Hai mắt Y Cơ khô rát, lệ không tuôn được mà cũng chẳng dám mở mắt nhìn ai, ở đây có phụ hoàng, có mẫu hậu.
Ai sẽ là người nói giúp nàng đây?
Tội bán nước là tội chết, dẫu Y Cơ không trực tiếp đưa binh cho Tống Tử Minh đánh Hoàng Hoa nhưng nàng lại báo cho hắn ta biết Hoạ Y đã đem quân ra biên ải, nếu bức thư đó đến được tay của Tống Tử Minh chắc chắn hắn sẽ án binh bất động, chẳng những không trị được hắn, còn khiến Trương thái úy nghi ngờ Hoạ Y có ý muốn tiêu diệt phụ tử nhà ông.
Đến lúc ấy Lâm Kỳ Minh đưa mười ngàn binh đến, cộng với Lưu Nam Di và Tống Tử Minh kết hợp thì Hoàng Hoa quốc sẽ chỉ còn lại một đống đổ nát.
Tuy tội nặng là thế nhưng là cốt nhục do bà mang nặng đẻ đau, làm sao Hàn Nhược Vũ có thể giương mắt nhìn con mình chết trẻ, âu cũng là sai lầm nhất thời mới ra nông nỗi mà thôi.
Lúc này bà ta đã thôi hống hách nhưng giọng điệu vẫn còn lắm thị uy.
- Y Cơ là bị hắn ta uy hiếp nên chẳng may mới xảy chuyện này, chẳng phải bây giờ đã không sao rồi sao, Hoàng thượng còn muốn truy cứu gì nữa.
Cấm túc thì cũng đã cấm túc rồi, chẳng lẽ bây giờ lăng trì nàng mới vừa lòng sao?
Còn mạnh miệng lắm, lỗi sai rành rành ở đó còn không chịu thừa nhận, nàng đã cho cơ hội rồi vẫn còn huênh hoang.
Hoạ Y gấp quạt, nâng đôi mi ngước lên hỏi Hàn Nhược Vũ.
- Đúng là bây giờ đã chẳng sao nên Hoàng thái hậu mới có cơ hội ngồi đây khua môi múa mép.
Nếu như bức thư đó tới được tay của Tống Tử Minh thì bây giờ Người đã nằm sâu mấy thước đất rồi.
Như thế nào gọi là không sao? Theo như Người nói, thì Đại công chúa chỉ lỡ có một lần bán nước nên phải được thông cảm có phải không?
Lúc nói những lời cuối giọng nàng cất cao gằn từng chữ một.
Giặc là do nàng và bao binh sĩ ngoài kia cùng nhau đánh đuổi, để họ còn áo lụa, quần là ngồi đây đã có biết bao người nằm dày trên đất.
Họ ở đây gối cao, chăn ấm thì làm sao hiểu được nỗi sợ mất nước là như thế nào.
Hàn Nhược Vũ bị ánh mắt của Hoạ Y làm cho hoảng sợ, lâu nay bà ta chẳng biết sợ là gì, dẫu cho đó có là Thái thượng hoàng đi nữa nhưng hôm nay lời nàng nói bà không phản bác được, không lấy thân phận Hoàng thái hậu ra để thị uy được.
Hoạ Y hướng về phía Hoàng Khang Dụ cung kính hỏi.
- Bẩm phụ hoàng, đây không phải tội nhẹ, cũng không thể bao che.
Nhi thần muốn thỉnh cầu ý kiến của Người để đưa ra cách xử lý.
Y Cơ ngước lên nhìn Hoàng Khang Dụ, trong mắt nàng có bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu khẩn cầu mong phụ hoàng sẽ niệm tình mà xử nhẹ tội cho mình.
Hai tay Y Cơ bấu chặt vào nhau, dù hoảng sợ nhưng vẫn tin rằng mình là hoàng nữ được yêu thương nhất, nên chắc chắn vẫn còn cách cứu vãn.
Hoàng Khang Dụ xoa xoa thái dương đau đầu dữ dội, quan chức dưới trướng của ông thì tham lam vô độ, tế tử ông trọng dụng nhất lại là giặc gian, còn hoàng nữ mà ông yêu thương và hết mực tin tưởng lại cấu kết với giặc làm hại đất nước.
