Từ Trên Trời Rơi Xuống Trăm Triệu Vì Sao

chương 12: chờ em tới báo ân đó, em gái tô

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cindy

Trong khi những người khác lắng nghe sự tương tác giữa Tô Nhứ cùng anh họ của cô thì sắc mặt Triệu Hằng lại vô cùng quỷ dị.

Anh không nghĩ tới Tô Nhứ lại lớn gan như vậy, mới nãy cùng với Tôn Hiểu Kỳ trực tiếp xé mặt nhau cũng còn được, giờ lại dám ở giữa tiết mục quang minh chính đại gọi điện cho tình nhân nhỏ của mình.

Triệu Hằng mới không thèm tin đấy là anh họ cô.

Từ sau lần trước anh đã ngầm thừa nhận Vân Dã chính là người yêu của Tô Nhứ rồi.

Đều là người trưởng thành, anh có thể hiểu được. So với những nghệ sĩ ra ngoài lăn lộn ở hộp đêm hoặc là quan hệ lung tung với người trong vòng thì với trình độ này của Tô Nhứ, Triệu Hằng vẫn có thể chấp nhận được.

Nhưng mà kéo tình nhân nhỏ tới giúp đỡ trong chương trình, thật sự là có chút nguy hiểm.

Trong lòng Triệu Hằng cầu nguyện sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Vân Dã đang từ xa hướng dẫn Tô Nhứ cách rút xương từ trong đùi gà ra ngoài.

Tô Nhứ cầm dao hướng về phía đùi gà trên thớt ra hiệu, "Rút thế nào nha?"

Vân Dã: "Cô tự nghĩ biện pháp đi."

Tô Nhứ: "..."

Cô cầm dao cẩn thận đùa nghịch một lúc liền nghe thấy tiếng của Vân Dã.

Chợt có ý thức cộng cảm khiến cho cô nhìn thấy Vân Dã đứng ở bàn đối diện, hắn ngửa đầu lên nhìn về phía Tô Nhứ, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo bị vành mũ che kín.

Vân Dã đưa tay về phía trên đùi gà khoa tay múa chân nói: "Cắt một dao đi."

Tô Nhứ ngoan ngoãn làm theo

Sau đó bất ngờ phát hiện lần này thời gian Vân Dã ở lại rất dài.

Tô Nhứ không khỏi tranh thủ chút thời gian nhìn về phía hắn.

Ở chỗ này trừ cô ra, không có người thứ hai có thể nhìn thấy Vân Dã.

Tô Nhứ thì thầm trong lòng, thật nên để cho Triệu Hằng nhìn xem cái gì mới gọi là to gan chân chính.

Trong sân nhỏ ở ngôi nhà nông thôn có một bức tường bao quanh, lúc này trên tường rào, mấy con hồ ly đỏ đang ngồi xổm lên đó, nghiêng đầu nhìn Tô Nhứ ở trong sân róc xương.

Máy quay nhắm ngay mấy con hồ ly, muốn quay được cái khung cảnh khó gặp này

Vân Dã che điện thoại, nhìn về phía mấy con hồ ly trên tường, nói: " Chờ em tới báo ân đấy, em gái Tô."

Tô Nhứ bị một tiếng gọi em gái Tô này làm cho trong lòng run rẩy.

Sau khi cô xử lý xong ba cái đùi gà liền cầm xương gà vẫn còn chút thịt vụn trên bề mặt đi về phía mấy con hồ ly: "Nè."

"Chờ tiết mục ghi hình xong sẽ cho mấy em ăn cái khác nhé." Tô Nhứ ngửa đầu hướng về phía mấy con hồ ly mỉm cười.

Ba con hồ ly đầu tiên cắn xương đùi gà, nhưng hai con cuối cùng lại không có, Tô Nhứ bèn vuốt ve đầu của chúng nhỏ giọng nói: "Đến lúc đó sẽ cho hai đứa nhiều hơn một chút."

Nói xong còn tinh nghịch nháy mắt một cái.

Không nghĩ tới mấy con hồ ly cũng nháy mắt lại với cô.

Tô Nhứ ngay lập tức bị sự đáng yêu này đánh gục.

Trong chớp mắt liền hoàn toàn hiểu vì sao ban đầu Trụ vương lại như vây.

"Mau quay lại mau quay lại!" Nhân viên công tác ở phía sau không dám chớp mắt, rất sợ bỏ qua cảnh này.

