Hoạ Y thức dậy sau một đêm tạm gọi là ngon giấc, đã lâu rồi nàng mới không giật mình thức giấc giữa đêm.
Nàng đưa bàn tay nhỏ nhắn lên trước mặt, từ từ xoay trở nhìn ngắm thật kỹ.
Tối qua nàng mơ mơ màng màng cảm nhận được hơi ấm của một bàn tay khác nắm lấy tay mình.
Cảm giác ấy quen thuộc đến mức khiến nàng nấc lên trong mộng.
Hương hoa diên vĩ cứ thoang thoảng bên cánh nũi nàng không dứt.
Chân thực như vậy, cuối cùng cũng chỉ là ảo giác mà thôi.
Có lẽ chàng thương thiếp cô đơn nên đêm trăng rằm đã về thăm thiếp có phải không? Không biết đã bao nhiêu lần nàng tự nói một mình như một kẻ không đủ tỉnh táo như thế.
Nhưng như vậy nàng thấy mình được an ủi phần nào trong sự cô đơn trống trải bốn bề bủa vây.
Hoạ Y cười khổ bước xuống giường, nàng đi đến bên bệ cửa sổ, tự tay mở cửa, khóm mẫu đơn màu hồng phấn trồng dưới chân tường đã nở hoa.
Hoạ Y kê tay lên cửa sổ ưu sầu rũ mi thưởng thức, hoa đẹp đến thế lại chẳng có người ngắm cùng, thật đáng tiếc.
Đột nhiên mi tâm nàng nhíu chặt lại, đồng tử giãn hết cỡ nhìn dấu vết lạ ở bụi hoa dưới sân.
Nàng nhấc chân rời khung cửa sổ, mở toang cửa lớn để chạy ra ngoài.
Hoa Y kéo váy lên cao, bước tới gần những khóm hoa trải dài tươi tốt, nàng đưa tay vạch từng chiếc lá ra kiểm tra.
Đây là tẩm cung của nàng, mọi thứ ở đây đều được chăm sóc rất kỹ lưỡng, tại sao xung quanh đều không sao, duy chỉ có dưới chân cửa sổ lá và hoa mẫu đơn đều bị dập nát.
Lẽ nào tối qua thân ảnh đó không phải là một linh hồn không có trọng lực.
Mà là một người bằng xương bằng thịt hiện hữu ở đây.
Nếu là người thật, thân thủ nhanh nhẹn vào tẩm cung của nàng, mà không bị lính gác phát hiện chỉ có một người làm được.
Hoạ Y hoàn toàn chấn động, tim nàng đánh trống liên hồi, nàng ôm ngực đưa mắt nhìn quanh.
Vậy tối qua có phải là chàng? Hay là một ai khác giống chàng?
Sở Tiêu thân mang ảnh kiếm bước tới gần Hoạ Y lo lắng hỏi.
- Hoàng thượng, sương sớm rất lạnh, Người ra ngoài sao lại mặc mỏng manh như vậy?
Lúc nãy y có đi ra ngoài làm một chút việc, lúc quay trở lại đã thấy nàng mặc nguyên y phục đi ngủ ngẩn ngơ ở bên ngoài.
Hai năm nay Hoạ Y rất thờ ơ với sức khỏe của mình, lại rất hay cảm mạo nên thấy nàng như vậy y rất lo.
Hoạ Y quay mặt nhìn Sở Tiêu, đôi mắt nàng hoang mang nhìn y như cầu cứu, phải mất một lúc nàng mới soạn xong chữ trong đầu mình.
- Sở Tiêu, năm ấy là chính tay ngươi thiêu Lữ Vỹ Kỳ có phải không?
Hình dáng của Lữ Vỹ Kỳ ra sao, chàng cao bao nhiêu, rộng bao lớn nàng còn rõ hơn cả thân sinh của chàng.
Tối qua nàng không nhìn lầm, ít nhất là nàng tin như thế.
Năm đó Sở Tiêu đưa hũ tro cốt đó cho nàng, nàng không nghi ngờ, tại sao bây giờ lại hỏi y như vậy? Trong mắt nàng toàn là hy vọng, y không nỡ làm nàng đau lòng nhưng câu trả lời làm sao có thể thay đổi.
Sở Tiêu nhẹ thở dài, lảng tránh ánh mắt của nàng, dù không đành lòng nhưng cũng không thể làm khác được.
- Bẩm Hoàng thượng, là chính ty chức đưa thi thể của hắn vào lò hoả thiêu.
Dù sự thật khó chấp nhận nhưng tro cốt trong kia đúng là của hắn.
Mắt phượng xinh đẹp từ từ di chuyển.