Ông còn mặt mũi nào mà kết tội, nếu có ra một án phạt thì nó phải dành cho ông.
Hoàng Khang Dụ thở dài nhẹ giọng nói với Hoạ Y.
- Hiện giờ Hoàng thượng là người cai trị đất nước, cả binh lẫn quyền ta đã giao hết cho Hoàng thượng, chuyện này cứ theo ý Hoàng thượng mà làm, không cần phải thông qua ý của ta.
Phụ hoàng nói vậy là sao, Người bỏ mặc nàng cho Hoạ Y xử tội? Y Cơ thất thần lao đến bên chân của Hoàng Khang Dụ điên cuồng lắc đầu van xin.
- Phụ hoàng, người bỏ mặc hoàng nhi sao, Người nói là yêu thương Y Cơ nhất mà.
"Chát."
Hoàng Khang Dụ không chút lưu tình giáng thẳng một bạt tay xuống mặt Y Cơ, ông đứng lên lớn giọng trách mắng.
- Bởi vì ta quá yêu thương, bảo bọc nên ngươi mới ra nông nổi này, lúc ngươi cấu kết với Tống Tử Minh trồng thuốc phiện sao ngươi không nhớ đến ta, lúc ngươi phối hợp cùng hắn đến xin ta ban lệnh bài ngươi có nghĩ đến hắn sẽ làm hại đất nước.
Tội ngươi gây ra bản thân ngươi không gánh còn bắt ai gánh lấy.
Y Cơ sợ hãi thụt lùi về phía sau, Hàn Nhược Vũ thương xót hài nhi liền rời ghế ôm lấy nàng, bà hét lên với Hoàng Khang Dụ.
- Ai muốn làm hại công chúa của ta thì phải bước qua xác của ta.
Mẫu tử ôm nhau ngồi bệt dưới đất thật đáng thương.
Hoạ Y nhìn mà muốn rơi nước mắt nhưng không phải vì cảm động mà là cười đến chảy nước mắt.
- Hoàng thái hậu còn chưa lo xong cho mình, thì làm sao bảo vệ được ai.
Hàn Nhược Vũ nhướng đôi mày liễu được kẻ tỉ mỉ lên trừng mắt với Hoạ Y, bà ta hừ lạnh lên tiếng.
- Hoàng thượng thật mau quên, ai gia đã từng nói dù cho nàng có là Hoàng thượng đi chăng nữa thì vẫn phải thỉnh an ta.
Y Cơ có tội, Hoàng thượng muốn xử luôn cả ta?
Hàn Nhược Vũ không tin Hoạ Y dám lộng hành động đến bà, dẫu cho Y Cơ có nhất thời sai lầm nhưng mấy đời gia phả nhà bà đều có công lớn với Hoàng Hoa quốc, một sợi tóc của bà Hoạ Y cũng đừng mong đụng vào.
Trái ngược với sự hoảng loạn của Hàn Nhược Vũ, Hoạ Y cực kỳ bình thản, nàng ung dung dựa vào ghế nhàn nhã uống trà.
Còn Sở Tiêu ở ngoài cửa đã dẫn người đi vào.
Thôi thái y râu tóc bạc trắng khúm núm quỳ bên dưới hành lễ, ông là thái y thân cận của Hàn Nhược Vũ lúc bà ta còn là mẫu nghi thiên hạ.
- Thôi thái y, hôm nay trẫm mời khanh đến đây là để làm rõ cái chết năm xưa của Thục phi nương nương.
Lời Hoạ Y nói ra làm Hoàng Khang Dụ lẫn Hàn Nhược Vũ cả kinh.
Chuyện đó cũng đã qua được gần mười lăm năm rồi, lúc đó Hoạ Y chỉ là một đứa bé mới có tám tuổi thì nhớ gì, biết gì mà làm rõ.
Thôi thái y cất giọng run run của tuổi lão niên lên nói rõ sự tình.
- Bẩm Hoàng thượng, ngày đó là chính Hoàng thái hậu đã đã ép hạ thần trộn bột xạ hương vào thuốc an thai để cho Thục phi nương nương uống, do bào thai đã quá lớn, mà lượng thuốc quá liều làm Thục phi nương nương chẳng những bị thai lưu mà còn bị sốc thuốc nên không qua khỏi.