Lúc Tô Nhứ trở lại bàn thì Vân Dã vẫn còn ở đó, một mực ở hiện trường nhìn chằm chằm cô hoàn thành tất cả quá trình, chờ đến khi cô làm ra được một chén cơm đùi gà nướng thì trên mặt đã tràn đầy cảm giác thành tựu, bưng bát lên khoe khoang với Vân Dã..

"Cám ơn anh họ, anh họ bận rộn, bái bai."

Vân Dã liếc cô một cái, cúp điện thoại, nói: "Tôi cùng mấy con hồ ly đi chơi đây, bái bai."

Tô Nhứ: "..."

Anh... anh họ mang em theo với!

Em cũng muốn đi chơi với hồ ly mà!

Em còn có thể dâng cho anh bát cơm đùi gà nướng lần đầu tiên em làm ra trong đời nữa!

Vân Dã chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu, còn Tô Nhứ vẫn phải ứng phó ghi hình.

Mặc dù làm xong cơm đùi gà nướng nhưng lại không thể ăn, cô còn phải chờ đồng đội Tôn Hiểu Kỳ của mình trở về làm món Budae-jjigae.

Tôn Hiểu Kỳ lần theo từng bước tìm xong tất cả nguyên liệu nấu ăn, về tới trong sân mới phát hiện Tô Nhứ đã làm xong rồi.

Nhìn sự chênh lệch này khiến cô ấy trợn mắt há mồm.

Tô Nhứ ngồi trên băng ghế nhỏ trong sân, hai tay chống má, cười híp mắt nhìn cô ấy bận bịu.

Tôn Hiểu Kỳ hít sâu một hơi, thời điểm rửa tay liền quyết tâm, nhất định phải thắng người phụ nữ kia ở kỹ thuật nấu nướng!

Trù nghệ của cô ấy thật sự không tồi, vừa làm vừa giảng giải tỉ mỉ.

Làm xong một nồi budae-jjigae hoàn mỹ, ở trong tiếng thán phục khen ngợi của mọi người, hơi có vẻ đắc ý nhìn về phía Tô Nhứ ở một bên.

Kết quả phát hiện người phụ nữ này đã đi ra khỏi ống kính để xem điện thoại, hoàn toàn không chú ý tới mình bên này.

Tôn Hiểu Kỳ: "..."

Cô giận mà không có chỗ phát tiết, cảm giác là như một đấm đánh vào bông.

Chờ đến khi toàn bộ nhân viên tập hợp, hai người này lại bắt đầu chị em thân thiết khen ngợi lẫn nhau.

"Woa budae-jjigae của chị thật là thơm nha!"

"Bát cơm đùi gà nướng này của em cũng không tệ."

Nhìn qua thật là vui vẻ hòa thuận.

Quay mãi đến buổi tối mới kết thúc, tổ tiết mục có sắp xếp nơi nghỉ ngơi, ở trong các loại ngôi nhà ở nông thôn cũng là một điểm nổi bật của tổ tiết mục.

Sáng sớm hôm sau, tổ tiết mục chia tay với mọi người, mấy trợ lý và người đại diện sắp xếp đưa đón các nghệ sĩ trở về.

Triệu Hằng từ trong cửa sổ xe nhô đầu ra, hỏi Tô Nhứ đang đứng ở ven đường: "Không đi à?"

"Em đi mua ít đồ." Tô Nhứ cúi đầu nhìn túi trong tay, "Phải hoàn thành việc báo ân mấy con hồ ly."

Triệu Hằng trên đầu đầy dấu hỏi nhìn cô: "Báo ân cái gì?"

Tô Nhứ: "Hồ ly ấy, ngày hôm qua chúng nó đã giúp em nhanh chóng tìm được nguyên liệu nấu ăn để tránh bị trừng phạt mà."

Triệu Hằng nghe xong nhất thời cảm thấy rợn cả tóc gáy: "Cô thật sự là hồ ly đời sau nào đó đấy à?!"

Tô Nhứ: "..."

Cô tức giận nói: "Anh chờ em một lúc, em đi đem đồ vật cho chúng nó xong rồi quay lại."

Triệu Hằng vốn định đi cùng cô, nhưng Tô Nhứ nói sẽ không mất nhiều thời gian nên đành ở lại.

Phía sau nhà dân tối qua chính là núi rừng, Tô Nhứ đi một đoạn đường núi, phát hiện khoảng đất khá rộng lớn phía trước có người.

