, bờ môi hồng đào khẽ trách móc.
- Chàng còn định chạy trốn đến bao giờ nữa?
Bước chân của hắn khựng lại nơi ngưỡng cửa, vai run lên như thể cơn mưa kia đang chút thẳng xuống người của hắn.
Bàn tay siết chặt khung cửa, mắt đã đỏ nhưng vẫn kiên quyết không quay đầu.
Hoạ Y chớp đôi mi dài rồi đưa mắt nhìn cơn mưa đang hối hả ngoài kia, giọng nàng trầm buồn như thê lương vô tận.
- Ta có một lang quân cùng kết trăm năm nơi núi rừng ngoài chiến lũy, chàng ấy hứa không dối lừa ta, hứa sẽ ở bên ta.
Nhưng cuối cùng chàng ấy lại phụ ta.
Chàng ấy chết rồi, còn không hoá ma để tìm ta trong đêm mộng.
Hai năm qua ta sống như một kẻ không hồn, cứ gượng cười nói cho qua ngày đoạn tháng.
- Thanh xuân của ta lỡ chôn vùi theo ngày chàng ngã xuống nơi thành trì ấy rồi, thử hỏi...!ta phải cố đến bao giờ nữa đây.
Nàng còn chưa nói hết những lời trong lòng cất giấu, nam nhân kia đã chạy tới quỳ dưới đất ôm chầm lấy nàng.
Đầu hắn gối trên đùi nhỏ của nàng khóc nấc lên như một đứa trẻ.
Hoạ Y vuốt mái tóc của hắn, lệ trên mi nàng đã nhoà ướt đẫm, vài giọt đung đưa rơi lên lớp mặt nạ của người quỳ bên dưới.
Hắn ngước mặt nhìn lên đưa tay lau nước mắt cho nàng, con ngươi đen đã phủ dày một tầng nước.
Hoạ Y đưa tay tháo lớp mặt nạ đen xuống, khuôn mặt ấy hai năm rồi vẫn không thay đổi.
Hắn áp tay nàng lên mặt mình, nức nở thành câu.
- Hoạ Y, ta không trốn nữa, Lữ Vỹ Kỳ của nàng đã trở về rồi..