Trần Sở Lam là kẻ ba phải nên cái nào trả lời cũng được làm Phong Ngư có chút đoán không ra, bất quá hắn cũng không hỏi nhiều, "Người nọ nhất định rất quan trọng đi.
" Phong Ngư khóe miệng giơ lên tươi cười, làm cho ngũ quan nguyên bản ôn nhu trở nên càng thêm nhu hòa.
"Ồ! quan trọng.
" Trần Sở Lam không biết khi nào đã cầm rượu trên tay lại đây, một bên mở ra bầu rượu một bên trả lời.
Phong Ngư cũng không hỏi lại, ý cười gia tăng hơn một chút, hắn cùng Trần Sở Lam cũng đã quen biết rất nhiều năm, hôm nay vẫn là lần đầu nhìn thấy Trần Sở Lam quan tâm một người như vậy, ngược lại cũng thật đúng là muốn nhìn kẻ đó một chút để xem là cái dạng người gì.
Thời điểm quét sạch lu rượu thứ ba, bầu rượu rốt cuộc rót đầy, Trần Sở Lam trực tiếp lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Phong Ngư, đem bầu rượu trên mặt đất thu hồi lại, cầm quà kỷ niệm trở về tông môn.
Trên đường hồi bạch sứ phong Trần Sở Lam gặp đại trưởng lão Vân Tan, ba huynh đệ này phân biệt rất dễ, đặc biệt là Vân Tan, từ nơi thật xa đã thấy gương mặt kia ngạo mạn ngước gần đến bầu trời đi lại đây.
Tam huynh đệ tuổi cũng gần giống nhau, tu vi kém nhau không lớn là mấy, Vân Tan thiên phú dị bẩm, tu vi ở Nguyên Anh trung kỳ đại viên mãn, nhị trưởng lão Vân Lễ, so với đại trưởng lão chỉ kém một đoạn, Nguyên Anh sơ kỳ đại thành, tứ trưởng lão Vân Quân kém càng nhiều, Kim Đan thượng kỳ viên mãn, chẳng qua ở chỗ luyện đan rất có năng khiếu.
Những tầng trên của Thiên Lan tông phân bố là dựa theo tu vi phân tới, lợi hại nhất khẳng định là Quyên Tú Nhu, tiếp theo chính là Vân Tan, Vân Lễ, đến nỗi vì cái gì giữa ba huynh đệ lại cắm thêm cái Trần Sở Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Vân Quân không đánh lại.
Kỳ thật theo lý thuyết nàng nếu xuất toàn lực, cùng Quyên Tú Nhu có tới một trận chiến cũng rất có khả năng, sau đó đoạt được địa vị tông chủ, đem toàn bộ tài nguyên chiếm làm của riêng!
Đó là không có khả năng.
Tuy rằng nàng nghĩ như thế, nhưng là không cho phép, lúc ấy nàng vừa mới mới bắt đầu nghiên cứu bộ công pháp này, bởi vì nó vi phạm phương pháp tu luyện truyền thống, rất có khả năng bị trở thành ma công.
Trên thực tế trong tông môn không ai biết tu vi thật sự của nàng, chỉ là ngẫu nhiên một lần bị Quyên Tú Nhu gặp được phát hiện, luôn mãi giả ngu nên lúc sau không có bị tố giác, và vẫn luôn gạt đến bây giờ.
Trần Sở Lam cùng Vân Tan giao lưu cũng không nhiều, Vân Tan cá tính ngạo mạn, Trần Sở Lam sẽ so với hắn càng ngạo mạn hơn, hai người vừa thấy mặt có thể đánh nhau.
"Trần Sở Lam, muội từ từ.
"
Liền ở thời điểm hai người gặp thoáng qua nhau, Vân Tan gọi lại Trần Sở Lam.
Trần Sở Lam không nói chuyện, quay đầu nhìn về phía mây tan.