Nam khách quý C đã gặp hôm qua chẳng hiểu sao lại ở đằng trước, hắn nửa ngồi, trong tay cầm hũ, đang hấp dẫn một con hồ ly hơi có vẻ cảnh giác

Trợ lý của hắn đứng ở bên cạnh cầm điện thoại chụp hình.

Xét thấy bản thân không nhớ tên đối phương, Tô Nhứ vì để tránh lúng túng, đang muốn đổi hướng đi thì con hồ ly kia lại kêu lên rồi chạy về phía cô.

Nam C kinh ngạc quay đầu nhìn, trợ lý có chút hốt hoảng cất điện thoại di động đi.

Ba người ai cũng chưa kịp mở miệng nói cái gì đã thấy mấy con hồ ly lửa đang nấp sau bụi cây chạy lại vây quanh Tô Nhứ.

Nghe thấy âm thanh ríu rít làm cho lòng người mềm mại kia, Tô Nhứ bèn lấy lễ vật từ trong túi ra, mở nắp cho bọn chúng rồi thuận tay vuốt ve lông hồ ly.

Mấy con này đều là hồ ly lửa trưởng thành, lúc hướng về phía Tô Nhứ lấy lòng đôi mắt cười cong thành một khe hở, hơi ngẩng đầu, lộ ra khóe miệng với nụ cười vòng cung.

Mấy con hồ ly lửa không nghĩ đến việc sẽ ăn uống ở chỗ này, đem mấy hũ đã mở nắp tha trở về trong túi, Tô Nhứ thấy vậy liền đem đồ đạc sửa sang lại cho bọn chúng.

Ở trong một mảnh tiếng kêu ríu rít, mấy con hồ ly lửa ngậm túi chạy vào trong rừng sâu.

Sau khi đưa mắt nhìn hồ ly lửa đi xa, Tô Nhứ mới chú ý tới nam C cùng với trợ lý vẫn còn đứng cách đó không xa.

Nam C đi về phía cô, cười nói: "Nghe nói là hồ ly hoang dại, nhưng mà ở trước mặt cô lại giống như hồ ly nuôi trong nhà vậy."

Tô Nhứ hồn nhiên cười: "Có thể tôi khá có duyên với động vật."

Nam C một bên tự nhiên tiếp lời cô, một bên đi xuống chân núi.

Tô Nhứ thuận miệng hỏi một câu: "Mới vừa rồi anh là đang đút hồ ly ăn à?"

"Đúng vậy, nhưng tính cảnh giác của nó quá mạnh mẽ, không đến gần được." Nam C nhún vai một cái, đem lọ trong tay đưa cho trợ lý, vừa cười vừa nhìn Tô Nhứ, "Vẫn là cô tương đối được bọn chúng thích, động vật cũng thích dáng vẻ đẹp mắt của cô nha."

Tô Nhứ khách khí đáp một câu dáng vẻ của anh cũng đẹp mắt.

Triệu Hằng ở ven đường chờ nàng, nhìn thấy cô trở lại liền vội vàng vẫy tay.

Tô Nhứ trở lại xe, nghe Triệu Hằng hỏi: "Tại sao cô lại đi ra ngoài với cậu ta?"

"Ngẫu nhiên gặp." Tô Nhứ nói.

Triệu Hằng liếc nhìn nam C và trợ lý trong kính chiếu hậu, cau mày nói: "Hậu trường của người này không nhỏ, gần đây Tinh Ngu đang ra sức nâng đỡ một người mới, nhưng mà người này cũng chẳng ra gì, không cần có liên quan là tốt nhất."

Tô Nhứ ngay cả tên của hắn là gì cũng không biết nữa là, cầm điện thoại di động nhắn tin cho Vân Dã, cũng không chú ý anh đang nói những gì, chỉ vâng vâng dạ dạ đáp lại.

Cô đang báo cáo với Vân Dã mình đã hoàn thành việc báo ân hồ ly.

"Cơ mà hồ ly là anh gọi tới à?"

Vân Dã: "Không phải."

Tô Nhứ rơi vào trầm tư.

Kết quả không bao lâu sau lại nhận được tin nhắn: "Không phải tôi thì còn có thể là ai?"

Tô Nhứ nhếch môi cười, người đàn ông này thật kiêu ngạo nha!