Thôi thái y còn nói thêm, trong bụng của Thục phi lúc đó là long thai nhưng Hàn Nhược Vũ uy hiếp ông nếu nói ra sự thật thì gia quyến của ông sẽ sống không yên ổn nên ông đã chọn cách im lặng.
Tội lỗi dằn vặt khiến ông nhiều đêm thức trắng nên ông đã xin cáo lão về quê sống một đời ẩn dật.
Vô tình lúc ông đi thăm mộ của Thục phi nương nương ở ngọn đồi nơi ngoại thành đã gặp được Hoạ Y.
Lúc này ông không thể im lặng được nữa nên đã chọn cách nói ra hết tất cả, dù cho có bị xử trảm ông cũng cam lòng.
Khi đó Hoạ Y mới lên ngôi, quyền hành trong tay còn hạn chế, dù biết rõ sự thật nhưng không thể vạch tội Hàn Nhược Vũ ngay.
Đến hôm nay trong tay nàng đã có tất cả, ngày hôm nay là ngày Hàn Nhược Vũ phải đền tội giết người.
Hoàng Khang Dụ đau điếng tâm can khi nghe những lời Thôi thái y nói.
Ông sống mấy mươi năm trên đời không có nổi một Thái tử nối ngôi, đến hôm nay mới biết được là ông có con trai nhưng bị chính Hàn Nhược Vũ hại chết.
- Đồ tiện nhân, mẫu tử các người đều là tiện nhân.
Nước mắt của Hoàng Khang Dụ chảy ra hai hàng, ông luôn trách cao xanh bất công không cho ông được một Thái tử, thì ra là đang trừng phạt ông.
Phía sau Thôi thái y, còn có hai cung nữ hầu hạ Hàn Nhược Vũ lúc trước, giờ phút này muốn chối tội cũng không còn cơ hội nữa.
Hàn Nhược Vũ cười như điên như dại chỉ vào mặt Hoàng Khang Dụ.
- Ông mắng tôi là tiện nhân, vậy ông là gì.
Trường Xuân cung lúc đó có hàng trăm phi tần, mỹ nữ.
Có bao giờ ông đếm xỉa tới tôi chưa, tôi là mẫu nghi thiên hạ, nhưng không có phúc phần sinh được Thái tử, nếu năm đó để Thục phi sinh con trai cho ông thì hôm nay tôi có được làm Hoàng thái hậu không? Hoàng Khang Dụ, tất cả là do ông gây ra.
Hoàng Khang Dụ ôm đầu không phản kháng, mẫu tử Y Cơ gào khóc dưới kia.
Hoạ Y chán ngán lắc đầu, một thế hệ chôn vùi một thế hệ, bản thân đã xấu xa còn đổ lỗi cho người khác, đến hài nhi của mình còn không biết dạy dỗ sao cho tốt mà đòi làm chủ lục cung.
- Khóc lóc đủ rồi, vậy thì đến kết tội.
Hoàng thái hậu mưu sát phi tần, bãi bỏ tước vị, giam vào lãnh cung năm năm.
Còn Đại công chúa Y Cơ cấu kết với giặc phản nước… Lăng trì.
Đồng tử Hoạ Y co giãn hết cỡ, nàng đợi ngày này lâu lắm rồi, ngày mà kẻ gây ra cái chết cho mẫu phi phải đền tội.
Người trên trời có linh thiêng cũng có thể mỉm cười rồi.
Lăng trì, hai chữ này nghe qua như sét đánh ngang tai, Hàn Nhược Vũ khóc trôi cả son phấn quỳ dưới chân Hoạ Y gào lên.
- Không, không ai được làm hại Y Cơ, các người phải trả giá, các người phải trả giá.
Hoạ Y phủi chân bước đi không thương tiếc, thị vệ nhanh chóng vào áp giải Hàn Nhược Vũ và Y Cơ đi trước mặt Hoàng Khang Dụ.
Ông thẫn thờ ngồi đó không thốt nên lời.
Nghiệt ngã đúng là nghiệt ngã.