Hoạ Y chớp mắt nhìn lên trời cao, mặt trời đang dần ló dạng.
Một ngày rồi lại một ngày trôi qua, nhân sinh cũng theo thời gian thay đổi, nàng cũng dần qua tuổi xuân xanh.
Vậy mà tâm thức nàng vẫn chưa bao giờ ngừng hy vọng chàng vẫn còn tồn tại.
Nhưng.
Hy vọng đó theo lời nói của Sở Tiêu đang dần lụi tàn rồi.
Nàng tin Sở Tiêu sẽ không bao giờ nói dối.
Hoạ Y nuốt ngược nước mắt vào trong chỉ vào bụi hoa mẫu đơn dặn dò.
- Điều tra giúp trẫm xem kẻ nào dám dẫm lên hoa.
Hoạ Y quay đầu luyến tiếc nhìn lại phía sau rồi bước vào phòng.
Sở Tiêu nhìn những cánh hoa bị dẫm nát trước mặt, đột nhiên thấy trong lòng rất bất an.
Y Nguyệt cầm bức thư cầu thân của vương quốc Châu Ly đến Di Hoà điện tìm Hoạ Y, kể từ ngày biết tin Lữ Vỹ Kỳ đã chết, nàng và Hoạ Y cũng ít gặp mặt nhau.
Tình cảm tỷ muội cũng không còn thân thiết như lúc trước.
Di Hoà điện trước nay vẫn không thay đổi cấu trúc bên ngoài lẫn bên trong, kể cả chủ nhân của nó cũng không thay đổi.
Hoạ Y vẫn hình ảnh cũ, nàng mang dáng vẻ lười biếng nửa nằm, nửa ngồi xem tấu chương.
Y Nguyệt là nữ nhân cũng không khỏi cảm thán, tỷ ấy đúng là tuyệt sắc thế gian, đã lỡ nhìn là không muốn rời mắt.
Y Nguyệt bước vào trong đứng nghiêm trang hành lễ, hỏi qua loa vài câu cho đúng lễ nghĩa rồi vào thẳng vấn đề chính.
- Hoàng tỷ, muội biết mình cũng không còn bé nữa nhưng muội không muốn bàn chuyện trăm năm với người chẳng thương.
Sau này nhận được thư, hoàng tỷ cứ thay mặt muội trực tiếp từ chối là được rồi.
Y Nguyệt bây giờ và Y Nguyệt khi xưa đúng là đã trưởng thành, cách nói chuyện cũng chững chạc thấy rõ.
Lúc này Lưu Nam Di lại đem giấy điệp vào cho Hoạ Y, dù mới hôm qua hắn đã đem đến rất nhiều.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài đem giấy đến cho Người luyện chữ.
Hoạ Y sửa dáng ngồi ngẩng mặt nhìn hắn, nàng nhướng mày thắc mắc hỏi.
- Trẫm có kêu ngươi đem giấy tới sao?
Lưu Nam Di bẽn lẽn mỉm cười, dung mạo hắn nếu nói là phong độ ngời ngời thì không đúng, mà nói là xinh đẹp thì lại giống như đang nói tới nữ nhân.
Mà trộn hai thứ đó vào nhau thì ra khuôn mặt của hắn.
Hôm qua rời Di Hoà điện, Lưu Nam Di mất ngủ cả đêm vì nhung nhớ dáng vẻ bất phàm của Hoạ Y.
Hôm nay nhân lúc Lý tổng quản không có ở nội vụ phủ, hắn liền đánh liều ôm giấy điệp chạy tới tìm nàng.
Nếu để ông ấy biết chắc chắn sẽ lại phạt hắn lau dọn kho.
- Bẩm Hoàng thượng, nô tài chợt nhớ ra hôm qua không đem đủ giấy cho Người, nên hôm nay mang tới thêm.
Hoạ Y nhìn đống giấy trên bàn còn một chồng dày, biết hắn nói dối nhưng nàng cũng lười vạch mặt.
- Để trên bàn rồi lui đi.
Lưu Nam Di vui như được mùa lon ton chạy lên bục, được gần nàng một chút cũng khiến hắn vui cả ngày nhưng không may, hắn vụng về ngã sõng soài xuống sàn.
Y Nguyệt đứng phía dưới che khăn phì cười làm Lưu Nam Di phát ngại, hắn nhanh chóng thu gom giấy bị rơi vãi khắp sàn rồi đặt ngay ngắn lên bàn.
Hôm nay hắn quên luôn việc nhìn Hoạ Y mà chạy nhanh ra ngoài để che giấu sự xấu hổ.