Tô Nhứ vui vẻ gửi cho hắn thật nhiều gói biểu cảm vẻ mặt đáng yêu.

Vân Dã: "?"

Nhìn dấu hỏi lạnh như băng này, Tô Nhứ trong nháy mắt thanh tỉnh.

Triệu Hằng đưa cô về nhà, chân thành cam đoan: "Chờ cuối tuần sau khi tiết mục được phát sóng, đề tài Tô Đát Kỷ nhất định sẽ nhảy lên hotsearch! Những hiểu lầm lúc trước sẽ nhanh chóng bị đề tài mới thay thế, chúng ta chắc chắn sẽ nhận được kịch bản trở lại! Cố gắng lên!"

Lúc Tô Nhứ gật đầu còn có chút chột dạ.

Bây giờ Triệu Hằng vẫn tưởng rằng tài nguyên của cô bị đóng băng là vì vụ bôi đen trước kia tạo nên.

Bị hiệu ứng đêm đầu tiên nên sau khi về đến nhà Tô Nhứ liền đi tắm rồi ngủ một giấc bù lại, buổi chiều sau khi ngủ dậy lại ở bên trong phòng tập thể dục xong rồi mới bắt đầu đi làm cơm tối.

Ở đây lúc đầu là: 认床: hay còn gọi là nhận ra giường. Đây là một hiện tượng tâm lý. Nhận ra giường liên quan đến thói quen ngủ trong một thời gian dài và tâm lý khó chịu do thói quen đổi sang giường mới có thể gây ra rối loạn giấc ngủ. Nhiều người ngủ trên giường của chính họ và cảm thấy an toàn. Một khi họ thay đổi sang một chiếc giường mới hoặc miễn là họ không ở trên giường thường ngủ, cảm giác an toàn sẽ bị mất, dẫn đến mất ngủ và rối loạn giấc ngủ khác. Hiện tượng này được các chuyên gia về giấc ngủ gọi là "hiệu ứng đêm đầu tiên"

Sủi cảo đông lạnh, rất đơn giản.

Nấu nước, mở túi, đổ sủi cảo —— hoàn thành.

Quả nhiên bình bình đạm đạm thế này mới đúng.

Tô Nhứ hết sức hài lòng với bữa ăn tối hoàn thành nhanh chóng của mình.

Trong khi chờ đợi, cô cầm điện thoại lên lướt Weibo, muốn nhìn xem hôm nay hotsearch có cái gì.

Đứng đầu hotsearch, tổng tài Lâu Ngạo của Phong Nghi.

Tô Nhứ: "..."

Việc đính hôn không thành nên Lâu Ngạo cuối cùng cũng chịu đi đoạt quyền nhưng lại thất bại phá sản, rồi được lên hotsearch sao?

Ôm tâm lý như vậy, Tô Nhứ nhấn vào chủ đề.

Kết quả phát hiện toàn bộ đều là khen hạng mục đầu tư lớn nào đó và giá trị nhan sắc của Lâu Ngạo, đoạn video phỏng vấn đã được hơn chục ngàn cô gái điên cuồng chia sẻ.

Hoạt động của tập đoàn Phong Nghi trên Weibo cũng rất chất lượng, ngay lập tức chia sẻ Weibo rồi đăng bản đồ nội bộ của công ty lên, fan hâm mộ liền nhanh chóng tăng cao.

Tô Nhứ càng xem càng cảm thấy không có ý nghĩa, thoát ra khỏi Weibo chuyên tâm ăn bữa tối.

Sau khoảng thời gian bận rộn ngắn ngủi này thì cô lại nhàn rỗi.

Khoảng thời gian trôi qua, mấy ngày nay Tô đều bí mật đi hiệp hội bảo vệ động vật làm công ích, chăm sóc những động vật nhỏ bị thương kia.

Chó mèo là phổ biến nhất.

Tô Nhứ ở đó nhìn thấy không ít chó mèo bị vứt bỏ hoặc là bị ngược đãi, bọn chúng cũng không có cùng mức độ bị thương, có con vẫn còn ở thời kỳ PTSD, đối với con người tràn đầy cảnh giác, thấy người liền dựng lông, phát ra cảnh cáo mức độ thấp.

PTSD - Posttraumatic Stress Disorder: Hậu chấn tâm lý hay Rối loạn stress sau sang chấn là một rối loạn tâm lý, tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu.