Y cơ ngất xỉu trên tay của thị vệ, nàng ta không còn đủ tỉnh táo để đợi đến lúc hành hình nữa, tưởng rằng sẽ chẳng sao đâu, không ngờ ngày nhìn thấy mặt trời chỉ còn đếm bằng từng khắc một.
Hàn Nhược Vũ bị giam vào lãnh cung kêu gào thảm thiết, bà ta chỉ có hai ái nữ, mất Y Cơ rồi bà biết phải sống làm sao.
Năm năm, năm năm sống trong bốn bức tường u tối này có lẽ bà sẽ điên lên mất.
Song sắt đóng lại như một nhà tù, Hàn Nhược Vũ hai tay nắm chặt khóc không thành lời nhìn vọng ra.
Lúc này một thân ảnh quen thuộc đi tới, nàng phẩy quạt nhẹ nhàng, môi mấp máy vài lời như gió thoảng nhưng lại cứa sâu vào thịt da.
- Lúc này bà đã thấu nỗi đau mẫu tử chia lìa chưa, nếu bà đau như đứt từng đoạn ruột mới hiểu được nỗi đau của mẫu phi ta ngày đó.
Vừa ôm bụng kêu than, vừa gắng nhướng mi mắt tìm con trẻ trong vô vọng.
Hàn Nhược Vũ, bà còn da dẻ hồng hào sống đến tuổi ngũ tuần, còn mẫu phi của ta đã mãi dừng lại ở tuổi hai mươi bảy.
Tội lỗi của bà đến hôm nay mới trả là đã quá trễ rồi.
Nói rồi Hoạ Y quay gót, Hàn Nhược Vũ quỳ mọp dưới song sắt đấm vào ngực liên hồi.
Nữ tử của bà, chẳng ai cứu nữ tử của bà nữa cả.
Hoạ Y đi ra từ một lối mòn tối nhỏ, nếu không có Hàn Nhược Vũ thì mẫu phi nàng đâu chết thảm, nếu Tống Tử Minh không xâm lược Hoàng Hoa thì giờ này nàng và Lữ Vỹ Kỳ vẫn còn tay trong tay hạnh phúc.
Sau tất cả, người có tội đã chịu tội nhưng người vô tội đã chôn mình dưới nấm mồ sâu.
Y Cơ tỉnh lại trong một căn phòng không một chút ánh sáng, xung quanh còn nghe được mùi hôi thối chuột chết và mùi tanh của gián.
Nàng sợ hãi mò mẫm xung quanh thì đụng phải một cái gì đó tròn tròn cứng cáp.
Lúc này cửa ngục mở ra, ánh sáng bên ngoài lùa vào, Y Cơ mới thấy rõ được trên tay nàng đang là một cái đầu lâu.
Nàng hoảng sợ ném mạnh xuống đất rồi hét thất thanh một tiếng.
- Đại công chúa sợ sao, nàng sống trong nhung lụa quen rồi làm sao biết cảnh sống cạnh xác người chết.
Vì nàng không biết nên mới lỡ lầm bán nước.
Trẫm nghĩ tình chúng ta chảy chung dòng máu nên không giết nàng nhưng kể từ nay nơi này chính là nhà của nàng.
Hoạ Y mặc xiêm y trắng từ bên ngoài nửa cười nửa chế nhạo nhìn sắc mặt Y Cơ trắng bệch ở bên trong, nàng ta đến van xin cũng không mở miệng nổi.
- Nếu như ngày đó Đại công chúa chịu thỏ thẻ với ta về thân phận thật của Tống Tử Minh thì đâu phải đến nông nỗi này, giờ hối hận thì phải đợi thêm năm năm nữa mới có thể bắt đầu lại.
Cánh cửa ngục lần nữa đóng lại, Y Cơ một mình trong bóng tối đến ngồi cũng chẳng dám ngồi, tiếng chuột kêu khắp phòng giam, đôi mắt nàng sợ hãi cực độ nhưng chẳng dám kêu gào.
Hoạ Y vậy mà không giết nàng, đây chính là điểm yếu của nàng ấy...quá nhân từ.
Nước mắt Y Cơ chảy dài ướt đẫm, hối hận liệu có còn kịp không?.