"Còn có mấy tháng thì đã tới đại bỉ trong tông môn, muội hẳn là biết việc này ý nghĩa sẽ là cái gì đi.
" Vân Tan nói lời này, tự nhiên mà vậy liền mang lên một loại ngữ khí rất có cảm giác về sự ưu việt.
"Ha?" Trần Sở Lam vừa nghe loại ngữ khí này cơn giận không biết từ đâu trào ra tới, hừ lạnh một tiếng xoay người, dùng một loại ánh mắt ngạo mạn so với Vân Tan còn muốn ngạo mạn hơn nhìn chằm chằm hắn, "Biết thì thế nào?"
Vân Tan sửng sốt một chút, rồi sau đó nở nụ cười, xem ánh mắt Trần Sở Lam chính là đang xem một đứa bé không hiểu chuyện vậy, "Giới đệ tử này, tu vi tốt nhất là kết đan trung kỳ Văn Vũ Đà, trong đám đệ tử trước đây tốt nhất cũng là kết đan thượng kỳ đại viên mãn cảnh! ! "
"Đừng nhiều lời, muốn nói cái gì thì nói nhanh lên.
" Vừa nghe Vân Tan nói thì liền biết hắn có ý gì, còn muốn quanh co lòng vòng xả một đống từ ngữ vô dụng ra, tức khắc không kiên nhẫn đánh gãy lời hắn.
"Như vậy, ta cũng không nhiều lời.
" Vân Tan nói, "Chúng ta làm giao dịch đi, thời điểm thi đấu đến một vòng cuối cùng, sẽ ở một vài tên trúng tuyển chọn ra người thắng trở thành người thừa kế, nhưng nếu xuất hiện ngoài ý muốn, hai người chẳng phân biệt trên dưới, sẽ buộc yêu cầu trưởng lão bỏ phiếu, nếu vạn nhất xuất hiện loại tình huống này, ta mua của muội một phiếu, cho muội năm vạn thượng phẩm linh thạch như thế nào?"
Nghe xong, Trần Sở Lam đầu cúi xuống cân nhắc một phen, ngay sau đó nhướng mày, "Ta đây chính là muốn trước tiên phải tới được tay.
"
Đồng thời trong lòng mắng Vân Tan cái lão cáo già này, bàn tính còn rất khôn khéo, nàng lạnh lùng cười, đã sớm biết Vân Tan dã tâm lớn, nhưng không nghĩ tới vì để thắng còn không tiếc thu mua chính mình, ngay cả tình huống éo le cũng tự hỏi và chuẩn bị chu đáo, quả nhiên là cáo già! !
Vân Tan muốn thu mua Trần Sở Lam, nghe nàng nói như vậy tự tin cười, hắn chính là nhìn trúng điểm này, dự đoán được Trần Sở Lam sẽ nhượng bộ mới làm như vậy.
Vân Tan do dự một chút, "Ta trước cho muội một vạn, được không?"
Trần Sở Lam giảo hoạt là có tiếng, nếu tính là hắn cũng không thể hoàn toàn tin tưởng Trần Sở Lam, nhưng vì hợp tác, ít nhất phải nên biểu hiện thành ý.
"Được dĩ nhiên được, cho ta đi, dù sao ta đối với những cái đệ tử đó cũng không có đặc biệt để bụng.
"
Nghe Trần Sở Lam nói như vậy, Vân Tan tựa hồ càng yên tâm hơn một chút, vì thế từnhẫn lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Trần Sở Lam, "Đến lúc đó muội chỉ cần làm theo từ từ rõ ràng là được, nhớ lấy.
"
"Được, ta đã biết.
" Vì để làm Vân Tan càng thêm tin tưởng chính mình, Trần Sở Lam thái độ thập phần hợp tác.