Hôm nay hiệp hội mang tới một con mèo dragon li [] bị ngược đãi, nó mù một con mắt, cả người bẩn thỉu, lông cũng bị cuộn chung thành một đoàn, còn có mệnh dữ.

Con mèo dragon li này cắn nhân viên làm việc rồi chạy đi, Tô Nhứ đuổi theo, phát hiện nó chạy lên trên cây, hướng về phía cô hung dữ kêu lên.

Tô Nhứ ngửa đầu giương mắt nhìn nó, sau đó gọi Vân Dã tới.

Khóe mắt Vân Dã khẽ giật nhìn con mèo ở trên cây, hít sâu một hơi nói: "Cô có phải hơi giết gà bằng dao mổ trâu không?"

Tô Nhứ cây ngay không sợ chết đứng nói: "Chúng sinh ngang hàng, anh không thể bởi vì nó không phải động vật quý hiếm mà vứt bỏ nó được!"

Vân Dã cười lạnh nói: "Chúng sinh ngang hàng, thế ai đã khiến nó bị mù?"

Tô Nhứ ngoan ngoãn giơ tay: "Trước tiên phải làm phương pháp loại trừ, khẳng định không phải tôi, cũng không phải anh."

Vân Dã kêu mèo xuống, mèo dragon li ngoan ngoãn làm theo.

"Đi theo cô ấy rồi tự mình tắm rửa, con trai cũng phải thích sạch sẽ." Vân Dã cúi đầu nói với mèo.

Mèo dragon li liền đi về phía Tô Nhứ, ngửa mặt lên nhìn cô.

Tô Nhứ khom người sờ đầu nó một cái, ngược lại không ngại bẩn mà ôm nó trở về.

Mấy ngày sau đó, Tô Nhứ phát hiện dị thường.

Ngày hôm qua mấy con chó mèo vẫn còn rất hung dữ với cô, giờ gặp lại khi thì ngoắc đuôi chào đón, ngoan ngoãn cọ cọ tay, khi thì kêu meo meo, vô cùng thân thiện.

Kể cả những con mới tới cũng không hề có chút xa cách nào với cô.

Những người tình nguyện viên khác cũng tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Tô Nhứ gọi điện thoại hỏi Vân Dã: "Tại sao lại như vậy?"

Vân Dã lười biếng đáp lại cô: "Bởi vì tôi để lại hơi thở của tôi trên người cô."

Tô Nhứ: "..."

Mặt cô xoạt một cái liền đỏ lên

Đây là cái từ ngữ hung bạo gì vậy hả!

Vân Dã: "Như vậy thì cô không cần gọi tôi tới cô cũng có thể cùng bọn chúng giao tiếp hợp tác thật tốt."

Tô Nhứ yên lặng che mặt, thì ra là như vậy.

Nhưng năng lực này cũng quá là bug đi, dưới ánh mắt rà xét của mấy người xung quanh, Tô Nhứ không thể làm gì khác hơn là buông tha công việc tình nguyện rồi trở về nhà.

Cô vừa canh giữ ở trước ti vi, vừa nhắn tin cho Vân Dã: "Tối nay tiết mục tôi ghi hình sẽ phát sóng đó!"

Vân Dã: "Châu Phi, không xem được."

Tô Nhứ nhiệt tình mời: "Anh có thể qua đây xem."

Vân Dã: "Không đi."

Tô Nhứ hậm hực ném điện thoại di động đi.

Ở chỗ Vân Dã còn là buổi chiều, trời vẫn chưa tối.

Hắn đùa nghịch điện thoại, liếc mắt nhìn Nhiếp Thư đang cầm iPad ở phía trước.

Nhiếp Thư nói với người bên kia video: "Cậu quay về phía ngoài cửa sổ làm gì, quay về phía ti vi cho anh xem đi! Đài Nam Sa là , đúng không? Không cần biết! Cậu bật đài Nam Sa cho tôi là được, nhanh lên một chút, các anh đây đang chờ xem show tạp kỹ của em gái Tô."

Giọng nam bên kia video nói: "Em gái Tô là ai?"

"Làm bài tập của em đi, đừng có theo đuổi ngôi sao!"

Nhiếp Thư cất iPad xong, Đàm Chi Hành bưng mâm thịt nướng đến, để xuống, rồi lại đi lấy rượu.

Ba người ngồi xếp hàng ở trên ghế sô pha, vừa ăn vừa xem.