Hoạ Y nhìn Y Nguyệt tươi cười ở dưới mà thấy lòng nhẹ nhõm.
Cứ tưởng muội ấy sẽ rất hận nàng nhưng bây giờ xem ra muội ấy đã thật sự nguôi ngoai.
Quay lại chuyện liên hôn, Hoạ Y cũng thẳng thắn nói rõ.
- Trẫm cũng đã nói rõ từ trước, chuyện trăm năm không cưỡng cầu, chỉ là nói với muội một tiếng để muội tự quyết định mà thôi.
Y Nguyệt rời khỏi Di Hoà điện trong trạng thái cực kỳ nhẹ nhõm.
Nàng cảm thấy biết ơn Hoàng tỷ vì đã không ép nàng, trước giờ đều lắng nghe nàng nói.
Vốn dĩ nghĩ Hoàng tỷ còn giận mình chuyện năm xưa nhưng hôm nay mới biết, thật ra là do nàng đã suy nghĩ quá nhiều.
Y Nguyệt mới bước được một đoạn thì có người từ trong góc khuất xông ra chặn đường mình, nàng giật mình la lên, hắn đứng bên này cũng hoảng theo.
- Tứ công chúa, là nô tài đây, Người đừng la nữa.
Y Nguyệt nhìn kỹ lại mới nhận ra hắn, nam nhân vụng về của Quang Dao quốc.
Nàng chớp chớp mi không nói gì.
Lưu Nam Di thở dài một hơi rồi lại hít vào nói rõ lý do mình đứng đây đợi.
- Chuyện lúc nãy chẳng qua là tai nạn, mong tứ công chúa đừng kể cho ai biết.
Hắn dù gì cũng là con trai cưng của Đô đốc tướng quân, phong thái ngời ngời, hơn nữa còn đang trong quá trình gây sự chú ý với Hoạ Y, cho dù nàng ấy lớn hơn hắn hai tuổi nhưng hắn quyết tâm phải tiến gần nàng hơn.
Nếu lỡ chuyện hắn bị té ở Di Hoà điện truyền ra ngoài, bọn họ sẽ cười chê hắn.
Nhờ hắn nhắc Y Nguyệt lại bật cười, nàng lấy khăn che miệng cười khúc khích làm Lưu Nam Di không biết phải giấu mặt vào đâu.
Sau một hồi thấy mình hơi quá đáng Y Nguyệt mới kìm lòng lại.
- Bổn cung là công chúa, chẳng lẽ lại đi nhiều chuyện.
Lưu Nam Di nghe Y Nguyệt nói xong cũng có phần hơi nhẹ nhõm, khuôn mặt hắn như em bé, da trắng môi hồng nhưng không có vẻ gì là yếu đuối.
Lưu Nam Di định rời đi nhưng chợt nhớ tới phải làm chuyện này mới được.
- Vậy chúng ta móc ngéo đi.
Hắn đang nói cái gì vậy? Dù hắn có là con của Đô đốc của Quang Dao quốc đi nữa nhưng ở Hoàng Hoa quốc hắn chỉ là người hầu, mà dám đòi ra điều kiện với nàng.
Nhưng thấy hắn đưa tay mong đợi Y Nguyệt cũng không nỡ ngó lơ, nàng đưa tay lên chạm ngón út vào tay của hắn.
Lưu nam Di như một đứa trẻ, hắn xong việc rồi liền chào Y Nguyệt rồi lon ton chạy đi.
Y Nguyệt đứng bên này nhìn theo, môi cong lên cực kỳ vui vẻ.
Trăng đêm nay sáng như trăng đêm rằm, Hoạ Y sau khi xong việc về lại Cảnh Nghi cung, nàng cho người hầu lui hết.
Một mình nàng ở trong phòng thổi tắt hết nến.
Hoạ Y men theo bóng tối ngồi ở vị trí hôm qua hồi hộp nhìn ra cửa sổ.
Vỹ Kỳ! Nếu chàng thương thiếp, tối nay chàng lại về bên thiếp có được không?
Dù cho kết quả thế nào đi chăng nữa, dù chàng bây giờ đã là hồn ma bóng quế thiếp vẫn muốn được nhìn thấy chàng.
Không chạm vào cũng được, thiếp ngồi đây ngắm chàng cũng đã mãn nguyện rồi.
Trăng lên cao xuyên qua khung cửa nhỏ, nàng im lặng mang theo hy vọng đợi chờ.
Hai năm qua chưa bai giờ trái tim nàng lại đập mạnh như bây giờ, dường như có thứ gì đó mách bảo chàng chỉ quanh quẩn ở gần nàng thôi..