Chờ Vân Tan tránh ra, Trần Sở Lam thiếu chút nữa nhịn không được cất tiếng cười to, nàng cảm thấy chính mình gần đây nhất định là tài vận tràn đầy, không chỉ có có một tòa linh quặng đang chờ mình, còn từ trong tay Vân Tan lão đông tây kia gom thêm một vạn thượng phẩm linh thạch.
Thoải mái, quá thoải mái.
Trần Sở Lam tâm tình rất tốt, trở về nhìn đến Lâm Minh đang tu luyện, tâm tình càng tốt.
Lâm Minh cảm ứng được hơi thở Trần Sở Lam, vì thế mở đôi mắt ra, kết quả đã nhìn thấy Trần Sở Lam đang ngồi ở ghế trên đôi tay chống cằm, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm chính mình cười.
"Ngươi làm gì vậy! ! "
Lâm Minh theo bản năng trốn tránh một chút, bởi vì mỗi khi Trần Sở Lam lộ ra loại tươi cười này, đều là có chứa mục đích tính toán, mục đích còn chưa chắc đã tốt đẹp gì! !.
"Không có ha ha.
" Trần Sở Lam chống cằm, tươi cười hai tiếng, "Ngươi tu luyện thế nào?"
Hôm nay Trần Sở Lam dị thường ôn nhu, quả thực muốn tràn ra tới bộ dáng dịu dàng nữ tính, đem Lâm Minh xem như mèo con.
"Cảm giác đã đến kết đan thượng kỳ! ! "
"Ừm! ! Cũng không tệ lắm, nếu theo như vậy tiếp tục đến ngày tỷ thí đó thì đến Kim Đan là không thành vấn đề.
"
Từ khi Lâm Minh bắt đầu tu luyện công pháp đã qua cỡ một tháng rưỡi, một tháng rưỡi này mỗi ngày đều là dùng đôi linh thạch luyện, hơn nữa thiên nhiên linh khí, trên thực tế nếu ở linh quặng nơi đó tu luyện hiệu quả sẽ càng tốt hơn, nhưng từ lần trước sự kiện kia qua đi Lâm Minh cũng bị xếp vào sổ đen.
Có đại lượng linh thạch đôi cùng với đan dược của Trần Sở Lam bồi đắp, hơn nữa tốc độ Lâm Minh tự thân hấp thu, thì tốc độ hấp thu linh khí càng nhanh tăng trưởng, không tính đến thời gian luyện thể, tới được kết đan thượng kỳ đã là vô cùng nhanh.
Cứ theo như vậy qua đi, có lẽ còn có thể đột phá một phen! !
Từ lúc vừa đến thế giới này bắt đầu, Lâm Minh vẫn luôn ở trong hàng ngũ cùi bắp phát triển khá chậm rãi, chưa từng có chân chính dựa vào bản thân khổ luyện một phen, tưởng tượng lần này có lẽ có thể bức phá thành công, tức khắc sẽ có động lực.
"Cho ngươi chút khen thưởng đi.
" Nói xong, Trần Sở Lam từ nhẫn lấy ra một túi linh thạch đưa cho Lâm Minh, "Dùng để tu luyện đi.
"
Lâm Minh hiện tại là phi thường hao phí linh thạch, ngay từ đầu Quyên Tú Nhu cho chỉ còn lại có một tí, ngay cả cực phẩm linh thạch đều đã dùng vài khối.
"Cảm ơn! ! " Lâm Minh thực kinh ngạc, còn có điểm không tin Trần Sở Lam sẽ cho mình linh thạch, rốt cuộc nữ nhân này là có tiếng vắt cổ chày ra nước.
Trần Sở Lam hôm nay quả nhiên tâm tình rất tốt, cũng không biết đi ra ngoài một chuyến gặp phải chuyện tốt gì, ôn nhu đến đáng sợ, thậm chí còn đem thôn phệ thú trên đầu Lâm Minh bắt xuống chơi đùa một tí.