Tổ tiếp mục thần kì cắt nối biên tập và sao chép hậu kỳ, đem hình ảnh chị em plastic của Tô Nhứ và Tôn Hiểu Kỳ cắt thành chị em tình thâm, chỉ hận đã gặp nhau quá trễ, những hình ảnh cấu véo nhau giảm không hết được thì đều biến thành chị em thân mật giận dỗi nhau.

Chủ đề sự thật của Weibo, các bình luận về Tôn Hiểu Kỳ và Tô Nhứ "sweet sister" không ngừng đổi mới

Tô Nhứ đang trợn mắt nhìn ti vi thì nhận được tin Wechat của Chu Tuyền.

"?"

"Xóa bạn tốt đi, em thế mà lại hold anh cùng với Tôn Hiểu Kỳ, tốt lắm."

Lúc Tô Nhứ đáp lại hắn một cái meme, thì phát hiện mình thật sự bị cắt bỏ

"..."

Tổ tiết mục cắt nối biên tập như vậy cô ngược lại cũng có thể hiểu được.

Dù sao đây cũng là một show truyền hình, không phải là show thực tế.

Nhưng mà kịch bản tiếp theo nhanh chóng bị thay đổi mạnh mẽ.

Một trong những phân cảnh trọng yếu của chương trình kỳ này là món quà từ hồ ly và hình ảnh hồ ly ngồi xổm ở đầu tường, nghiêng đầu nháy mắt, tất cả đều bị cắt nối biên tập cho một nam khách quý khác.

Tô Nhứ ở nhà nhìn mà trợn mắt há mồm.

Ba người đàn ông cao lớn ngồi xếp hàng ở trên ghế sô pha nhìn chằm chằm vào video đầy vẻ nghi ngờ.

Đám Chi Hành nghiêng đầu hỏi Nhiếp Thư: "Thật á?"

Nhiếp Thư nghiêng đầu hỏi Vân Dã: "Cậu để cho hồ ly tặng quà cho tiểu thịt tươi à?"

Vân Dã mặt đen lại nói: "Ông đây để cho hồ ly cào mặt hắn ra hoa thì có!"

Đêm đó hotsearch ở trong nước:

Nhạc Tường x hồ ly trái tim

Những từ khóa liên quan bao gồm Nhạc Tường, phiên bản nam của Tô Đát Kỷ vân vân, mỗi một cái đều là tên hắn.

Tô Nhứ nhìn vào bảng hotsearch và cái tên đó, cuối cùng cũng biết tên của vị nam C kia là gì.

Nhấp vào Weibo của Nhạc Tường, một phút trước anh ta chỉ đăng lên một tấm ảnh.

Là ảnh hắn ta cầm lọ đưa cho hồ ly, Tô Nhứ nhận ra, là ngày thứ hai ở trong rừng.

Cô đã thấy một màn kia, nhưng chỉ cho là Nhạc Tường chẳng qua là đơn thuần tới đút hồ ly, cho dù trợ lí chụp ảnh cho hắn cũng chẳng có sao, phần lớn nghệ sĩ đều chụp ảnh tự sướng ở trên Weibo.

Nhưng liên tưởng tới chuyện cắt nối biên tập tối nay của tổ tiết mục, lại nhìn tấm hình này, Tô Nhứ trong nháy mắt liền tỉnh ngộ.

Hắn đã sớm biết tổ tiết mục sẽ làm như vậy!

Lại còn chỉ đăng ảnh không viết cap, chọc người mơ màng mà không lưu chứng cớ, cũng thật thông minh.

Thời điểm Tô Nhứ đang cảm thán với điện thoại di động thì màn hình bỗng nhảy ra nhắc nhở cuộc gọi.

Cô nhận.

Bên kia điện thoại truyền tới thanh âm của quản gia Tô gia: "Tiểu thư, lão phu nhân đáp ứng yêu cầu của cô, hy vọng ngày mai cô có thể tới làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần."

__________________

[] Mèo Dragon Li: là một giống mèo nhà Trung Quốc có nguồn gốc từ văn hóa dân gian mới của đất nước Trung Quốc và văn hóa vương triều. Dragon Li được coi là "quốc mèo" của Trung Quốc một cách không chính thức, và rất hiếm khi xuất hiện ngoài quốc. Mèo này khá giống với mèo Tabby. Để biết thêm nhiều thông tin hơn, mọi người có tìm kiếm: mèo dragon li và nhấn vào trang petacy

Truyện Chữ Hay