"Kỉ kỉ!" Thôn phệ thú ở trên tay Trần Sở Lam lăn một cái, sau đó hướng trên người Lâm Minh nhảy một chút, lại nhảy trở về trên tay Trần Sở Lam, "Kỉ kỉ kỉ kỉ kỉ!"
Lâm Minh là thật sự nghe không hiểu tiểu gia hỏa này ở cùng Trần Sở Lam đang nói cái gì, chẳng qua Trần Sở Lam hình như là nghe hiểu.
Trần Sở Lam đầu tiên là sửng sốt một chút, chờ thôn phệ thú không nói nữa, nàng lúc này mới kinh ngạc nhìn về phía Lâm Minh, "Ngươi vẫn luôn nhắc mãi ta?"
Lâm Minh đầu tiên là mở to hai mắt nhìn, còn không có phản ứng lại đây là chuyện gì xảy ra, chờ đến khi nghĩ tới, một khuôn mặt tức khắc ửng đỏ.
Nàng là ở thời điểm Trần Sở Lam không có ở đây, tu luyện mệt mỏi sẽ cùng thôn phệ thú nhắc mãi đến Trần Sở Lam! ! Tuy rằng là không nói gì thêm chuyện khác, nhưng cũng cứ ba câu không rời, nàng thật sự là không nghĩ tới cái cục bông này là cái phản đồ!
"Cái gì á!" Trần Sở Lam nhìn đến Lâm Minh mặt ửng đỏ còn sửng sốt một chút, tựa hồ cho rằng Lâm Minh là quá tịch mịch mới có thể nghĩ đến chính mình, vì thế vỗ vỗ bả vai nàng, "Không có việc gì, muốn làm nũng thì cứ nói có sao đâu.
"
Lâm Minh tuy rằng mặt vẫn còn đang ửng đỏ, nhưng đầu còn rất thanh tỉnh, đặc biệt nghe được Trần Sở Lam nói những lời này, nàng cảm thấy cứ như bây giờ không phải là biện pháp tốt, Trần Sở Lam hoàn toàn đem chính mình xem như con nít, tuy rằng sự thật là như thế, nhưng cứ mãi như vậy cũng không phải biện pháp, đặc biệt nếu để một người hình thành nên quan niệm đó trở về sau, là rất khó để thay đổi.
"Không phải.
" Lâm Minh dị thường nghiêm túc nhìn Trần Sở Lam.
"Đó là cái gì ấy?" Trần Sở Lam cười mỉm sờ sờ đầu Lâm Minh.
"Là ta thích ngươi, cho nên mới như vậy.
" Lâm Minh khẩn trương nói chuyện tựa như nói giỡn, chính mình đều không chịu khống chế học theo Trần Sở Lam cười tủm tỉm nhìn nàng.
Lâm Minh nói rồi, làm tay Trần Sở Lam đang vuốt đỉnh đầu nàng ngừng ở giữa không trung, nàng nhìn chằm chằm Lâm Minh đôi mắt sửng sốt một hồi, bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, phản ứng một hồi bỗng nhiên cười, vươn ra ngón tay điểm trên trán Lâm Minh một chút, xoay người đi tắm.
Lâm Minh tươi cười đọng lại ở trên mặt, sờ sờ nơi bị Trần Sở Lam chọc qua, "Nàng có ý tứ gì vậy! ! "
Trần Sở Lam rút đi áo ngoài, áo trong, lộ ra da thịt bóng loáng trắng nõn, một bước một đi vào trong ao.
Mực nước nháy mắt không qua hết thân thể, ngưỡng cổ dựa vào bên cạnh ao, nàng ngước mắt nhìn thoáng qua ngoài cửa, lại nghĩ đến lời nói vừa rồi của Lâm Minh, không tự giác nhướng lên mi, "Lâm Minh thật là càng ngày càng khác! ! " Trong tay vê một lọn tóc, trên mặt biểu tình làm người nhìn không ra hỉ nộ.
.